Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
Chương 24: Bế công chúa
Y không ngờ Kha Lâm sẽ đích thân đến.
Kha Lâm đi đứng không tiện, thời gian dài chỉ ru rú ở trong nhà. Tư Hạo Lam chưa từng thấy hắn ra ngoài, thậm chí ngay cả hoa viên ngoài dinh thự hắn cũng rất ít đến. Nếu không phải thế giới trong quyển sách này không tồn tại ma quỷ, Tư Hạo Lam sẽ thật sự hoài nghi Kha Lâm có phải là ma cà rồng.
Lúc này nhìn thấy mặt Kha Lâm, đột nhiên trong lòng Tư Hạo Lam như có cái gì đó trào ra.
Y từng đi qua bờ biển, cũng từng đi qua chân trời. Cảm giác hiện tại tựa như nước biển dưới ánh mặt trời ấm áp cọ rửa mu bàn chân, như hơi nước trong biển mây dày đặc hai má khiến trái tim y khoan khoái đến tê dại, nhịn không được hân hoan nhảy nhót.
Ban đầu Lý Tinh Hà thấy xe Audi, cho rằng lại là khoản gia* nhà nào bao tiểu minh tinh mượn danh nghĩa thăm ban đến tìm người chơi đùa. Cho đến khi hắn nhìn rõ người trong xe, trái tim liền kinh hoàng một cách khó hiểu.
Chiếc xe lẳng lặng đỗ tại đây, đắm mình dưới ánh đèn đường, chỉ có cửa kính xe hạ xuống, trừ lần đó ra không có bất cứ động tác nào khác.
Người trong xe xuyên qua cửa sổ cùng Tư Hạo Lam bốn mắt nhìn nhau. Tư Hạo Lam đứng ngơ ngác, thế nhưng lại như là choáng váng.
Lý Tinh Hà thấy người đàn ông kia giơ tay lên với Tư Hạo Lạm, ra hiệu cho y, nói: “Còn không mau lại đây.”
Thanh âm của người đàn ông giống như chính hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe vào tai Lý Tinh Hà lại giống như nhũ băng đâm vào tim, vô cùng khó chịu.
Khiến Lý Tinh Hà khiếp sợ chính là, Tư Hạo Lam chưa bao giờ nghe ai nói, lúc này lại giống như trúng tà, ngoan ngoãn theo chỉ thị của người đàn ông, đi về phía chiếc xe bên kia.
“Này!” Lý Tinh Hà tiến lên giữ chặt Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam quay mặt. Lý Tinh Hà thấy thần sắc trên khuôn mặt y, kinh ngạc trong lòng càng nặng.
Lý Tinh Hà nhớ rõ trong sách, Hạo Lam Quân một bộ hắc y, mi mục như họa, tự cao tự đại, không để bất kỳ ai vào mắt, tùy tiện khoát tay liền đem người dám đến khiêu chiến đánh cho hoa rơi nước chảy.
Sư tôn Lý Tinh Hà từng muốn quy phục Tư Hạo Lam, bị Tư Hạo Lam hỉ mũi coi thường không thèm để ý, nhưng hiện tại…
Ai có thể ngờ, lúc này đại ma đầu Hạo Lam Quân hai má đỏ hồng, ánh mắt ướt át như hàm chứa cảnh xuân, vẻ mặt vui sướng ngượng ngùng như…như con thỏ?
Thế giới quan của Lý Tinh Hà vỡ nát.
“Ngươi làm gì vậy?” Tư Hạo Lam đột nhiên bị giữ chặt, nháy mắt trở nên mất hứng, khẩu khí vẫn hung ác như vậy.
Ánh mắt người đàn ông trong xe như dao băng phóng đến hai người bên này, dừng trên cánh tay đang giữ chặt Tư Hạo Lam của Lý Tinh Hà. Nếu ánh mắt có thực thể, tay Lý Tinh Hà đã sớm xắt thành miếng.
“Hắn là ai?” Lý Tinh Hà khó hiểu hỏi.
Tư Hạo Lam bị hỏi vấn đề này, y không biết nên giải thích thân phận Kha Lâm như thế nào, nghĩ nghĩ, mập mờ trả lời: “Người nhà.”
“?” Ngay khi Lý Tinh Hà còn đang kinh ngạc, người đàn ông trong xe lại phát ra mệnh lệnh: “Mau lên xe.”
Tư Hạo Lam thoát khỏi kiềm hãm của Lý Tinh Hà, ngoan ngoãn lên chiếc xe màu đen kia.
Sau khi Tư Hạo Lam ngồi vững ba chiếc xe mới bắt đầu khởi động, chậm rãi rời đi, dung hòa vào màn đêm đen kịt.
Tư Hạo Lam ngồi trong xe, cùng Kha Lâm dựa lên ghế sau. Lúc này Kha Lâm mới nâng cửa kính xe, ngăn cách ánh mắt bên ngoài.
Tư Hạo Lam và Kha Lâm kề rất gần, vô cùng không tự nhiên. Y âm thầm vận khí bình ổn hô hấp vài lần mới áp chế khô nóng trong lòng, sau đó phản ứng đầu tiên của y là phải xem chân Kha Lâm.
Kha Lâm mặc quần tây, vẫn gầy như vậy. Tư Hạo Lam chăm chú quan sát chân hắn, Kha Lâm châm chọc nói: “Đừng nhìn, vẫn không thể động đậy.”
Lúc này Tư Hạo Lam mới thu hồi tầm mắt, nhìn lên mặt Kha Lâm, hỏi: “Vậy ngươi tới đây như thế nào?” Rõ ràng chân bất tiện. Y nhìn qua ghế phó lái cũng không thấy Mai Khâm. Sao quản gia cũng không ở bên cạnh chăm sóc.
Kha Lâm thế mà lại cười, chẳng qua ý tứ có chút ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Còn không phải do ta thả người nào đó ra ngoài đóng phim. Vậy mà người nào đó quậy ra tin đồn.” Hắn nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt rất rõ ràng, ngả ngớn mà nói: “Vậy còn không bằng tiếp tục nhốt hắn ở trong phòng, ấn trên giường, không cho hắn nhúc nhích.”
Chuyện trên mạng Kha Lâm đều biết hết sao. Tư Hạo Lam hắng hắng giọng, nói: “Vậy ngươi có thể trừng phạt ta.”
Kha Lâm: “…….”
Da mặt Kha thiếu gia suýt chút nữa bị kéo căng, xoay đầu không nhìn Tư Hạo Lam.
Người này sao lại không đi theo kịch bản rồi. Dựa theo tiểu thuyết mà nói, bình thường dưới tình huống này không phải y nên vừa thẹn vừa giận cự tuyệt nói “Không muốn không muốn” sao?
Sao lại còn chủ động nói trừng phạt linh tinh, rất không rụt rè.
Kha Lâm quay mặt lại, tâm tình phức tạp nhìn ánh mắt thẳng thắn mà chờ mong của Tư Hạo Lam, nói: “Cả ngày trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì?”
Tư Hạo Lam nghĩ, ngươi còn không biết xấu hổ đi nói ta. Kẻ hàng này bổ não mấy cái cốt truyện không thể nào hiểu được rõ ràng là ngươi đi.
Hai kẻ tám lạng nửa cân vai kề vai ngồi cạnh nhau, đã không còn xa cách lẫn cứng nhắc ban nãy, bầu không khí dịu xuống.
Tư Hạo Lam gần Kha Lâm liền cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. Y từ bài xích ban đầu đến bây giờ đã quen, thậm chí rất muốn ở bệnh cạnh Kha Lâm như thế này. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe rời khỏi phim trường đi đến thành phố gần nhất.
“Chúng ta đi đâu vậy? Ngày mai ta còn phải tiếp tục quay phim.”
Tư Hạo Lam hỏi vậy, nhưng không hề lo lắng, nhìn bóng đêm muốn ngâm nga một bài hát.
“Không phải ngươi muốn trừng phạt?” Kha Lâm khôi phục bình tĩnh, nói: “Chúng ta tìm một chỗ.”
Kết quả nơi Kha Lâm nói là một khách sạn trong thị trấn bên cạnh phim trường.
Đây là khách sạn tốt nhất thành phố nhỏ này, quy mô so với đa số các khách sạn sang trọng khác vẫn kém hơn một chút. Ba chiếc xe lần lượt dừng trước cửa. Hai người đàn ông cường tráng mặc vest đen từ trên hai chiếc xe, một đầu một đuôi, bước xuống. Bọn họ đi tới giúp Kha Lâm mở cửa xe.
Xe lăn của Kha Lâm đặt ở bên cạnh. Kha Lâm nhoài người, thủ hạ liền vươn tay đỡ lấy hắn.
Những người đàn ông này ngoại hình tuy cường tráng dũng mãnh nhưng động tác trên tay lại rất cẩn thận, cung kính đỡ Kha Lâm từ trong xe đi ra, giúp hắn ngồi lên xe lăn.
Dù có người chăm sóc, Kha Lâm đi ra ngoài vẫn rất vất vả.
Tư Hạo Lam thấy vậy, muốn nói y có thể bế Kha Lâm xuống xe, dù sao khí lực y rất lớn, nhưng lời nói chỉ lăn trong cổ họng y chứ không thốt ra.
Bọn họ vào căn phòng xa hoa nhất khách sạn, là phòng suite cao cấp nhất, đầy đủ mọi vật dụng cơ bản cần thiết, thiếu điều so với ở nhà.
Người đàn ông mặc tây trang giúp Kha Lâm vào phòng, Tư Hạo Lam theo phía sau. Kha Lâm cho những người khác thối lui, chỉ còn hai người bọn họ ở chung.
Từ lúc xuống xe đến khi vào phòng đối với Kha Lâm mà nói không hề dễ dàng. Tóc hắn hơi tán loạn, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng. Lăn qua lăn lại như vậy với hắn mà nói rất vất vả.
Vất vả như vậy, nhưng hắn vẫn đến đây.
“Ngươi sao vậy?” Kha Lâm hỏi y. Lúc này Tư Hạo Lam đột nhiệt hoàn hồn, phát hiện mình vẫn đang dán mắt vào Kha Lâm.
Tư Hạo Lam nhíu mày, có chút khó hiểu nói: “Ta cũng không biết. Cứ là lạ trong lòng.”
Tư Hạo Lam không cách nào lý giải cảm giác không thể rời đi là cái gì. Chỉ là… thấy Kha Lâm vất vả giống như có một cây kim rất nhỏ đâm vào tim y, ê ẩm tê tê, còn có chút đau đớn. Y chưa từng có loại tâm tình này, trong chốc lát không hiểu đây là cái gì.
Để giải quyết loại tâm tình vừa chua vừa ráp này, Tư Hạo Lam chủ động tiến lên, nắm tay phủ lên đầu gối Kha Lâm, tự giác giúp hắn vận động đôi chân.
Kha Lâm không ngăn cản y, tùy ý để y đỏ mặt quỳ gối trước mặt mình.
“Ngươi càng ngày càng thành thạo.” Kha Lâm nói.
Tư Hạo Lam ư hử một tiếng, nói: “Luyện ra.”
Kha Lâm cúi đầu nhìn y, đột nhiên vươn tay sờ lên sườn mặt y. Ngón tay theo đường cong trượt về phía sau, luồn vào trong tóc y, âm thầm túm lấy đầu y dùng sức bắt y ngửng đầu lên.
Tư Hạo Lam bị hắn sờ, cả người như nhũn ra. Cảm giác ngón tay thon dài luồn qua tóc quá thoải mái khiến y suýt chút nữa hô thành tiếng.
“Trước hết chúng ta tính sổ đi.” Thanh âm của Kha Lâm như bay tới từ nơi nào đó rất xa. Tư Hạo Lam nghe đến mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Kha Lâm: “…”
Kha Lâm có chút phẫn nộ, trên tay dùng sức, nói: “Cái gì ta cũng chưa nói, cái gì ta cũng chưa làm. Ngươi đã làm cái vẻ mặt này?” Hắn cúi đầu mắng một câu. Này còn chơi tiếp như thế nào.
Tư Hạo Lam thành thành thật thật quỳ gối ở đó, hai mắt mê man, khẽ tựa đầu vào lòng bàn tay Kha Lâm cọ cọ, vô tội mà nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm đi.”
Dù sao ngươi là tên biến thái, ta cũng đã biết.
Kha Lâm bực bội buông tay khỏi đầu Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam thất vọng bĩu bĩu môi. Ngón tay lạnh lẽo lại dán lên, lúc này hung hăng nhéo nhéo hai má y.
Vừa mềm vừa mịn vừa bỏng tay.
Kha Lâm dư vị một chút xúc cảm trên tay, ho khan một tiếng, nói: “Ngươi thành thật nói. Sao ngươi lại cùng nữ diễn viên kia kéo quan hệ? Ngươi thích kiểu đó sao?” Hắn không kiêng dè, không hờn giận hỏi: “Kiểu ngoại hình nở nang.”
Tư Hạo Lam ngẩn người, mới hiểu ra hắn đang nói ai.
Hứa Nhạc Trúc à? Hắn tưởng tin đồn kia là thật sao?
Tư Hạo Lam nghiêm túc trả lời: “Ta thích người có gương mặt đẹp.”
Kha Lâm không ngờ y sẽ nói như vậy, sắc mặt càng thêm u ám, nói: “Khuôn mặt diễn viên kia cũng có thể tính.”
Tư Hạo Lam lắc đầu, nói: “Không phải. Tiêu chuẩn của ta ít nhất cũng phải ngang bằng ta. Nhưng trước mắt ta vẫn chưa gặp được người đẹp hơn ta. Cho nên ta chỉ thích chính mình.”
Rốt cục là tự luyến đi. Thế mà Kha Lâm bị lý luận của y thuyết phục, gật đầu nói: “Ta cũng chưa từng gặp ai đẹp hơn ngươi.”
Điệu bộ nghiêm túc đồng tình của hắn khiến Tư Hạo Lam ngứa trong lòng. Một lát sau Kha Lâm ý thức được mình bị Tư Hạo Lam đánh lạc hướng, lại tức giận nói: “Vậy gã đàn ông hôm nay là thể nào? Còn lôi lôi kéo kéo ngươi.”
Kha Lâm chắc chắn không thích xem điện ảnh nên không biết ảnh đế. Tư Hạo Lam giải thích với hắn: “Đó là thủ hạ ta mới thu.”
Kha Lâm nhướn mày, hiển nhiên không tin.
Tư Hạo Lam mất kiên nhẫn nói: “Không cần kết tội. Ngươi trực tiếp phạt ta đi.”
Kha Lâm lại khiếp sợ Tư Hạo Lam không biết kiềm chế. Toàn bộ bí kíp của hắn áp dụng lên y đều không đúng. Sao y có thể vừa đỏ mặt, vừa nói ra được câu đó.
“Ngươi cố ý biểu hiện thuần khiết như vậy để thu hút sự chú ý của ta à?”
“?” Tư Hạo Lam càng lúc càng không hiểu y nói gì, logic của biến thái thật sự rất khó hiểu.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều không thể đuổi kịp sóng não của đối phương. Cuối cùng Kha Lâm nâng tay niết ấn đường, nói: “Được rồi, vậy phạt ngươi giúp ta tắm rửa.”
Tư Hạo Lam nghe vậy mở to hai mắt. Qủa nhiên là biến thái.
Y nháy mắt từ trên mặt đất đứng dậy, trốn thật xa.
Sắc mặt Kha Lâm trở nên u ám, nói: “Không phải ngươi chủ động muốn phạt à. Sao lại chạy rồi. Mau tới đây.”
Tư Hạo Lam lắc đầu nói: “Không tới. Không muốn tắm với ngươi.”
Mặt Kha Lâm hoàn toàn đen rồi. “Ai muốn tắm với ngươi. Ta nói ngươi giúp ta một chút.”
Tư Hạo Lam lúc này mới bán tín bán nghi mà đi tới, hỏi: “Giúp như thế nào?”
Kha Lâm chỉ huy y: “Đẩy ta vào phòng tắm.”
Tư Hạo Lam giúp Kha Lâm đẩy xe lăn, cùng nhau vào phòng tắm.
Không gian trong phòng tắm không ngờ khá lớn. Xe lăn của Kha Lâm ở trong cũng có thể ra vào thoải mái.
Kha Lâm chỉ huy Tư Hạo Lam đẩy hắn đến mép bồn tắm, sau đó ấn tay vịn xe lăn, bắn ra một cây ba toong, nắm chặt trong tay.
Tư Hạo Lam nhớ rõ cây ba toong này. Y từng bị nó gõ vào bụng.
“Đỡ ta một chút.” Kha Lâm tiếp tục chỉ huy. Tư Hạo Lam sáp lại gần, một tay vòng qua dưới nách đỡ lấy lưng hắn, dựng hắn dậy.
Kha Lâm dựa lên người Tư Hạo Lam. Vì hai chân hắn vô lực, toàn bộ trọng tâm cơ thể đều đặt lên người Tư Hạo Lam. Hắn vừa rời khỏi xe lăn, Tư Hạo Lam đột nhiên hẫng xuống.
“Sao ngươi yếu như vậy? Một chút sức lực cũng không có.” Kha Lâm mất đà theo y, suýt chút nữa ngã trên mặt đất, hắn vội vàng lấy ba toong chống đỡ.
…….. Lần đầu có người nói y yếu. Tư Hạo Lam cắn răng, hít sâu một hơi, ôm Kha Lâm nhấc lên, lúc này mới đứng vững.
Y và Kha Lâm dán vào nhau, chân liền mỏi, suýt nữa quỳ xuống.
Tư Hạo Lam toàn thân khô nóng, đến cả cổ cũng đỏ như con cua bị nấu chín. Y đỡ Kha Lâm để hắn vào bồn tắm. Từ xe lăn đến bồn tắm thoạt nhìn chỉ cách vài bước, nhưng cả hai đều mồ hôi đầy đầu mệt không chịu được.
Cuối cùng Kha Lâm dựa ngồi trong bồn, ngửa đầu lên trời, đôi mắt hoa đào tràn đầy mệt mỏi, thì thào nói: “Ta thật sự điên rồi mới có thể đến đây.”
Lăn qua lăn lại một hồi khiến quần áo hắn có chút xộc xệch. Từ cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh tái nhợt. Kỳ thực khung xương của Kha Lâm rất cân xứng, ngoại trừ gầy thì dáng người rất lớn, lúc này đã chiếm trọn bồn tắm, hai chân vô lực dựa vào nhau, yếu ớt, bệnh trạng, cả ngoài thoạt nhìn có phần… gợi cảm.
Tư Hạo Lam cảm giác có một luồng nhiệt luồn vào trong đầu y. Y che mũi.
Kha Lâm thấy thế, sợ y lại nghĩ bậy cái gì, vội vàng nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Tư Hạo Lam tông cửa xông ra, trước khi chạy trốn y bỏ lại một câu: “Ngươi tới gặp ta. Kỳ thật ta rất vui.”
Kha Lâm trừng mắt với cửa phòng tắm một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vành tai có thể bị hơi nóng trong phòng tắm hun chín, đỏ một vùng, tức giận nói: “Lại quyến rũ ta.”
Tư Hạo Lam ngồi bên ngoài phòng tắm đợi một hồi, nghe thấy tiếng nước mới an tâm.
Phòng suite xa xỉ không chỉ có một phòng tắm, bên cạnh còn có vòi hoa sen. Y xác định Kha Lâm không cần trợ giúp đứng dậy cũng đi tắm rửa. Đúng lúc y vừa đi ra Kha Lâm gọi y: “Vào đây.”
Tư Hạo Lam lại đi vào phòng tắm. Không biết Kha Lâm tắm bằng cách nào, thậm chí thay được áo tắm, chỉ khó tránh khỏi dính chút nước áo tắm có phần ẩm ướt.
Hắn ra hiệu Tư Hạo Lam lại đây, dìu hắn lên xe lăn. Tư Hạo Lam hơi do dự.
Kha Lâm tưởng y không muốn liền trầm mặc không nói lời nào.
Ai ngờ Tư Hạo Lam liều mạng đi qua, một tay bế Kha Lâm đang ngồi trong bồn tắm lên.
Chính là kiểu… bế công chúa.
Còn hơn cứ cọ cọ xát xát chân mềm đứng không nổi, không bằng trực tiếp bế đi. Tư Hạo Lam nghĩ vậy.
Kha Lâm quả thực bị y dọa ngây người, không dám tin mà rống to: “Thả ta xuống!”
Vừa rồi Tư Hạo Lam còn bị cười nhạo quá yếu, lúc này thể hiện sức mạnh kinh người. Một tay ôm lưng Kha Lâm, một tay đỡ lấy đầu gối hắn, ôm một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mấy trên tay rời khỏi phòng tắm.
Kha Lâm chưa từng bị người ta đối xử như vậy, tức giận đến sôi máu nói năng lộn xộn. Nhưng hắn không dám giãy giụa, sợ Tư Hạo Lam không trụ được làm hắn rớt xuống đất, chỉ có thể tiếp tục lặp lại câu nói kia: “Tư Hạo Lam, ngươi thả ta xuống!”
Tư Hạo Lam nhất cổ tác khí* ôm Kha Lâm rời khỏi phòng tắm, trực tiếp đặt lên chiếc giường mềm mại. Cuối cùng chính mình cũng mất sức ngã lên người Kha Lâm.
Kha Lâm bị chọc điên rồi. Tuy chân hắn đã hỏng, nhưng vẫn là một người đàn ông trưởng thành, không thể để người khác bế công chúa! Lòng tự trọng đàn ông của hắn bị đả kích, lấy tay nhéo gáy Tư Hạo Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho ta ngồi dậy!”
Cả người Tư Hạo Lam nhũn thành vũng bùn, còn là vũng bùn nóng rực, dính ở trên người Kha Lâm gẩy cũng không đi.
Hai người đều mặc áo tắm kề sát lên nhau cùng một chỗ. Kha Lâm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tư Hạo Lam nóng đến kinh người.
“Này. Sao ngươi lại phát sốt rồi.” Kha Lâm lấy tay sờ lên cổ Tư Hạo Lam. Vừa mới chạm vào, người bên trên khẽ run lên giống như động vật nhỏ.
“Đừng có sờ ta. Ta không bò dậy nổi.”
Từ góc độ của Kha Lâm chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu tròn tròn, mái tóc mượt mà. Chủ nhân của cái đầu lại nằm trên người hắn, không thể đứng dậy, dùng thanh âm mơ hồ mà mềm mại nói chuyện.
“Ngươi… Ngươi làm nũng cũng vô dụng.” Vừa rồi còn như đại lực sĩ, hiện tại đã giả bộ đáng thương. Kha Lâm thực ra đã sớm mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha y.
Tư Hạo Lam ở trên người Kha Lâm chậm rãi bò lên trên. Động tác này khiến toàn thân Kha Lâm cứng đờ. Cuối cùng ở hõm vai Kha Lâm tìm một tư thế thoải mái, nằm xuống, vẫn cứ ôm hắn không buông tay.
Tuy tim đập nhanh cả người như nhũn ra nhưng ôm rất thoải mái, không nỡ buông.
Tư Hạo Lam giống như con koala mềm maị, rúc trong ngực Kha Lâm. Kha Lâm nghĩ nghĩ, hàm răng cọ sát vài lần, cuối cùng vẫn không đẩy y ra.
Hai người cứ như vậy dựa vào nhau. Kha Lâm cảm giác người trong lòng hô hấp dần dần trở nên thong thả mà kéo dài. Tư Hạo Lam dường như đã muốn ngủ.
“Quay phim rất mệt đúng không?” Kha Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Ý thức Tư Hạo Lam đã bắt đầu mơ hồ, lời nói mang theo giọng mũi. “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Kha Lâm nhẹ nhàng nâng một bên tay, kéo tấm chăn mỏng trên giường qua đây, đắp cho cả hai. Tấm chăn mỏng giống như lông chim bao trùm lên thân thể bọn họ. Nhiệt độ trong phòng vừa phải. Tư Hạo Lam không hề động đậy, hoàn toàn đang ngủ.
Mệt như vậy sao.
Kha Lâm cúi đầu nhìn người trong lòng. Trên khuôn mặt như bạch ngọc phớt hồng, đôi mắt bình thường luôn giả bộ khinh thường lại linh động có thần lúc này đang nhắm chặt, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dày, vừa dài vừa cong, tạo nên một cái bóng hình lưỡi liềm.
Giống con thỏ.
Kha Lâm nghĩ.
Thường ngày thói quen sinh hoạt của hắn đảo lộn ngày đêm, nhất thời không ngủ được. Hắn một tay ôm thỏ, tay kia cầm lấy di động ban nãy đặt ở bên giường, trước tiên xử lý một số công việc, sau đó không tự chủ được mở weibo.
Trên weibo “Nghich lưu” chuyện ba người vẫn còn lên men. Đến giờ nam nữ diễn viên chính ngược lại không có chuyện gì, nhưng Tư Hạo Lam bị hắc vô cùng tàn nhẫn.
Bắt nạt y là người mới, không có fans, không có quan hệ xã hội.
Con thỏ này chỉ có thể để ta bắt nạt, người khác đều không được.
Kha Lâm u ám nghĩ, tiếp theo ngón tay điên cuồng bấm, trên weibo không ngừng gõ chữ.
______________________________
Khoản gia: nghĩa là kẻ có tiền. Ban đầu có ý tôn kính, là một cách gọi tôn quý, chỉ người nhiều tiền, tiêu tiền phóng khoáng. Nhưng trên truyền thông lại thường chứa nghĩa xấu.
Nhất cổ tác khí: thành ngữ, có nghĩa là một tiếng trống khích thích tinh thần binh sĩ thêm hăng hái. “Tả Truyện” Trang Công thập niên: “phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!