Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ


Chương 57


Edit by Link

Đi dạo một vòng, Hứa Mân đã mua được một đống đồ lớn nhưng toàn bộ đều được Phó Thư Dạng xách trong tay.

“Học trưởng, có nặng không?” Hứa Mân đề nghị: “Nếu không thì em đi cất đồ vào trong xe trước nhé?”

Phó Thư Dạng liếc nhìn cô một cái: “Anh đi cất, em tùy tiện đi dạo chút đi, chờ anh một lát.”

Hứa Mân cũng không giành với anh: “Được ạ.”

Chờ Phó Thư Dạng vừa rời đi, Hứa Mân nhanh chóng lao xuống lầu, chạy vào cửa hàng thời trang nam lúc nãy bọn họ đi vào.

“Cô gái, cô lại tới à?” Người hướng dẫn mua hàng có ấn tượng rất sâu về cô, vừa thấy cô liền cười tít mắt chào hỏi: “Đến mua quần áo cho bạn trai sao? Cái áo kia cậu ấy mặc trông rất đẹp, tôi đoán chắc chắn cô sẽ quay lại mua. Vừa rồi có khách muốn mua, tôi cũng không nỡ bán, vẫn giữ lại cho cô đấy.”

Hứa Mân hơi đỏ mặt: “Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”

Người hướng dẫn mua hàng cũng phản ứng rất nhanh: “Tặng quần áo là được rồi.”

Hứa Mân: “…”

Cô cũng không có thời gian nói nhiều: “Mọi người có thể giao hàng về nhà không?”

Nếu bây giờ cô mua về luôn thì Phó Thư Dạng vừa nhìn sẽ thấy ngay.

“Được chứ.” Người hướng dẫn mua hàng nói: “Nếu cần thì chúng tôi cũng có thể gói thành hộp quà giúp cô.”

Như vậy đương nhiên tốt hơn, Hứa Mân lấy thẻ tín dụng ra, quẹt thẻ trả tiền.

Vừa rồi cô tính mượn tiền của Phùng Hiểu Chi, lại chợt nhớ ra mình còn một cái thẻ tín dụng. Lúc trước làm thẻ chỉ đơn giản là vì nhìn trúng cái ly quà tặng đẹp đẽ của người ta, sau khi mở thẻ xong cũng chưa từng dùng, cô gần như quên luôn tấm thẻ này rồi, không ngờ hôm nay nó lại giúp cô một việc lớn.

Trao đổi thời gian giao hàng với nhân viên cửa hàng xong, Hứa Mân lại trở về tầng lầu ban nãy, đợi thêm một hồi Phó Thư Dạng mới quay lại.

Phó Thư Dạng nhìn thời gian: “Đi ăn cơm trưa trước đi.”

Hai người chọn một nhà hàng cơm Tây, vừa đến cửa thì đụng phải Mạnh Thao và Sở Diệp Nhiên.

“Bọn mình thật sự không phải cố ý đến đây để “tình cờ” gặp các cậu.” Sở Diệp Nhiên ra sức giơ tay vô tội: “Mình đi tiễn nhóc Thao. Chiều nay cậu ấy lên máy bay, không ngờ tới đây cũng có thể gặp được các cậu, đúng là trùng hợp.”

Vốn chính là trùng hợp, anh ta không nói thì không sao, vừa nói đã khiến hoàn cảnh trở nên mập mờ.

Hứa Mân vội nói: “Vậy thì tốt rồi, cùng ăn cơm trưa đi… Nhà của Thao ca ở vùng khác à?”

“Đúng vậy, rất xa, xuống máy bay còn phải ngồi ô tô.” Sở Diệp Nhiên trả lời giúp.

Mọi người vừa nói vừa vào trong tiệm, chọn một chỗ ngồi xuống.

“Mình mời khách.” Phó Thư Dạng nói: “Muốn ăn gì thì cứ tùy ý gọi.”

“Có lão đại là tốt thế đấy!” Mạnh Thao cười tủm tỉm nói, lại nảy sinh một ý nghĩ bất chợt: “Lão đại, cậu có muốn về nhà ăn tết với mình không?”

