Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 191
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang


Chương 191


Lúc Hạ Cẩn rút tay về, trên mu bàn tay và cánh tay của hắn đã có thêm vài vết cào màu đỏ.

Hắn chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn, chẳng thắc mắc quá nhiều. Dù sao mèo con cũng rất kiêu ngạo, không thích người khác đụng vào nó.

Hạ Cẩn yêu thích mèo trắng một cách khó hiểu, rất muốn ôm ấp và vuốt ve. Vì vậy trên tay hắn thường xuyên xuất hiện nhiều vết cào.

Chắc tối qua sau khi uống say mình đã chọc ghẹo nó. 

Hắn ngồi bên mép giường nhìn mặt trời mới mọc, đại não rối mù dần yên ổn song tình cảm vẫn cứ đắm chìm trong giấc mơ hỗn loạn kia.

Giấc mộng đó thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức nếu không uống say, Hạ Cẩn sẽ chẳng dám nghĩ tới.

Bởi vì say rượu nên hắn chỉ có thể nhớ vài đoạn vụn vặt. Hắn gặp cậu, đối phương luôn lãnh đạm cao cao tại thượng như trước.

Thế nhưng cậu hắn có điểm kỳ lạ, khác với lúc tình cờ xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Giữa mái tóc đen bỗng mọc thêm đôi tai mèo màu trắng, đằng sau còn có cả đuôi.

Nghĩ vậy Hạ Cẩn bèn bụm mặt, thấp giọng cười nói: “Hạ Cẩn, mày là biến thái đấy à?”

Đỗ Yến ngồi sau lưng hắn, lỗ tai chuyển động, âm thầm đáp đúng thế. Cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mọc tai và đuôi mèo hôm qua, đồng thời đổ hết mọi tội lỗi cho tiềm thức của chủ nhân giấc mộng.

Hạ Cẩn chỉ cảm thấy ảo tưởng sau khi say rượu thật khiến người ta có chút không biết nên khóc hay cười, hắn quay đầu nhìn mèo trắng.

Xem ra mấy ngày nay đều ở chung với con mèo này, đồng thời nó còn mang lại cảm giác tương tự với cậu nên hắn mới vô thức coi họ là một trong mơ.

Chỉ là khi nắng sớm xua tan mờ mịt trong phòng, Hạ Cẩn mới trở về hiện thực. Ấm áp mà mộng cảnh đem lại biến mất, trái tim hắn liền rơi vào vực sâu lạnh lẽo vô tận.

Hắn đứng dậy, chợt phát hiện bộ quần áo rơi tán loạn trên giường. Đây cũng không phải đồ hôm qua hắn mặc.

Hạ Cẩn khom lưng cầm lên, nghĩ chắc mình đã lấy ra trong lúc uống say.

Không ngờ hắn lại chuếnh choáng như vậy, chẳng phân rõ đâu là thực đâu là mộng. 

Nếu quần áo có sẵn thì Hạ Cẩn bèn mặc luôn.

Đỗ Yến ngồi xổm trên giường, đuôi vung vẩy bất an. Cậu trầm mặc quan sát nhất cử nhất động của Hạ Cẩn, cân nhắc xem có nên nhắc nhở đối phương hay không.

Cái quần kia có vấn đề, tối hôm qua Đỗ Yến có thể xỏ vào là nhờ cậu dùng kéo cắt một cái lỗ đằng sau.

Ngay khi Đỗ Yến đang do dự, đối phương đã mặc quần áo tử tế chuẩn bị tiến vào buồng tắm.

“…”

Đỗ Yến không nỡ nhìn thẳng, lỗ thủng trên quần kia cứ đập vào mắt cậu.

Hạ Cẩn mặc nó ra đường đứng im một chỗ còn đỡ, song chỉ cần cử động mạnh chút thì tất cả mọi người trong công ty sẽ biết hắn đang mặc quần lót màu gì.

