Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 84
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang


Chương 84


Nhà Điền Lạc ở tầng mười tám, nằm phía trong cùng. Lúc hai người vào cũng không thấy ai khác.

Điền Lạc có chút lúng túng: “Chắc là mẹ em ra ngoài nhặt phế phẩm, cha em đến siêu thị, hình như hôm nay đang có chương trình giảm giá thì phải.”

Nói xong cậu ta bèn cười tự giễu: “Mới có mấy ngày mà em đã biết rõ lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của họ rồi.”

Đỗ Yến thẳng thắn đề nghị: “Nhân dịp họ không ở đây, chúng ta có thể đến phòng ông bà nội em xem thử.”

Điền Lạc gật đầu, hai người đi đến phòng ngủ phụ nằm ở hướng Bắc, đồ dùng toàn là đồ gỗ kiểu cũ, vừa bước chân vào liền cảm nhận được hơi thở xa xưa.

Đỗ Yến chỉ nhìn thôi đã phát hiện âm khí trong căn phòng này quá nặng.

Cậu hỏi Điền Lạc: “Sau khi ông bà nội em qua đời có xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào không?”

Điền Lạc lắc đầu, tiếp đó lại không chắc chắn lắm mà mở miệng nói: “Nếu có gì bất thường thì đại khái là căn phòng này mát lắm anh ạ, thời điểm nóng nhất trong mùa hè cũng chẳng cần bật điều hòa.”

Đỗ Yến đáp: “Phòng hướng Bắc nên mát một chút cũng rất bình thường.”

“Không chỉ như vậy, hồi em còn học cấp ba, có một năm em bị ốm vì bật điều hòa quá nhiều cho nên không dám dùng nữa, buổi tối thường ngủ ở đây. Kết quả là nửa đêm đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, rõ ràng đang tỉnh táo nhưng thân thể như bị thứ gì ghì chặt, không thể động đậy.”

“Bóng đè?”

Điền Lạc gật đầu: “Mẹ em cũng bảo thế. Sau đó mẹ không cho phép em ngủ trong phòng ông bà nữa rồi biến nó thành chỗ để đồ, hiếm lắm mới bước chân vào.”

Từ đầu đến cuối Đỗ Yến đều cảm thấy khá kỳ quái, cậu suy nghĩ rồi tiếp tục lên tiếng: “Điền Lạc, anh muốn hỏi vấn đề này hơi mạo phạm chút, trước khi ông bà nội của em mất có tâm nguyện hay có chuyện gì không hài lòng cho lắm không?”

Điền Lạc cân nhắc chốc lát rồi lắc đầu đáp: “Không có ạ. Thật ra quan hệ của gia đình em rất tốt, tuy bà nội không thích gu thời trang của mẹ em, thế nhưng ba em lại là người biết điều tiết cho nên không hay xảy ra mâu thuẫn lớn nào hết, với họ hàng cũng vô cùng thân thiết. Bạn bè ai cũng nói ông bà nội em quá có phúc, cuộc sống về già cực kỳ suôn sẻ.”

Lúc Điền Lạc nói đến những vấn đề này, biểu cảm tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh, không hề nói dối. Cho dù có ẩn tình như thế nào thì ít nhất theo lời Điền Lạc, ông bà nội của cậu ta vẫn rất hạnh phúc. 

Đỗ Yến lên tiếng: “Tiếp tục mạo muội một chút, ông bà em mất vì lý do gì?”

Điền Lạc thẳng thắn trả lời: “Ông bà già rồi anh ạ, không bệnh chỗ này thì bệnh chỗ kia. Ông nội em bị suy tim; bà nội bị chảy máu não, đưa đến bệnh viện cũng không cứu được nữa. Thật ra, họ hàng ở quê nói đây là hỉ tang, ông bà chết rất thanh thản, chẳng đau đớn gì cả.”

Đỗ Yến gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Em có đồ vật như kiểu album ảnh của ông bà nội hoặc cả gia đình không.”

Điền Lạc lấy một quyển album rất dày trên giá sách kiểu cũ bên cạnh xuống đưa cho Đỗ Yến.

Đỗ Yến lật ra xem qua loa, cho dù cậu không mặn mà lắm về vấn đề tình cảm nhưng cũng có thể nhận ra vẻ hòa thuận xuất phát từ những tấm ảnh này. Lúc ông cụ bà cụ chụp ảnh, trong mắt đong đầy hạnh phúc, hòa nhã. 

