Nghe thấy Tạ Hoằng Văn nói vậy, trái tim Hứa Nhan Du không khỏi đau xót.
Cô vội vàng dỗ dành anh: “Làm sao có thể bỏ cậu được.
Không phải vừa rồi trước khi đi tôi đã bảo cậu chờ tôi rồi sao.
Tôi chỉ đi có việc một chút rồi sẽ về với cậu mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì gục đầu vào vai Hứa Nhan Du, trong lòng không khỏi ấm ức.
“Nhưng những lời kia đâu phải do cậu nói đâu.”
Hứa Nhan Du lại không nghe rõ nên liền hỏi: “Hả? Cậu vừa nói gì cơ?”
Tạ Hoằng Văn không đáp nữa, chỉ ôm chặt lấy Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du bị ôm thì cảm thấy hơi đau, nhưng cô vẫn để cho Tạ Hoằng Văn ôm cô, còn cô thì vỗ vỗ lưng anh rồi nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao rồi, cậu đừng buồn nữa, tôi về đây rồi mà.
Tôi còn mua đồ ăn tối rồi, cậu ôm tôi một lát rồi chúng ta đi ăn nhé!”
Tạ Hoằng Văn vẫn đang gục đầu vào vai Hứa Nhan Du, nghe thấy vậy thì liền gật đầu, sau đó cổ họng khẽ phát ra tiếng: “Ừm.”
Hứa Nhan Du liền bật cười, thầm nghĩ chữ “Ừm” của Tạ Hoằng Văn nghe thật dễ thương.
Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy mọi chuyện cứ diễn ra như thế này thì thật không ổn.
Khoảng năm tháng nữa cô phải rời đi rồi.
Sau khi cô rời đi, Tạ Hoằng Văn cũng sẽ như vừa nãy, ngồi một mình một góc với cặp mắt đỏ hoe sao?
Cô không muốn Tạ Hoằng Văn suy sụp như vậy.
Vì thế, cô nghĩ mình nên đến tìm Tô Tấn Bằng, để sau khi cô rời đi, anh ấy có thể làm bạn với Tạ Hoằng Văn thay cho cô.
…
Tối đến, sau khi ăn xong, Hứa Nhan Du ngồi chơi điện thoại một lát rồi đi tắm.
Trong phòng tắm, cô không khỏi trầm mặc suy tư.
Từ khi cô về ký túc xá đến giờ, Tạ Hoằng Văn giống y như chú chó con tội nghiệp vậy.
Rõ ràng lúc nào cũng muốn lại gần cô, nhưng lại sợ cô phiền nên chỉ dám lẳng lặng nhìn về phía cô.
Cô nhớ đến chuyện này thì trái tim lại quặn lại, sau đó đột nhiên lại cảm thấy có chút hối hận.
Hối hận vì trước đó đã quá dứt khoát mà chọn hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ rời đi.
Nhưng mà nếu được chọn lại, cô cũng không biết mình sẽ chọn sự lựa chọn nào nữa.
Cô thật sự không muốn ở thế giới này, cô muốn về nhà hưởng thụ cuộc sống của chính mình.
Thế nhưng…
Cô lại không nỡ xa Tạ Hoằng Văn.
Mà Tạ Hoằng Văn thì đương nhiên không muốn xa cô.
Anh ngồi trên giường, mắt cứ nhìn chăm chăm về phía phòng tắm.
Mặc dù bây giờ không còn buồn bã và đau lòng như hồi chiều, nhưng anh vẫn cảm thấy lo sợ rằng một ngày nào đó, Hứa Nhan Du sẽ rời xa anh.
Sau đó, anh chợt nhớ đến lần trước nhìn thấy cơ thể của Hứa Nhan Du trong phòng tắm, anh mới thấy được phía sau lưng cô.
Lại nhớ đến hôm nay cô dùng thân phận Tô Thấm Di đến lớp, anh liền trầm tư suy nghĩ.
Tô Thấm Di và Tô Tấn Bằng.
Trong hai người này, cô rốt cuộc là ai.
Hay nói cách khác, cô… là nam hay nữ?
Lúc đầu, anh vì lo lắng chuyện cô rời xa mình nên không suy nghĩ kỹ đến chuyện nam nữ này.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại rồi, anh liền nhớ lại những chuyện diễn ra từ trước đến nay giữa cô và anh.
Sau đó suy nghĩ một hồi, anh lại nhớ đến những giấc mơ của mình.
Mà trong mơ, Hứa Nhan Du luôn luôn là nữ.
…
Mười giờ tối, trời chợt đổ cơn mưa rào.
Hứa Nhan Du nằm trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện để Tạ Hoằng Văn làm bạn với Tô Tấn Bằng.
Còn Tạ Hoằng Văn nằm trên giường thì lại nghĩ đến chuyện Hứa Nhan Du là nam hay nữ.
“Đoàng!” Tiếng sấm đột nhiên vang lên.
Hứa Nhan Du nằm trên giường giật mình, còn Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng sấm thì liền nhìn về phía Hứa Nhan Du.
“Đoàng!” Tiếng sấm lại vang lên.
Ngay sau đó, đèn ngủ trong phòng 101 chợt tắt, có vẻ là ký túc xá cắt điện rồi.
Nhưng Hứa Nhan Du không sợ bóng tối hay tiếng sấm, vậy nên cô vẫn bình thản nằm trên giường.
Tuy nhiên, ở giường bên cạnh, Tạ Hoằng Văn bỗng nhiên lại lên tiếng: “Nhan Du… Tôi… Tôi sợ quá…”
“Hả?” Hứa Nhan Du nghe thấy Tạ Hoằng Văn nói như vậy thì liền quay đầu, nhìn về phía giường anh.
Nhưng vì xung quanh tối om nên cô chẳng thấy gì cả, vì vậy nên cô cũng không biết rằng lúc này, khuôn mặt Tạ Hoằng Văn trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại tiếp tục nói: “Nhan Du… Cậu đâu rồi? Không thấy cậu… Tôi rất sợ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền nói: “Không sao! Tôi vẫn ở giường bên cạnh, cậu đừng sợ.” Nói xong cô liền cảm thấy kỳ lạ, boss phản diện Tạ Hoằng Văn lại sợ bóng tối sao? Hay là sợ sấm sét?
Vừa nghĩ đến đây, tiếng sấm lại vang lên: “Đoàng!”
Tạ Hoằng Văn ở giường bên cạnh liền hoảng sợ lên tiếng: “Nhan Du! Tôi sợ quá! Thật sự rất sợ!” Vừa nói anh vừa co người lại, diễn xuất không tệ chút nào.
Hứa Nhan Du liền lo lắng dỗ dành: “Cậu đừng sợ!”
Nhưng rồi tiếng sấm lại vang lên liên tiếp, Tạ Hoằng Văn cũng liên tục kêu sợ, sau đó thì “rầm” một cái, anh liền ngã xuống đất.
Hứa Nhan Du nghe thấy động thì liền hoảng hốt, “Cậu sao vậy?”
“Tôi ngã rồi… Đau quá…”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du vội vàng lần mò đi xuống giường.
Sau đó lại nhớ ra mình không đeo nịt ngực, thế là cô liền đưa tay khua khoắng để tìm chiếc áo khoác.
Đến lúc tìm được chiếc áo thì cô liền vội vàng mặc vào, sau đó mới dò đường để tìm Tạ Hoằng Văn.
“Hoằng Văn, cậu ngã ở chỗ nào rồi?”
Tạ Hoằng Văn trong bóng tối khẽ mỉm cười, sau đó lại thu lại nụ cười rồi mới lên tiếng: “Tôi ở đây.”
Hứa Nhan Du liền nương theo âm thanh mà đi đến vị trí của Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn ngồi dưới đất, đến khi Hứa Nhan Du đi đến rồi ngồi xuống trước mặt anh, anh liền giả bỏ sợ hãi mà ôm chầm lấy cô: “Nhan Du, tôi sợ quá!”
Hứa Nhan Du liền vỗ vỗ lưng anh rồi bảo: “Không sao, tôi đưa cậu lên giường.” Nói rồi, Hứa Nhan Du liền chủ động nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn.
Tay Tạ Hoằng Văn thô ráp, trái ngược với bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Nhan Du.
Mà lúc này xung quanh tối om, Hứa Nhan Du nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn thì bỗng nhiên thấy hơi ngại.
Cô từ từ dẫn anh lên giường, sau đó mới chợt nhớ ra: Tại sao mình không dùng điện thoại soi sáng nhỉ? Lần lần mò mò mệt muốn chết!
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì liền mắng mình ngốc.
Đến lúc Tạ Hoằng Văn lên giường rồi, Hứa Nhan Du định quay về giường của mình.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại giữ lấy tay cô, giọng nói run rẩy: “Tôi sợ… Cậu có thể nằm cùng tôi được không?”
Tạ Hoằng Văn vừa nói xong thì “Đoàng!”, tiếng sấm lại vang lên.
Hứa Nhan Du cảm thấy hơi do dự.
Lý trí nhắc nhở cô là con gái, không được lên giường của con trai.
Nhưng trái tim cô lại mềm nhũn, nói với cô rằng: Hoằng Văn đang rất sợ hãi, mày lại muốn bỏ cậu ấy đi sao? Lỡ cậu ấy lại ngã xuống giường thì phải làm thế nào?
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Khi còn nhỏ, vào một ngày mưa bão sấm sét, mẹ nuôi của tôi đã nhốt tôi bên ngoài.
Vì vậy… Tôi có hơi sợ sấm sét.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không khỏi thấy đau lòng.
Tạ Hoằng Văn lại hỏi lần nữa: “Cậu có thể lên đây nằm cùng tôi, được không?”
Hứa Nhan Du mím chặt môi, lại nhớ đến hôm nay Tạ Hoằng Văn ngồi một góc suy sụp vì nghĩ cô bỏ rơi anh.
Anh thiếu cảm giác an toàn, cho nên nếu bây giờ cô lại bỏ mặc anh thì không phải anh sẽ càng bất an hơn sao.
Dù sao lần trước cũng từng ngủ cùng anh một lần rồi, lần này chỉ lên nằm với anh một chút thôi mà.
Anh cũng đâu coi cô là con gái, cho nên cô cũng không cần phải ngại làm gì.
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du liền gật đầu, nói với Tạ Hoằng Văn: “Được, tôi lên nằm cùng cậu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, liền nằm nhích sang một bên để Hứa Nhan Du leo lên giường.
Thật ra vừa rồi, nói rằng bản thân bị nhốt bên ngoài khi trời mưa bão sấm sét là nói thật.
Nhưng còn chuyện sợ sấm sét thì lại là giả, Tạ Hoằng Văn không sợ sấm sét, cũng không sợ bóng tối.
Anh nói dối chỉ là vì muốn Hứa Nhan Du ở bên cạnh anh mà thôi.
Bây giờ Hứa Nhan Du lên giường anh rồi, anh liền vui vẻ lấy chăn đắp lên người cô và anh.
Mà Hứa Nhan Du chung giường chung chăn với Tạ Hoằng Văn thì cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Thế rồi tiếng sấm lại vang lên liên hồi, Tạ Hoằng Văn liền ôm chặt lấy cô.
Cơ thể cô thoáng chốc cứng đờ.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô và Tạ Hoằng Văn ôm nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau trên giường đó!
Trên giường…
Được một người con trai ôm trên giường, còn cùng người ấy đắp chung chăn, tư thế cả hai vô cùng thân mật.
Hứa Nhan Du càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
May mà trời đã tối, nếu không chắc giờ này Tạ Hoằng Văn đã thấy khuôn mặt cô đỏ bừng lên rồi.
Mà cô cũng không biết rằng lúc này hai tai Tạ Hoằng Văn cũng đã đỏ.
Nằm trên giường ôm ấp người mình thích, làm sao lại không ngại ngùng cho được.
Thế nhưng anh vẫn vờ như bình tĩnh, sau đó bảo với Hứa Nhan Du: “Không biết bao giờ sấm sét mới ngừng, hay là… Cậu ngủ luôn trên giường tôi được không?”
Hứa Nhan Du đang định nói “Không được” thì lại “Đoàng” một tiếng.
Tạ Hoằng Văn lại ôm chặt lấy cô khiến cho cơ thế hai người dán sát vào nhau.
Trái tim Hứa Nhan Du đập thình thịch, thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khuôn mặt cô lúc này lại áp sát vào lồng ngực của Tạ Hoằng Văn, cho nên cô chợt phát hiện trái tim Tạ Hoằng Văn cũng như vậy.
Đập thình thịch, thình thịch,…!vô cùng nhanh, vô cùng mạnh.