Nhân Vật Phản Diện Công Lược - Chương 54: Ngại ngùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Nhân Vật Phản Diện Công Lược


Chương 54: Ngại ngùng


Tao đang tự cười chính mình.

Quý Phong Trường vốn đang cười nhe hết cả hàm răng ra, nháy mắt đã thu hồi sắc mặt, nhìn Tần Gia Thụ hỏi: “Làm người khó lắm hả?”

Tần Gia Thụ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Không khó”.

Quý Phong Trường: . . .

Mọe, thằng chó!!!

Ôn Trĩ Sơ cầm bài kiểm tra quay lại phòng học, hai gò má đỏ bừng vì bị người ta chế giễu cũng đã nhạt đi, cậu cầm bài kiểm tra chín mươi hai điểm trong tay buồn bã không thôi.

Hạng hai đếm ngược đi tới, vỗ vai cậu, “Ôn Tạp, sao mà buồn bã thế này?”

Ôn Trĩ Sơ cho cậu ta xem bài kiểm tra tiếng Anh của mình.

Hạng hai đếm ngược xem điểm, “Không phải rất tốt sao, con trai, bố tự hào về con lắm”.

[Hệ thống: Đừng nghe cậu ta nói bậy, hôm nay không phải ca trực của cậu ta, thiếu niên, bố tự hào vì con].

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Nghe hai người cha từ trên trời rớt xuống này phát biểu, Ôn Trĩ Sơ không biết bình luận gì thêm.

Hạng hai đếm ngược mở miệng, “Lần trước mày được 68, hôm nay được 92, tiến bộ những 20 điểm. Mặc dù trong mắt cô giáo tiếng Anh chỉ là một bước tiến nho nhỏ, nhưng nó chính là một bước tiến lớn của mày”.

“…” Ôn Trĩ Sơ nghe xong, im lặng nửa ngày, nói nhỏ: “Nhưng… nhưng tôi đã hứa mình sẽ thi được 100 điểm trong kỳ thi tháng này”.

Hạng hai đếm ngược vỗ bàn đứng dậy, “Cái này có gì khó! Cứ thi đi!”

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, tưởng rằng tiếng Anh của hạng hai đếm ngược dạo này cũng tiến bộ. Ngẫm lại gần đây trong giờ tiếng Anh cậu ta nghiêm túc nghe giảng hơn rất nhiều, ít nhất cũng không ngủ gật trong lớp nữa, “Cậu cảm thấy… tiếng Anh dễ lắm à?”

“Không phải”. Hạng hai đếm ngược trả lời: “Tao chỉ là người đứng ngoài, tao nói thế nào mà chẳng được”.

Ôn Trĩ Sơ: …

Cậu đừng thành thật đến mức độ đó chứ.

Hạng hai đếm ngược liếc nhìn bài kiểm tra của Ôn Trĩ Sơ, nhíu mày: “Ôn Tạp, không phải bố nói gì con đâu, tuy hiện giờ người người nhà nhà đang tích cực hưởng ứng chủ trương khuyến khích cổ vũ giáo dục, nhưng bài văn viết này của con còn phải cố lên nhiều lắm”.

Điểm số bài văn viết của Ôn Trĩ Sơ chỉ đủ một bàn tay, không thể nhiều hơn nữa.

Thật ra Ôn Trĩ Sơ cũng muốn lắm, nhưng từ mới của môn tiếng Anh luôn là căn bệnh cậu chữa mãi không khỏi, sau khi học xong thì biết từ này có nghĩa là gì đấy, nhưng bắt cậu phiên dịch một đoạn văn sang tiếng Anh viết lên bài kiểm tra, thì cậu chỉ có thể sáng tác một tác phẩm nổi tiếng có một không hai trên thế giới.

Trước đấy Thiên Miêu tinh linh đã từng thắc mắc.

[Hệ thống: Tác phẩm nổi tiếng có một không hai?]