Các bức ảnh về sau thiếu mất hai người. Đỗ Yến càng nghiên cứu cẩn thận hơn, quả thật là không còn hai ông bà nữa, bất kể là hiện thực hay là những gì người thường không thể thấy.

Thực sự quá kỳ lạ. Với căn phòng nồng nặc âm khí thế này, e rằng bắt đầu từ hôm đó, linh hồn của hai ông bà cụ đều không thể rời khỏi đây.

Càng đáng ngờ hơn là, tuy căn phòng có âm khí dày đặc nhưng không hề có lệ khí, chứng tỏ quỷ hồn ấy hoàn toàn vô hại.

Nói như vậy, chỉ có quá nhiều chấp niệm thì con người sau khi chết mới không muốn rời khỏi dương gian. Song nếu nán lại quá lâu, lý trí của quỷ hồn sẽ càng ngày càng yếu, mà trong lòng con người luôn tồn tại góc khuất, dần dà chúng sẽ biến thành oán khí hoặc là lệ khí.

Cho nên sau khi chết, ngoại trừ một vài tình huống đặc biệt thì tốt nhất là nên đi đến luân hồi. Bởi vì cứ ở mãi tại dương gian sẽ hóa thành ác quỷ và du hồn mất lý trí.

Trong lúc Đỗ Yến đang mải suy nghĩ tại sao linh hồn của ông bà cụ lại ở đây không chịu đi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa, sau đó truyền tới âm thanh trò chuyện.

Điền Lạc mở miệng nói: “Chắc là ba mẹ em về rồi.”

Nếu vai chính đã xuất hiện thì hai người sẽ không tiếp tục ở trong phòng ngủ nữa, bọn họ bèn di chuyển tới phòng khách.

Điền Lạc giới thiệu với cha mẹ: “Ba mẹ, đây là bạn học cùng trường đại học của con tên là Đỗ Yến, anh ấy đến đây du lịch, thuận tiện ghé nhà mình chơi.”

Đỗ Yến cười gật đầu: “Chào chú, chào dì, làm phiền hai người rồi ạ.”

Lông mày cậu khẽ nhíu, quả nhiên là vậy. Ở trong mắt Đỗ Yến, đứng trước mặt cậu đây căn bản không phải một đôi vợ chồng trung niên mà là cặp vợ chồng già tóc bạc trắng. Nếp nhăn nơi khóe mắt và chân mày, đôi mắt vẩn đục đều chứng tỏ bọn họ cũng không còn trẻ nữa.     

Khuôn mặt của ông bà cụ trông rất quen, chính là hai vợ chồng già vừa xuất hiện trong quyển album kia. Những suy đoán trước đó của Đỗ Yến hoàn toàn chính xác, quỷ hồn nhập vào thân xác cha mẹ Điền Lạc chính là ông bà nội của cậu ta. 

Đỗ Yến liếc mắt ra hiệu với Điền Lạc, lên tiếng: “Xin lỗi, cháu muốn tới phòng vệ sinh một chút ạ.”

Điền Lạc hiểu ý, đứng dậy dẫn Đỗ Yến đi. Ở góc không ai nhìn thấy, Đỗ Yến nhỏ giọng nói với Điền Lạc: “Sắp tới em không nên ở đây nữa, tìm lý do nào đó để ra ngoài nhé.”

Điền Lạc gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Chờ Đỗ Yến giả bộ đi vệ sinh xong trở lại phòng khách. Điền Lạc đột nhiên thốt lên: “Ôi, con quên mua đồ uống rồi.”

Mẹ Điền Lạc cười đáp: “Thanh niên mấy đứa toàn thích uống mấy cái thứ linh tinh, uống trà chẳng tốt à.”

Điền Lạc trả lời: “Trời nóng như vậy khống uống trà được đâu ạ.”

Mẹ Điền không tán thành nhưng vẫn cưng chiều nói: “Vậy con đi mua đi, có tiền chưa?”

Nói xong, mẹ Điền định lấy tiền từ trong túi ra, Điền Lạc liên tục xua tay: “Bây giờ đã có thể dùng điện thoại để thanh toán rồi mẹ, không cần tiền mặt đâu.”

Sau khi Điền Lạc rời đi, Đỗ Yến trực tiếp ngồi xuống đối diện cha mẹ Điền, nói thẳng vào vấn đề: “Chú dì, à không đúng, cháu phải gọi hai vị là ông bà mới đúng. Cháu tin hai người biết chuyện cứ cố chấp ở lại dương thế cũng không phải là điều tốt lành chi.”

Khuôn mặt hai người trước mắt lộ vẻ kinh hoàng nhưng không vội thừa nhận. Cha Điền cười cứng nhắc, mở miệng nói: “Đứa nhỏ này nói lung ta lung tung cái gì đấy, đừng đùa với chú dì thế chứ.”

Đỗ Yến chỉ lấy một thanh kiếm gỗ đào ra khỏi ba lô, đáp: “Nhìn thấy cây đoản kiếm này chắc ông bà cũng biết cháu chẳng phải là người thường. Thật không khéo, cháu đang hành nghề trừ ma diệt quỷ đấy ạ.”

Bọn họ càng thêm hoảng loạn, định nói rồi lại thôi.

Đỗ Yến tiếp tục bảo: “Ông bà không cần che giấu trước mặt cháu nữa, cháu liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận của ông bà rồi. Nếu như ông bà đồng ý nói chuyện tử tế thì cháu có thể đưa ra một số đề nghị.”

Cậu thấy biểu cảm của hai người họ đã dần thả lỏng: “Hai người vẫn luôn bị nhốt ở trong căn phòng này cho nên có vài chuyện không hiểu, âm khí trên người quỷ hồn sẽ gây nguy hiểm cho người sống.”

Sắc mặt mẹ Điền lập tức trắng bệch, vội vàng hỏi: “Nguy hiểm thế nào?”

Đỗ Yến trả lời: “Âm dương tỉ lệ nghịch với nhau, âm khí càng mạng thì dương khí sẽ càng yếu. Khi ông bà nhập vào thân thể cha mẹ Điền Lạc, âm khí trên người ông bà sẽ chậm rãi thấm vào người họ, đến khi dương khí của bọn họ yếu tới cực hạn thì không thể tồn tại trên dương gian nữa.”

Cha Điền hỏi: “Nghĩa là sao?”

Đỗ Yến nhẹ nhàng cười, tàn nhẫn đáp: “Ý của cháu là bọn họ sẽ chết.”

Ý tứ trong lời nói của Đỗ Yến đã phá tan phòng tuyến tâm lý của hai người trước mắt.

Mẹ Điền Lạc, hoặc phải gọi là bà nội Điền Lạc khóc lóc lên tiếng: “Bà không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến thế. Bà chỉ muốn nhìn cháu bà kết hôn sinh con thôi mà.”

Đỗ Yến không quá quan tâm đến việc nhà của người khác, điều mà cậu chú ý chính là cặp vợ chồng già bình thường này có năng lực đặc biệt gì mới nán lại thế giới này lâu đến thế. 

Cậu hỏi: “Lúc ông bà chết có chuyện gì không cam lòng, hoặc có thù hận sâu sắc với người nào không ạ?.”

Bọn họ cẩn thận suy nghĩ một chút, khuôn mặt vô cùng ngờ vực.

Ông cụ trả lời: “Tuy chúng ta không được tính là đại phú đại quý, lúc còn trẻ cũng phải sống rất khổ sở. Thế nhưng già rồi, con cái hiếu thuận, cháu trai cũng có tiền đồ sáng lạn, thành tích học tập vẫn luôn rất tốt, như thế đã mãn nguyện lắm rồi.”

Ông cụ dừng lại một chút, bổ sung: “Về phần kẻ thù gì đó thì càng không có, từ trước đến giờ chúng ta thường hay giúp đỡ người khác, nào có thâm cừu đại hận gì đâu.”

Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy. Sau khi ông nhà mất bà đau lòng lắm, luôn muốn đi theo ông ấy. Hiện tại con cái đã thành gia lập nghiệp, mấy ông bà già như chúng ta chết sớm cũng tốt tránh làm phiền chúng nó, làm sao lại có gì không cam lòng cơ chứ?”

Đỗ Yến khẽ nhíu mày, nghĩ thầm chuyện này thật kì quái. Nếu việc ở lại dương thế không xuất phát từ ý nguyện của hai ông bà thì vì cớ gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN