Tần Gia Thụ cầm chai nước trong tay, nhìn về phía người đằng trước, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Buổi sáng Quý Phong Trường đã nói cậu ta đi học rồi, hắn còn nghĩ đó là trò đùa.
Không ngờ vừa chơi một trận bóng xong đi ra uống nước đã gặp phải, cũng liếc nhìn qua một thoáng.
Một tuần không gặp, kẻ này vẫn làm người ta ghét như cũ.
Nhưng cho dù có ghét đối phương đến thế nào, Tần Gia Thụ vẫn không thể hiện cảm xúc lên mặt.
Âm thanh máy móc từ trong đầu truyền tới, Ôn Trĩ Sơ đứng im tại chỗ.
Cậu vốn định mở miệng khen ngợi vài câu, vừa căng thẳng là lại nói lắp.
Câu gốc ban đầu cậu định nói là: “Cứ như thế bị cậu chinh phục”(*), nhưng căng thẳng quá nên lời đứt ngay tại chỗ, còn chưa kịp nói hết thì đã nghe thấy thông báo nhiệm vụ hoàn thành, cả người như lọt vào trong sương mù.
(*): Lời bài hát Chinh phục.
“Thiên Miêu tinh linh, nhiệm vụ hoàn thành rồi sao?”
[Hệ thống: Đúng thế.]
Ôn Trĩ Sơ nghĩ mà sợ, ngước mắt nhìn Tần Gia Thụ một cái: “Nhưng cậu ta đang cười kìa”.
[Hệ thống: Cười thì sao chứ?]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Trong lòng cậu ta khó chịu đó].
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Cảm xúc kỳ diệu chợt lóe lên trong con ngươi đen nhánh của Tần Gia Thụ, trên mặt vẫn là nụ cười mê hoặc lòng người như bình thường.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ lại cảm thấy nụ cười đó không đến được đáy mắt.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước miếng, lui lại hai bước, thầm nghĩ xem mình có thể chịu đựng mấy cú đấm của đối phương.
Ôn Trĩ Sơ lén lút dò xét đối phương, Tần Gia Thụ mới từ trong sân bóng ra, tóc vuốt hết ra phía sau đầu, ánh nắng tràn ngập trên thân thể thiếu niên khỏe mạnh cứng rắn, đường cong cơ bắp của cánh tay vừa mới vận động xong vẫn còn hơi phồng lên.
Nếu như hắn ra tay thật.
Chắc là cậu cũng chỉ chịu được một cú đấm là cùng.
[Hệ thống: Thiếu niên, theo tôi được biết, tiềm năng của con người là thứ không thể đo đếm được, tôi không cho phép cậu tự coi thường chính mình như vậy]
Ôn Trĩ Sơ sững sờ.
Được, vậy thì hai cú đấm đi.
[Hệ thống:.
.
.]
Trong lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang nghĩ mình nên ngã xuống bằng tư thế gì, đối phương lại mở miệng: “Bạn học Ôn cảm thấy thế sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của đối phương không hề có một biểu cảm không vui nào, giọng điệu thản nhiên, dường như không hề để ý, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn thẳng vào cậu.
Trong lòng Ôn Trĩ Sơ lộp bộp một tiếng, quả nhiên đám nữ sinh đang vây quanh Tần Gia Thụ ai nấy đều tức giận quay đầu.
“Đàn anh chơi bóng giỏi như vậy, cậu chỉ biết ghen tị mà thôi”.
“Không ăn được nho nên nói nho chua”.
Mạnh Nghiên cũng hơi khó chịu, nhìn cậu nói: “Gia Thụ rất đẹp trai”.
“Cậu có chê cười bạn học Tần thế nào cũng vô dụng, bạn học Tần ưu tú như vậy đó”.
Một lúc lâu sau Ôn Trĩ Sơ mới thoát khỏi nơi ngập trời những lời chỉ trích đó, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, Tần Gia Thụ đã chẳng còn ở chỗ này.
Còn ba phút nữa là đến giờ vào lớp, Tần Gia Thụ cùng các bạn học đã quay trở về khu phòng học.
Lúc đi đến tầng 5, hắn nhìn thấy đại diện môn tiếng anh của lớp mình đang ôm một chồng sách bài tập, định mang đến phòng bộ môn cho giáo viên.
Đại diện tiếng anh của lớp hắn là một cô gái, số lượng sách bài tập không hề ít, các bạn học khác đang vội lên lớp chạy qua chạy lại, cả hành lang toàn người là người, cô bạn không thể né cũng không thể tránh, chẳng khác gì đang đi trên một lớp băng mỏng.
“Cần tôi giúp một tay không?”
Giọng nói nho nhã truyền đến bên tai, đại diện môn tiếng anh ngẩng đầu liền đối mặt với gương mặt đẹp trai dịu dàng của Tần Gia Thụ, gương mặt lập tức đỏ ửng lên.
“À…!Có phiền cậu không?”.
Tần Gia Thụ mỉm cười, ôm toàn bộ sách bài tập từ tay đối phương về phía mình.
“Không sao”.
Đại diện môn tiếng anh nhìn thấy, vội vàng nói: “Bạn học Tần, cứ để tôi cầm mấy quyển đi”.
“Không cần đâu”.
Giọng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, lời ít ý nhiều trả lời cô.
Một bạn học đứng bên mở miệng nói: “Anh Tần, bọn em về lớp trước nhé”.
Tần Gia Thụ gật đầu, ôm chồng sách bài tập tiếng anh đi về phía phòng giáo viên.
Quý Phong Trường buồn ngủ nên không đi chơi bóng, thấy đám bạn học đều đã trở về, mới mở miệng hỏi: “Lão Tần đâu?”
Bạn học: “Anh Tần giúp đại diện môn tiếng anh mang vở lên phòng giáo viên rồi”.
Quý Phong Trường ngáp một cái, “À, lại diễn trò rồi”.
“….”
Trong mắt mọi người, Tần Gia Thụ là một sự tồn tại vô cùng sáng chói, bề ngoài đẹp trai, gia đình xuất sắc, thành tích học tập và thành tích thể thao đều nằm trong 10 người dẫn đầu, ăn nói có giáo dục, hoàn hảo như một người máy.
Nhưng người khác không hiểu Tần Gia Thụ, còn Quý Phong Trường thì lại quá hiểu.
Hai người họ lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu ta biết, Tần Gia Thụ bề ngoài là người, nhưng bên trong chính là một thằng chóa.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả mọi người đều bị vẻ bề ngoài này lừa gạt, từ cụ già 80 tuổi cho đến đứa trẻ mới lên 5, ngay cả mẹ cậu ta cũng dính chiêu.
Ngày nào cậu ta cũng bị mẹ mình giáo dục đến mức lỗ tai sắp mọc kén.
“Con xem thành tích của mình này, nói ra mẹ cũng còn ngại mất mặt! Gia Thụ năm nay lại là học sinh ba tốt của tỉnh, mẹ người ta đi đâu cũng có mặt mũi, con lại nhìn chính mình xem!”.
Bạn bè của mẹ Quý cũng chỉ có mấy người đó, mấy câu chuyện của các bà mẹ cũng chỉ xoay quanh một vài chủ đề, hết về chồng thì lại đến về con, cuối cùng là đến tài sản và đồ dùng đắt tiền trong nhà.
Quý Phong Trường không đau không ngứa: “Mẹ à, phụ nữ đừng nên ganh đua so sánh như thế”.
Mẹ Quý đập vào đầu cậu ta một cái: “Không có chí tiến thủ, giống y đức hạnh của bố con”.
Bố Quý ngồi một bên cũng dính chưởng, yên lặng lườm con trai một cái.
Trong ánh mắt dường như muốn nói.
Con chọc giận mẹ làm gì!
“.
.
.”
Chờ đến khi Tần Gia Thụ về lớp, Quý Phong Trường mới mở miệng, “Tối đi net không?”
Tần Gia Thụ liếc nhìn cậu ta.
Mặc dù hắn không nói câu nào, nhưng Quý Phong Trường biết hắn đã đồng ý.
Quý Phong Trường hì hì nói: “Anh Tần, tối nay nhờ anh gánh em nhé”.
Ôn Trĩ Sơ đã về đến lớp, trái tim đập như sấm nãy giờ mới dần dần bình phục, mở bình nước ra uống mấy ngụm liền.
[Hệ thống: Thiếu niên, cảm giác hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?]
Ôn Trĩ Sơ: “Vẫn ổn”.
[Hệ thống: Cậu chính là người hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất trong số những kí chủ trước giờ của tôi đó.]
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên được khen ngợi, hơi xấu hổ, sờ tóc ngây ngô cười: “Thật ra cũng không khó lắm”.
[Hệ thống: Người khác làm nhân vật phản diện muốn để cho người khác ghét mình đều phải tính toán rất lâu, cậu thì không cần]
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy mấy lời này hình như không đúng lắm.
[Hệ thống: Cậu có thiên phú dị bẩm].
“.
.
.”
Ôn Trĩ Sơ tưởng như có một người đang cố nhét đường có độc vào miệng mình: “Cám ơn cậu”.
[Hệ thống: Khiêm tốn làm gì.]
Ôn Trĩ Sơ không biết nói gì.
[Hệ thống: Cậu là vị kí chủ tôi đỡ lo nhất.]
Ôn Trĩ Sơ nghi ngờ mở miệng hỏi: “Cậu đã có tổng cộng bao nhiêu kí chủ?”
[Hệ thống: Hai người.]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Khá lắm, người trước đã vào trong tù rồi, cậu là người bớt lo hơn cũng đúng.
Ôn Trĩ Sơ không để ý đến Thiên Miêu tinh linh nữa, lấy bút ra bắt đầu làm bài tập Vật Lý.
[Hệ thống: Thiếu niên, hình như cậu không vui]
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu làm bài: “Đâu có”.
[Hệ thống: Bây giờ cậu hãy sờ vào túi của mình đi, cậu sẽ thấy vui vẻ ngay đấy]
Ôn Trĩ Sơ nghi ngờ sờ vào trong túi, thấy 10 tệ tiền giấy vừa mới nhận được do hoàn thành nhiệm vụ.
Ôn Trĩ Sơ: “Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Không cần cám ơn, đây là phần thưởng của cậu]
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi…”
[Hệ thống: Tôi nói rồi, không cần cám ơn]
“Không phải, tôi chỉ định hỏi xem cậu có thể đổi tiền giấy thành tiền xu hộ tôi không, tôi muốn ngồi xe bus về nhà”.
[…….]
Cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng được như ý nguyện, thành công đổi lấy 10 đồng tiền xu.
Sáng nay lúc đi học cậu có nhìn qua bến xe bus gần trường.
Khối 11 tự học buổi tối đến 9h30, chuyến xe bus cuối cùng là lúc 10 giờ.
Cơm tối không cần nấu, có thể ăn ở trong trường.
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang vui vẻ gõ bàn tính nhỏ trong lòng, âm thanh máy móc như ác ma nhỏ thỏ thẻ bên tai.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, trốn tự học tối.
Phần thưởng hoàn thành: 50 tệ, giá trị nhân vật phản diện tăng 1%, nhiệm vụ thất bại trừ 10 tệ]
Nụ cười trên mặt Ôn Trĩ Sơ vụt tắt trong nháy mắt.
“Thiên Miêu tinh linh?”
[Hệ thống: Tôi đây.]
Ôn Trĩ Sơ cười không nổi, “Cậu là con giun trong bụng tôi sao?”
Ai ngờ âm thanh máy móc kia lại còn có chút ngượng ngùng: [Chúng ta chưa có thân mật đến mức không phân rõ tôi cậu như thế đâu]
“.
.
.”
Cậu còn vừa mới đắc chí, cho rằng hôm nay có thể ăn cơm tối ở trong trường, nào ngờ lại được thông báo phải đi hoàn thành nhiệm vụ nhân vật phản diện này.
Cậu cúi đầu nhìn 10 đồng tiền xu trong tay, nếu nhiệm vụ thất bại, thì đúng là kiếm tiền ở chỗ nào tiêu tiền ở chỗ đó, 1 đồng cũng không mang được về nhà.
Tiết học cuối cùng buổi chiều, chủ nhiệm giáo dục đi kiểm tra một vòng, qua lại trên hành lang một lượt, lúc đi ngang qua lớp 11 -11 còn đứng ở cửa sau nhìn một vòng, khuôn mặt nghiêm túc hơi ngạc nhiên, sau đó cất bước đi vào trong lớp.
Lớp 11-11 vốn còn đang ồn ào xôn xao trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Chủ nhiệm giáo dục đi lên bục giảng, quét mắt một vòng khắp lớp học, trong lớp không có học sinh nào đang làm việc riêng, ngay cả Ôn Trĩ Sơ cũng đang đọc sách.
Chủ nhiệm giáo dục hơi kinh ngạc.
Tên nhóc này còn biết giả vờ cơ đấy.
“Khụ khụ! Mọi người ngừng bút, nghe thầy nói một chút”.
Các bạn học khác nhao nhao bỏ bút xuống bàn, ngẩng đầu nhìn về phía thầy chủ nhiệm giáo dục.
Ôn Trĩ Sơ còn đang nghĩ đến chuyện trốn học, vẫn cúi đầu như lúc nãy.
Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày, “Ôn Trĩ Sơ!”
Ôn Trĩ Sơ giật mình, “Em…!Em có cầm bút đâu”.
“.
.
.”
Ý cậu là, cậu không cầm bút nên không ngừng được.
Chủ nhiệm giáo dục bỏ qua đoạn nhạc đệm nhỏ ở giữa, mở miệng nói: “Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi tháng, thầy thấy lớp chúng ta dạo này đã yên tĩnh không ít, chuyện này đáng được tuyên dương, nhưng mà…”
Ôn Trĩ Sơ biết, chỉ cần nhưng mà có xuất hiện, thì câu nói tiếp theo chắc chắn không phải chuyện bình thường.
“Nhưng mà các em không được kiêu ngạo, gần đây trường chúng ta muốn chỉnh đốn phong cách của học sinh nên quản lý các em chặt hơn, nhất là chuyện trốn học giờ tự học buổi tối! Mấy tính toán nhỏ nhặt trong lòng các em đều thu lại hết cho thầy!”.
Nói xong, thầy đi đến bên cạnh Ôn Trĩ Sơ: “Bạn học Ôn Trĩ Sơ, em nhớ chưa?!”
Cậu nuốt nước miếng, “Dạ…!Vâng.”
Chủ nhiệm giáo dục đẩy kính mắt: “Đừng tưởng tôi không biết em đang suy nghĩ gì, tôi là con giun trong bụng em đấy”.
Ôn Trĩ Sơ rụt cổ lại: “Thầy…!thầy, chúng ta chưa thân mật đến nỗi không phân biệt thầy em như vậy”.
Chủ nhiệm giáo dục: ….
Thiên Miêu tinh linh: ….
Chủ nhiệm giáo dục sửng sốt một chút, sau đó ho khan một tiếng nói tiếp: “Tốt nhất là nhớ lời tôi, nếu trốn học cũng đừng để tôi bắt được”.
Cho đến tận khi bóng dáng của thầy chủ nhiệm giáo dục đã mất hút khỏi phòng học, Ôn Trĩ Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.
[Hệ thống: Bây giờ cậu định làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Nghe lời thầy”.
[Hệ thống: Không trốn học?]
Ôn Trĩ Sơ: “Không để thầy ấy bắt được”.
[…..]
Thực ra từ lúc bị chỉ mặt đọc tên, Ôn Trĩ Sơ đã nghĩ nếu không trốn được thì thôi đừng trốn, dù sao cậu cũng không có lá gan đó.
Nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện sáng nay khi ra khỏi cửa, cậu phát hiện hóa đơn tiền điện nước được dán ở bên ngoài, tổng cộng là 200 tệ.
Nếu trong tuần này mà không nộp đủ sợ rằng điện nước cũng mất hết.
Thế nhưng tất cả tài sản hiện tại trong túi cậu chỉ có 107 tệ, trong thẻ cơm còn 20 tệ, nếu làm xong nhiệm vụ này, nhận được phần thưởng 50 tệ thì đây chính là số tiền có thể cứu mạng cậu.
Thiên Miêu tinh linh không ngờ Ôn Trĩ Sơ lại là một đứa trẻ dễ dạy đến như vậy, nhiệm vụ nhân vật phản diện vừa làm xong một cái đã thuận tay định làm cái thứ hai.
[Hệ thống: Được đấy, tôi biết đây chính là thiên phú dị bẩm của cậu mà.]
Ôn Trĩ Sơ không thể cười nổi, chỉ một lần này, cậu tự thôi miên chính mình, chỉ một lần này, cậu chỉ trốn học một lần này thôi.
Chờ khi tiết học cuối cùng của buổi chiều tan học, Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, sau đó đứng lên hùng dũng hiên ngang ra khỏi phòng học.
[Hệ thống: Căng thẳng à?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, “Không.”
[Hệ thống: Thật?]