“Cậu có phải là tên ngốc không vậy?” Sở Diệp Nhiên rất cạn lời: “Trước kia cậu ấy không theo chúng ta về nhà ăn tết, năm nay… khụ khụ, cậu ấy sẽ về với cậu à? Cậu nghĩ gì thế?”

Mạnh Thao nhìn Hứa Mân một chút, cũng cười khúc khích.

Hứa Mân lại không cười nổi.

Cô chợt nhớ Phó Thư Dạng là cô nhi, không có người thân.

Sở Diệp Nhiên nói lúc trước anh không về nhà ăn tết với bọn họ, cho nên mấy năm nay anh đều ăn tết một mình sao?

Hứa Mân cũng là cô nhi, cô biết cảm giác ăn tết một mình thế nào, nó không hề tốt chút nào.

Phó Thư Dạng không nói gì, thản nhiên nhìn Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao cười đùa.

Rõ ràng bọn họ là người đồng lứa, giờ phút này, ánh mắt của Phó Thư Dạng lại giống như một người già đã trải qua năm tháng tang thương đang nhìn đám con nít chật vật, không hiểu sự đời, không hiểu sao lại rất dung túng và… đôn hậu?

Rốt cuộc Phó Thư Dạng đã từng trải qua chuyện gì?

Sau khi ăn cơm xong, Sở Diệp Nhiên nói: “Mình đi mua chút đồ ăn vặt cho nhóc Thao.

Hai người kề vai sát cánh đi vào cửa hàng tiện lợi nhỏ bên cạnh.

Hứa Mân và Phó Thư Dạng đứng ở cửa ra vào trông hành lý giúp bọn họ.

“Quan hệ của các anh thật tốt, em…” Hứa Mân tùy tiện tìm đề tài nói chuyện phiếm, nói được một nửa chợt dừng lại.

Phó Thư Dạng nhìn theo ánh mắt của cô, đôi mắt anh cũng hơi híp lại, có phần bất đắc dĩ.

Hứa Lang và Hàn Huyên Huyên cũng dạo phố ở đây, hai người tay trong tay đi vào cửa hàng tiện lợi kia.

Phó Thư Dạng vừa muốn nói gì đó thì đã thấy Hứa Mân như tên rời cung, vọt theo vào cửa hàng tiện lợi.

Cô sao vậy?

Phó Thư Dạng rất khó hiểu. Tiếp xúc nửa năm, anh tự nhận là mình đã hiểu Hứa Mân rất rõ.

Cô rất không thích chạm mặt Hứa Lang, có thể tránh thì chắc chắn sẽ tránh đi, sao hôm nay lại chủ động xông tới?

Hứa Mân xông lên chỉ vì cô chợt nghĩ tới kết cục của Mạnh Thao ở trong sách.

Mạnh Thao vừa gặp đã yêu Hàn Huyên Huyên, cuối cùng yêu mà không được, hắc hóa thành nhân vật phản diện độc ác, tự làm cho chính mình vào tù.

Tiếp xúc với Mạnh Thao lâu như vậy, Hứa Mân cảm thấy cậu ta không phải là người xấu, dù sao thì cũng không giống như trong sách viết.

Cô không muốn để cho cậu ta hắc hóa, cho nên ngày nào cũng phòng ngừa cậu ta chạm mặt với Hàn Huyên Huyên.

Không ngờ phòng đi phòng lại, lại gặp nhau ở đây.

Vừa rồi cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn không cho bọn họ gặp nhau, cho nên mới lao thẳng tới.

Sau khi lao tới mới phát hiện, dường như mình đã làm một chuyện ngu xuẩn… Hàn Huyên Huyên nhìn thấy cô rồi!

“Đúng là xui xẻo mà, đi dạo phố thôi mà cũng nhìn thấy đồ ghê tởm.” Hàn Huyên Huyên cất cao giọng nói.

Cửa hàng tiện lợi này vốn không lớn, cô ta vừa ồn ào, mọi người cũng nhìn qua.

“Mân Mân, sao em vào đây thế?” Mạnh Thao và Sở Diệp Nhiên cũng nhìn thấy Hứa Mân.

“À, không có gì.” Hứa Mân đứng trước mặt Hàn Huyên Huyên, muốn che tầm mắt của Mạnh Thao: “Thao ca, học trưởng có chuyện tìm anh, anh ra ngoài trước đi.”

Mạnh Thao không biết Hàn Huyên Huyên, mặc dù vừa rồi cậu ta nghe thấy câu nói quái gở của cô ta nhưng lại không biết người cô ta đang nói là Hứa Mân. Cậu ta không nghĩ nhiều, quay người ra ngoài cửa.

Hứa Mân thở phào, vội muốn đi theo.

Hàn Huyên Huyên bị làm lơ nên vô cùng tức giận, nhanh chóng đưa chân ra, muốn làm Hứa Mân vấp ngã.

“Cái cô gái này, cô có bệnh à?” Mạnh Thao đi được hai bước lại cảm thấy không thích hợp. Vừa nãy chỗ đó có ba người, Hàn Huyên Huyên không thể nào mắng Hứa Lang, vậy thì người cô ta mắng chính là Hứa Mân. Cậu ta vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Hàn Huyên Huyên đưa chân ra, không chút nghĩ ngợi mà đá trở về.

Sức lực của Hàn Huyên Huyên sao có thể so với Mạnh Thao được?

Cô ta lập tức lảo đảo, muốn túm lấy kệ hàng bên cạnh nhưng không túm được, trực tiếp ngã lăn ra đất, ôm chân kêu thảm thiết.

Hứa Mân xoa xoa mi tâm, chán nản tức chết.

“Không sao cả.” Không biết Phó Thư Dạng cũng vào từ lúc nào, anh che chở cho Hứa Mân lui lại hai bước, quay đầu nói với Hàn Huyên Huyên: “Tiểu thư Hàn bị thương có nặng không? Có cần gọi xe cấp cứu không?”

Mạnh Thao hơi sốt ruột: “Lão đại!”

Phó Thư Dạng lắc đầu với cậu ta, cậu ta đành im lặng.

Hàn Huyên Huyên hơi sợ Phó Thư Dạng: “Anh bớt giả bộ đi, chuyện hôm nay không xong đâu!”

“Đương nhiên là không xong rồi.” Phó Thư Dạng thản nhiên nói: “Cửa hàng tiện lợi này có camera giám sát, tôi sẽ đem video giám sát đến nhà họ Hàn, tìm chủ tịch Hàn chủ trì công đạo.”

Bởi vì chuyện hot search lần trước không được xử lý thỏa đáng mà Hàn Huyên Huyên bị người nhà mắng máu chó đầy đầu, cụp đuôi làm người một thời gian dài. Gần đầy vì sắp đến tết nên mới tốt hơn một chút, không ngờ lại gặp phải cái tên sát tinh Phó Thư Dạng này ở đây, đúng là xui xẻo tám đời mà.

“Anh cho rằng bác ấy sẽ ra mặt vì một người ngoài như anh à?” Hàn Huyên Huyên không chịu yếu thế, bật thốt lên.

“Hóa ra nhà họ Hàn thật sự không hỏi đúng sai, chỉ biết ỷ thế hiếp người mà thôi.” Sở Diệp Nhiên ở bên cạnh tiếp lời.

Hàn Huyên Huyên lập tức câm nín: “…”

Cô ta ngẩng đầu lên mới phát hiện có rất nhiều người vây xem, còn có người chụp ảnh, quay video lại.

“Ý của Huyên Huyên không phải như vậy. Xin lỗi mỗi người, tôi thay cô ấy xin lỗi mọi người.” Hứa Lang đã rất sốt ruột, ả cúi đầu, tóc rũ xuống che hơn nửa gương mặt, không muốn bị người quay được: “Dạng thần, thật sự, thật sự xin lỗi, anh có thể tha cho hai người con gái bọn em không?”

“Đại tiểu thư Hứa đừng có chơi chữ nữa được không?” Hứa Mân không nhìn nổi ả dùng hàm ý nói với Phó Thư Dạng, lập tức bẻ lại: “Ở đây có nhiều người như thế, ai cũng thấy đã xảy ra chuyện gì mà, trên đầu còn có camera giám sát, cô muốn trộn lẫn đen trắng à? Còn giả bộ đáng thương như thế, ai không buông tha cho các cô hả? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai trước? Thật sự cho là tất cả mọi người đều là kẻ ngu sao?”

Trong đám người vây xem, có người nhìn rõ đầu đuôi câu chuyện, lập tức phụ họa.

Hứa Lang không muốn cho ai thấy rõ mặt mình, giả vờ đáng thương không thành, cắn răng nói: “Rốt cuộc các người muốn thế nào?”

“Bạch liên hoa!”

“Đúng là không biết xấu hổ.”

“Vậy mà vẫn còn giả bộ được.”

Hàn Huyên Huyên bò dậy, kéo Hứa Lang chạy xuyên qua đám người.

Hứa Mân thấy đám người vây xem đã không còn trò hay để xem, bắt đầu dời lực chú ý, thảo luận xem Phó Thư Dạng đẹp trai thế nào, cô vội kéo anh rời đi.

Đến chỗ ít người, Hứa Mân thở dài: “Đều là lỗi của em. Nếu em không vào trong thì sẽ không làm hỏng nhiều chuyện như vậy.”

Phó Thư Dạng nhìn cô: “Tại sao em phải vào trong?”

“Em…” Nhất thời Hứa Mân không nghĩ ra được cớ.

Phó Thư Dạng nói: “Có phải em sợ Mạnh Thao thích Hàn Huyên Huyên không?”

Hứa Mân: “!!!”

Cô khiếp sợ nhìn qua Phó Thư Dạng.

Lời này của anh là có ý gì?

“Hai người đang nói gì mình đó?” Đúng lúc Mạnh Thao đi tới, nghe thấy tên của mình.

“Bọn mình đang nói Hàn Huyên Huyên rất có cá tính, không phải cậu thích con gái cá tính sao? Cậu có thích dạng như Hàn Huyên Huyên không?” Phó Thư Dạng mỉm cười hỏi.

“Người vừa rồi hả? Thích cô ta? Là mình điên hay hai người điên rồi?” Mạnh Thao thật sự không dám tin: “Cô ta mà gọi là có cá tính á? Thôi đừng có làm bẩn cái từ này, mình thấy cô ta giống người bệnh tâm thần thì có. Chờ đã, cô ta chính là Hàn Huyên Huyên à? Chính là cái người thuê người đi lục ngăn tủ của Mân Mân hả? Nếu sớm biết là cô ta thì mình đã không thả cô ta đi…”

Phó Thư Dạng mỉm cười nhìn về phía Hứa Mân, giống như đang nói: Lần này không còn lo lắng gì nữa chứ?

Nhưng Hứa Mân càng lo lắng hơn, trong lòng cuốn lên sóng to gió lớn. Rốt cuộc Phó Thư Dạng có ý gì? Có phải anh đã biết gì đó rồi không? Hay chỉ đơn thuần là thăm dò thôi?

“Đúng rồi lão đại, cậu tìm mình có chuyện gì vậy?” Mạnh Thao nhớ tới lời nói vừa rồi của Hứa Mân.

Hứa Mân: “Ây…”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi chừng nào thì cậu về lại thôi.” Phó Thư Dạng bình tĩnh nói.

“Mùng sáu đó, không phải mình đã nói với cậu rồi sao?” Mạnh Thao nghi ngờ nhìn Phó Thư Dạng.

“Quên rồi.” Phó Thư Dạng xách hành lý lên: “Đi thôi, bọn mình cùng tiễn cậu.”

Mọi người cùng đến sân bay.

Sau khi tiễn Mạnh Thao xong, Phó Thư Dạng và Hứa Mân trực tiếp trở về nhà trọ, sau đó ai về nhà nấy.

Hứa Mân nghĩ đến chuyện lúc trước thật lâu cũng chưa nghĩ ra được rốt cuộc nên làm gì.

Cô chợt nghe có người gõ cửa, mở ra xem, thì ra là giao quần áo.

Hứa Mân nhìn hộp quà kia, khẽ cắn môi, quyết định đi tìm Phó Thư Dạng nói chuyện rõ ràng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là Phó Thư Dạng xách theo một cái túi nguyên liệu nấu ăn.

“Ngày mai em phải đón giao thừa với cậu của em à?” Phó Thư Dạng đứng ở cửa, mỉm cười nhìn Hứa Mân: “Vậy đêm nay có thể bồi anh trước không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN