Nhân Vật Phản Diện Công Lược
Chương 44: Hoàn Hoàn giống khanh
(*) Tiêu đề chương đề cập đến bộ phim “Hậu cung Chân Hoàn truyện”, Hoàng Đế viết thư cho Thuần Nguyên Hoàng Hậu, nói rằng Chân Hoàn rất giống bà. Hay nói cách khác thì Hoàng Đế sủng ái Chân Hoàn vì bà có nét giống với Nguyên Thuần Hoàng Hậu, xem bà là người thay thế. (Ấy, chưa xem Chân Hoàn nên chỗ nào viết sai thì nhắc nhở tui nhé).
Khanh: Cách gọi thân mật giữa bạn bè vợ chồng.
Nháy mắt đã tỉnh cả ngủ, Ôn Trĩ Sơ từ trên giường bật dậy.
“Chuyện lúc nào?”
[Hệ thống: Đêm qua.]
“Tại sao tôi không nhớ gì hết?”
[Hệ thống: Chuyện này cậu phải tự hỏi chính mình chứ?!]
“. . .”
Ôn Trĩ Sơ ngây ngốc ngồi trên giường, cố gắng nhớ lại ký ức tối qua.
Trải qua sự nỗ lực không ngừng, Ôn Trĩ Sơ phát hiện, tối hôm qua xảy ra những chuyện gì, cậu đã quên sạch không còn nhớ nổi một chi tiết.
So với dọn rác còn sạch sẽ hơn.
[Hệ thống: Để tôi tóm tắt tất cả biểu hiện tối qua của cậu bằng một câu cho mà nghe].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Thách thức điều không thể.]
“. . .”
Ôn Trĩ Sơ ảo não nằm trên giường, lần sau gặp lại Tần Gia Thụ, có khi nào đối phương sẽ vặn rơi đầu cậu không?
Nhớ tới cánh tay rắn chắc trên sân chạy hôm qua của hắn, chỉ cần hai cú đấm từ cánh tay đó giáng xuống, chắc chắn đủ khiến cậu chết đi sống lại.
[Hệ thống: Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chẳng đến mấy chốc là kết thúc.]
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, sau đó cậu bỗng nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi: “Thiên Miêu tinh linh, hôm qua tôi về nhà bằng cách nào vậy?”
[Hệ thống: Tần Gia Thụ đưa cậu về.]
Ôn Trĩ Sơ giật mình, “Tại sao cậu ấy lại đưa tôi về?”
Tôi còn dám xưng bố với người ta cơ mà.
[Hệ thống: Có lẽ là muốn hiếu kính cậu.]
Ôn Trĩ Sơ: “. . . Cậu đang lật lại vết sẹo cũ của tôi lên đấy à?”
[Hệ thống: Không tính như vậy được, vết sẹo này của cậu còn chưa quá hai mươi bốn giờ, chưa khép miệng, cùng lắm thì coi như là tôi đang xát muối lên vết thương thôi].
“…”
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, thôi cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Ôn Trĩ Sơ cuộn chặt mình, hôm nay cậu không muốn đến trường, nhưng mắt thấy sắp trễ giờ đến nơi, Ôn Trĩ Sơ đành phải chậm rãi bò từ giường dậy.
Đi đến trước bồn rửa tay, ỉu xìu ủ rũ đánh răng,
[Hệ thống: Thiếu niên, hỏi cậu câu này nè.]
Miệng Ôn Trĩ Sơ đầy bọt, “Gì thế?”
[Hệ thống: Có phải cậu không thích tôi làm bố cậu không?]
Ôn Trĩ Sơ hơi ngạc nhiên, sau đó cậu lắc đầu, “Đâu có.”
[Hệ thống: Cậu cứ nói thật lòng đi.]
“Ồ.” Ôn Trĩ Sơ: “Đúng là tôi không thích.”
Thiên Miêu tinh linh: . . .
[Hệ thống: Cho nên chắc là cậu đã nhận ra một đạo lý từ chuyện ngày hôm qua rồi nhỉ].
Ôn Trĩ Sơ: “Đạo lý gì?”
[Hệ thống: Mình đã không muốn thì đừng ép người khác.]
“. . .” Ôn Trĩ Sơ chết lặng, “Cám ơn thầy, thầy Meo.”
[Hệ thống: Con không nên người là lỗi của cha, đêm qua tôi cũng là người có lỗi].
“. . . À.”
Ôn Trĩ Sơ mặc xong quần áo, đeo cặp sách lên lưng, lòng mang theo thấp thỏm ra cửa đến trường. Cậu âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Đến trường học, Ôn Trĩ Sơ nhìn cổng trường Nhất Trung cao lớn hoành tráng, nhìn một hồi thấy nó chẳng khác gì cánh cổng Nam Thiên Môn.
Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu an ủi.
[Hệ thống: Đi học thôi.]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, “Phải là lên đường thôi.”
“. . .”
Ôn Trĩ Sơ nhận thức được rõ ràng vị trí của chính mình, may mà đại hội thể dục thể thao của Nhất Trung sẽ diễn ra trong suốt hai ngày, hôm nay cậu có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào trong trường, hoàn toàn tránh thoát khỏi Tần Gia Thụ.
[Hệ thống: Cậu tránh được nhất thời, không tránh nổi một đời.]
Ôn Trĩ Sơ nét mặt cao thâm, “Có câu nói, phải sống vì hiện tại.”
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Các môn thi đấu ngày hôm qua đều diễn ra vô cùng khốc liệt, so với các môn đã qua, thì những môn thi đấu ngày hôm nay tại đại hội thể dục thể thao lại thú vị hơn một chút.
Hạng hai đếm ngược cùng một bạn học trong lớp đăng ký tham gia thi đấu hai người ba chân, thấy Ôn Trĩ Sơ đã đến, cậu ta tiến lên vỗ vai cậu.
“Ôn Tạp, chút nữa bố lên thi đấu, con nhớ cổ vũ cho bố nhé, cứ cổ vũ giống ngày hôm qua là được”.
Giọng cổ vũ hôm qua của Ôn Trĩ Sơ có thể nói là một trận gầm thét thoát ra khỏi muôn trùng vây.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác không nói lời nào.
Hạng hai đếm ngược khó hiểu hỏi: “Không muốn hả?”
Ôn Trĩ Sơ mở miệng, “Điều kiện không cho phép.”
“…”
Vừa mới mở miệng, hạng hai đếm ngược lại như được chiêm ngưỡng sa mạc Sahara rộng lớn. Hôm qua Ôn Trĩ Sơ cổ vũ người ta hăng quá, đến giờ cuống họng vẫn khàn đục.
Hạng hai đếm ngược vỗ vai Ôn Trĩ Sơ: “Được rồi, thế thì nghỉ ngơi đi, chút nữa giúp tao quay cái video cũng được”.
Ôn Trĩ Sơ không hiểu: “Quay… quay video làm gì?”
“Gửi cho người yêu của tao đó”.
Ôn Trĩ Sơ trợn to mắt: “Cậu… cậu yêu đương rồi á?”
Hạng hai đếm ngược đưa di động cho cậu: “Quay đẹp trai vào nhá, tao với cô ấy yêu qua mạng, còn chưa gặp mặt đâu”.
Ôn Trĩ Sơ cầm điện thoại, nhìn cậu ta, “Chưa từng gặp… cũng có thể yêu đương hả?”
“Sao lại không chứ?!” Nói xong cậu ta mở ra một tấm ảnh chụp có chèn đầy filter làm đẹp và photoshop trong điện thoại di động: “Cô ấy học ở trường cấp ba thành phố bên cạnh, hai đứa định hẹn gặp mặt nhau vào kỳ nghỉ hè”.
Ôn Trĩ Sơ à à, cầm điện thoại di động quay cho cậu ta một video tham gia thi đấu, đối phương xem qua có vẻ rất hài lòng.
Mặc dù đây chỉ là một môn thi đấu vui, nhưng ánh mặt trời nóng rực chiếu thẳng lên sân vận động vẫn làm người ta nhanh chóng dính dớp mồ hôi khắp người.
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta, hỏi thăm: “Có cần… lấy khăn không?”
Hạng hai đếm ngược cầm mũ phẩy phẩy, “Tao thở một lát đã, chút nữa đi lấy.”
“Tôi… tôi lấy giúp cậu.”
Hạng hai đếm ngược nghe xong cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, sợ Ôn Trĩ Sơ tìm không được, cậu ta kiên nhẫn chỉ chỗ: “Cũng được, ở ngay ngăn tủ trong phòng thay đồ ấy, trên tủ có tên tao”.
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, đứng dậy rời khỏi khán đài, dù sao môn thi đấu tiếp theo có Tần Gia Thụ tham gia, gần đây cậu vẫn nên tránh mặt người ta thì tốt hơn.
Cậu đi đến phòng thay đồ cách sân vận động không xa, định tìm khăn cho hạng hai đếm ngược, sau khi vào trong thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, bắt đầu tìm kiếm ngăn tủ.
Không lâu sau bên tai truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, Ôn Trĩ Sơ không để ý lắm, tìm được ngăn tủ của hạng hai đếm ngược xong bắt đầu lấy khăn mặt của cậu ta ra. Lúc cậu định rời đi, đi ngang qua một dãy tủ đựng đồ cá nhân khác thì gặp được một người đứng bên cạnh ngăn tủ đầu tiên phía bên phải. Người này có thân hình nhỏ gầy, trên người mặc đồng phục lớp 10, ấn tượng bề ngoài cho người ta cảm giác đây là một người rụt rè nhút nhát. Ôn Trĩ Sơ đột nhiên xuất hiện khiến cậu ta giật mình nhảy lên một cái, lọ keo dán trong tay cũng rơi xuống đất.
