Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
Chương 83: Em gái chữ cái
Tư Hạo Lam không đi đâu xa, hắn chỉ trực tiếp vào đoàn đóng phim.
Một khắc nhân viên quản lý vừa rời đi, cơn đau nhức bao phủ lấy thân thể của hắn. Thì ra chương trình đó khảm trong thân thể hắn sâu như vậy, lúc lấy ra đau vô cùng.
Bất quá đau đớn đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là sau khi đau xong rồi, sự trống rỗng không gì bì được quét qua người hắn.
Hắn lúc này mới ý thức được hắn đích xác mất đi một phần cảm xúc, tất cả trong mắt hắn trở nên chết lặng.
Hắn lạnh lùng nhìn về đống tiên thảo xuất hiện trước mặt, rất nhiều loại hắn đều hết sức quen thuộc công hiệu.
Chân của Kha Lâm có thể khỏe lại.
Hắn nghĩ như thế, nhưng lại không có cảm giác chân thực gì.
Hắn sẽ không còn tới gần Kha Lâm chân liền run, cũng sẽ không bởi vì nhất cử nhất động của Kha Lâm mà mặt đỏ tim đập.
Lúc bắt đầu hắn còn thề son sắt với nhân viên quản lý, nói khoác không biết ngượng, chờ đến khi chân chính trải nghiệm mới phát hiện hắn thật sự bị đào rỗng một phần.
Tư Hạo Lam trước mặt Kha Lâm mềm mại vô cùng kia rốt cuộc không còn tồn tại.
Tư Hạo Lam đứng từ nửa đêm đến khi hừng đông, gió lạnh cùng sương sớm khoác lên bả vai của hắn cũng không thể làm hắn động đậy.
Mãi đến tận khi Mai Khâm phát hiện hắn, hắn nói cho quản gia phương pháp trị liệu chân Kha Lâm, lúc này mới bỏ đi không quay đầu lại.
Kỳ thực là hắn chạy trốn.
Hắn không dám nhìn thấy Kha Lâm.
Bộ phim tiên hiệp Lý Tinh Hà chế tác là quay chụp ở thành phố điện ảnh, Tư Hạo Lam thân là vai nam chính, cơ hồ toàn bộ hành trình đều phải ngâm mình trong đoàn phim.
Như vậy hắn cũng không cần trở về Kha gia, vừa vặn trốn tránh được một quãng thời gian.
Lúc đầu, Kha Lâm không ngừng liên lạc với hắn, hắn cũng không ngừng từ chối, đến lúc sau Kha Lâm ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho hắn.
Tư Hạo Lam không nói được cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy đầu óc cùng thân thể cực kỳ tê dại, khoảng không vắng vẻ không hề có cảm giác thật.
Tư Hạo Lam thay đồ diễn, vẫn là trường bào đen, cả người lạnh lùng sắc bén như hàn băng, khiến Lý Tinh Hà giật nảy mình.
“Vốn còn tưởng ngươi đến thế giới này có điểm thay đổi, hiện tại nhìn lại quả nhiên vẫn là Hạo Lam quân vừa nghe danh tiếng đã khiến người ta sợ mất mật.” Lý Tinh Hà bị phản xạ có điều kiện từ trong xương quấy nhiễu, cũng không dám nói chuyện nhiều với Tư Hạo Lam, vừa xác định rằng việc quay chụp có thể tiến hành như bình thường liền chạy nhanh như khói.
Y luôn cảm thấy Hạo Lam quân trong trạng thái này có chút đáng sợ.
Bộ dáng đó của Tư Hạo Lam ở trong đoàn phim làm tất cả mọi người đều rất kính nể hắn. Về phương diện tuổi tác hắn rõ ràng không lớn lắm, thế nhưng mỗi nhân viên công tác cộng thêm diễn viên toàn bộ đều gọi hắn một tiếng ‘lão sư’.
Tư lão sư khi quay phim lời thoại nói ra không sai một chữ, kịch bản phim tiên hiệp so với phim hiện đại phức tạp hơn nhiều, không ít diễn viên mới không nhớ được, dựa vào hậu kỳ để phối âm, nhưng lời thoại của Tư Hạo Lam hoàn mỹ đến mức dường như có thể thu âm ngay tại hiện trường; thời điểm quay chụp, Tư lão sư cũng không cần thế thân, toàn bộ đều tự thân ra trận, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn so với người chỉ đạo võ thuật.
Tư Hạo Lam tay cầm trường kiếm, tay áo phiêu phiêu, vươn tay đâm tới, mũi kiếm như ngôi sao mùa đông, trước màn ảnh camera lấp lóe, khiến người ta hoa cả mắt.
Khiến cho nam hai đối diễn cùng hắn trực tiếp ngã ngồi dưới đất, khiếp sợ nhìn hắn, vẻ sợ hãi trên mặt chính là thứ đạo diễn muốn.
Tư lão sư quay xong cảnh diễn này lại như một đám mây nhẹ nhàng quay đi.
“Đây là kỹ năng diễn xuất đi…” Tất cả mọi người nhìn bóng lưng của Tư Hạo Lam, bằng không đều sẽ cho là Tư lão sư là người xuyên qua, khí chất như thế thực quá thích hợp với tiên hiệp.
May mà có thể dựa vào đóng phim để phân tán lực chú ý, Tư Hạo Lam cả ngày như mộng du, hờ hững làm việc dựa theo lịch trình. Ông chủ cảm thấy không quen, hỏi hắn rằng có phải giận dỗi với kim chủ ba ba rồi không.
“Kim chủ ba ba tới hỏi thăm tình hình của cậu.” Ông chủ nói, “Tôi gửi lịch trình của cậu cho ông ấy, ông ấy không tìm tôi nữa.”
Thì ra Kha Lâm vẫn còn quan tâm hắn.
Sự thực này như bỏ một cục đá vào hồ nước bình tĩnh không lay động trong lòng hắn, một vòng rồi một vòng gợn sóng nhộn nhạo lên, khiến tinh thần của hắn hoảng hốt.
Chân của Kha Lâm đã tốt lên chưa, có ăn cơm thật ngon hay không.
Hắn nghĩ, nhưng ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về hỏi thăm.
Thời gian quay bộ phim này tương đối lâu, phải tốn mấy tháng, giữa lúc đó trải qua một ngày quan trọng.
Chính là sinh nhật của Tư Hạo Lam.
Chính xác mà nói là sinh nhật của nguyên chủ, bị cưỡng ép đặt lên đầu Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam cô độc, chưa bao giờ chúc mừng hay tổ chức sinh nhật. Vốn cũng không có gì, thế nhưng công ty cố ý liên lạc với đoàn phim, để trống ngày sinh nhật của Tư Hạo Lam, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho hắn.
Minh tinh tổ chức tiệc sinh nhật cũng không có gì lạ, vé tham dự bữa tiệc sinh nhật của những thần tượng hàng đầu rất khó tìm, còn được đông đảo doanh nghiệp tài trợ, một bữa tiệc như thế thậm chí có thể tốn tới cả trăm triệu.
Rất ảm đạm chính là Tư Hạo Lam không phải là thần tượng hàng đầu, hắn chỉ là một diễn viên vừa mới bắt đầu sự nghiệp, không đạt được đến quy mô kia. Bất quá dù gì hắn cũng là kiệt xuất trong dàn diễn viên mới kia, fan gom được không ít, sẵn sàng ủng hộ, cũng nguyện ý trợ giúp thần tượng mở tiệc.
Tiệc sinh nhật tốt xấu gì cũng là cơ hội củng cố fan, nâng cao nhân khí. Tư Hạo Lam nghe công ty đề nghị, cũng muốn mượn cơ hội này cảm ơn fan, đưa ra yêu cầu miễn phí vé tham dự, mỗi người chỉ được mua một vé, không thể bán, trong tiệc sinh nhật hắn và fan tụ họp một hồi, ăn một bữa cơm là được rồi.
Mắt thấy ngày đó càng ngày càng gần, Tư Hạo Lam vẫn một bộ dáng lạnh như băng người sống chớ lại gần, ông chủ cũng sầu tới hoảng loạn.
“Đóng phim thì thôi không nói, dù gì cũng rất hợp nhân vật, nhưng ngày tổ chức tiệc sinh nhật thì không thể như vậy được.” Ông chủ nói với Tư Hạo Lam, “Ngày đó những người tới đều là fan chân thành của cậu, đã trải qua chứng thực, là nòng cốt trong số fan, ảnh hưởng rất lớn, cậu cần phải đối với các cô ấy ấm áp giống như mùa xuân.”
Tư Hạo Lam mặt không thay đổi nhìn ông.
Ông chủ bị nhìn mà lạnh cả sống lưng, nói: “… Được rồi, ít nhất cũng phải cười một cái.”
Chờ đến ngày đó, tiệc sinh nhật được tổ chức trong một hội trường, hội trường được trang hoàng hết sức ấm cúng, treo trên tường đầy tranh ảnh của Tư Hạo Lam, dán trên đó là những lời chúc từ người hâm mộ, ngôi sao bằng giấy thủ công cùng với bóng bay trang trí đâu đâu cũng có.
Công ty quản lý tặng cho mỗi người fan hiện diện ở đây một món quà kỷ niệm, đặt trên bàn nhỏ, chờ các cô tới.
Tiệc sinh nhật tổ chức ngay ngắn trật tự, đồng thời bầu không khí cũng rất tốt, Tư Hạo Lam nhận được rất nhiều quà từ fan, cùng mọi người chia bánh kem.
Khiến ông chủ thở ra một hơi chính là Tư Hạo Lam cuối cùng cũng không mãi nghiêm mặt mà đối với những người hâm mộ thực tâm mỉm cười, làm cho các em cái đều gào thét trong lòng.
Bất kể thế nào, Tư Hạo Lam vẫn rất yêu thích fan của mình, giống như hắn yêu thương thủ hạ của bản thân vậy.
Nghệ nhân mà, loại hoạt động tương tác này luôn có phần biểu diễn, nếu như là ca sĩ sẽ trực tiếp hát mấy bài hát tủ của mình ngay tại chỗ.
Tư Hạo Lam nói kiểu gì cũng không muốn mở miệng hát. Nói đùa à, đường đường là Hạo Lam quân sẽ không bán tiếng ca. Hỏi hắn có tài nghệ gì, Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết đánh đàn.”
Hắn nói tới không phải là đàn dương cầm, mà là cổ cầm*.
Tư Hạo Lam đi hóa trang, đổi thành bộ y phục trong phim tiên hiệp của hắn, vén vạt áo ngồi cạnh đàn cổ, vươn tay đánh đàn, tiếng đàn trầm thấp phát ra, tư thế kia vừa giống thanh cổ kiếm rút ra khỏi vỏ, vừa giống mỹ ngọc vào nước.
Kỳ thực hắn chỉ gảy gảy có tính tượng trưng một chút, quá lâu không đánh đàn, kén trên ngón tay đều mất rồi, gảy có chút đau tay. Nhưng hắn cứ bày tư thế như vậy, âm thanh vang lên cũng làm cho đám fan tâm trí phiêu đãng, bị mê muội tới thất điên bát đảo.
“Lam bảo đẹp như tiên trong bức họa, so với trong những gì nhìn thấy trong TV còn đẹp hơn, tôi si mê a a a a a.”
“Oa oa oa tôi không có phép Lam bảo đẹp như vậy mà không nổi tiếng, Lam bảo sau này tuyệt đối có thể trở thành diễn viên truyền hình xịn xò nhất.”
“Từ ngữ nghèo nàn quá không khen ngợi được, quá đẹp trai rồi, sao lại dễ nhìn như vậy.”
Những người hâm mộ tại hiện trường phát livestream cho những ai không tới được, tất cả mọi người hoàn toàn bị mỹ mạo của Tư Hạo Lam chinh phục, những ai không tới đều ước ao vô cùng, hận không thể ôm điện thoại di động liếm liếm.
“Đây là hóa trang trong phim mới của Lam bảo nha, thật sự cực kỳ đẹp.”
“Đáng tiếc em gái chữ cái không ở đây, nếu có đã để cho bé đó thổi rắm cầu vồng, tuyệt đối một đoạn rồi một đoạn dài luôn. Tôi đã không biết lấy từ ngữ gì để hình dung vẻ đẹp của Lam bảo nữa rồi.”
Sau khi phần này trôi qua, tất cả mọi người không nỡ để Tư Hạo Lam thay quần áo, kêu hắn cứ mặc trang phục này tiếp tục bữa tiệc.
Nhân viên công tác ở đó chọn vài bình luận trên weibo sinh nhật của Tư Hạo Lam để hắn đọc cho mọi người nghe, Tư Hạo Lam đọc một chút lại cười rộ lên.
“Tự mình đọc rắm cầu vồng các bạn viết cũng rất hay nha.” Tư Hạo Lam nói. Hắn nở nụ cười như nước, đôi mắt cong lại, tinh thần vui sướng mang theo chút thanh lệ, đẹp như ngọc lưu ly, quả thực là đốt một ngọn lửa lên trái tim của các em gái.
“Còn có rắm cầu vồng lợi hại hơn nữa đó.” Người chủ trì buổi tiệc ở một bên nói, “Mọi người bình thường chắc đều từng nhìn thấy đi, chính là vị fan mỗi lần Tư lão sư đăng weibo đều chiếm được vị trí hot comment kia.”
Anh ta vừa nói, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Tư Hạo Lam cũng cười, nhắc mới nhớ hắn thật sự đã rất lâu không nói chuyện với em gái chữ cái, chủ yếu là dạo gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.
“Chính là vị em gái chữ cái thần bí kia.” Người chủ trì nói tiếp, “Ngày hôm nay cô ấy hình như không nhắn gửi gì a, không đúng cho lắm.”
Người chủ trì nhắc đến làm tất cả mọi người đều chú ý, em gái chữ cái lúc bình thường phi thường tích cực kia cư nhiên lại không xuất hiện trong weibo sinh nhật Tư Hạo Lam.
Em gái chữ cái cực kỳ thần bí, không muốn tham gia fanclub, nhóm fan trung thành ở đây đều chưa từng gặp cô, bất quá cô tài lực hùng hậu, tự mình có thể thành lập một quân đoàn thủy quân. Hôm nay là sinh nhật Tư Hạo Lam, cô vậy mà lại không ra mặt, quá kỳ quái.
“Nhưng mà cũng không quan trọng lắm, không để lại bình luận trên Internet cũng không có vấn đề gì.” Người chủ trì khéo léo dẫn dắt, giữ mọi người trong sự hồi hộp, nói, “Tư lão sư có phải vẫn luôn rất muốn gặp vị fan số một của mình không?”
Tư Hạo Lam gật gật đầu, hắn quả thật rất muốn thấy em gái chữ cái nha, trong lòng hắn đã đem em gái chữ cái xem là thủ hạ của hắn, tự nhiên cũng muốn gặp mặt cô trao đổi một chút.
“Ngày hôm này để tặng cho Tư lão sư một niềm vui bất ngờ, em gái chữ cái cũng tới dự tiệc sinh nhật, anh ấy muốn gửi lời chúc mừng cho Tư lão sư ngay ở đây.”
Người chủ trì nói ra câu nói này, tất cả mọi người đồng loạt hoan hô. Bọn hộ đều muốn nhìn thử xem em gái chữ cái giàu nứt đá đổ vách là thần thánh phương nào.
Tư Hạo Lam cũng bị gơi lên hứng thú, ngóng nhìn về phía cửa.
Trong lòng của Tư Hạo Lam, tuổi tác của em gái chữ cái không lớn lắm, hẳn là một cô bé đáng yêu trang phục sành điệu đến từ hào môn.
Lối vào hội trường có ngươi bước vào, người ở chỗ này đều trở nên yên lặng, nín thở ngưng thần cùng đợi người xuất hiện.
Người kia đi rất chậm, chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi cùng với tiếng gõ nhẹ nhàng khác đồng thời truyền đến.
Rất nhanh Tư Hạo Lam đã rõ tiếng gõ kia là do vật gì phát ra.
Kia là một cây gậy chống, Tư Hạo Lam hết sức quen thuộc, gậy chống bằng kim loại tinh xảo mà đen bóng, phi thường rắn chắc, bên trong còn giấu cơ quan, Tư Hạo Lam đã từng bị nó chế ngự nhiều lần.
Nam nhân cao lớn tay cầm gậy chống, dùng nó nhẹ nhàng chống đỡ thân thể, từ từ đi vào.
Y mặc áo khoác dài, che khuất đôi chân, cả người thon gầy lại gọn gang, có thể là bởi vì quá gầy mà ống quần vẫn lộ ra khoảng trống. Nhưng y rất cao, vai rộng chân dài, vẫn rất có khí thế.
Người này mặt mày cũng rất anh tuấn, đặc biệt có một đôi mắt phượng hấp dẫn người khác, đồng tử đen như mực, đuôi mắt hơi xếch lên, thâm trầm mà sắc bén, ánh mắt dường như có thể hút người vào trong. Lúc này, đôi mắt đang yên lặng nhìn Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn người vừa đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!