Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 143
Khi đã hoàn thành công tác chuẩn bị, tối hôm sau, Thẩm Hành dẫn Đỗ Yến đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất vào lúc một đợt tuần tra chấm dứt.
Bảo vệ ngoài cửa là một phân đội nhỏ gồm ba cơ giáp.
Đối với Thẩm Hành, xử lý ba cơ giáp này là việc dễ như ăn cháo, chưa kịp phát báo động đã bị hắn chặt đứt nguồn cung cấp nhiên liệu, đánh ngất người ngồi bên trong buồng lái.
Thời gian định hướng truyền tin là mười phút một lần, Thẩm Hành căn vừa chuẩn, hạ gục bọn họ để hai người có nhiều thời gian hành động.
Thẩm Hành mở thang máy, dẫn Đỗ Yến vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đến thẳng phòng quản lý. Trước khi tiến vào, Đỗ Yến đã sớm vẽ lại bố cục phòng thí nghiệm dựa trên đoạn ký ức trong đầu cho Thẩm Hành xem.
Dùng tốc độ của Thẩm Hành, khi nắm rõ được địa hình nơi đây thì hắn có thể tới tới lui lui như chốn không người. Nhân viên canh gác tại phòng quản lí phát hiện thang máy chuyển động, đang chuẩn bị tới kiểm tra cũng bị chế trụ.
Đèn trên máy phát thông tin trong tay đối phương mới sáng lên, lập tức đối diện với một đôi mắt xinh đẹp.
Đỗ Yến nhìn người nọ, chậm rãi nói: “Mau làm theo lời của tôi…”
Máy truyền tin được kết nối, đầu bên kia vang lên âm thanh dò hỏi.
Nhân viên canh gác cầm lấy thiết bị, đáp: “Ngại quá, thao tác sai, mọi chuyện vẫn bình thường.”
Bên kia thấy vậy bèn mắng một câu: “Không có chuyện thì đừng quấy rầy bọn tôi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi tuần tra đấy!”
Thẩm Hành nhạy bén phân biệt được âm thanh ở đầu dây kia, nói: “Vận khí không tệ, bọn họ ngủ gần hết rồi.”
Hai người giải quyết xong phòng quản lý lại mò tới doanh trại, Thẩm Hành lập tức được chứng kiến dị năng kiểm soát tinh thần của Đỗ Yến là một năng lực mạnh thế nào trong vài tình huống.
Ít nhất, nếu có tên lửa đạn đạo nổ ngay bên cạnh thì các binh lính đang ngủ trên giường kia cũng sẽ không thức dậy.
Sau khi xử lý hết lực lượng phòng thủ dưới phòng thí nghiệm, Đỗ Yến dẫn Thẩm Hành đi trên con đường đến nơi quan trọng nhất.
Cuối lối đi là cánh cửa cách ly nặng nề có mã khóa. Ngay cả quân đội cơ giáp bên ngoài cũng không biết mở cánh cửa này như thế nào.
Hai người dừng chân, Thẩm Hành quan sát cẩn thận một phen, nói: “Khá phiền toái đấy. Dùng vũ lực để mở thì cũng được thôi nhưng tôi lo mình không khống chế được sức, làm tổn hại đến đồ vật bên trong.”
Đối với phương pháp hành động đơn giản thô bạo của Người Lây, Đỗ Yến có chút cạn lời. Cậu đi tới chỗ mã khóa, ấn nút: “Không cần chú phải tốn sức.”
Thẩm Hành nhìn Đỗ Yến không hề do dự nhập mật khẩu, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại biết mật mã? Nhìn thấy trong tài liệu ở sở nghiên cứu à?”
Đỗ Yến lắc đầu, trả lời: “Tài liệu của sở nghiên cứu không viết mật mã, nó được ghi nhớ trong đầu của sở trưởng. Mà hiện tại chỉ có mình tiến sĩ Kim biết.”
“Còn tại sao tôi lại hay thì sau này chú sẽ rõ. Tốt nhất là chú nên chuẩn bị tâm lý thật kĩ.”
Vừa dứt lời, Đỗ Yến cũng ấn xong mật mã cuối cùng, cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra.
Thẩm Hành vô thức kéo Đỗ Yến ra sau mình để bảo vệ cậu.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, cho dù chỉ là kiến trúc trước chiến tranh nhưng khi mở cũng không tạo ra tiếng vang.
Thẩm Hành nhìn cấu tạo bên trong thấy hơi quen, dường như nó giống hết phòng thí nghiệm bí mật mà bọn họ phát hiện được ở cụm dân cư 135.
“Sao nơi đây lại chẳng khác gì phòng thí nghiệm bên kia vậy nhỉ?.”
Đỗ Yến đứng đằng sau Thẩm Hành, tuy bị thân ảnh cao lớn chắn tầm mắt song cậu cũng đoán được phần nào.
Thứ xuất hiện trước mặt Thẩm Hành nhất định là bình thủy tinh hình trụ chứa đầy dịch dinh dưỡng, khác biệt duy nhất chính là bên trong không hề trống rỗng.
Đỗ Yến bước ra, nói: “Phòng nghiên cứu gen đều được xây như vậy, ngay cả ở sở nghiên cứu số một cũng thế.”
Mấy bình thủy tinh đặt ngoài cửa rỗng tuếch cho nên Thẩm Hành tạm thời vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn thấy Đỗ Yến không chút do dự tiến vào bèn vội vàng đuổi theo.
“Em chờ…”
Thẩm Hành còn chưa nói hết câu đã đứng sững tại chỗ.
Hình ảnh trước mắt quả thật khiến người khác phải khiếp sợ. Hắn ngơ ngác nhìn bình thủy tinh hình trụ kia, cứng đờ xoay sang phía Đỗ Yến.
“Đó, đó là..”
Sống trong thời tận thế đã trăm năm, Thẩm Hành kinh qua không ít chuyện ly kỳ cổ quái nhưng hắn chưa bao giờ hoảng hốt đến mức mất đi năng lực tư duy như hiện tại.
Người bên trong bình thủy tinh kia giống Đỗ Yến y như đúc, hao hao với tiến sĩ Kim, ngoại trừ tuổi tác ra thì đối phương trông chẳng khác gì Đỗ Yến cả.
Thẩm Hành quay đầu nhìn khuôn mặt mang nét trẻ con của Đỗ Yến, tin rằng hai mươi năm nữa, chắc là cậu sẽ lớn thành dáng vẻ của người này.
Đỗ Yến bước tới, giẫm lên cái thang điện lắp trên bình thủy tinh, tiện tay nhấn một nút, nó lập tức đưa cậu lên độ cao ngang bằng người nọ.
“Đỗ Yến!” Thẩm Hành cả kinh, định ngăn cản.
Đỗ Yến đặt bàn tay lên kính thủy tinh, quay đầu về phía Thẩm Hành: “Có phải là giống lắm không?”
Thẩm Hành mở miệng hỏi: “Đây là… Cha của em?”
Đỗ Yến cười khẽ: “Kể cả cha con thì cũng không giống đến nước này đâu.”
Cậu suy nghĩ chốc lát rồi đưa ra ví dụ: “Như tiến sĩ Kim và ông ta chỉ giống một chút thôi đúng không?”
Thẩm Hành nhận thấy đầu óc mình không đủ dùng, chỉ có thể dựa vào bản năng, hỏi: “Chuyện này là sao? Tôi đang gặp quỷ à?”
Hiếm lắm mới thấy Thẩm Hành luôn thận trọng lại để lộ biểu cảm hoang mang thất kinh như thế, cậu bật cười: “Chú cứ bình tĩnh cái đã, tôi là người sống thật mà.”
Đỗ Yến leo xuống, dẫn Thẩm Hành qua phòng tài liệu bên cạnh. Đến chỗ không còn trông thấy Adam Gốc nữa hắn mới tìm lại năng lực tư duy.
Cậu cho Thẩm Hành thời gian để trấn tĩnh, sau đó đứng dậy mở máy tính.
Đúng như dự đoán, Đỗ Yến phát hiện toàn bộ tài liệu về Adam Gốc, ở cột thành viên gia đình viết: Con trai – Kim Nhất Minh.
Đó chính là tên đầy đủ của tiến sĩ Kim.
Đỗ Yến đang định lướt xuống, đột nhiên nghe thấy Thẩm Hành nói:”Mọi điều tiến sĩ Kim nói và tất cả những thứ trước mắt là sao?”
Cảnh tượng khiến người khác phải khiếp sợ biến mất, đại não Thẩm Hành miễn cưỡng khôi phục lại.
Đỗ Yến giải thích: “Tôi đã nói rồi tiến sĩ Kim toàn bịa đặt cả, chẳng có câu nào là thật. Tôi không phải em trai anh ta, chính xác hơn thì tôi là cha của anh ta đấy.”
Thẩm Hành tiếp tục lộ ra biểu cảm khó tả. Đỗ Yến nghĩ mình không cần kích thích đối phương nữa, miễn cho hắn kinh hãi quá mức lại dẫn đến mộng cảnh sụp đổ.
Cậu bổ sung thêm: “Xét về phương diện gen sinh vật thì tôi là người nhân bản.”
Thẩm Hành sững sờ, song hắn cảm thấy mình không khó chấp nhận như việc Đỗ Yến là “cha” của tiến sĩ Kim.
“Vậy ngoài kia…”
Thẩm Hành ngập ngừng, không biết nên xưng hô thế nào cho đúng.
“Adam Gốc.” Đỗ Yến nói tiếp, “Là danh hiệu của ông ta.”
Đỗ Yến vẫy tay với hắn, cho hắn đọc tài liệu trong máy tính, bình thản kể cho hắn nghe về kế hoạch Adam.
Thẩm Hành xem xong thì bình tĩnh hẳn. Trước đây lúc ở cụm dân cư 135, nhờ chuyện cải tạo gen mà hắn đã biết về kế hoạch Vườn địa đàng. Có lẽ vì sau đó cũng xảy ra quá nhiều chuyện nên khi thấy được kế hoạch Adam, hắn vẫn tiếp thu rất nhanh.
“Sở nghiên cứu số một…”
Đỗ Yến nhún vai: “Thành quả nghiên cứu của bọn họ có chút tác dụng, chỉ là cống hiến cho nhân loại thuốc kháng phóng xạ thôi nhưng tội ác mà họ gây ra đúng là khiến người khác phải buồn nôn.”
Thẩm Hành đang định hỏi thêm, đột nhiên nghe còi báo động vang lên. Vẻ mặt hắn thay đổi, nói: “Không ổn rồi, chẳng nhẽ có người tỉnh lại?”
Hắn vội vàng bảo: “Tôi ra ngoài xem thử, em đóng kĩ cửa vào, nửa tiếng sau nếu như không có động tĩnh gì thì mới được mở.”
Đỗ Yến hiểu rõ thực lực của Thẩm Hành, cho nên không nhiều lời nữa, gật đầu đồng ý.
Hai người quay lại phòng thí nghiệm, chợt nghe thấy bên trong con đường đối diện truyền đến tiếng vang ầm ĩ, chắc hẳn là các binh lính cơ giáp đã bất ngờ tỉnh dậy.
Thẩm Hành quay đầu dặn dò: “Chưa đến giờ thì đừng có bước chân ra ngoài.”
Đỗ Yến ngoan ngoãn đáp ứng, nhìn Thẩm Hành rời khỏi đây.
Cậu ấn công tắc, cánh cửa kim loại nặng trịnh dần đóng lại.
Tiểu Bát thấy Thẩm Hành đang thu dọn cục diện rối rắm, hỏi: “Đỗ Yến, cậu làm sao thế, hiếm lắm mới thấy cậu thất bại đấy.”
Đỗ Yến trả lời: “Tao cố ý mà, không lừa Thẩm Hành đi thì tao tiếp tục hành động thế nào được.”
Tiểu Bát ngạc nhiên: “Cậu định làm gì?”
“Mày quên chuyện tao là nhân vật phản diện rồi à? Tuy quyền lựa chọn cuối cùng thuộc về Thẩm Hành nhưng dựa theo thiết lập, có vài việc tao vẫn cần phải thực hiện”
Dứt lời, Đỗ Yến cũng không giải thích nữa mà bước về phía phòng thí nghiệm. Cấu tạo của nơi này đúng là cực kỳ tương đồng với phòng thí nghiệm dưới lòng đất ở cụm dân cư 135.
Chỉ là đoạn ký ức lưu trong đầu Đỗ Yến nói cho cậu biết, nơi đây còn ẩn giấu gian phòng bí mật chứa thứ mà Adam Gốc để lại.
Bên trong là một chiếc máy tính to lớn, có lẽ là đồ công nghệ cao trước chiến tranh. Bây giờ được sở nghiên cứu dùng làm máy tính trung tâm, chắc là cũng không hiện đại hơn so với cái máy tính trước là bao.
Sau khi ấn nút nguồn, trên màn hình hiện lên nhắc nhở nhập vân tay hoặc mật mã.
Đỗ Yến biết dấu vân tay của mình nhất định có thể mở, cậu đang định đặt bàn tay lên thì chợt nảy ra suy nghĩ, đổi thành bí mật mà cậu lấy được từ chỗ tiến sĩ Kim.
Lúc tiến sĩ Kim còn đang diễn vở kịch anh em thân thiết, anh ta đã từng tổ chức sinh nhật cho Đỗ Yến.
Chắc là có chuyện gì đó phát sinh nên tiến sĩ Kim uống rất nhiều, Đỗ Yến nhân cơ hội khống chế anh ta mấy chục giây, bắt anh ta nói ra bí mật quan trọng nhất của bản thân.
Đó là một dãy số, rất giống mật mã. Lúc ấy Đỗ Yến cũng không hiểu được ý nghĩ của nó, hiện tại đứng ở đây, trong đầu cậu bỗng nảy ra ý tưởng.
Quả nhiên sau khi nhập mật khẩu vào, màn hình cỡ lớn xuất hiện một đoạn video, bên trong là Adam Gốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!