Nhân Vật Phản Diện Công Lược
Chương 30: Kiếm cơm bằng mặt
“Đồng nhôm dép rách sắt vụn~~ bán đi~~”
Ánh mắt của toàn bộ hội trường đều tụ tập về một chỗ, nhất thời tất cả đều cười vang.
“Mẹ ơi, quả trứng kho đằng sau kia đang làm cái quái gì vậy?”.
“Ha ha ha ha ha, cái loa kia vui ghê ha”.
“Màn cổ vũ này độc đáo dữ.”
Ôn Trĩ Sơ trợn to hai mắt, cả người như rơi xuống vực sâu không đáy, vội vàng cầm chiếc loa lớn trên đỉnh đầu xuống, luống cuống tay chân tìm công tắc.
“Hỏng không dùng nữa thành hàng bán đi~ Tần Gia Thụ, cậu là giỏi nhất!”
Ôn Trĩ Sơ: !
Càng căng thẳng tay lại càng run rẩy, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ phải ôm lấy loa chạy thẳng ra ngoài, mới kết thúc sự cố nhầm lẫn đáng xấu hổ này.
Nhưng sự xuất hiện của Ôn Trĩ Sơ cũng đã làm bầu không khí tại hiện trường trở nên sôi động hơn hẳn.
Sau khi chạy ra ngoài, Ôn Trĩ Sơ tìm một góc trốn đi, lúc này mới lôi cái loa trong ngực mình ra tắt, sau đó cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi không chịu nhúc nhích.
Thiên Miêu tinh linh quan sát cậu vài phút.
[Hệ thống: Hi~]
Ôn Trĩ Sơ ngây ra như phỗng.
Đối phương không nhúc nhích,nhìn như kẻ mất hồn.
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ~]
Đối phương vẫn giống y như một bức tượng băng đứng trong gió lạnh tháng chạp.
[Hệ thống: Hello~ nhìn tôi này~ Cậu đang~nghĩ gì thế~]
Ôn Trĩ Sơ: …
[Hệ thống: Thực ra cũng không có gì đâu, ai mà chẳng có lúc mất mặt chứ]
Ôn Trĩ Sơ cảm động, không ngờ hệ thống thế mà lại an ủi cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đáng thương: “Thiên… Thiên Miêu tinh linh…”
[Hệ thống: Một đời sẽ qua nhanh thôi].
“…”
Coi như cậu chưa nói gì.
Ôn Trĩ Sơ đem loa cất lại vào trong cặp, đeo ra sau lưng.
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng 100 tệ]
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, lúc này mới cảm thấy trong lòng có một chút vui mừng, Tuy rằng mất mặt nhưng mà có tiền.
Cậu đây có phải cũng được coi là dựa vào mặt kiếm cơm không?
Thấy đối phương nhẹ nhàng thở phào, lương tâm của Thiên Miêu tinh linh trỗi dậy, mở miệng nói.
[Không ngờ cậu lại cố gắng làm nhiệm vụ đến vậy, vất vả rồi].
Ôn Trĩ Sơ chết lặng đáp lời: “Không vất vả”.
Thiên Miêu tinh linh: ?
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ nhìn về phương xa, như người từng trải qua cuộc đời khó nhọc: “Mệnh khổ đã quen”.
[…]
Ôn Trĩ Sơ tháo bỏ dây buộc mũ, lắc lắc mái tóc đen mềm như nhung, đứng im tại chỗ không biết đi đâu.
Cuộc thi hùng biện này phải hai tiếng nữa mới kết thúc, mà cậu không quen thuộc với đường phố nơi này, cộng thêm tính cách nhát gan, chắc chắn chẳng dám đi xa, sợ lạc không thể về, bỏ lỡ chuyến xe bus về thành phố thì hỏng.
Ôn Trĩ Sơ đeo cặp đứng ở đó mãi.
[Hệ thống: Cậu đứng đây làm gì, làm tượng điêu khắc hả?]
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi không biết mình nên đi đâu”.
[Hệ thống: Còn có thể đi đâu, về hội trường xem thi đấu đi].
Ôn Trĩ Sơ: “Lỡ có người nhận ra tôi thì sao?”
Thiên Miêu tinh linh trấn an.
[Hệ thống: Không đâu.]
Ôn Trĩ Sơ nghi ngờ gõ ra một dấu ?
[Hệ thống: Vừa rồi là một quả trứng kho, hiện tại là người].
Giống loài khác biệt, sao có thể giống nhau.
“…”
Rõ ràng hệ thống đang tìm cho cậu một lý do hợp lý, nhưng Ôn Trĩ Sơ lại không thể nào nói lời cảm ơn với nó.
Cuối cùng Ôn Trĩ Sơ vẫn lén lút quay về hội trường, lúc này Tần Gia Thụ đang đứng trên sân khấu phát biểu quan điểm, khí chất xuất chúng, gần như là tiêu điểm của toàn bộ hội trường.
Ôn Trĩ Sơ tìm một chỗ trống ngồi xuống, sợ bị người khác nhận ra nên thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng lúc này, người ngồi bên cạnh cậu bỗng dưng mở miệng: “Cậu chính là quả trứng kho vừa rồi đúng không?”
Thiên Miêu tinh linh: !
[Hệ thống: Tại sao cậu ta lại nhận ra?]
Ôn Trĩ Sơ: “Bởi vì cậu ta có mắt”.
Tuy rằng vừa rồi cậu không lộ mặt, nhưng hoodie trên người chưa thay. Cứ như vậy Ôn Trĩ Sơ lúng ta lúng túng như ngồi trên bàn chông xem hết cuộc thi hùng biện này.
Bởi vì giáo viên dẫn đoàn của Nhất Trung có việc phải trao đổi với giáo viên của Lục Trung, thế nên ông để cho các học sinh đã đến hôm nay tự do hoạt động một tiếng, sau đó mới tập hợp ở cổng trường để cùng trở về.
Ôn Trĩ Sơ nghe xong gật gật đầu, nhưng mông vẫn dính chặt trên ghế không chịu đứng dậy.
[Hệ thống: Cậu ở lại đây làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ chớp chớp hai mắt, cảm thấy Thiên Miêu linh tinh linh đã biết lại còn cố hỏi: “Ngồi”.
Cậu không thấy hả?
[Hệ thống: Ý tôi là cậu không đi đâu đó sao?]
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi không biết đường, đi chỗ khác sợ lạc không về được”.
[Hệ thống: Không phải cậu muốn mở rộng bản đồ hả?]
Ôn Trĩ Sơ: “Kế hoạch và thực hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ định ngồi ngốc một tiếng đồng hồ ở chỗ này, thì cậu lại vô tình phát hiện phía trước cũng có người đang ngồi im không nhúc nhích.
Người đó không ai khác chính là đại diện môn tiếng Anh của lớp cậu.
Vẻ mặt của đối phương vừa lo lắng vừa quẫn bách, nhìn khắp bốn phía xung quanh, dường như đang đợi tất cả mọi người trong hội trường đi hết. Thấy bốn phía không còn ai, cô ấy định đứng dậy, nào ngờ vừa mới quay đầu lại nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, lập tức hốt hoảng, vội vàng ngồi về trên ghế.
Nét mặt của cô ấy bối rối tựa như muốn khóc.
Lúc cuộc thi hùng biện sắp kết thúc lại có chuyện bất ngờ xảy ra, người dì thân thích đáng lẽ ra phải một tuần nữa mới đến thăm lại đột nhiên tới sớm, Mộc Tình đang ngồi trên ghế lập tức hoảng hốt, không dám cử động, sợ bị người khác nhìn thấy. Cô đang định nhân lúc không còn người nào ở trong hội trường thì đi ra ngoài, vậy mà mới quay đầu lại nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ ngồi phía sau.
Trong nháy mắt cô lập tức nhớ tới cảnh tượng lần trước mình lấy băng vệ sinh bị đối phương nhìn thấy.
Sắc mặt Mộc Tình tái nhợt, khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Lúc này bên tai cô truyền đến tiếng bước chân, khoảng không trước mắt đột nhiên tối sầm.
Đừng đến đây, đừng đến đây!
Thế nhưng đôi giày trắng kia vẫn dừng lại trước mặt cô.
Sau đó một âm thanh lắp bắp từ đỉnh đầu chuyển đến: “Cậu … cậu vẫn khỏe chứ?”
Mộc Tình không trả lời ngay, một lúc lâu sau mới nói: “Không sao cả”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy sắc mặt đối phương không tốt, do dự một hồi mới tiến đến hỏi thăm.
“Cậu… trông cậu… có vẻ hơi khó chịu, tớ có thể… giúp gì cho cậu được không?”
Mặc dù là Mộc Tình chỉ giúp giáo viên tiếng Anh truyền đạt yêu cầu đến cậu, nhưng cũng coi như cô ấy là người luôn đốc thúc và giúp đỡ cậu học tiếng Anh, cũng là người duy nhất trong lớp trừ hạng hai đếm ngược chủ động nói chuyện với cậu.
Sắc mặt Mộc Tình rất khó coi: “Không cần, cậu đi đi”.
Ôn Trĩ Sơ mím môi, lấy hết dũng khí nói: “Cậu… cậu đừng khách sáo”.