Ôn Trĩ Sơ chỉ định đi ngang qua, nhưng tiếng động giật mình kinh hãi của đối phương quá lớn, nên cậu cũng tò mò nhìn sang.
Tưởng là đối phương gặp chuyện gì khó xử, cậu tốt bụng quan tâm hỏi: “Cậu… cậu…”
Nào ngờ cậu bạn kia co rúm lại, cúi đầu không dám nhìn cậu: “Cậu có thể đừng nói chuyện tôi bôi keo vào ngăn tủ của Tần Gia Thụ ra ngoài được không?”
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Cậu còn chưa nói gì mà.
[Hệ thống: Cái này gọi là không đánh đã khai đấy hả?]
Ôn Trĩ Sơ nhìn lọ keo dán nhựa trên mặt đất, vốn định mặc kệ, dù sao cậu cũng chỉ là một kẻ nhát gan, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tránh gặp phải phiền phức, vì nếu dính vào rồi cũng chẳng có ai cho cậu chỗ dựa.
Những tưởng rằng bị phát hiện rồi thì đối phương sẽ không gây án tiếp, ai ngờ Ôn Trĩ Sơ mới định bước chân đi, người kia lại nhặt lọ keo từ dưới đất lên, rõ ràng là đang định tiếp tục.
Lông mày Ôn Trĩ Sơ dựng ngược: “Cậu… cậu còn muốn tiếp tục sao?”
Cậu học sinh lớp 10 kia mở miệng: “Cậu cứ coi như không nhìn thấy bất cứ thứ gì đi”.
[Hệ thống: Sao cậu ta biết cậu bị mù chọc lọc?]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Cậu bạn học lớp 10 kia nói xong liền định mở nắp lọ keo nhựa ra, ai ngờ còn chưa kịp ra tay thì cánh tay của cậu ta lại bị người khác kéo lại.
Cậu bạn kia khiếp sợ: “Cậu ngăn cản tôi?”
Ôn Trĩ Sơ: …tôi đang cứu mạng cậu đó.
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy gan của cậu nhóc này đúng là to bằng trời, ngăn tủ này là ngăn tủ của nhân vật chính đấy, nói dán là dán luôn được hả, nhìn cái động tác nghiệp dư thế này thì chắc chắn đây là lần đầu gây án, chưa từng bị ăn đòn.
“Cậu… cậu không sợ cậu ấy phát hiện sao?”
Đối phương không trả lời ngay mà chỉ quay sang đánh giá cậu.
Ánh mắt kia đột nhiên quét tới, Ôn Trĩ Sơ hơi mất tự nhiên, lùi về sau một bước: “Sao… sao thế?”
“Anh là Ôn Trĩ Sơ?”
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, không biết vì sao đối phương lại biết mình, nhưng vẫn gật đầu.
Ai ngờ cậu học sinh lớp 10 kia nghe cậu thừa nhận xong lập tức sáng bừng hai mắt: “Anh tới giúp em sao?”
Những sự tích lúc trước của Ôn Trĩ Sơ đều đã từng lọt top thảo luận trên diễn đàn trường Nhất Trung, dù sao cũng được hưởng ké nhiệt độ của Tần Gia Thụ, nên trong trường học này, cậu cũng được coi là một người nổi tiếng.
Ôn Trĩ Sơ: ???
Ngay lúc này, cậu có chút không rõ, rốt cuộc là cậu đứng đây vì công lý chính nghĩa, tại sao lại đột nhiên biến thành đồng phạm?
Động tác trên tay của cậu học sinh lớp 10 kia dừng lại, không mở lọ keo ra nữa, mà nhìn cậu hỏi han: “Anh cũng tới đây gây phiền phức cho Tần Gia Thụ hả?”
Sắc mặt Ôn Trĩ Sơ đầy khó xử, nhưng vẫn đành phải thừa nhận: “Ờ thì… cứ tạm xem là thế đi”.
Học sinh lớp 10: “Vậy chúng ta cùng làm nhé”.
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, “Không được.”
Cậu học sinh lớp 10 ngạc nhiên: “Anh…”
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt.
“Anh chê em nhỏ quá hả?”
Ôn Trĩ Sơ nghe xong liền thở phào, dù sao cậu cũng không định tranh chấp với người khác làm to chuyện. Cậu nhìn lọ keo nhựa trên tay đối phương, nể tình chuyện hôm qua Tần Gia Thụ bất chấp mọi thù oán cá nhân đưa cậu trở về nhà, cậu giơ tay ra cầm lấy lọ keo.
“Gây phiền phức… không phải làm như thế này”.
“Thế thì phải làm sao ạ?”
“Em… em phải làm cho nội tâm hắn cảm thấy thất bại”.
Cậu học sinh lớp 10 không hiểu: “Vậy em phải làm sao ạ?”
Ôn Trĩ Sơ: “Em có thể ra ngoài… cổ vũ thi đấu cho hắn”.
Cậu học sinh lớp 10 nghe xong nhíu mày lại, rõ ràng là cậu ta không hiểu được nguyên do.
Ôn Trĩ Sơ tiếp tục nói bậy: “Muốn diệt trừ một người, trước tiên phải biến cậu ta trở thành một kẻ tự tin thái quá”.
Cậu học sinh lớp 10: …
Thiên Miêu tinh linh vỗ tay pặc pặc pặc như chú hải cẩu.
[Hệ thống: Thiếu niên, đặc sắc gớm, ổ bán hàng đa cấp cần cậu].
Ôn Trĩ Sơ khiêm tốn: “Vẫn hơi kém so với cậu”.
“. . .”
Cậu học sinh lớp 10 nghe xong hiển nhiên có chút do dự, dù sao nếu bảo cậu ta ra ngoài cổ vũ cho Tần Gia Thụ, cậu ta lại chẳng hề muốn chút nào.
Ôn Trĩ Sơ lặng lẽ bỏ lọ keo vào trong túi, dời sự chú ý của đối phương đi chỗ khác: “Mà… tại sao cậu lại phải bôi keo lên tủ của Tần Gia Thụ?”
Cậu học sinh lớp 10 kia lập tức căm giận: “Ai bảo anh ta từ chối Du Nhiên chứ?”
“Du Nhiên. . . Là ai?”
“Là bạn gái em thích, Du Nhiên là một cô gái tốt như vậy, tỏ tình cùng anh ta, còn viết rất nhiều thư tình nữa, thế mà anh ta không biết Du Nhiên là ai, sao anh ta có thể đối xử với cô ấy như thế chứ!”
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: “Hai người họ không… không ở bên nhau, đáng lẽ cậu phải…” phải vui vẻ chứ.
“Không được, em không cho phép người khác từ chối Du Nhiên, Tần Gia Thụ nhất định phải ở bên cô ấy”.
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Khá lắm, nhất thời cậu không thể phân biệt được đối phương đến cùng là fan only của nhà gái hay là fan CP nữa.
Cậu học sinh lớp 10 kia phiền muộn: “Sau khi Du Nhiên bị từ chối đã tìm em khóc lóc kể lể, hai mắt đều đỏ bừng, mặc dù em biết cô ấy không thích em, tìm tới em chẳng qua vì em quá giống Tần Gia Thụ”.
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Lời này vừa nói ra, Ôn Trĩ Sơ và Thiên Miêu tinh linh một người một hệ thống đều lập tức trợn tròn mắt,
Thiên Miêu tinh linh ngắm kỹ cậu nhóc kia từ đầu đến chân một lần.
[Hệ thống: Giống chỗ nào vậy?].
Cậu nhóc trước mặt cho dù là dáng dấp hay là tướng mạo cũng không có chút nào dính dáng đến ngoại hình của Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ không có ý xúc phạm nhưng vẫn tò mò hỏi thăm: “Chỗ… chỗ… chỗ nào giống?”
Cậu học sinh lớp 10 kia ngạc nhiên: “Anh không nhìn ra sao, người khác đều nói khí chất của em rất giống, còn có cái này nữa”.
Nói xong cậu ta chỉ vào một nốt ruồi đỏ như máu bên gáy mình.
Ôn Trĩ Sơ trước giờ chưa từng chú ý tới, không biết bên gáy Tần Gia Thụ có nốt ruồi hay không.
Cậu nuốt nước bọt, hơi khó khăn nói: “Du… Du Nhiên cũng cảm thấy thế hả?”
Cậu học sinh lớp 10 kia gật đầu: “Cô ấy từng nói em có mấy phần giống hắn, đó là may mắn của em”.
Ôn Trĩ Sơ: …
“Nhưng em vẫn không thể hiểu nổi mình kém Tần Gia Thụ ở chỗ nào, em cảm thấy mình hoàn toàn có thể thế chỗ hắn”.
Ôn Trĩ Sơ không nói nên lời, chẳng lẽ đây chính là thứ mà truyền thuyết vẫn hay nói, hạ thấp hắn, nhưng lại muốn trở thành hắn?
——
cô 🥭 năng suất lắm mng ạ nhưng mình khum thích đăng hết 😙
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!