Hứa Nhan Du bắt buộc phải thực hiện nhiệm vụ, bởi vì ngay từ đầu cô đã suýt nữa bị lửa thiêu chết, là hệ thống này đã cứu cô khỏi nguy hiểm nên cô mắc nợ nó, vì thế cô phải chấp nhận yêu cầu của nó.
Hệ thống nói với Hứa Nhan Du: [Cô có thời gian là sáu tháng để hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu thất bại thì tôi sẽ để mặc cô ở thế giới này, sống chết của cô sẽ không còn liên quan đến tôi.
Còn nếu hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ có hai lựa chọn.]
[Một: Ở lại thế giới này và nhận được một khoản tiền lớn, đủ để cô sống trong giàu sang cả đời.]
[Hai: Quay lại thế giới của cô.]
[Ngay bây giờ, tôi muốn cô chọn một trong hai lựa chọn.]
Nghe vậy, Hứa Nhan Du chẳng cần suy nghĩ mà đã chọn: “Tôi chọn sự lựa chọn thứ hai.”
[Xin xác nhận một lần nữa, cô thật sự chọn sự lựa chọn thứ hai?]
Tô Mộ Nghiên đáp: “Chắc chắn.”
Cô muốn quay trở về thế giới thực, bởi trong thế giới thực cô là một tiểu thư sống trong gia đình giàu có, được người người ngưỡng mộ, cuộc sống sung sướng chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì cả.
Vì vậy cái sự lựa chọn thứ nhất kia chẳng có sức hấp dẫn gì với cô.
Cô chẳng hứng thú gì với cái thế giới tiểu thuyết này – một thế giới ẩn chứa nhiều nguy hiểm và âm mưu, làm sao bằng thế giới thật của cô được.
Lúc này hệ thống bỗng nhiên lại cảnh báo: [Nhân vật phản diện Tạ Hoằng Văn đã sắp quay trở lại! Nhân vật phản diện Tạ Hoằng Văn đã sắp quay trở lại!]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì hơi hoảng, phải làm sao bây giờ?
Cô phải thay thế Tô Thấm Di, nhưng Tô Thấm Di hiện tại đang giả nam, vậy là cô cũng phải giả nam sao?
Hứa Nhan Du nghĩ như vậy thì liền lấy tóc giả và kính mắt của Tô Thấm Di.
Cô còn muốn cởi cả quần áo của cô ta nữa nhưng hệ thống lại thông báo: [Còn 15 giây nữa là Tạ Hoằng Văn sẽ quay trở lại.
Vì vậy, tôi xin phép thu hồi cơ thể của Tô Thấm Di.]
Hệ thống vừa nói xong thì cơ thể của Tô Thấm Di đã hoàn toàn biến mất trước mặt Hứa Nhan Du.
Nhưng Hứa Nhan Du còn chưa kịp lấy quần áo của Tô Thấm Di mà!
Hứa Nhan Du đang hốt hoảng thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Nhất định là Tạ Hoằng Văn!
Làm sao đây? Bây giờ cô vẫn còn đang mặc váy ngủ!!!
Hứa Nhan Du hốt hoảng, vội vàng cầm tóc giả và kính mắt rồi chạy vào phòng vệ sinh để tạm thời lẩn trốn.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tạ Hoằng Văn dẫn theo người quản lý ký túc xá bước vào.
Kỳ lạ là trong phòng không một bóng người, Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày.
Không phải vừa rồi người đã bị anh đẩy ngất dưới đất rồi sao, bây giờ biến đâu rồi?
Quản lý ký túc xá lúc này liền hỏi: “Bạn học, em nói rằng có bạn bị ngất, vậy bạn đó đâu?”
Tạ Hoằng Văn trầm mặc không đáp.
Lúc này Hứa Nhan Du ở trong phòng vệ sinh lại nhìn thấy một bộ quần áo nam.
Mặc dù quần áo trông cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, còn có mùi hương xà phòng giặt thoang thoảng.
Hứa Nhan Du từ trước đến nay chưa mặc đồ của người khác bao giờ.
Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, bộ quần áo này lại sạch sẽ nên cô dứt khoát lấy mà mặc luôn.
Quản lý ký túc xá ở bên ngoài lại hỏi Tạ Hoằng Văn: “Em đang giỡn mặt với tôi đúng không? Trong này làm gì có bạn học nào chứ?”
Hứa Nhan Du đang mặc quần áo bên trong nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng của người quản lý, vì vậy cô liền lên tiếng trả lời: “Em đang ở trong phòng vệ sinh.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy giọng của Hứa Nhan Dù thì cau mày cảnh giác.
Tự nhiên anh cảm thấy giọng nói này so với giọng nói lúc trước chửi mắng anh hình như có chút khác.
Người quản lý ký túc xá lại hỏi: “Bạn học trong nhà vệ sinh, bạn cùng phòng của em bảo em bị ngất, bây giờ em ổn chứ?”
“Em ổn.” Hứa Nhan Du nói vọng ra ngoài.
Tạ Hoằng Văn lại cảm thấy kỳ lạ.
Cái người vừa nãy rất hung hăng, còn chửi mắng rồi đánh anh.
Bị anh đẩy ngất, đáng lẽ sau khi tỉnh lại người đó phải tức giận rồi tố cáo anh với người quản lý mới đúng chứ.
Sao bây giờ người trong phòng vệ sinh kia có vẻ lại ôn hòa như vậy?
Thực tế là Tạ Hoằng Văn nghĩ rất đúng.
Trong nguyên tác, sau khi Tô Thấm Di tỉnh lại thì rất tức giận.
Thấy Tạ Hoằng Văn dẫn theo người quản lý ký túc xá, cô ta liền chạy đến cho Tạ Hoằng Văn một bạt tai rồi chửi mắng anh.
Người quản lý ngăn cô ta lại thì cô ta liền tố cáo Tạ Hoằng Văn rằng anh cố tình đẩy cô ta, còn nói rằng anh muốn cho cô ta đập đầu xuống đất chết.
Tuy nhiên bây giờ Hứa Nhan Du đã thay thế Tô Thấm Di, cho nên cô đương nhiên không làm khó Tạ Hoằng Văn.
Cô nói mình không sao rồi bảo người quản lý rời đi.
Đến lúc người quản lý đi rồi thì cô cũng đã thay quần áo, đội tóc giả và đeo kính xong.
Nhưng mà ngực của cô… nhìn như thế nào cũng không giống ngực của con trai nha.
Hứa Nhan Du cảm thấy thật bế tắc.
Tô Thấm Di nhất định đã dùng nịt ngực để che đi phần ngực, nhưng bây giờ cô không có nịt ngực thì phải làm sao đây?
Chắc trong vali của Tô Thấm Di có nịt ngực dự phòng, nhưng bây giờ Tạ Hoằng Văn đang ở ngoài nên cô không thể ra đó lấy được.
Thế là cô đành phải lấy khăn tắm khoác lên người rồi lom kha lom khom bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ vừa bước ra ngoài thì cô đã nhìn thấy một chàng trai cao cao, dáng người hơi gầy đang đứng nhìn cô.
Chàng trai có nước da hơi sạm do rám nắng, trên người mặc một bộ quần áo cũ kỹ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Gương mặt của chàng trai tuấn tú, điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là sống mũi cao thẳng tắp, nhưng điểm thu hút Hứa Nhan Du nhất lại là đôi môi của chàng trai.
Dáng môi thật sự rất đẹp.
Lại nhìn lên đôi mắt của chàng trai ấy, Hứa Nhan Du – một người có đôi mắt trong veo xinh đẹp cũng phải âm thầm cảm thán: Sao đến cả mắt cũng đẹp vậy?
Không chỉ mắt, mà mỗi đường nét trên khuôn mặt Tạ Hoằng Văn đều khiến cô phải tấm tắc khen ngợi.
Cô bất giác mà nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của anh, sau đó lại thầm hỏi: Mắt Tô Thấm Di có vấn đề à? Một người đẹp trai như thế này mà cô ta cũng nỡ đánh?
Nghĩ đến đây thì cô lại phát hiện Tạ Hoằng Văn cứ nhìn chăm chăm vào cô bằng ánh mắt dò xét.
Không biết vì sao, Tạ Hoằng Văn có cảm giác Hứa Nhan Du không phải là người vừa nãy bị anh đẩy ngất.
Nhưng nhìn ngoại hình thì… “hình như” là cùng một người thì phải.
Bình thường anh vốn không chú ý quá nhiều đến ngoại hình của người khác, vừa nãy cũng không quá chú ý đến khuôn mặt của Tô Thấm Di cho nên anh không thể nhận ra Hứa Nhan Du không phải cô ta.
Lúc này anh lại chợt nhìn thấy bộ quần áo Hứa Nhan Du đang mặc trên người.
Bộ quần áo này… là của anh!
Tạ Hoằng Văn nhất thời kinh ngạc, sững sờ nhìn Hứa Nhan Du.
Sau đó, anh liền siết chặt bàn tay rồi hỏi cô: “Không phải vừa nãy còn nói tôi dơ bẩn sao? Sao bây giờ lại mặc đồ của tôi? Không cảm thấy kinh tởm à?”
Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì liền đáp: “Không, quần áo rất sạch, còn thoang thoảng mùi thơm, rất dễ chịu.
Vừa rồi tôi định thay đồ nhưng không đem theo quần áo nên mượn tạm đồ của cậu, mai trả nhé!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không nói gì, nhưng nội tâm anh lúc này lại đang vô cùng hỗn loạn.
Sau đó anh liền lẳng lặng đi khóa cửa phòng lại rồi leo lên giường nằm.
Trong phòng có hai chiếc giường, Tạ Hoằng Văn nằm xuống chiếc giường ở gần cửa, Hứa Nhan Du sau đó liền nằm xuống chiếc giường ở bên cạnh giường anh.
Đèn phòng tắt.
Trong bóng đêm, Tạ Hoằng Văn không ngừng suy nghĩ về Hứa Nhan Du.
Thái độ lúc trước khi ngất và sau khi ngất của cô quá khác nhau, cho nên bây giờ Tạ Hoằng Văn liền nghi ngờ cô bị đa nhân cách.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du từ từ tháo kính mắt ra rồi đặt lên đầu giường, trong lòng lại đang nhớ đến hoàn cảnh của nhân vật phản diện Tạ Hoằng Văn này..