Dù gì Hạ Cẩn cũng là ông chủ, chuyện như vậy sẽ phát vỡ hình tượng của hắn.

Do đó, Đỗ Yến hiếm lắm mới chịu hạ mình, nhẹ nhàng kêu “meo”.

Hạ Cẩn bèn dỗ dành: “Đói bụng rồi à? Đừng sốt ruột, tao rửa mặt xong sẽ làm bữa sáng cho mày.”

Dứt lời, hắn bèn bước vào phòng tắm.

Không thể giao lưu bằng ngôn ngữ nên Đỗ Yến đành phải dùng hành động để ngăn cản Hạ Cẩn.

Cậu nhảy lấy đà, bám vào quần Hạ Cẩn, cào rách cái lỗ hổng kia khiến nó càng to hơn.

Hạ Cẩn vừa quay đầu đã nhận thấy có điều gì đó sai sai. Hắn thay quần, ngồi ở chỗ có nhiều ánh sáng nhất cạnh cửa sổ, cẩn thận nghiên cứu.

Hắn chắc chắn sẽ không cho rằng quần bị móng vuốt mèo làm hỏng. Giá trị của món đồ này rất cao, chất lượng cực kì tốt, vết cắt kia trông không giống tác phẩm do mèo để lại.

Đúng lúc này hắn bỗng phát hiện điểm khác lạ, cúi đầu nhìn vết cào trên mu bàn tay và cánh tay. Dựa vào khe hở giữa các vết thương, dường như cũng không phải là móng vuốt mèo.

Nghĩ tới đây, Hạ Cẩn đứng dậy ôm mèo tới.

Đỗ Yến đang ngồi trên giường nhìn Hạ Cẩn nghiên cứu quần, đột nhiên bị ôm bèn vô thức giãy dụa né tránh.

Nhưng sức của một con mèo không lớn, hơn nữa thái độ của Hạ Cẩn bây giờ có phần cứng rắn, vừa dịu dàng vừa kiên định ôm cậu khiến cậu chẳng thể chạy trốn.

Việc đã đến nước này, Đỗ Yến đành trơ mắt nhìn Hạ Cẩn nắm móng mình, sau đó sờ lên thịt đệm màu hồng phấn.

Bản năng khiến móng vuốt nhô ra, Hạ Cẩn đạt được mục đích, lập tức so sánh với vết cào trên tay.

“…”

Đỗ Yến hiểu ý Hạ Cẩn, cậu vung cái móng khác lên, cào thẳng vào tay hắn.

“Ssh —— “

Đau đớn làm Hạ Cẩn thả cậu ra. Đỗ Yến nhân cơ hội trốn đi, nhảy lên nhà cây. 

Nếu Hạ Cẩn muốn so sánh thì cho hắn thêm một vết là được, càng dễ nhìn hơn.

Đỗ Yến ngồi ngay ngắn tại chỗ, từ trên cao xuống nhìn xuống, vô cùng bất mãn với hành động ban nãy của hắn.

Nhưng Hạ Cẩn lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vết thương trên mu bàn tay.

Quả nhiên vết cào hoàn toàn khác nhau. Rốt cuộc là thế nào?

Hạ Cẩn quan sát hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhẹ giọng nói. Có lẽ vì không chắc chắn lắm nên âm thanh rất nhỏ.

Bây giờ Đỗ Yến là mèo nên câu nói kia vẫn lọt vào tai cậu một cách rõ ràng.

“Cậu à?”

Cậu khẽ động hai tai, không phản ứng.

Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại cậu vẫn duy trì hình dạng mèo chứng tỏ Hạ Cẩn hẵng còn nghi ngờ, chưa thuyết phục bản thân tin vào sự tình kỳ lạ phát sinh vào tối hôm ấy.

Chỉ cần Hạ Cẩn còn ngờ vực thì Đỗ Yến đành phải sắm vai một con mèo.

Hạ Cẩn ngồi trước bàn làm việc, tâm tư không đặt lên công việc. Sau khi sắp xếp lại ký ức trong đầu thấy vẫn còn nhớ được vài hình ảnh vụn vặt.

Hắn đột nhiên đứng dậy, cầm cái quần vừa mới thay ra kia lên xem.

Tiếp đó, Hạ Cẩn phát hiện vài cọng lông mèo màu trắng vương trên lỗ thủng.

Trang phục của người nuôi mèo thường có lông, thế nhưng mèo nhà hắn chưa bao giờ chủ động tới gần hắn, sao lông lại dính vào quần được.

Cộng thêm vài ký ức hỗn loạn hôm qua và vết cào kỳ lạ trên tay, Hạ Cẩn càng có cơ sở khẳng định suy đoán hoang đường trong lòng mình là đúng.

Mặc kệ ra sao nhưng có một số việc hắn nhất định phải làm.

Lúc Hạ Cẩn trở về phòng nghỉ, Đỗ Yến cũng vừa mới ăn sáng xong. Cả đêm không ngủ khiến cậu bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.

Cậu đang buồn ngủ lại bỗng bị người khác bế. Lông đuôi Đỗ Yến xù lên, cậu nhìn Hạ Cẩn, đôi đồng tử màu hổ phách dựng đứng tràn ngập vẻ khó chịu.

Song đối phương vẫn cười dịu dàng, nói: “Xin lỗi, khi tao chưa xác nhận được một chuyện thì tao sẽ không để mày rời khỏi tầm mắt tao đâu.”

Hôm nay, nhóm Wechat của công ty đầu tư Nhật An lại bùng nổ, nguyên nhân xuất phát từ việc đại boss Hạ Cẩn của bọn họ ôm mèo tham dự hội nghị cấp cao.

Cuộc họp không có gì đặc biệt, quy trình tương tự hàng tuần.

Lúc Hạ Cẩn ôm mèo vào cũng không lên tiếng giải thích, chỉ ngồi xuống nghiêm túc nói bắt đầu họp.

Mèo trắng rất yên tĩnh, ngồi ngay ngắn bên tay phải Hạ Cẩn, ngay cả đuôi cũng không động, trông rất giống một con mèo giả hoàn mỹ.

Nhưng các vị tinh anh kia không thể tập trung, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía một người một mèo nọ.

Sau khi hội nghị kết thúc, có người chụp trộm ảnh mèo con, lập tức trở thành tin tức hot trong ngày.

“Mị lực của mèo tinh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

“Thế mà, thế mà đại boss cuồng công tác cũng phải quỳ gối trước đệm thịt hồng nhạt của mèo con.”

“Sa đọa, quá sa đọa…”

“Mọi người không cảm thấy tâm trạng boss Hạ dạo gần đây rất tốt, không còn nghiêm khắc như trước sao?”

Trong nhóm Wechat của công ty bàn luận nhiệt tình, rút ra kết luận từ khi mèo con đến bọn họ đã được sống thoải mái hơn.

Còn Đỗ Yến lại nghĩ kể từ buổi tối ấy, cậu quả thực đang nằm trong nước sôi lửa bỏng.

Hạ Cẩn mang theo cậu bên người 24/24, một tấc cũng không rời. Ngay cả lúc gặp khách hàng Hạ Cẩn cũng phải ôm cậu đi cùng, thời điểm phải bàn bạc sẽ giao cậu cho trợ lý chăm sóc.

Dựa vào tính cách của Đỗ Yến, tuyệt đối sẽ không buông thả bản thân khi xuất hiện trong trường hợp chính thức. Do đó cậu chỉ có thể đàng hoàng trịnh trọng ngồi thẳng, chẳng thể nằm sấp xuống.

Đối với bản tính lười nhác của mèo thì đúng là như tra tấn.

Nhưng Đỗ Yến vẫn chưa biến thành người.

Bây giờ chắc hẳn tình cảm và lý trí của Hạ Cẩn đang giằng co, thế giới quan chủ nghĩa duy vật hình thành gần ba mươi năm khiến Hạ Cẩn nhất thời không chấp nhận được chuyện hoang đường như cậu mình biến thành mèo.

Song buổi tối ấy và những ký ức vụn vặt kia, cả vết cào trên mu bàn tay lẫn chiếc quần thủng lỗ đã làm cho hắn bác bỏ hoàn toàn suy đoán đó.

Sự tình bỗng lâm vào thế bí.

Ngay khi Đỗ Yến cảm thấy thời cơ chín muồi, có thể gõ chữ để nói cho Hạ Cẩn biết và dùng thân phận mèo yêu để lấy lại thế cân bằng thì một chuyện ngoài ý muốn phát sinh đã phá vỡ kế hoạch của cậu, làm quỹ đạo vốn đang bình yên phát triển đột nhiên đi chệch đường ray, không thể ngăn cản.

Hiện tại Đỗ Yến cảm thấy bản thân có vấn đề, cực kỳ có vấn đề.

Cả người cậu nóng bừng, bồn chồn đứng ngồi không yên. Khiến Đỗ Yến càng lúng túng hơn chính là bản năng cơ thể thúc đẩy cậu lưu ký hiệu tại mỗi góc của căn phòng.

Đúng vậy, đó là cách đánh dấu của động vật.

Lý trí và bản năng đấu tranh làm cho tâm trạng của Đỗ Yến trở nên cực kỳ tệ.

Hạ Cẩn đang làm việc, trong phòng nghỉ chỉ có mình Đỗ Yến. Nhưng cậu không thể nào chấp nhận bản thân để lại mùi vị ở khắp mọi nơi như loài thú.

Rời khỏi chỗ này có lẽ sẽ tốt hơn.

Đỗ Yến đánh mất năng lực suy xét, cậu trực tiếp nhảy xuống nhà cây đi ra ngoài, chẳng buồn liếc mắt nhìn Hạ Cẩn mà tập trung chạy trốn.

Hạ Cẩn phản ứng rất nhanh, đứng dậy ngăn cản mèo con.

Không ngờ mèo trắng vẫn luôn bình tĩnh kiêu ngạo lại đột nhiên cong lưng, lông toàn thân xù lên, bày ra dáng vẻ uy hiếp.

Hạ Cẩn nhạy bén cảm nhận tình trạng bất ổn của mèo con. Trong lòng hắn hoảng hốt, thậm chí không để ý nó sẽ cào mình mà tiến về phía trước.

Sau khi cánh tay bị cào thành hình chữ điền, Hạ Cẩn rốt cục cũng khống chế được mèo trắng, đồng thời lái xe đến cửa hàng thú cưng.

Bác sĩ thú y kiểm tra xong, cười nói: “Không sao đâu, nó chỉ động dục thôi.”

Hạ Cẩn sững sờ: “Động dục?”

Bác sĩ thú y gật đầu: “Khoảng thời gian này là kỳ động dục của mèo cái, có lẽ nó ngửi thấy mùi mèo cái xung quanh nhà cậu, dẫn tới phản ứng động dục.”

Hạ Cẩn khẽ nhíu mày, hỏi: “Vậy phải chú ý điều gì?”

Bác sĩ thú y đáp: “Nó sẽ nôn nóng, đi tiểu khắp nơi, tỏ vẻ công kích hoặc ăn không ngon là chuyện hết sức bình thường, qua một thời gian ngắn nữa là ổn.”

Hạ Cẩn nghe thấy thế mới yên tâm, lúc hắn ôm mèo trắng chuẩn bị rời đi lại nghe bác sĩ lên tiếng.

“Đúng rồi, nếu không muốn tiếp tục xảy ra tình trạng này nữa thì chờ kỳ động dục kết thúc có thể dẫn nó lại đây triệt sản, tốt hơn cho thân thể loài mèo.”

Lông đuôi Đỗ Yến xù lên. Bác sĩ vừa nói gì cơ?

Triệt sản á?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN