Nhân Vật Phản Diện Công Lược
Chương 43: Con trai lớn
“Bảo vật gia truyền?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, “Đúng đó… nước tôi thường uống chỉ trong khoảng 3 tệ mà thôi”.
Giá tiền lớn thế này chẳng phải bảo vật gia truyền thì là gì.
Nhìn bảo vật gia truyền có giá 7 tệ trong tay, da mặt của Tần Gia Thụ giật giật.
Đồ vật hắn tặng đi, đối phương lại mượn danh nghĩa phần thưởng trả lại cho hắn.
Có thể nói, lấy đồ của hắn, lại dùng cho hắn.
Hắn lại ngước mắt lên nhìn người đứng bên cạnh, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đối phương tựa như trong đó có hai chiếc bóng đèn 10W, mặt mũi viết rõ một hàng chữ: Cho cậu đó, cậu cầm đi…
Tần Gia Thụ không biết nên nói gì, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Không cần”.
Nói xong, hắn ném trả chai nước vào trong tay Ôn Trĩ Sơ. Người đang cười như đóa hoa hướng dương đón gió kia sững sờ, giọng nói cũng mang theo bối rối: “Cho… cho cậu đó”.
Ôn Trĩ Sơ không hiểu tại sao hắn không muốn, dù sao thứ này đối với cậu chính là một món đồ tốt, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một chai nước có kích thước và dung lượng bình thường thế này mà bán đến tận 7 tệ.
Đối với kẻ nghèo hèn như cậu, kẻ bán chai nước này chẳng khác gì kẻ cướp ngân hàng.
Mấy vị thương gia cướp thẳng của bạn 7 tệ, sau đó lại đem trả lại cho bạn một chai nước.
Thấy người ta không muốn, cậu đi về phía trước vài bước, rút ngắn khoảng cách với đối phương, đôi mắt chân thành không mang theo bất kỳ tạp chất nào khác nhìn hắn, nói rằng: “Cậu đạt hạng nhất rồi… cái này là phần thưởng cho cậu”.
Tâm tình đêm nay vốn đã hỏng bét, hiện giờ Ôn Trĩ Sơ còn đụng trúng họng súng, Tần Gia Thụ mất kiên nhẫn hất tay đối phương ra, mặt đen đến dọa người, “Tôi nói rồi, tôi không cần”.
Ôn Trĩ Sơ đối với hắn không hề có chút uy hiếp nào, nhưng lại là một sự tồn tại khiến hắn đau đầu, ngay cả tình cảm của cậu đối với hắn, hay là cảm giác cậu mang đến cho hắn cũng vậy.
Vốn cho rằng đối phương thấy hắn lạnh lùng sẽ biết khó mà lui, ai ngờ người kia càng thất bại thì lại bùng nổ càng mạnh mẽ.
“Không sao đâu…” Ôn Trĩ Sơ kéo tay hắn, nhét chai nước vào: “Cậu cầm đi… lần sau nếu cậu lại đứng nhất, tôi… tôi sẽ mua thêm cho cậu”.
Tần Gia Thụ sững sờ, gương mặt đẹp trai trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghe được những lời này trái tim hắn vừa nặng nề vừa buồn bực. Đối phương đến gần mang theo hơi rượu nhàn nhạt, cũng không xem là khó ngửi, nhưng hiện giờ cảm xúc trong lòng hắn đang giằng co qua lại không được thoải mái, làm hắn không khỏi lùi bước tránh ra.
Lời nói trong miệng đối phương làm suy nghĩ hắn hỗn loạn, trong nhận thức của hắn, hạng nhất không phải thứ gì đáng được thưởng, chỉ là nên có hay không thôi.
So với những thứ hạng khác, hắn phải đoạt hạng nhất, cũng chỉ có thể đoạt hạng nhất.
Hạng hai ở bất cứ nơi đâu cũng không có giá trị, trong mắt hắn cũng vậy, cho nên hạng hai chính là thứ sỉ nhục hắn, là chứng cứ hắn đã không đủ cố gắng, hắn đã bại trận trước kẻ khác.
Thế nên mỗi lần thất bại trước đó, Tần Gia Thụ không có cách nào hòa giải với chính mình.
Khoảng cách giữa hai người họ hiện giờ không tính là xa, chỉ có mấy bước, Tần Gia Thụ cao lớn đứng bên cạnh Ôn Trĩ Sơ chẳng khác gì một bức tường thịt, dưới góc độ che chắn kín mít người ta, hắn rũ mắt nhìn gương mặt đỏ bừng như bị ai véo của Ôn Trĩ Sơ, trong lòng tự nhủ mình không quan tâm nhưng vẫn hỏi ra miệng: “Cứ hạng nhất thì sẽ có phần thưởng?”
Ôn Trĩ Sơ khẳng định, “Đương nhiên rồi… Hạng nhất lợi hại như vậy, chắc chắn phải có phần thưởng”.
Nói xong còn không quên khen ngợi: “Cậu chính là người… ưu tú nhất mà tôi từng gặp”.
Bất luận là thế giới tiểu thuyết cậu được thừa hưởng ký ức, hay là thế giới hiện thực bây giờ, Ôn Trĩ Sơ chưa bao giờ nhìn thấy Tần Gia Thụ thất bại, tựa như sự tồn tại của hắn chính là minh chứng, chứng tỏ cho người khác thấy một người có thể ưu tú đến mức nào, có thể giỏi giang ra làm sao.
Ánh mắt của đối phương chân thành nóng bừng, phảng phất như tất cả lời nói đó đều là lời thật lòng thật dạ, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch của kẻ say, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, nhưng lại khiến người ta chú ý đến lạ kỳ.
Tần Gia Thụ nhìn chai nước trong tay, đến cùng thì nó cũng là thứ hắn đem ra trả nợ cho cậu, không có lý nào hắn lại lấy về: “Tôi không uống”.
“Cậu… cậu đừng khách khí”.
“Không phải nó là bảo vật gia truyền của cậu sao?” Lời này nói ra, Tần Gia Thụ cũng cảm thấy là lạ.
“Khổ khổ…”
Tần Gia Thụ nhíu mày: “Khóc?”
Ôn Trĩ Sơ thở mạnh, “Khổ… không ai được phép làm khổ con trai tôi”.
Tần Gia Thụ: . . .
Hôm nay Ôn Trĩ Sơ ở trên khán đài đã cổ vũ đến mức cuống họng bốc khói, thật sự cảm nhận được cảm giác của một người làm cha, cậu đưa tay lên vỗ vai Tần Gia Thụ: “Uống đi… hết rồi… bố lại mua thêm cho con… mua”.
Thiên Miêu tinh linh: ! ! !
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Tần Gia Thụ tối đen trong nháy mắt, hắn nhìn con quỷ rượu trước mắt này hít sâu một hơi, định xoay người đi luôn, nhưng khi nhìn vật trong bàn tay, đột nhiên lòng hắn lại xuất hiện một âm thanh khác biệt.
Đối phương chỉ là một con ma men sao phải so đo thiệt hơn làm gì, mặc dù cậu ta có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng nhìn chai nước bị trả lại kia, Tần Gia Thụ vẫn cắn răng dừng bước.
Sau đó chặn một chiếc taxi, kéo người lên xe.
Lái xe hỏi thăm địa điểm tới.
Tần Gia Thụ nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ, “Nhà cậu ở đâu?”
Ôn Trĩ Sơ không chút cảnh giác báo ngay địa chỉ, trên đường không biết vì bảo vật gia truyền đã được cho đi hay thế nào mà Ôn Trĩ Sơ ngồi trong xe rất thành thật.
Tần Gia Thụ ngồi bên nhắm mắt dưỡng thần, chưa đầy một lát đã cảm giác mu bàn tay mình bị người khác nhẹ nhàng chọc chọc.
Hắn ngước mắt nhìn lên, người kia mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn mất kiên nhẫn, mở miệng: “Nói”.
Nét mặt của Ôn Trĩ Sơ lộ ra vẻ háo hức: “Hôm nay tôi cổ vũ cho cậu… cậu có nghe thấy không?”
“Ừ”.
“Tôi không hề… không hề nói lắp nhé”.
Nói xong cậu giương đôi mắt chờ mong nhìn Tần Gia Thụ.
Nhìn hai gò má ửng hồng của cậu, Tần Gia Thụ im lặng một lát, sau đó nhạt nhẽo nói: “Giỏi lắm”.
Ôn Trĩ Sơ nghe hắn nói như thế, hết sức hài lòng, quả đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cậu, Tần Gia Thụ cảm thấy buồn cười, không ngờ đối phương lại thích hắn đến như vậy, chỉ vì một câu khen ngợi của hắn đã vui sướng đến mức độ này.
Người thích hắn không ít, nhưng người khiến hắn tháo bỏ lớp ngụy trang bên ngoài mà đối đãi thế này, Ôn Trĩ Sơ là người đầu tiên.
Cho nên Ôn Trĩ Sơ đối với hắn mà nói chính là một tai hoạ ngầm, tựa như một cây gai ghim vào tim hắn, đáng chú ý nhưng không thể nào loại bỏ, còn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt hắn, nhắc nhở hắn rằng cậu vẫn còn đang tồn tại.
Ngón tay Tần Gia Thụ nghịch chiếc bật lửa trong lòng bàn tay, trong khoang xe tối tăm dõi mắt đánh giá người ngồi cạnh.
Ánh mắt của hắn mang theo ý tứ khó hiểu, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc ngắm nhìn người ta, trước giờ hắn không có ấn tượng gì với gương mặt của Ôn Trĩ Sơ cả, có thể gọi được tên cậu, nhưng tướng mạo của cậu trong ký ức hắn lại trống rỗng, tựa như trên mặt chỉ có một tờ giấy dán viết tên trên đó.
Lúc này Ôn Trĩ Sơ nhận được lời khen ngợi, chui rúc vào ghế ngồi của xe, giống như một con mèo nhàn nhã, không hề đề phòng hắn, đôi mắt sáng kia mang theo ánh nước khẽ híp lại, vì say mà hai má đỏ hồng.
Tướng mạo của cậu không tính là vừa nhìn thấy đã khiến người ta kinh ngạc, nhưng càng nhìn lâu càng thấy dễ chịu, giống như một con thú nhỏ hồn nhiên vô hại, lại còn ngốc nghếch không nói được tròn câu, nếu hành động rụt rè hơn một chút có lẽ sẽ rất dễ dàng khơi dậy ham muốn yêu thương và bảo vệ của người khác.
Lông mi dài, gương mặt trắng nõn sạch sẽ.
Ánh mắt của Tần Gia Thụ ngông cuồng không hề biết kiềm chế, nhìn từ mặt mày người ta đến bờ môi rồi lại đến cái cổ trắng nõn, từng tấc từng tấc nhìn xuống, nhìn hết làn da bị lộ ra ngoài lại bắt đầu nhìn thân hình của cậu.
Đem so với mấy người mẫu trẻ trong phòng bao lúc nãy, hắn thấy Ôn Trĩ Sơ thuận mắt hơn hẳn.
Dáng dấp hợp khẩu vị, nói chuyện cũng biết nói lời hắn thích nghe, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời của Quý Phong Trường, chỉ là chơi đùa, không thích có thể dừng lại.
Tần Gia Thụ nheo mắt nhìn người kia, ánh mắt đầy nguy hiểm, hắn đưa tay nắm lấy cằm cậu kéo về phía mình.
Có lẽ là do động tác thực sự có chút thô lỗ nên Ôn Trĩ Sơ không hài lòng lẩm bẩm: “Khó… khó chịu”.
Một tiếng kêu này không có mấy sức lực, mềm nhũn, làm người nghe ngứa ngáy cả lòng.
Khóe miệng Tần Gia Thụ cong lên thành một nụ cười, phong lưu lại ác liệt.
Mẹ nó, thật con mẹ nó hợp khẩu vị của hắn.
Hắn giơ tay nâng gò má người kia lên, nhìn cần cổ trắng nõn của người ta, tựa như là món đồ của riêng hắn.
Vừa rồi cậu muốn hắn khen ngợi, đoán chừng cũng biết nũng nịu, đối phương thích hắn, có kéo người ta lên giường chơi đùa, làm gì chắc là cũng sẽ nghe lời hắn.
Ý nghĩ đó mới xuất hiện trong đầu Tần Gia Thụ, hắn đã tự giật mình, lý trí thu tay trở lại, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy ý nghĩ lúc nãy của hắn thật hoang đường, hắn điên mất rồi.
Sau đó hắn dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, không nhìn người bên cạnh nữa.
Gần đây Tần Gia Thụ luôn nóng nảy, ngọn lửa cháy hừng hực không thể giải quyết được, bị chặn lại ở trong ngực khiến hắn bực bội.
Không ai hiểu rõ hắn hơn chính mình, một khi có ý nghĩ xuất hiện chứng tỏ hắn đã có tâm tư, hắn luôn biết cách nhìn thẳng vào nội tâm của mình, chẳng qua là người được chọn quá mức hoang đường, về sau vẫn ít gặp đi thì hơn.
Không lâu sau xe taxi đã đến địa điểm Ôn Trĩ Sơ nói, Tần Gia Thụ đi xuống trước, Ôn Trĩ Sơ mặc dù đang say nhưng cũng biết mình đã về nhà, ngoan ngoãn xuống theo.
“Còn nhớ số nhà của mình chứ?”
Ôn Trĩ Sơ vỗ ngực: “Nhớ… nhớ lắm”.
Nói xong cậu cất bước đi về phía tòa nhà chung cư, thấy người phía sau không đuổi theo, cậu quay đầu nhìn đối phương khó hiểu: “Vào nhà tôi… ngồi một lát”.
Tần Gia Thụ chỉ thấy đầu mình ầm một tiếng, lý trí nói với hắn không được tiếp tục tiếp xúc với người này nữa, hắn lạnh lùng từ chối: “Không cần”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn đứa con mới nhặt được bên đường: “Cậu… cậu muốn về nhà hả?”
Tần Gia Thụ không mặn không nhạt đáp một tiếng.
Ôn Trĩ Sơ trong nháy mắt cảm thấy hơi cảm động, đúng là một đứa con có hiếu, còn tiễn cậu về tận nhà, thế là cậu cất bước tiến lên, giang rộng hai tay.
Tần Gia Thụ còn chưa tỉnh táo lại đã bị người ta ôm chặt lấy, gương mặt kiệt tác của Thượng Đế lập tức biến sắc khó coi, giọng nói cũng mang theo tức giận: “Làm gì vậy?”
Thế mà đối phương còn không thành thật, vùi vào cổ hắn, mái tóc cọ vào yết hầu hắn ngứa ran.
Ôn Trĩ Sơ giơ tay vỗ lên sống lưng cơ bắp hiển hiện rõ ràng của đối phương: “Tốt lắm, tốt lắm… Tần Gia Thụ cậu thật sự rất tuyệt”.
Tần Gia Thụ dùng một tay xách người đang dính trên thân mình xuống, đen mặt nói: “Về đi”.
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, chạy đi rồi còn vẫy tay với hắn: “Hẹn… hẹn gặp lại”.
Bóng dáng đối phương khuất sau tòa nhà, Tần Gia Thụ quay về xe taxi, trở lại nhà họ Tần.
Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng bước chân, mẹ Tần nghe thấy vội vàng đi đến, nhìn thấy con trai cao lớn của mình, bà mở miệng hỏi: “Gia Thụ, nghe nói hôm nay trường con tổ chức đại hội thể dục thể thao à, thế nào? Vui chứ?”
Tần Gia Thụ trong người có lửa, cười cười trả lời qua loa vài câu rồi đi về phòng, ném đồ vật cầm trong tay vào trong ngăn kéo, sau đó liền đi vào phòng tắm.
——
Ôn Trĩ Sơ đi đến trước cửa nhà, lục lọi chìa khoá trong túi.
[Hệ thống: Còn có thể tìm được đường về nhà, đúng là kỳ tích].
Ôn Trĩ Sơ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thiên Miêu tinh linh, cậu sờ sờ đầu, “Cũng không lợi hại đến mức đó đâu”.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tôi không khen cậu, cậu có hiểu không?!!!
Ôn Trĩ Sơ cầm chìa khóa suy nghĩ nửa ngày, sau đó mới cau mày bất mãn nói thầm, “Ai đổi khóa nhà mình rồi.”
[Hệ thống: Không ai cả].
“Vậy sao tôi mở không ra?”
[Hệ thống: Cậu cắm ngược chìa khóa rồi!!]
Ôn Trĩ Sơ hiểu ra: “À, cầm nhầm chìa khóa”.
Cậu hiểu được thì tôi thua cậu đó.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Con mẹ nó chứ nhà cậu có mỗi cái chìa khóa thôi!
Cuối cùng loay hoay thêm nửa ngày, Ôn Trĩ Sơ dựa vào tinh thần bất khuất của mình thành công tiến được vào nhà.
Dựa vào một chút lý trí ít ỏi ưa thích sạch sẽ của mình, cậu đi rửa mặt, sau đó mới lên giường ngủ.
“Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Sao?]
“Ngủ ngon.”
[Hệ thống: Sáng mai cậu nhất định sẽ hối hận].
Sáng sớm hôm sau, Ôn Trĩ Sơ bị đồng hồ báo thức gọi dậy, có lẽ là do say nên đầu cậu hơi đau, cậu mơ mơ màng màng co co rụt rụt trong chăn, không muốn rời giường.
Lúc này giọng nói máy móc trong đầu vang lên.
[Hệ thống: Tỉnh rồi?]
Ôn Trĩ Sơ rầu rĩ đáp trả: “Ừm”.
[Hệ thống: Còn nhớ hôm qua đã đi đâu làm gì không?]
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, cố gắng nhớ lại ký ức ngày hôm qua, phát hiện mình không nhớ nổi chút gì, nằm ở trên giường lắc đầu.
[Hệ thống: Cậu cho bảo vật gia truyền đi rồi].
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: “Cho ai thế?”
[Hệ thống: Con trai lớn của cậu].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong nhẹ nhàng thở ra, bảo vật gia truyền không phải chính là để truyền thừa cho con cháu đời sau thì để làm gì.
Nhưng sau đó càng nghĩ cậu càng cảm thấy không đúng, con trai lớn của cậu là ai?
Thiên Miêu tinh linh như ác ma nhỏ thỏ thẻ: [Tần Gia Thụ].
Ôn Trĩ Sơ: !!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!