Ôn Trĩ Sơ dường như đang muốn tự động viên chính mình: “Không”.
[Hệ thống: Được rồi, thế thì cậu rẽ phải đi]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Ôn Trĩ Sơ trốn học, nhưng cậu không ngốc, cậu biết trốn học không thể trốn bằng cửa chính, thế nên bắt đầu tìm đường leo tường.
Nhìn qua nhìn lại một vòng, bỗng nhiên cậu bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, người kia vai rộng chân dài, dáng người cao lớn, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy là một người có khí phách.
Ôn Trĩ Sơ vô thức trợn to mắt, đây không phải là Tần Gia Thụ thì còn là ai?!
Chẳng lẽ cậu ta cũng trốn học?
Lý do tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây Ôn Trĩ Sơ không dám suy đoán, chuẩn bị tìm một góc tường khác để trốn học.
Nhưng mà sau đó vài phút cậu liền nhìn thấy bóng dáng người kia nhảy hai ba bước, khẽ chống tay một cái đã nhảy ra ngoài, dáng người nhanh nhẹn, động tác gọn gàng.
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ đột nhiên sáng bừng lên, động tác của đối phương thực sự quá mức thoải mái, làm cậu sinh ra một ảo giác.
Cậu cảm thấy cậu cũng làm được.
[Hệ thống: Tốt lắm, thiếu niên, thứ tôi cần chính là sự tự tin này của cậu!]
Ôn Trĩ Sơ gật nhẹ đầu, mười phần tự tin sải bước chạy đến, sau đó học theo động tác vừa rồi của Tần Gia Thụ.
Chạy mấy bước rồi chống tay bật nhảy lên.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục, mông Ôn Trĩ Sơ đã đập thẳng xuống mặt đất cứng rắn.
Mông cậu truyền đến cơn đau dữ dội, Ôn Trĩ Sơ ngốc nghếch ngẩn ngơ cả người.
Sao lại không giống như suy nghĩ của cậu nhỉ?
[Hệ thống: Có lẽ giữa người và người vẫn luôn có khoảng cách]
“.
.
.”
Cuối cùng thì Ôn Trĩ Sơ cũng hiểu được rằng, mắt đã học được, nhưng thân thể chưa chắc đã học xong.
Thế nhưng giờ tự học tối nay vẫn phải trốn.
Ôn Trĩ Sơ nhăn nhó xoa xoa cái mông, sau đó tìm mấy tảng đá ở chỗ khác lót chân, lúc này mới miễn cưỡng trèo lên được trên tường.
Bức tường này nhìn trông cũng không cao lắm, nhưng trèo lên rồi lại cảm thấy dọa người, hai bắp chân của Ôn Trĩ Sơ trong lúc nhất thời run lẩy bẩy.
Đây chắc chắn là hành động kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất của cậu từ khi cậu sinh ra đến giờ.
Nhưng khi vừa trèo lên được trên tường, trọng tâm của cậu không ổn định, bỗng nhiên ngã nhào về phía bên kia.
Cảm giác mất trọng lượng ùa tới, Ôn Trĩ Sơ sợ hãi vội vàng nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng.
Đau đớn như trong tưởng tượng không xuất hiện, Ôn Trĩ Sơ có chút khó hiểu, lúc này mới mở mắt ra nhìn lên bức tường phía trên, trong lòng đắc chí, hóa ra cũng không khó đến vậy.
“Cậu còn muốn ngồi trên người tôi đến bao giờ nữa?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến làm cả người Ôn Trĩ Sơ cứng đờ, cậu nghiêng đầu nhìn lại, đối mặt ngay với một cặp mắt lạnh lùng.
Tần Gia Thụ không phải nên đi từ lâu rồi sao?!
Tại sao cậu lại không sai không lệch rơi trúng người hắn vậy chứ?
Nơi này không còn ai khác, vẻ mặt của Tần Gia Thụ cũng không còn mang theo nụ cười nho nhã lịch sự thân thiện ban ngày.
Ánh mắt đối phương lạnh lùng dọa cho Ôn Trĩ Sơ không dám động đậy.
“Cậu…!Cậu đã từng nghe một ca khúc chưa?”
Không đợi đối phương trả lời, Ôn Trĩ Sơ đã lắp bắp hát một câu.
“Trên trời rơi xuống một Lâm muội muội”.
Tần Gia Thụ:.
.
.