“Thực ra tác phẩm đó đã thất truyền từ lâu”. Ôn Trĩ Sơ nói: “Tên của nó là Vô Tự Thiên Thư”.

(*) Vô Tự Thiên Thư: cuốn sách không có chữ, chỉ những người có duyên mới thấy được những hình vẽ dạy võ công trong đó, thường xuất hiện trong phim kiếm hiệp.

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Bài kiểm tra này là hoạt động mấy ngày trước của câu lạc bộ, Mộc Tình và Chu Thanh cùng nhau ra đề cho cậu.

Lúc ấy cậu cũng ngạc nhiên lắm, Chu Thanh ngày nào cũng bận rộn học tập thế mà còn có thời gian rảnh đi chọn đề cho cậu làm.

Ôn Trĩ Sơ lắp ba lắp bắp mở miệng: “Cám ơn… các cậu đã giúp tôi, giúp tôi chuẩn bị bài kiểm tra”.

Mộc Tình bảo cậu khách khí quá, Chu Thanh thì xua tay: “Không cần đâu, dù sao học lâu cũng phải tìm thứ thay đổi không khí”.
Ôn Trĩ Sơ: ?

Chu Thanh: “Làm đề sai nhiều quá khó tránh khỏi suy nghĩ tiêu cực, nhưng nhìn cậu làm đề thi tôi lại cảm thấy tự tin hơn hẳn”.

Ôn Trĩ Sơ:…

Thực ra mấy hôm trước giành được điểm số chín mươi hai này, Ôn Trĩ Sơ cũng vui lắm, đây là bài kiểm tra cao điểm nhất trong nửa tháng nay của cậu, điểm số bài kiểm tra gần nhất cũng chỉ mới đạt được tám mươi ba.

Ôn Trĩ Sơ giấu vui vẻ trong lòng, mấy hôm trước cô giáo tiếng Anh có việc xin nghỉ, sáng nay cậu đang muốn chạy đi tìm cô, muốn để cô biết chuyện, vui lòng hơn một chút.

Ai ngờ mới đi được nửa đường lại gặp được nhân vật chính, bị Quý Phong Trường chế giễu một phen, vui vẻ trong lòng cậu cũng nháy mắt bị trôi tuột.

Chẳng khác gì một thùng nước lạnh dội thẳng vào đầu, ngọn lửa bị dập tắt đến khói cũng chẳng thấy đâu, vội vội vàng vàng giật bài lại chạy về lớp.
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang buồn rầu, mạch suy nghĩ lại bị âm thanh máy móc trong đầu cắt ngang.

[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, làm nhân vật chính im lặng, nhiệm vụ thành công giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, thưởng 250 tệ. Nhiệm vụ thất bại phạt 250 tệ].

Nghe thấy nhiệm vụ nhân vật phản diện, trong lúc nhất thời Ôn Trĩ Sơ còn có chút không biết nên phải làm sao. Dù sao Tần Gia Thụ hai tuần nay vì bị bệnh nên không đến trường học, nhiệm vụ cũng ngừng giao được hai tuần.

Hiện giờ nghe xong, nỗi đau khổ vì môn tiếng Anh của Ôn Trĩ Sơ như ngọn lửa lại bị bỏ thêm dầu.

[Hệ thống: Thiếu niên, cậu thu lại nét mặt kinh ngạc kia đi, nhân vật chính mới vắng mặt hai tuần. Hai mươi mốt ngày mới đủ dưỡng ra một thói quen được chứ.]

Ôn Trĩ Sơ: “Thói quen xấu thì chỉ cần một ngày cũng đủ dưỡng một cái”.
Thiên Miêu tinh linh: . . .

Cậu là kẻ thay đổi thất thường thì có ấy.

Tiết thứ ba sáng nay là tiết tiếng Anh, Ôn Trĩ Sơ cuối cùng cũng được gặp cô giáo tiếng Anh như ý nguyện, nhưng cậu sợ ảnh hưởng đến bạn học khác, đến khi lớp tan rồi mới cầm bài kiểm tra đi tìm cô, đến tận tổ bộ môn tiếng Anh.

