Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
Chương 17: Mang tiền vào đoàn
Y đánh xe ngựa rời khỏi nhà kim chủ, lần này không mang theo thủ hạ vì y phát hiện Martha ở bên ngoài cũng không có nhiều tác dụng.
Y chính là một người thực tế như vậy.
Hôm nay phải đi chụp tạo hình, Tư Hạo Lam trước tiên đi vào nội thành. Y không trực tiếp đến đích ngay mà dạo một vòng mua một đống đồ ăn.
Pizza, bít tết còn có các loại đồ ăn vặt đóng thành nhiều túi to. Tư Hạo Lam đem cái bụng mình lấp đầy trước, rốt cục cũng thoát khỏi ma chú ẩm thực nhạt nhẽo của Mai Khâm.
Y vừa ngậm miếng cá mực, vừa đi đến studio khiến lão bản đang chờ ở đó cực kì sợ hãi.
“Tiểu tổ tông của tôi, không phải đã bảo cậu kiểm soát hình thể sao. Tại sao cậu còn ăn loại thực phẩm dầu mỡ này.” Lão bản vội vàng đoạt lấy túi giấy trong tay y, vẻ mặt không tán thành.
Tư Hạo Lam không vui nhìn cá mực và tôm chiên của mình mất đi, trừng mắt nhìn lão bản một cái, nói: “Hàng ngày đều ăn không đủ no.”
Lão bản nhìn lướt qua Tư Hạo Lam, chiếc eo nhỏ vẫn như cũ, đường cong lưu sướng, nhẹ nhàng thở ra: “Vẫn cần phải kiểm soát lượng thức ăn, diễn viên đều như vậy. Thành thói quen là được rồi.”
Lão bản dẫn theo Tư Hạo Lam ở phía sau, dặn dò y lần nữa: “Đến lúc gặp các vị lão sư phải cung kính một chút. Chúng ta là người mới, phải lưu lại cho người ta ấn tượng khiêm tốn.”
“Ừm hừ.” Tư Hạo Lam thuận miệng đáp, cũng không biết có vào đầu hay không.
Qủa nhiên y không nghe vào tai, khi gặp các nhân viên trong đoàn hoàn toàn không thèm cúi đầu, điệu bộ cao lãnh.
Lão bản không có cách nào, chỉ có thể đứng bên cạnh cười trừ.
Đội hóa trang mời đến một lão sư chuyên gia thiết kế tạo hình nổi tiếng. Tư Hạo Lam mặc quân trang đã được đoàn phim chuẩn bị trước, đi ra cho mấy chuyên gia tạo hình vây quanh cùng nhau nhìn.
Ngoại hình của Tư Hạo Lam đẹp. Ngũ quan xinh đẹp tinh tế, có phần quá mức âm nhu. Nhưng dáng người y kỳ thực không tồi, thân hình vững vàng thẳng tắp. Chẳng qua bình thường người ta chỉ chú ý đến mặt y, lúc này mặc quân phục mọi người mới phát hiện trang phục của y phẳng phiu, lưng áo thon dài, thân người thẳng tắp như cây bạch dương.
Nhóm nhân viên công tác nhìn thấy y, nhất thời không nói lên lời.
Một lát sau mới có ai đó lên tiếng: “Nhân vật phản diện đẹp trai như vậy có phải không được ổn lắm…”
Một là sẽ chiếm hào quang của nam chính, hai là có phần mĩ hóa hiềm nghi của nhân vật phản diện, đến lúc đó không cẩn thận còn có thể bị khán giả mắng. Chuyên gia tạo hình vuốt cằm trầm ngâm một chút, nói: “Thế này đi, khi hóa trang cho cậu ấy thoạt nhìn nham hiểm một chút, bên này, bên này đánh khối đậm lên.”
Chuyên gia tạo hình khoa tay múa chân trên mặt Tư Hạo Lam, khiến Tư Hạo Lam nhíu mày rất không vui.
“Tóm lại chính là làm nhạt đi ưu điểm trên gương mặt cậu ấy, khiến cậu ấy có vẻ bình thường một chút. Mũi không thể cao như vậy, xương gò má đánh cao lên, mắt cho nhỏ đi, để ánh mắt toát ra sự hung ác.”
Lão bảo đứng bên cạnh nghe xong, nghĩ thầm, xong đời rồi, đắc tội với người ta rồi.
Hiện tại bất kì diễn viên trẻ nào khi đóng phim đều không hy vọng mình ở trên màn ảnh có thể đẹp, thậm chí có tiểu thịt tươi thấy nội dung tổn hại đến hình tượng liền trực tiếp từ chối quay. Tư Hạo Lam dĩ nhiên chưa có danh tiếng lớn như vậy. Thế nhưng diễn viên không có tên tuổi sẽ thường lấy lòng chuyên gia tạo hình để hóa trang cho hình tượng của mình thoạt nhìn đẹp đẽ một chút, có lợi ích thu hút fans và phát triển sau này.
Tư Hạo Lam tuổi trẻ khí thịnh, bọn họ lại một nghèo hai trắng không có bối cảnh, thật vất vả mới có cơ hội lên nam ba, cố tình lại là diễn nhân vật phản diện, nếu đắc tội đến người của đoàn làm phim, bất cứ lúc nào đều có thể bị gây khó dễ.
(Tuổi trẻ khí thịnh: thành ngữ chỉ tuổi còn nhỏ không biết đối nhân xử thế)
Ý kiến của chuyên gia tạo hình luôn đúng, nhưng mà không thể sửa cho người ta xấu đi được. Tư Hạo Lam còn trẻ, ngoại hình lại đẹp, là một cái thai lưu lượng. Hình tượng ban đầu đã xấu xấu về sau phải giải thích như thế nào.
Lão bản gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại không được phản bác chuyên gia tạo hình, chỉ có thể chờ đợi lén lút đút ít hồng bao cho chuyên viên hóa trang.
Tư Hạo Lam trái lại không để bụng. Y như thế nào cũng được.
Y ngồi ở kia, chuyên viên hóa trang trang điểm cho y. Chuyên viên hóa trang là một em gái, vừa thoa phấn cho y tiện thể sờ sờ da mặt y vừa nói: “Da của anh được chăm sóc thật tốt, rất mịn.”
Tư Hạo Lam: “…”
Các em gái thời nay đều thế à, đều táo bạo như vậy.
Chuyên viên hóa trang cầm cọ trang điểm loay hoay trên mặt y, tìm cơ hội ghé sát vào y nhỏ giọng nói: “Sếp của chúng tôi thích nhất là ra oai phủ đầu diễn viên mới tâm cao khí ngạo. Tôi không thể trang điểm cho anh xấu như vậy được, nhưng nếu bị ông ấy phát hiện khẳng định sẽ bắt làm lại. Anh mau hạ phong thái đi thỉnh giáo ông ấy. Ông ấy sẽ buông tha cho anh.”
Tư Hạo Lam nghe cô nói xong, ngước mắt nhìn cô, sau đó cười cười nói: “Cám ơn ngươi.”
Chung quy gương mặt Tư Hạo Lam vốn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hiện tại cười lên lại như hoa xuân nở rộ khiến em gái hóa trang đỏ mặt.
Nhưng mà Tư Hạo Lam không cho phép mình phải đi cầu xin người khác. Nói đùa chứ. Cho tới bây giờ chỉ có người cầu y, làm gì có chuyện y đi cầu người.
Tư Hạo Lam càng thêm phối hợp với chuyên viên hóa trang nhắm mắt nghiêng đầu để cô có thể làm việc tốt.
Lần này đến không chỉ có Tư Hạo Lam mà còn có cả diễn viên khác. Có diễn viên lâu năm nhưng lần này không nhận được vai diễn tốt nhất, ngược lại Tư Hạo Lam được làm nam ba, dĩ nhiên khiến nhiều người không phục. Nếu người mới chịu cúi đầu khom lưng, vậy còn chưa tính, Tư Hạo Lam lại khăng khăng làm một người không chịu cúi đầu, khiến rất nhiều diễn viên ghen ghét vô cùng.
Đoàn phim “Nghịch lưu” này không giống với các đoàn phim thần tượng bình thường, khí khái rất hiếm có. Ai cũng không chịu phục ai, bầu không khí không có ca vũ thăng bình như vậy.
(Ca vũ thăng bình: nhảy múa ca hát mừng ngày thái bình)
Hơn nữa khuôn mặt Tư Hạo Lam sinh ra đã đẹp, cũng không ai nghe nói y có hậu đài, lời đồn đại vô căn cứ liền tự phát ở trong nhân viên công tác truyền bá ra ngoài.
“Đó là ai nhỉ? Chưa từng nghe qua người này. Sao có thể chui được vào đoàn phim?”
“Khẳng định là hắn dựa vào ngoại hình. Không biết là ngủ với đạo diễn hay là phó đạo diễn.”
“Đừng nói bừa, Lý đạo diễn không phải người như vậy. Có lẽ bất quá ngủ với trưởng ban nhỏ nào đó mới bò được lên đây.”
“Đúng là phiền toái, người như thế cực kì khó ở chung. Tưởng mình tài giỏi, kì thật một chút bản lĩnh cũng không có, chẳng qua ngoại hình khá dễ nhìn.”
Tư Hạo Lam nghe xong không có phản ứng gì. Trái lại lão bản vừa tức vừa vội, này còn chưa vào đoàn đã bị bịa đặt tin đồn, đến lúc vào đoàn không biết sẽ bị đồn thành cái dạng gì? Đến lúc đó quay phim cũng không được.
Tư Hạo Lam thấy sắc mặt lão bản không tốt, nghĩ nghĩ, hỏi gã: “Cũng không được đánh bọn chúng một trận à?”
Lão bản quả thực dở khóc dở cười, nói: “Gì mà đơn giản như vậy, đánh từng người một sao hả?”
Tư Hạo Lam nghiêm túc suy xét đến tính khả thi, trả lời: “Có thể, cho ta nửa tiếng là được.”
Lão bản vội vàng giữ chặt y: “Đừng có gây sự. Đã đủ rối loạn rồi.”
Tư Hạo Lam thực sự cảm thấy mọi người ở đây ____a, ngoại trừ em gái hóa trang kia, đều đáng đánh. Y phiền nhất là loại người không có việc gì chỉ ở sau lưng nói xấu người khác. Tốt xấu bàn chuyện kỹ năng diễn, cái gì cũng chưa bắt đầu đã nói luyên thuyên, lại nói chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu, người như thế cứ đánh cho một trận là xong chuyện.
Tư Hạo Lam hóa trang xong, mặc quân trang đeo thắt lưng, thậm chí còn đeo thêm súng, thoạt nhìn tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, chỉ vì y là nhân vật phản diện, sắc mặt rất hung. Tư Hạo Lam lạnh nhạt đảo qua đống người. Tóc gáy mọi người đều dựng thẳng lên.
Diễn viên không giống như người thường, vừa tiến vào trạng thái liền như thay đổi thành một người khác. Chuyên nghiệp hay không nhìn qua là biết, người thường không thể giả bộ.
Bộ dáng Tư Hạo Lam rất phù hợp thật khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Người này nói đi cửa sau lại không đúng tý nào, dường như thật sự có chút bản lĩnh.
Tư Hạo Lam rút ra cây súng giả từ trong bộ da, cầm trên tay ngắm nghía, tư thế kia thật sự giống như sĩ quan ác bá, tốt xấu mà nói người như vậy không nhiều.
Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một người, đi về phía Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam tập trung nhìn, yo ho, lai giả bất thiện nha. (Người thiện không đến)
Người kia chính là tổ trưởng đội sản xuất, hôm đó ở WC muốn ra quy tắc ngầm với Tư Hạo Lam sau đó bị y lôi vào trong nhà xí đánh cho một trận.
Xem ra là đến báo thù đi. Tư Hạo Lam đứng thẳng dậy, chuẩn bị giáo dục gã.
Ai ngờ người kia đến trước mặt Tư Hạo Lam, cười chân chó, hơi khom lưng nói với Tư Hạo Lam: “Tư lão sư, anh quả nhiên rất hợp với vai diễn này. Lần trước chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ, anh đừng để trong lòng.”
…Thần cmn lão sư, Tư Hạo Lam bị xưng hô buồn nôn của gã làm cho nổi da gà.
Không ngờ người nọ còn vỗ mông ngựa nói: “Tư lão sư quá đam mê với sự nghiệp diễn xuất, không chỉ tự mình ra trận còn cầm mấy ngàn vạn đầu tư vào đoàn làm phim. Đoàn phim có tiền quay chụp thực quá tốt, hiển nhiên có thể tạo ra một bộ phim hay. Anh cứ yên tâm đi.”
Mọi người xung quanh ngây dại cả rồi.
Lại nhấn mạnh bộ phim “Nghịch lưu” này không phải là một bộ phim thần tượng bình thường, là tìm trên minh tinh cái giải thưởng đi, căn bản không lo đến tiền. Rất nhiều công ty xí nghiệp muốn đầu tư, các nhà sản xuất cũng trùng trùng điệp điệp, không có chuyện muốn nhét tiền là có thể tiến vào.
Tư Hạo Lam thế mà có khả năng ở dưới loại tình huống này mang tiền vào đoàn. Tất cả mọi người mê man y rốt cuộc là thần tiên công tử phương nào.
Tư Hạo Lam mặt không đổi sắc, nhưng đáy lòng cũng suy nghĩ. Ta không có tiền nha, trừ tiền sáng nay mua đồ ăn vặt ra, y chỉ có mấy ngàn tệ trong Alipay.
Nhưng mà y đối với tiền cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần đủ ăn là được.
Tư Hạo Lam xụ mặt, nhìn người trước mặt nịnh hót người của y, tâm tư dạo một vòng.
Người có thể ở sau lưng làm ra loại chuyện này, Tư Hạo Lam chỉ có thể nghĩ đến một người, chính là tên biến thái Kha Lâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!