Mộc Tình ngẩng đầu nhìn cậu, cảm thấy người này thật là kỳ lạ, rõ ràng mình đuổi cậu ấy đi, mà cậu ấy lại bảo mình đừng khách sáo.
Quẫn bách và mất mặt tràn ngập trong lòng, người tới lại là một nam sinh, Mộc Tình khó có thể mở miệng, gấp đến nỗi mắt cũng đỏ lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng cứ ngồi như vậy cũng không phải là cách hay.
“Cậu có thể mua băng vệ sinh hộ tớ được không?”
Giọng nói của đối phương quá nhỏ, Ôn Trĩ Sơ nghe không rõ lắm: “Hả?”
Mộc Tình nhắm mắt lại, quyết tâm nói ra: “Tớ… đến ngày, cần mua đồ của con gái”.
Lời này vừa nói ra, vốn tưởng rằng đối phương sẽ chế giễu cô như lần trước, ai ngờ một lúc lâu sau đó cậu vẫn không nói gì.
Mộc Tình khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt vốn trắng nõn của Ôn Trĩ Sơ lúc này đã đỏ lên.
“Xin… xin lỗi, tớ….không biết..” Gương mặt Ôn Trĩ Sơ nhanh chóng đỏ bừng, cảm thấy mình đã mạo phạm người ta nên vội vàng xin lỗi.
Mộc Tình cũng xấu hổ cúi đầu xuống.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ không giúp, ai ngờ một giây sau trên đùi lại có thêm một cái áo đồng phục học sinh.
Mộc Tình mở to hai mắt.
“Cái này… Cậu cầm lấy trước đi, tớ sẽ đi mua cho cậu”. Lúc đối phương nói chuyện gương mặt cậu đỏ thẫm, tựa như chú tôm đã bị luộc chín.
Bên phải hội trường chính là nhà vệ sinh, Ôn Trĩ Sơ hẹn địa điểm với Mộc Tình xong lập tức bước ra ngoài.
Nhưng cậu vốn không biết đường, trong lòng lo lắng bất an, nhìn người qua kẻ lại hồi lâu, vẫn không biết đi lên hỏi đường thế nào.
Nhưng nghĩ đến Mộc Tình còn đang chờ mình, cậu nhìn quanh bốn phía, hai mắt bỗng sáng bừng, nhìn thấy người chỉ đường cậu cần nhất.
Bác bảo vệ trường Lục Trung!
Sau khi vượt qua cửa ải hỏi đường đầy gian nan, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng tới được siêu thị, sau đó đỏ mặt đi đến khu vực bán đồ dùng sinh hoạt, vừa tới được kệ hàng đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ôn Trĩ Sơ cầm nhãn hiệu mà Mộc Tình đã nói, vội vã chạy ra tính tiền.
Nhưng mà phía trước cậu có đến bốn năm người đang chờ, cậu đành phải ngoan ngoãn xếp hàng phía sau.
Ôn Trĩ Sơ cầm đồ trên tay, hiển nhiên là vô cùng căng thẳng, nào ngờ vài giây sau lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, đi về phía cậu.
Người đó không phải ai khác chính là Tần Gia Thụ, lúc này trên tay hắn đang cầm một bình nước, phía sau còn có hai ba người, rõ ràng đang định tới nơi này tính tiền.
Ôn Trĩ Sơ vội vã cúi đầu, cố hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng đối phương cứ thế mà cố tình xếp hàng ngay sau cậu, da đầu cậu lập tức tê rần.
Tần Gia Thụ không đau không ngứa nhìn Ôn Trĩ Sơ đang đóng giả chim cút ở trước mặt, thiếu niên cúi đầu, cái gáy trắng như tuyết lộ ra dưới lớp cổ áo, hắn vừa liếc nhìn đã rời ánh mắt đi ngay.
Hắn biết quả trứng kho lúc nãy ở trong hội trường chính là cậu, nhưng không định đáp lời, cũng không muốn dây vào phiền phức.
Tuy rằng đối phương đã có chút thay đổi so với ngày trước, nhưng những chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Hắn không biết chuyện Ôn Trĩ Sơ thầm mến mình trong miệng Thẩm Quân là đúng hay sai, nhưng cho dù là thật, hắn cũng không thể vì chuyện đối phương thầm mến mình mà đối tốt với cậu, hay có cảm giác đặc biệt với cậu được.
Người điên cuồng theo đuổi hắn không ít, chuyện mới mẻ nào cũng đã từng gặp qua, Ôn Trĩ Sơ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vất vả lắm mới đến lượt mình, Ôn Trĩ Sơ vội vàng đặt đồ lên quầy tính tiền, nhân viên bán hàng ngạc nhiên hỏi: “Mua cho bạn gái?”
Ôn Trĩ Sơ sững người, cả người cứng đờ, ánh mắt phía sau nóng bỏng chiếu tới, cậu bối rối nhìn Tần Gia Thụ một cái, vội vàng phất phất tay.
Nhưng mà hành động này rơi vào mắt đối phương, lại làm hắn nghĩ cậu sợ hắn hiểu lầm.
Tần Gia Thụ nhìn dáng vẻ hoảng sợ thất thố của người trước mặt, bỗng nhớ đến con mèo vàng mập mạp ở nhà ông nội hắn, lúc nó đang ăn vụng bị người khác bắt quả tang, dáng vẻ của nó cũng y như thế này.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng trả tiền, ôm đồ chạy ra ngoài, điên cuồng quay lại hội trường.
Sau đó cậu vô cùng cẩn thận đi tới trước cửa nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Mộc Tình.
Mộc Tình vẫn đang chờ bên cạnh bồn rửa tay, thấy tin nhắn Wechat vội vàng từ trong nhà vệ sinh đi ra, bên hông buộc đồng phục của Ôn Trĩ Sơ.
Thấy người tới, Ôn Trĩ Sơ đưa đồ cho cô, bí mật chẳng khác gì đang truyền tin tức tình báo.
Mộc Tình nhìn cậu đầy biết ơn, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh.
Mười phút sau cô mới ra ngoài.
“Cái đó, cảm ơn cậu”. Mộc Tình đỏ mắt nói lời cảm tạ.
Ôn Trĩ Sơ hơi xấu hổ: “Không có gì, không có gì.”
“Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu”. Mộc Tình vẫn một mực nói lời cảm ơn, nhưng bởi vì cảm thấy quá mất mặt, đôi mắt cô ầng ậc nước. Trước giờ cô luôn là một người yên tĩnh hướng nội, lúc này trong lòng tràn đầy lúng túng và bất an.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy nhất thời hoảng hồn, tay chân luống cuống: “Cậu… Cậu đừng khóc”.
Mộc Tình không kiềm chế được, bật khóc thành tiếng: “Mất mặt quá huhuuu”.
“Không đâu… Không có gì mất mặt cả, đây là chuyện bình thường mà.”
Nhưng mà lời an ủi vừa nói ra, đối phương lại càng khóc dữ dội hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy con gái khóc, Ôn Trĩ Sơ không biết nên làm sao.
“Thiên Miêu tinh linh!”
[Hệ thống: Có chuyện gì thế?]
“Làm sao bây giờ?”
[Hệ thống: Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai, tôi nào phải một đóa hoa xinh đẹp biết tiếp khách].
(*) Nguyên văn 交际花 (jiāojìhuā): Giao tế hoa – chỉ những cô gái đẹp chuyên tiếp khách thuê, những người phụ nữ biết giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý nghĩa khinh miệt.
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi không biết dỗ cô ấy như thế nào”.
Thiên Miêu tinh linh im lặng một hồi.
[Hệ thống: Có lẽ cô ấy cảm thấy rất mất mặt nên mới khóc].
Ôn Trĩ Sơ: “Vậy tôi có nên kể cho cô ấy nghe chuyện mất mặt của mình không?”
[Hệ thống: Đây là phương pháp dỗ dành gì vậy?]
“Lấy độc trị độc”
[…]
Ôn Trĩ Sơ: “Có được không?”
[Hệ thống: Cũng được, nhưng mà….]
Ôn Trĩ Sơ thấy Thiên Minh tinh linh định nói gì đó xong lại thôi, nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà sao?”
[Hệ thống: Cậu định bắt đầu từ đâu?]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Chuyện mất mặt của cậu ít lắm hả?]
“…”
Ôn Trĩ Sơ nhất thời cũng nghĩ không ra, nhưng nhìn đối phương khóc quá mức thương tâm, cậu không biết làm sao cho phải, mà nói chuyện mất mặt ra rồi thì cậu làm gì còn mặt mũi gặp người ta nữa.
[Hệ thống: Thiếu niên, một đời trôi qua rất nhanh! Đừng quên cậu chính là một thành viên nhiệt tình của đoàn thanh niên cộng sản!]
Một cái bánh nướng thật lớn.
(*) Gốc là 大饼 (chiếc bánh lớn): ở đây có thể hiểu là lời an ủi không thực tế, như cái bánh to chỉ vẽ ra không ăn được.
Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận đụng vào vai Mộc Tình: “Cậu… cậu biết không?”
Mộc Tình ngạc nhiên, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ, “Gì cơ?”
Chỉ thấy nét mặt người kia cứng đờ, tựa như đã quen với những tình huống mất mặt thế này: “Vừa rồi… quả trứng kho vừa rồi chính là tôi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!