“Cô… thưa cô”.

Cô giáo tiếng Anh thấy Ôn Trĩ Sơ cầm bài kiểm tra tiếng Anh trong tay, hô dừng: “Chờ một chút”.

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu chớp mắt hai cái.

Chỉ thấy cô giáo tiếng Anh bưng cốc nước trắng uống sạch, sau đó pha một tách trà quay lại.

Nhìn ánh mắt của Ôn Trĩ Sơ hướng sang, cô cười nói: “Hạ hỏa”.

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Ôn Trĩ Sơ đưa bài kiểm tra tiếng Anh cho cô xem, cô giáo tiếng Anh cũng có chút không ngờ, không hề keo kiệt chút nào khen ngợi Ôn Trĩ Sơ một chặp.
Ôn Trĩ Sơ nghe xong nụ cười dạt dào trên gương mặt, ngón tay cũng vui vẻ ngoắc lại với nhau.

Nhưng chờ đến khi xem đến bài văn viết, lời khen ngợi đang tuôn trào lập tức im bặt, cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn nét mặt vui vẻ của Ôn Trĩ Sơ cô lại không nói nên lời.

Giáo viên tiếng Anh lớp một đi ngang qua, hóng hớt bình luận: “Có tiến bộ đấy, chỉ là văn viết kéo điểm quá nhiều”.

Cô giáo tiếng Anh trả lời: “Có ai nói không phải như thế đâu”.

Giáo viên tiếng Anh lớp một nhìn số điểm có thể đếm trên đầu ngón tay kia, “Hay là, nhờ Gia Thụ giảng cho thằng bé xem, khả năng viết văn của Gia Thụ có thể xếp thứ tự cao trong tỉnh mình đấy”.

Lông mày Ôn Trĩ Sơ giật nảy lên, còi báo động trong lòng kêu lớn: “Không… không cần đâu ạ, phiền bạn ấy lắm”.

Nhìn dáng vẻ Ôn Trĩ Sơ hốt hoảng, giáo viên lớp một tưởng cậu nghe sai người, cười nói: “Xem đứa nhỏ này sợ hãi kìa, là bạn học lúc trước giảng bài cho em ấy, Tần Gia Thụ”.
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt.

Cậu biết là hắn mà, biết là hắn nên mới sợ đó.

Ôn Trĩ Sơ uyển chuyển từ chối: “Phiền bạn học Tần quá thầy ạ, em … em…”

Giáo viên tiếng Anh lớp một ngẫm lại cũng đúng, nào có ai lại tự tiện quyết định thay người khác bao giờ: “Thế để thầy hỏi giúp em xem nhé, nếu thằng bé đồng ý thì thầy bảo nó đi tìm em, em rảnh lúc nào?”

Ôn Trĩ Sơ nghe thầy nói, cảm thấy tỉ lệ phần trăm Tần Gia Thụ đồng ý là 0%, thế là không lo nữa, mở miệng đáp lời: “Hôm nay… lúc câu lạc bộ tiếng Anh hoạt động ạ”.

Trước khi đi, Ôn Trĩ Sơ cũng không quên cám ơn lòng tốt của thầy giáo tiếng Anh lớp một, dù sao với mối quan hệ trước giờ của hai người bọn họ, Tần Gia Thụ không có lý do gì để đáp ứng chuyện này.

Sau khi Ôn Trĩ Sơ đi, giáo viên tiếng Anh lớp một tìm cơ hội Tần Gia Thụ đến tổ bộ môn tiếng Anh, nói về chuyện phụ đạo cho Ôn Trĩ Sơ.
Tần Gia Thụ nghe xong, mặt không có cảm xúc gì, không biết đang suy nghĩ ra sao.

Đến cùng thì vẫn là muốn tìm cái lợi cho học sinh của mình, cô giáo tiếng Anh lớp mười một ở bên thêm mắm dặm muối: “Ôn Trĩ Sơ sùng bái tiếng Anh của em lắm, nhưng lại ngại đến tìm em”.

Lời nói này nghe vào tai, quả thật có vài phần đáng tin.

Giáo viên tiếng Anh lớp một mở miệng: “Đứa bé kia da mặt mỏng, nói chuyện cũng không lưu loát, không dám tới tìm em, sợ khiến em phiền phức”.

Tần Gia Thụ nghe thầy nói, nhớ tới nét mặt hoảng hốt sáng ngày của Ôn Trĩ Sơ khi bị người khác chế giễu, ánh mắt bối rối bất lực nhìn về phía hắn.

Tựa như bị mất mặt trước người mình thích, khó xử vô cùng, mặt đỏ như quả táo chín, cứ thế giật bài về rồi vội vàng chạy đi.

Thấy hai thầy cô anh một câu tôi một câu, Tần Gia Thụ đồng ý, tựa như trong quá khứ, cho dù thầy cô có nhờ hắn cái gì hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời, giống như chẳng có gì là đặc biệt, tất cả đều là chuyện thường tình, nhưng hắn không hề chê nó, dù sao hắn muốn từ chối cũng chẳng ai nói gì được hắn.
Chiều hôm đó câu lạc bộ hoạt động, Ôn Trĩ Sơ cầm tài liệu môn tiếng Anh và đề đi vào phòng học sớm hơn bình thường, định tận dụng thời gian học thêm một chút.

Hôm nay Mộc Tình và cô bạn cùng bàn muốn thư giãn một hôm nên không đến, đoán chừng hôm nay chỉ có cậu và Chu Thanh.

Ôn Trĩ Sơ cúi đầu nghiêm túc ngồi viết từ mới, bên tai bỗng vang lên tiếng mở cửa, tưởng là Chu Thanh, cậu quay ra cười nói: “Cậu… cậu tới rồi”.

Lời ra khỏi miệng, Ôn Trĩ Sơ lập tức sững người.

Chỉ thấy trước cửa có một dáng người cao lớn, gương mặt đẹp trai mê người.

Tần Gia Thụ!!!

Nụ cười của Ôn Trĩ Sơ nháy mắt đã cứng đờ lại trên mặt, đầu lưỡi như bị bay đâu không biết, không còn cách nào tổ chức lại ngôn ngữ.

Tần Gia Thụ thấy sự khó tin trong mắt người kia, làm như không nhìn thấy: “Thầy cô bảo tôi đến dạy cậu viết văn”.
Chỉ là dạy viết văn, còn trong lòng Ôn Trĩ Sơ nghĩ bất cứ thứ gì, hắn sẽ không để ý tới.

Ôn Trĩ Sơ căn bản không hề nghĩ rằng Tần Gia Thụ sẽ đồng ý đến dạy cậu, cậu cúi đầu luống cuống tay chân đứng lên. Hành động của cậu rơi vào mắt người ta, rất khó khiến người ta không nhầm tưởng rằng cậu đang kích động.

Ôn Trĩ Sơ mấp máy môi: “Cậu… cậu ngồi đi”.

Nói xong, cậu nhường cho hắn chỗ mình mới ngồi.

Tần Gia Thụ không nhìn cậu, đi thẳng đến vị trí đối diện của cậu ngồi xuống, dường như đang cố ý kéo dài khoảng cách.

Ôn Trĩ Sơ âm thầm thở ra.

Tần Gia Thụ cầm tờ đề tiếng Anh Ôn Trĩ Sơ đang làm, xem qua bài văn viết cậu còn chưa viết xuống, sau đó Ôn Trĩ Sơ liền trông thấy trước mắt xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, rất đẹp mắt, ngón tay thon dài xinh đẹp kia bắt đầu chỉ vào trọng điểm của bài viết.
“Sự khác biệt giữa văn hóa Trung Tây”. Giọng nói của người kia trầm trầm thấp thấp, trái tim của Ôn Trĩ Sơ kẹt trong cổ họng, không dám lơ là cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể nghiêm túc nhìn vào đề bài.

Ôn Trĩ Sơ hơi cúi đầu, từ góc độ của Tần Gia Thụ có thể thấy rõ hàng mi cong cong và chóp mũi hơi vểnh lên của cậu, vì nghiêm túc nên khóe miệng hơi mím lại, tựa như căng thẳng vô cùng.

Tần Gia Thụ chuyển tầm mắt sang chỗ khác: “Có rất nhiều lựa chọn”.

Ôn Trĩ Sơ thử hỏi thăm: “Ăn… ẩm thực có được không?”

Tần Gia Thụ lời ít ý nhiều đáp trả: “Được”.

Chỉ thêm vài trọng điểm, Tần Gia Thụ mở miệng nói: “Cậu cứ viết thử một bài đi, chủ yếu là tôi muốn tìm hiểu xem vấn đề của cậu ở chỗ nào”.

Ôn Trĩ Sơ sửng sốt lắp bắp: “Nhưng… nhưng tôi… tôi viết không tốt lắm”.
Giọng điệu mềm nhũn, tựa như một sợi lông vũ quét nhẹ một cái lên trái tim, nháy mắt đã không còn tăm tích.

Lời nói mang theo tủi thân, Tần Gia Thụ nghe xong nhíu mày, nhớ tới chuyện sáng nay con cún Quý Phong Trường mới làm, giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Tôi sẽ không cười cậu”.

Ôn Trĩ Sơ nghe xong lúc này mới yên lòng, cười nói: “Hiện giờ… đang lưu hành phương thức giáo dục cổ vũ”.

Tần Gia Thụ: …

Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc viết gần hai mươi phút, Tần Gia Thụ nhìn đồng hồ nói: “Ngừng bút”.

Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu: “Tôi còn… chưa xong…”

“Giám thị trong trường sẽ không cho cậu thêm thời gian đâu”.

Nhìn nét mặt hung dữ của đối phương, Ôn Trĩ Sơ đành phải ỉu xìu giao bài văn cho hắn.

Tần Gia Thụ nhìn lướt qua một chút, sau đó bàn tay cầm bài làm sững lại một lúc, cuối cùng là ngước mắt lên nhìn cậu.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, “Cậu… cậu cần tôi phiên dịch không?”

Tần Gia Thụ: . . .

Ban đầu hắn còn tưởng Ôn Trĩ Sơ nói tiếng Anh của cậu không tốt là do cậu tủi thân, nhưng hiện giờ có lẽ là cậu đã tốt bụng tiêm cho hắn một mũi vaccin dự phòng.

Tần Gia Thụ để bài làm của cậu lên bàn, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cả bài làm chỉ có một câu viết rất trôi chảy.

“Hi, Ly Hoa”.

Tần Gia Thụ câm nín một hồi mới cất lời hỏi: “Cậu đang muốn diễn đạt cái gì?”

Ôn Trĩ Sơ lắp ba lắp bắp đáp: “Ẩm thực Trung Tây… khác nhau ở chỗ uống nước”.

“Ví dụ như người Trung Quốc thường uống nước sôi… nước sôi (开水), người nước ngoài thường uống nước lạnh”.

Tần Gia Thụ: “Tôi không tìm thấy nước sôi trong bài văn của cậu”.

Ôn Trĩ Sơ giơ một ngón tay ra chỉ chỉ.

Open water. (nước sôi trong tiếng Trung 开水, 开 cũng có nghĩa là mở)
Tần Gia Thụ: . . .

Thấy mình chỉ xong rồi đối phương vẫn không có phản ứng gì, Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt Tần Gia Thụ đã đen lại.

“Cậu ấy định đánh tôi!”.

[Hệ thống: Không, hắn đang cho cậu cơ hội đấy].

Ôn Trĩ Sơ mấp máy môi, thử dò hỏi: “gulugulu water?”

(*) gulugulu = ùng ục ùng ục: Âm thanh nước sôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN