Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc


Chương 20


Đủ loại nước trà được chủ quán bày lên bàn, ấm đắt nhất kia lại càng được cố ý đặt ở trước mặt Ninh Diệu.

Tráng hán cầm đầu cố ý rót cho Ninh Diệu một ly, Ninh Diệu cầm lấy chén trà, uống cạn một ngụm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Ngon quá.”

Đôi môi màu nhạt kia bởi vì dính nước, mà lộ ra một tầng nước đỏ sâu hơn. Màu nước mê người, dụ dỗ tất cả mọi người nhìn thấy muốn liếm đi một mảnh ánh nước này, thay vào chất lỏng dày đặc hơn.

Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Có lẽ là tầm mắt của bọn họ quá mức nóng bỏng, mỹ nhân hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của bọn họ, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn đường cong duyên dáng.

Mỹ nhân ngượng ngùng nói: “Người các ngươi thật tốt, còn mời ta uống trà, chỉ là ta… Ta dường như không có gì để trả lại cho các ngươi, ta xin lỗi.”

Mấy chữ lấy thân báo đáp, cơ hồ là đồng thời hiện lên trong đầu mọi người, thế nhưng không có một người trực tiếp nói ra miệng.

Dù sao nói quá mức thẳng thắn, dễ dàng đường đột giai nhân, dọa người chạy đi.

Huống chi…

Có người dùng dư quang khóe mắt quan sát những người khác ở đây, có thể dễ dàng xác định, tất cả mọi người đều là cùng một chủ ý.

Như vậy người đầu tiên làm ra chuyện đầu tiên đem sự tình rõ ràng, liền rất dễ dàng bị những người khác liên hợp công kích.

Có người thận trọng mở miệng: “Cái này nói làm gì, mấy ấm trà thôi, chúng ta đối với tiên quân vừa gặp như đã quen, mời tiên quân uống mấy ấm trà là chuyện nên làm.”

Ninh Diệu mím môi cười, cũng không nói thêm gì nữa, mặt ngoài bất động thanh sắc lẳng lặng uống trà.

Y không có tâm lớn như vậy, khắp nơi cùng người không biết thâm nông ngồi thành một bàn nói chuyện uống trà, chỉ là người một bàn này nhìn thế nào cũng quỷ dị. Làm cho y vô cùng hoài nghi, đám người này là không biết tìm hiểu tin tức từ đâu tới, muốn đi tìm Úc Lễ.

Y từ trong rừng rậm đi ra chạy tới bên này, cũng chỉ dùng mấy canh giờ. Đám người này nếu như tìm qua tốc độ nhanh hơn một chút, nói không chừng thật đúng là có thể tìm được Úc Lễ trước khi Úc Lễ tỉnh lại.

Y phải làm gì để giữ đám người này lại? Không bằng dứt khoát giả vờ y bị bệnh đi.

Ninh Diệu ho khan một tiếng, lấy tay che miệng, nghiêng đầu, ho càng lợi hại.

Làn da của y vốn đã mỏng, ho khan, toàn bộ hai má, vành tai, vai và cổ đều đỏ lên một mảng.

Tiếng ho khan này không chậm rãi dừng lại, mà càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người đều ân cần hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không sao đâu, sức khỏe của ta từ nhỏ không tốt lắm.” Ninh Diệu một tay che môi, một tay che ngực lại, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy có chút khó thở, có thể làm phiền các ngươi… Đưa ta đến xem đại phu hay không?”

“Không thở nổi?” Những người đó nhanh chóng móc ra trong nhẫn trữ vật, lấy ra một bình đan dược, đưa tới trước mặt Ninh Diệu: “Ăn cái này, cái này hữu dụng!”

“Mấy huynh đệ chúng ta ra ngoài, trên người mang theo đan dược, so với đại phu nơi đó còn đầy đủ hơn! Còn có chỗ nào không thoải mái cứ việc nói với chúng ta, bảo quản đem nó trị đến dễ bảo!”

Ninh Diệu: “… Phải không? Vậy thật cảm ơn các ngươi rất nhiều.”

Một kế thất bại, Ninh Diệu đang âm thầm tức giận, còn chưa kịp nghĩ đến mưu kế mới, con ngựa cao đầu vốn đang yên tĩnh đứng bên ngoài quán trà lại gào thét.

Mấy đại hán vốn còn thần sắc thoải mái biến đổi.

“Thời gian đã đến, chúng ta nên khởi hành.” Người cầm đầu nói.

Ngựa Tiên của bọn họ chạy nhanh, quan niệm thời gian cũng rất mạnh. Đây là thấy bọn họ đi vào quá lâu, cho nên lên tiếng nhắc nhở bọn họ canh giờ đã đến. Nhưng…

Mọi người nhao nhao nhìn thoáng qua Ninh Diệu.

Mỹ nhân không chỉ có dung mạo hoa mỹ, thế gian khó gặp, còn tu vi thấp yếu, chỉ có Luyện Khí kỳ. Thậm chí, y còn thập phần dễ nói chuyện, chỉ cần vài chén trà, là có thể cùng y quen thuộc.

Người như vậy đặt ở bên ngoài, không quá ba ngày, nhất định sẽ bị người khác tâm mang ý xấu bắt đi.

Đến lúc đó, muốn gặp lại, có thể nói là càng thêm khó khăn.

Theo quy định, trên đường làm nhiệm vụ không thể mang theo người ngoài, nhưng…

Lại có ai, có thể trơ mắt nhìn con mồi bay đến trong tay lần nữa bay đi?

Không có khả năng, coi như là đánh ngất bọn họ cũng phải đem người mang đi.

Người cầm đầu tận lực hiền lành hỏi: “Tiên quân kế tiếp muốn đi đâu, có kế hoạch gì không?”

Ninh Diệu chậm rãi lắc đầu: “Không có kế hoạch gì, tùy ý du ngoạn thôi.”

– Đã như vậy, không bằng đi theo chúng ta?

Ninh Diệu sửng sốt, tuyệt đối không nghĩ tới yêu cầu này sẽ bị những người này chủ động đưa ra. Y mím môi, giống như chờ mong cười: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.”

————

Tọa kỵ một đám người này là cả người đen nhánh, bên chân sinh vân, tuấn mã thân cao tám thước, mỗi một con thoạt nhìn đều bưu hãn vô cùng.

Số lượng ngựa giống như số người, hiển nhiên là một người một con, không có nhiều ngựa có thể cho Ninh Diệu cưỡi.

Những con ngựa này vừa nhìn đã biết là có thể chạy rất nhanh, Ninh Diệu nhanh chóng móc ra chiếc xe ngựa gỗ tốc độ chậm mà mình dùng để ngắm phong cảnh, thân mật nói: “Không sao, không cần lo lắng cho ta, ta ngồi cái này là được rồi.”

“Đây là xe ngựa của ngựa?” Mấy người vây quanh xe ngựa của Ninh Diệu một vòng, lắc đầu: “Quá chậm, chỉ sợ không được.”

Ngữ khí nhìn như ôn hòa, trên thực tế đã không còn đường thương lượng. Nếu Ninh Diệu kiên trì hơn nữa, chiếc xe ngựa này chỉ có kết cục bị đánh nát.

Trong đó một nam nhân mắt tam giác kéo ngựa của mình, trong ánh mắt nhìn về phía Ninh Diệu, đã không kiềm chế được thèm nhỏ dãi: “Đừng nói nhiều như vậy!  Ngươi và ta đi cùng nhau, ngươi ngồi trước người ta, chúng ta xuất phát ngay lập tức!”

Tầm mắt nam nhân đảo qua toàn thân Ninh Diệu, ánh mắt dơ dáy.

Cái eo nhỏ kia, một tay gã liền có thể đem toàn bộ vòng eo kia giam cầm trong ngực.

Mà lại đi xuống, cùng thắt lưng mảnh khảnh không thịt bất đồng, một đoạn độ cong kia không hề khô quắt, cũng sẽ không quá đột ngột, hết thảy đều vừa vặn.

Cùng cưỡi trên một con ngựa, mỗi một xóc nảy, gã đều có thể cùng mỹ nhân tiến hành một lần tiếp xúc đặc thù. Xúc cảm mềm mại mà tuyệt vời kia, chỉ cần thoáng nghĩ một chút…

Tiếng ngựa gào thét phóng lên cao, dây cương trong tay bị giãy ra, nam nhân mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy vân mã từ trước đến nay đối với gã luôn ngoan ngoãn, giờ đối với gã giơ cao vó ngựa lên cao, mãnh liệt đá về phía gã.

Đây cũng không phải là ngựa bình thường của Phàm Gian giới, vân mã ngày xưa đi trên mây cưỡi trên gió, một cước uy lực tương đương với một kích của tu sĩ bình thường.

Nam nhân mắt tam giác vội vàng né tránh, lại phát hiện những chỗ khác không thích hợp.

Không chỉ có một con vân mã này, tất cả vân mã còn lại đều cao giọng gào thét, chúng nó biểu hiện thập phần dị thường, vó ngựa cứng rắn cào trên mặt đất, lỗ mũi thở hổn hển, bộ dáng cực kỳ tức giận.

“Chuyện gì xảy ra vậy!” Tráng hán cầm đầu kinh hãi, “Cẩn thận đề phòng!”

Hắn lấy roi ngựa ra, vân mã ngày xưa bị thuần hóa thập phần sợ hãi roi ngựa lần này không biết vì sao không chút sợ hãi. Tráng hán không cách nào, chỉ có thể rút ra bội kiếm của mình.

Trong lúc hỗn loạn, Ninh Diệu tiếp cận đàn ngựa.

Bàn tay trắng tinh được đặt trên tóc mai đen thuần khiết, trắng đến chói mắt.

Vân mã từ trong cơn giận dữ bình tĩnh lại, thân mật cọ cọ chủ nhân tay.

“Thật ngại quá, ngươi vừa mới nói cái gì, cùng ta cưỡi một con ngựa?” Ninh Diệu nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân mắt tam giác đang nói chuyện lúc trước: “Thật ghê tởm, ngựa cũng không muốn đâu.”

Tràng diện trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không nghĩ tới, người đầu tiên đưa ra bất mãn không phải là những người khác đối với mỹ nhân lòng mang ý xấu, mà là tọa kỵ bọn họ dùng để đi đường.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Ninh Diệu đều có chút thay đổi.

————

Ninh Diệu một mình cưỡi một con vân mã, trong lòng tính toán kế tiếp phải làm như thế nào.

Tốc độ của những con ngựa này thật sự rất nhanh, mặc dù Ninh Diệu để cho chúng lén thả chậm một chút, vẫn nhanh hơn Ninh Diệu đến gấp đôi tốc độ trở về.

Nếu chậm hơn một chút, đám người kia có thể sẽ tức giận, từ đó lấy những con ngựa này ra xả giận, cho nên Ninh Diệu cũng không để cho những con ngựa này đi nhanh về phía trước.

Như vậy tính ra, nếu như tốc độ điều tra của đám người này đủ nhanh, thật sự có khả năng trước khi Úc Lễ tỉnh lại tìm được Úc Lễ.

Ninh Diệu chậm rãi thở ra một hơi.

Tiếp theo, có lẽ sẽ phải nhìn hắn.

————

Khi mặt trăng trèo lên giữa không trung, Ninh Diệu trở về rừng sâu núi già mới đi ra ngoài không bao lâu.

Khu vực này rất lớn, nhóm người này thương lượng ngắn gọn qua đi, quyết định hai người làm một tổ, một tổ phụ trách tìm kiếm một ngọn núi.

Mà người phụ trách tìm kiếm một ngọn núi nơi Úc Lễ nằm, chính là nam nhân mắt tam giác trước đây từng nói năng lỗ mãng với Ninh Diệu.

Ninh Diệu không chút do dự lựa chọn vào tổ.

Đại khái là bởi vì y thoạt nhìn không có bất kỳ lực uy hiếp nào, hành động y muốn đi theo ngược lại không bị ngăn cản.

Nam nhân mắt tam giác ý vị không rõ nhìn y một cái, cười một tiếng: “Ngươi chờ, chờ hoàn thành nhiệm vụ, ta liền thừa dịp tháng này trăng đen gió cao…”

Lời còn chưa dứt, một cỗ hàn ý không biết từ đâu mà đến đập vào mặt, nam nhân theo bản năng da đầu căng thẳng, nhìn chung quanh.

Bốn phía cũng không có người khác, gã cũng không có nhận thấy được bất luận thần thức xa lạ gì, nhưng cỗ cảm giác căng thẳng phảng phất như bị lợi kiếm treo trên đỉnh đầu vẫn chưa biến mất, tựa hồ một giây sau, đầu hắn liền sẽ rơi xuống đất.

“Nhanh lên, đừng cọ xát nữa.” Một đồng bạn khác mở miệng thúc giục, “Sớm hoàn thành nhiệm vụ, sớm rời đi.”

Nam nhân mắt tam giác sờ sờ cổ mình nổi da gà, tâm hoảng ý loạn đem tâm tư loạn thất bát tao* kia thu về.

*Loạn thất bát tao: mất trật tự, lộn xộn

Bọn họ dù sao cũng là tu sĩ, không cần giống như người phàm từng tấc từng tấc tìm kiếm mặt đất, chỉ cần đem thần thức phóng ra, là có thể dễ dàng tìm kiếm địa bàn trong thần thức.

Cứ như vậy tìm kiếm trong chốc lát, nam nhân mắt tam giác mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt tỏa ra tinh quang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lớn: “Tìm được rồi!”

Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đên khi đạt được chẳng tốn công!

————

Úc Lễ cao cao ngồi trên một cành cây khô, trăng tròn bạc trắng ở phía sau hắn, vì mặt đất rắc xuống ánh sáng.

Hắn thấy Ninh Diệu rời đi trở về, bên người đi theo một đám tu sĩ tu vi không thấp.

Cảnh tượng này dường như đã từng quen biết, trong quá khứ, Úc Lễ đã trải qua rất nhiều tình huống tương tự. Cho nên cơ hồ là theo bản năng, hắn dựa theo logic trước sau như một, suy đoán ra hành vi của Ninh Diệu.

Ninh Diệu sau khi rời đi, gặp phải tu sĩ muốn biết được phương vị của hắn, cảm thấy bọn họ có thể đánh bại hắn, vì thế chủ động dẫn đường, dẫn người tới.

Các loại ý niệm trong đầu chuyển qua, Úc Lễ vẫn như cũ không nhúc nhích ngồi trên cành cây, hắn một chân giẫm lên cành cây, cười nhạo một tiếng, trong lồng ngực dâng lên một cỗ lãnh ý.

Nếu như tiểu thiếu gia kia đánh chủ ý này, như vậy chỉ sợ phải tính toán sai lầm.

Tam giới này, không ai là đối thủ của hắn.

Úc Lễ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía mặt trăng.

Chờ tiểu thiếu gia kia mang theo người đi tới trước mặt hắn, kỳ hạn ba ngày còn chưa chấm dứt.

Không biết nhìn thấy bộ dáng khi hắn tỉnh táo, tiểu thiếu gia sẽ có biểu tình gì?

Đại khái sẽ rất kinh ngạc, còn có thể sợ hãi khóc thành tiếng.

Cảm xúc không vui không ngừng cuồn cuộn trong lồng ngực, không ngừng tích lũy, khi nhìn thấy con kiến hôi kia nói năng lỗ mãng với Ninh Diệu, sự không vui kia càng rõ ràng hơn.

Có thần thức yếu ớt đảo qua, Úc Lễ đem cỗ thần thức này bỏ qua, rất nhanh, liền thấy một đám người kia hướng phương hướng này di động.

Nếu đưa tới cửa tìm chết, vậy hắn liền thành toàn bọn họ.

Úc Lễ từ trên cành cây cao nhảy xuống, mang theo hàn khí đầy người bóng đêm, chờ đợi địch nhân đến.

Úc Lễ cuối cùng nhìn thoáng qua Ninh Diệu vẻ mặt khẩn trương trong đội ngũ, rũ mắt xuống.

Hy vọng xa vời của hắn không cách nào nói ra miệng, rốt cuộc chỉ là hy vọng xa vời, quả nhiên ngay từ đầu… Thì không nên tồn tại.

————

Úc Lễ chờ đợi một khoảng thời gian ngoài dự liệu, cũng không có nhìn thấy mấy người kia đến.

Hắn nhíu mày, một lần nữa đem thần thức phóng ra, quét về phía đám người kia chỗ ở góc.

Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái, liền làm cho Úc Lễ ngây ngẩn cả người.

Một đám tu sĩ kia cũng không có khả năng thuận lợi hướng bên này chạy tới, bọn họ có chút bị linh đằng quấn quanh, đang phí sức để cho mình tránh thoát ra. Có chút thì bị đông đảo linh thú không biết từ nơi nào xuất hiện vây quanh, đang luống cuống tay chân đối phó.

Tu sĩ cầm đầu ý thức được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ninh Diệu không gặp được phiền toái gì, mắt muốn nứt ra: “Là ngươi! Là ngươi giở trò quỷ! Là ngươi đã cố tình dẫn chúng ta đến con đường này!”

– Chúng ta thế nhưng tất cả đều bị ngươi lừa!

Ninh Diệu cắn cắn môi, y không tiến hành giải thích, quay đầu lại, nhanh chóng bỏ chạy.

Úc Lễ kinh ngạc nhìn tất cả, đột nhiên ý thức được, hắn căn cứ theo lệ thường mà suy đoán ra những chuyện kia, chỉ sợ căn bản không phải là sự thật.

Hắn đã chọn tin tưởng vào kinh nghiệm trong quá khứ, lại không chọn tin tưởng người kia.

Úc Lễ nắm chặt kiếm trên tay, tầm mắt một đường đuổi theo bóng dáng Ninh Diệu.

Tiểu thiếu gia từ trước đến nay sợ hãi bóng tối một mình chạy trốn trong rừng núi tối tăm, y sợ hãi, lại không thể nhắm mắt lại ở tại chỗ, chỉ có thể cố gắng chống đỡ một đường chạy về phía trước.

Nước mắt không ngừng từ hốc mắt y rơi xuống, ở trong không khí biến thành linh thạch phát ra ánh sáng nhỏ, một đường nện xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lạch cạch.

Phía trước còn có một đoạn đường rất đen rất dài, nếu để Ninh Diệu một mình chạy lên, đại khái lại có thể khóc ra một rương bảo thạch.

Mà nguyên nhân khiến thiếu gia yếu đuối này lấy hết dũng khí, đối mặt với nỗi sợ hãi của mình, chỉ sợ là…

Lo lắng cho hắn.

Lo lắng cho hắn sẽ bị bắt trong lúc ngủ say, y mạo hiểm trà trộn vào đám đông, vì thế độc thân đi vào rừng tối.

Úc Lễ buông tay cầm kiếm ra, nhấc chân đi về phía trước.

Ninh Diệu một đường chạy, cảm giác nước mắt đều muốn hoàn toàn mơ hồ tầm mắt.

Lần sau, lần sau y tuyệt đối sẽ không đến nơi đáng ghét này!

Thật đáng sợ mà, sẽ không có thứ gì đột nhiên chạy ra chứ…

Bả vai đột nhiên đè lại, cằm cũng bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy. Ninh Diệu nhất thời run lên, còn chưa kịp kêu lên, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc từ trước người vang lên.

“Ta không phải đã nói với ngươi, không được khóc?”

Tay nắm cằm hắn dùng sức, Ninh Diệu theo sức mạnh kia ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Úc Lễ đen không thấy đáy.

Trong đáy mắt có cái gì đang cuồn cuộn, mang theo hàm nghĩa khiến Ninh Diệu sợ hãi.

“Ngươi tỉnh rồi…” Ninh Diệu sững sờ nói.

Ninh Diệu đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Không xong, đại ma đầu tỉnh lại, y còn chưa chạy trốn! Làm sao chuyện này có thể được!

Cơ hồ là theo bản năng, Ninh Diệu muốn tránh thoát trói buộc trên người, đâm đầu vào phương hướng khác bỏ chạy.

Bàn tay trên vai kéo y lại, Ninh Diệu lại bắn trở về, đụng vào người Úc Lễ.

“Ngươi không có cơ hội.” Úc Lễ nhìn thẳng người trước mắt, nhẹ giọng nói.

Hắn chỉ cho một cơ hội.

Hiện giờ kỳ hạn ba ngày đã trôi qua, người này không còn cơ hội rời khỏi hắn nữa.

Từ nay về sau, Ninh Diệu cho dù chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị hắn bắt lại, mang theo bên người, cho đến cuối thời gian.

Trăng: Hihi, được 20 chương rồi nè^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN