Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 10
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
“Muội muội, nhanh cứu bọn tôi!”
Nhìn thấy Hứa Mân, hai cô gái lập tức kích động đến mức nước mắt nước mũi tuôn ra, lớn tiếng kêu lên.
Nhũ danh của nguyên chủ là “Mân Mân”. Sau này, vì trong nhóm bạn bè chơi chung, cô ấy là người nhỏ tuổi nhất nên được gọi là “Muội muội.”
Đây vốn là một cái tên thân mật nhưng bây giờ gọi ra lại có chút châm chọc.
Thấy Hứa Mân, Phó Thư Dạng yên lặng đứng lên, lui sang một bên, không có ý muốn nhúng tay.
“Sao hai người lại ở đây?”
Hứa Mân đi tới bên cạnh đám Chu Nhị, không vội thả người.
“Đương nhiên tôi và Uông Tuyết tới tìm cô.”
Chu Nhị béo hơn cô gái còn lại một chút, khóe miệng còn có một nốt ruồi: “Kết quả vừa tới đã bị người này trói lại… Người này là ai?”
Chu Nhị có tính cách tương đối mạnh mẽ, trong sách cũng không có đất diễn nhiều, còn là một người nói năng bừa bãi. Bây giờ, cô ta biết ăn nói cẩn thận như vậy có lẽ vì đã bị Phó Thư Dạng chơi đùa quá sức.
“Tôi hỏi hai người vào bằng cách nào?”
Hứa Mân kiên nhẫn hỏi: “Làm sao có được chìa khóa và thẻ vào cổng?”
“Là chị của em cho.”
Tính cách Uông Tuyết cẩn thận hơn một chút, đi theo con đường điềm đạm đáng yêu như Hứa Lang. Cô ta nhẹ nhàng nói: “Muội muội, em mau thả bọn chị ra đi! Tay chị sắp gãy mất rồi, đau quá.”
“Thả ra?”
Hứa Mân cười lạnh một tiếng: “Các người biết tự xông vào nhà dân là phạm pháp không?”
“Cái gì mà tự xông vào nhà dân?”
Chu Nhị không ngờ cô có thể nói như vậy, lập tức tức giận, cả giận nói: “Bọn tôi được sự cho phép của chị cô, cầm chìa khóa và thẻ qua cổng của chị cô mà tới, sao có thể nói là tự xông vào nhà dân?”
Trong đầu Hứa Mân nhanh chóng lướt qua một đoạn ngắn. Những lúc chất vấn chỉ trích hình tượng của nguyên chủ, Chu Nhị đều dùng giọng điệu thế này.
Xem ra đã dưỡng thành thói quen, nhất thời không đổi được.
“Phòng này là của tôi hay của chị tôi?”
Hứa Mân cũng không giận mà hỏi ngược lại.
Chu Nhị không nói được gì.
Uông Tuyết vội nói: “Muội muội, em đừng giận dỗi chị em nữa! Người một nhà nói những việc này làm gì? Của em không phải cũng là của cậu ấy sao? Cậu ấy là chị của em, còn có thể hại em sao? Cho dù cậu ấy làm gì cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi.”
Lời này khiến trong lòng Hứa Mân bốc lên một tia lửa giận.
Đây là cách nói chuyện mà Hứa Lang thích nhất. Mỗi lần nguyên chủ bị Hứa Trọng Á trách móc, cô ta đều nói như thế.
Nguyên chủ đã nghe như vậy nhiều năm nên vừa nghe những lời này, đầu cô lập tức đau nhức. Đến tận khi nguyên chủ chết đi, cảm giác đau đầu này vẫn cố chấp lưu lại trên thân thể.
“Cô ta bảo các người tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Vừa xoa huyệt thái dương, Hứa Mân vừa hỏi.
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là lo cho cô rồi! Sợ cô sống không tốt, cậu ấy lo đến mất ăn mất ngủ nhưng cô lại không cho cậu ấy tới thăm cô, phải nhờ chúng tôi tới xem.”
Chu Nhị còn tưởng Hứa Mân cảm động, ngữ khí càng nghiêm nghị hơn: “Hứa Mân, cô cũng thật không hiểu chuyện! Chị cô tốt bao nhiêu, luôn nhớ tới cô! Còn cô nhìn lại mình một chút xem! Luôn chọc giận bọn họ, còn ở chung với một đám người không đứng đắn. Một cô gái suốt ngày cứ ra ra vào vào với đàn ông thì người ta sẽ nói thế nào hả? Muộn như vậy mới về nhà, cũng không biết là đi chơi ở chỗ nào rồi. Tôi thấy Hứa Lang lo cho cô quả là dư thừa…”
Nhìn nụ cười ngày càng ngọt ngào của Hứa Mân, Uông Tuyết hung hăng đạp Chu Nhị một cước mới khiến cô ta im lặng nhưng vẻ mặt còn rất ấm ức.
“Nói xong rồi à?”
Cười tươi như hoa, Hứa Mân hỏi.
“Muội muội, chị của em thật sự không có ác ý, bọn chị lại càng không có! Chỉ là muốn đến xem em sống như thế nào thôi.”
Uông Tuyết yếu ớt nói: “Em xem, chị của em còn nhờ bọn chị mang thức ăn ngon đến cho em. Đây là hạt tuyết giai em thích nhất.”
Hứa Mân nhìn sang bên cạnh. Trên mặt đất có một cái hộp nhỏ tinh xảo. Quả thật là nhãn hiệu bánh ngọt mà nguyên chủ thích ăn nhất.
Chỉ là hiện tại, ngay cả phí sinh hoạt cô còn không có, đương nhiên cũng không ăn nổi loại hạt tuyết giai mấy trăm tệ một hộp như thế. Đưa thứ này… thật đúng là khó nói cô ta có ý gì.
Hứa Mân: “Xem tôi sống có tốt hay không cũng cần phải thừa dịp tôi không ở nhà, tự ý cầm chìa khóa đến xem?”
“Lúc ở nhà, cô sẽ để cho chúng tôi vào cửa à?”
Chu Nhị vẫn rất hùng hồn: “Đúng là không biết lòng tốt!”
“Cô nói rất đúng, tôi thật sự không cho rằng các người là người tốt.”
Hứa Mân trực tiếp lấy di động ra, gọi một cú điện thoại: “Anh cảnh sát, tôi muốn báo án. Có người tự xông vào nhà dân…”
Hai người không ngờ Hứa Mân thật sự dám gọi cảnh sát, lập tức sững sờ.
Uông Tuyết hét lớn: “Hứa Mân, em điên rồi sao? Vậy mà dám báo cảnh sát?”
“Cô ta không dám báo cảnh sát đâu, chỉ hù dọa chúng ta thôi.”
Chu Nhị vẫn rất tự tin: “Nếu cảnh sát thật sự tới, chúng ta sẽ nói bọn họ bắt cóc chúng ta.”
Nói chuyện điện thoại xong, Hứa Mân không phản ứng với hai cô gái kia, trực tiếp đi qua chỗ Phó Thư Dạng.
“Phó ca, cảm ơn anh.”
Bây giờ Hứa Mân muốn gần gũi với Phó Thư Dạng, thay đổi kết cục của anh nên thái độ cực kỳ tốt.
Phó Thư Dạng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng xa cách, thản nhiên nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Cô không có chứng nhận của ngôi nhà này à?”
Chắc là Sở Diệp Nhiên nói cho anh biết,
Hứa Mân gật gật đầu: “Ngày đó bị đuổi ra ngoài nên quên mất chuyện chuyển nhượng.”
Phó Thư Dạng nhìn về phía Sở Diệp Nhiên, dù không lên tiếng nhưng ánh mắt có tính ám chỉ vô cùng mạnh mẽ.
“Tôi có quen những người ở phòng chuyển nhượng.”
Sở Diệp Nhiên chủ động hỏi Hứa Mân: “Cô có thể thuyết phục ba cô đi một chuyến không?”
Hứa Mân suy nghĩ một chút: “Có thể, làm phiền Sở ca rồi.”
“Không có gì.”
Sở Diệp Nhiên lấy điện thoại di động ra: “Tôi tìm người hỗ trợ. Cô sắp xếp thời gian với ông ta là được, rất nhanh sẽ làm xong cho hai người.”
Hứa Mân gật đầu, cũng không vội liên lạc với Hứa Trọng Á mà chỉ đi xuất video giám sát trong nhà ra.
Chỉ chốc lát, cảnh sát thật sự tới.
Chu Nhị và Uông Tuyết tranh nhau gào khóc, cướp cáo trạng trước, nói là bị giam cầm phi pháp, còn nói Phó Thư Dạng xử tệ với bọn họ.
Cảnh sát cũng bị làm cho đau đầu, dẫn một đám người về đồn công an mới hỏi: “Ai là chủ phòng?”
Hứa Mân gọi cho Hứa Trọng Á.
Hứa Trọng Á đang ăn cơm với người ta, đột nhiên nhận điện thoại của cảnh sát, lập tức kinh ngạc.
Trong đồn công an, Hứa Mân đưa video giám sát cho cảnh sát xem.
Video cho thấy hai người Chu Nhị và Uông Tuyết vừa tới cổng đã bị Phó Thư Dạng cản lại.
Trong video không có âm thanh nhưng có thể nhìn ra thái độ xa cách của Phó Thư Dạng, cũng không hề có động tác khác, chỉ cố gắng giải thích, không cho bọn họ vào cửa.
Ngược lại, Chu Nhị rất kích động, chỉ vào Phó Thư Dạng mà lớn tiếng, nhìn khẩu hình chắc chắn là mắng người.
Phó Thư Dạng cũng không tức giận, giũ ra một sợi dây lụa, vòng hai ba lần đã trói bọn họ lại, sau đó ném người sang một bên, còn mình thì ngồi xuống uống rượu.
Toàn bộ quá trình cũng không hề có hành động xử tệ gì.
“Cô gái, nói chuyện thì phải thành thật. Cho dù cậu ấy trói cô là không đúng nhưng các cô cũng không thể nói dối, vu oan người khác, biết không? Nếu ở trên tòa án, ngụy tạo chứng cứ giả cũng sẽ bị phạt. Các cô đọc sách nhiều năm như vậy, ngay cả điều này cũng không biết à?”
Cảnh sát đang giáo dục Chu Nhị và Uông Tuyết thì Hứa Trọng Á và Hứa Lang đến.
Hứa Lang vừa tự trách vừa lo lắng, hốc mắt phiếm hồng, hiển nhiên đã khóc.
Sắc mặt Hứa Trọng Á tái xanh.
“Hứa Mân!”
Hứa Trọng Á vừa vào cửa đã không thèm để ý tới hoàn cảnh, hô to quát lớn: “Mày lại làm cái gì nữa vậy hả! Không thể an phận một chút à? Có tin bố mày đánh chết mày không?”
Tiếng ông ta rất lớn khiến không ai không nhìn qua.
Một cảnh sát nghiêm nghị nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, rống cái gì mà rống? Ra vẻ ta đây với ai vậy? Muốn đánh người à? Đánh một cái cho tôi xem xem.”
Hứa Trọng Á cũng cảm thấy mất mặt, tức giận đến hung ác mới nhịn không được. Nhưng ông ta cũng có chút danh tiếng, vẫn cần mặt mũi.
Nghe vậy, ông ta hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Đồng chí cảnh sát, thật xin lỗi đã gây phiền toái cho các anh. Tôi chỉ nói như thế thôi, làm gì có chuyện đánh người thật. Chủ yếu là con gái tôi thật không hiểu chuyện, khiến tôi tức giận. Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Trước đó, cảnh sát đã thấy những vết xanh xanh tím tím trên người Hứa Mân, lại thấy cô gái đơn độc ở một mình, trong lòng đã có chút nghi ngờ: “Ngồi xuống, nói cho rõ ràng!”
Hứa Trọng Á hết cách, chỉ có thể ngồi xuống đối chất mấy câu, nhanh chóng làm rõ sự tình.
Chỉ là Hứa Lang sợ Hứa Mân sống không tốt nên hỏi mượn chìa khóa và thẻ vào cổng của Hứa Trọng Á, nhờ Uông Tuyết và Chu Nhị tới xem một chút.
Đều là một đám thanh niên, cũng không có làm chuyện gì quá phận, cảnh sát cũng không muốn làm to chuyện, để bọn họ tự giải hòa.
Nhịn lại nóng nảy, Hứa Trọng Á nói với Hứa Mân: “Con náo cũng náo rồi, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi nói, đừng ở chỗ này làm mất mặt, để người ngoài chê cười.”
“Đừng.”
Hứa Mân không ngốc như vậy: “Tôi bị ông đuổi ra khỏi cửa, không có nhà. Hiện tại tôi muốn hỏi ông một câu trước mặt anh cảnh sát, căn nhà kia có phải là của tôi không?”
Hứa Trọng Á giận đến mức sắc mặt cũng chuyển thành màu đen, miễn cưỡng nhịn xuống: “Con cùng ba về nhà, ba sẽ đưa phòng đó cho con.”
“Lúc ông đuổi tôi đi cũng nói như vậy, kết quả là chẳng mấy chốc đã không giữ lời hứa, còn dung túng cho một đám người tùy tiện vào nhà tôi. Ngộ nhỡ bọn họ hãm hại tôi, còn cài camera gì đó… căn bản tôi cũng không dám nghĩ.”
Hứa Mân lắc đầu: “Tôi không tin ông được. Về nhà với ông rồi ông lại đổi ý thì làm sao đây? Lại đánh tôi thì sao bây giờ?”
Câu nói của cô khiến tất cả mọi người đều không thể giữ bình tĩnh. Hứa Trọng Á còn đứng lên đập bàn một cái, tay đã nắm chặt lại.
“Ngồi xuống!”
Thấy hành động theo thói quen của ông ta, cảnh sát lập tức biết chuyện bạo lực gia đình chín phần mười là thật, nghiêm nghị quát.
Cổ họng Hứa Trọng Á ngòn ngọt, suýt chút đã phun ra một ngụm máu. Mặt ông ta cũng đã nghẹn thành màu đỏ nhưng vẫn cố nuốt cơn giận trở về, lại ngồi xuống: “Được. Trước mặt người khác, tao đồng ý căn nhà đó sẽ thuộc về mày, được chưa?”
Hứa Mân gật gật đầu: “Vậy ngày mai phiền ông bỏ ra chút thời gian đi làm thủ tục chuyển nhượng, được không?”
Hứa Trọng Á nghiến răng nghiến lợi: “… Hứa Mân, mày… Được, tao đồng ý.”
Mọi chuyện rốt cuộc cũng đã giải quyết xong. Cảnh sát chia nhau ra giáo dục vài người rồi mới thả bọn họ đi.
Từ đồn công an đi ra, đôi mắt Hứa Lang đã sưng lên. Cô ta giữ chặt Hứa Mân: “Thật xin lỗi, em gái, đều là lỗi của chị…”
Đầu Hứa Mân lại bắt đầu đau. Cô rút tay về.
Có lẽ cô dùng lực hơi lớn khiến Hứa Lang lảo đảo một cái. Hứa Trọng Á bước nhanh đến đỡ.
Trong lòng cô trào lên một tia chua xót. Là cảm nhận của nguyên chủ. Hứa Mân mặc kệ, nói với Hứa Trọng Á: “Hứa tiên sinh, nhớ kỹ chuyện ông đã đồng ý. Ngày mai chuyển nhượng.”
Hứa Trọng Á ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, cười lạnh một tiếng: “Hứa Mân, mày nên kịp thời rút lại mấy trò vặt này đi. Cảnh sát là cái rắm gì? Đêm nay lão tử cũng có thể xử lý thỏa đáng. Muốn nhà à? Mơ đi.”
Hứa Mân không ngờ ông ta nói trở mặt là lập tức trở mặt. Đầu óc cô nhanh chóng vận động, nghĩ biện pháp ứng đối.
“Hứa tổng.”
Phó Thư Dạng một mực không nói chuyện bỗng nhiên đi tới, từ tốn nói một câu: “Muốn chiếm mảnh đất thiên loan kia à?”
Cổ Hứa Trọng Á như bị người ta bóp chặt, vẻ mặt nghi ngờ không thôi: “Cậu…”
“Tặng quà cho Đường tổng cũng vô dụng.”
Lời nói của Phó Thư Dạng mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt.
Từ nghi hoặc, Hứa Trọng Á biến thành sợ hãi: “Sao cậu biết được?”
Việc ông ta muốn chiếm mảnh đất thiên loan và tặng quà cho Đường tổng đều là chuyện vô cùng cơ mật, sẽ không có người thứ ba biết được. Sao người trẻ tuổi này lại biết được?
Đương nhiên Phó Thư Dạng không trả lời. Anh lập tức quay người rời đi.
Sở Diệp Nhiên đi chậm một bước, cười nói với Hứa Trọng Á: “Hứa tổng, mười giờ sáng mai mang theo giấy chứng nhận phòng khu Bạch Hạc Tháp nhé. Không gặp không về.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!