Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 63
Edit by Link
—
Mùng một đầu năm, Hứa Mân dậy rất sớm, dưới mắt có một chút màu xanh nhàn nhạt.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, à không, tối hôm qua cô gần như không hề ngủ.
Sau khi Phó Thư Dạng đi, Hứa Mân hưng phấn đến mức lăn lộn trên giường. Cô gửi tin nhắn cho Phùng Hiểu Chi nhưng đối phương không trả lời lại, có lẽ là đang bận.
Hứa Mân bấm vào tất cả các app trên điện thoại một lần, kết quả là tìm được một tin tức mới, có người chụp được những pháo hoa hoa hồng kia.
Dân mạng kêu gào suy đoán xem vị đại lão nào đã chuẩn bị ngạc nhiên cho người ta, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Hứa Mân vừa cười ngây ngô vừa lưu hình ảnh lại.
Cô đang hối hận vì lúc trên đu quay chỉ lo ngạc nhiên mà quên cả chụp hình.
Kỹ thuật chụp ảnh của đám dân mạng cũng không tồi, Hứa Mân chọn một tấm vừa ý nhất đổi thành ảnh đại diện Wechat.
Sau đó, cô không nhịn được đăng lên vòng bạn bè: Chúc mừng năm mới.
Đăng xong vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại đăng thêm một bài khác: “Pháo hoa thật đẹp.”
Vừa đăng bài này lên, cô mới ý thức được là không tốt cho lắm. Nếu ai từng xem tin tức kia là có thể nhận ra ngay. Hơn nữa, Phó Thư Dạng cũng có thể nhìn thấy, rất giống như đang thổ lộ.
Hứa Mân muốn xóa đi, lại phát hiện đã có người nhanh tay nhấn thích.
Hứa Mân: “…”
Cô thấy người nhấn like là “Báu vật của côi”, trong lòng có một dự cảm xấu.
Hứa Mân bấm vào Wechat của Phó Thư Dạng, anh đã thay đổi ảnh đại diện và nick name rồi. Ảnh đại diện là một tấm ảnh chụp đu quay, còn nick name chính là “Báu vật của côi”.
Hứa Mân: “…”
Gương mặt cô lại bắt đầu nóng lên.
Đây không phải là tên tình nhân à?
Trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng không nhịn được gửi Wechat cho Phó Thư Dạng.
【 Hoa hồng của mân: Nick name này có hàm ý gì sao? 】
【 Báu vật của côi: Em là báu vật của anh. 】
Hứa Mân hoàn toàn mất ngủ.
Lúc cô đánh răng cũng nở nụ cười ngây ngô với tấm gương, rửa mặt xong, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, cô không nhịn được lấy mỹ phẩm dưỡng da mà Phùng Hiểu Chi tặng ra, bắt đầu lần lượt bôi lên mặt.
Lúc Hứa Mân còn đang suy nghĩ có nên trang điểm hay không, chợt nghe có người gõ cửa.
Cô vội vàng cất đồ đạc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Phó Thư Dạng mặc áo khoác tối hôm qua cô tặng, tay cầm bữa sáng, đang mỉm cười đứng ở cửa.
Trong lòng Hứa Mân như được rót mật, vừa ngọt vừa mềm.
“Chào buổi sáng.” Phó Thư Dạng nghiêng người tới, ôm Hứa Mân một cái.
Hứa Mân nắm chặt tay nắm cửa: “Chào, chào buổi sáng.”
“Ăn sáng trước đã.” Phó Thư Dạng buông cô ra: “Chờ một lát anh đi chúc tết với em.”
Hứa Mân đi sau lưng anh, nụ cười trên khóe môi không thể nào khống chế được.
Sau khi ăn xong, hai người đến nhà Kham lão trước.
Kham Lý không có người nhà nào khác, dì đã nghỉ ăn tết, Hà Khôn còn phải bồi người nhà của mình nên ông chỉ ở nhà một mình.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, ông còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.
Hồi lâu, cửa mở ra, ông nhìn thấy Phó Thư Dạng và Hứa Mân, hơi sửng sốt một lát rồi mới nói: “Sao sang năm mới rồi mà hai đứa vẫn ở cùng nhau thế?”
Phó Thư Dạng mỉm cười nói: “Cháu tự giới thiệu một chút, cháu là bạn trai của Hứa Mân, đi theo cô ấy đến đây.”
Kham lão lớn tuổi đáng thương, có người đến chút tết, một câu “chúc mừng năm mới” còn chưa được nghe thì đã bị lắp cẩu lương đầy miệng rồi, tức khắc ông có chút muốn đuổi người.
“Kham lão, chúc mừng năm mới.” May là Hứa Mân nhanh nhạy, lập tức đưa quà ra.
Kham lão hừ một tiếng rồi mới cho hai người vào cửa.
Dì đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, hai người Hứa Mân cũng không cần phải làm gì, chỉ ngồi tâm sự với Kham Lý.
Hứa Mân vốn định ở chỗ Kham Lý cả ngày, kết quả là chưa được bao lâu, Trang Điệp gọi điện thoại tới hỏi cô có rảnh không, đi cứu trận.
Đêm giao thừa, Bát sư tỷ quá high, đã cảm lạnh còn ăn bậy, bị viêm dạ dày cấp tính, buổi diễn đã bàn giao xong cũng không đi được.
Đương nhiên đoàn vũ đạo vẫn còn người khác, nhưng Trang Điệp có tư lợi, vẫn muốn để Hứa Mân lên.
Bởi vì cơ hội này gần như là cơ hội biểu diễn được quan tâm nhất trong nước, chỉ cần biểu hiện tốt, Hứa Mân có thể có tên tuổi trong vòng.
Đương nhiên mạo hiểm cũng rất lớn.
Diễn xuất vào tám giờ tối cùng ngày, mà lúc trước Hứa Mân hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với tiết mục này.
Vũ đạo là Bát sư tỷ tự mình biên, động tác vô cùng phức tạp. Chưa nói tới những thứ khác, thời gian rất gấp, thậm chí Hứa Mân còn không thể nhớ rõ tất cả vũ đạo.
Cho dù cố gắng nhớ thì lên sân khấu cũng dễ phạm sai lầm, hiệu quả tuyệt đối không đẹp.
“Sư phụ, nếu như còn ai đó hiểu rõ tiết mục này thì vẫn nên đảm bảo hiệu quả diễn xuất trước đi.” Hứa Mân hiểu nỗi khổ tâm của Trang Điệp, nhưng buổi diễn này là chuyện trọng đại.
Một khi xảy ra chuyện bất trắc nào đó, quan trọng nhất không phải là ảnh hưởng tới cô, mà là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đoàn vũ đạo, sẽ làm xấu thanh danh của Trang Điệp.
Hứa Mân vô cùng kính trọng người sư phụ này, nếu chỉ vì cô mà khiến sư phụ bị người khác chỉ trích thì cô sẽ sụp đổ.
“Hiểu rõ là một chuyện.” Trang Điệp cũng rất xoắn xuýt: “Quan trọng là không nhảy ra được ý vị của tiểu Bát…”
“Cô Trang.” Phó Thư Dạng yên lặng lắng nghe nửa ngày, chợt nói: “Cháu có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.”
Trang Điệp nhìn anh: “Cậu nói đi.”
“Nếu như vũ đạo là do chính sư tỷ biên, cho dù Mân Mân cố gắng nhớ được thì cũng không đạt được hiệu quả của sư tỷ.” Phó Thư Dạng dừng một chút: “Việc đã đến nước này, nếu không thì hãy để Mân Mân tự do phát huy một đoạn, sau đó ngài lại dựa vào động tác của cô ấy để điều chỉnh và hướng dẫn thêm?”
Lời này vừa nói ra, người ở đây đều trầm mặc.
Phó Thư Dạng hơi bất an: “Cháu không hiểu vũ đạo, chẳng qua cháu cảm thấy cô Trang đã tin tưởng Mân Mân như vậy, lúc này còn để em ấy đến cứu trận, chắc chắn là tin tưởng năng lực của cô ấy rồi. Nếu như không được thì coi như cháu chưa từng nói gì đi.”
Hứa Mân vội giải thích cho anh: “Múa và biên múa là hai chuyện khác nhau, em…”
“Không, cô cảm thấy có thể thử một lần.” Trang Điệp ngắt lời Hứa Mân: “Em có thiên phú, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội thể hiện ra mà thôi.”
Hứa Mân không ngờ bà lại đồng ý, cô mở to mắt muốn nói gì đó.
“Mở nhạc.” Trang Điệp không cho Hứa Mân cơ hội từ chối: “Chủ đề là yêu và hi vọng, em bỏ biên múa của sư tỷ em ra, đừng để bị ảnh hưởng, tự mình tìm hiểu.”
Âm nhạc đã vang lên, Hứa Mân đành phải nhắm mắt lên trên.
Đối với chủ đề yêu và hi vọng này, đúng là cô có rất nhiều cảm xúc.
Cô và Phó Thư Dạng đều là cô nhi, yêu và thờ ơ, hi vọng và tuyệt vọng,… Bọn họ đều đã trải qua tất cả, cho nên ai cũng hiểu yêu và hi vọng quan trọng thế nào.
“Sư phụ.” Hứa Mân dừng lại: “Em có một ý tưởng.”
“Thế nào?” Trang Điệp ra hiệu tắt nhạc.
“Thiếp lập một thế giới song song.” Hứa Mân cầm bút tô tô vẽ vẽ trên giấy: “Giống như một người, vì ở trong một thế giới không có tình yêu, cuối cùng hắc hóa thành đại ma đầu. Mà ở một thế giới khác, có một hoàng tử mang tình yêu và hi vọng đến cho cô ấy, cuối cùng sống rất hạnh phúc. Ý tưởng này có thể thực hiện được không? Nếu có thể, hai người lên sân khấu, mỗi người phụ trách một phần, thời gian dư ra khá nhiều.”
Trang Điệp trầm ngâm hai giây: “Cô đi tìm đạo diễn, em chỉnh sửa ý tưởng này trước đi.”
Hứa Mân đáp ứng một tiếng, chờ Trang Điệp đi rồi, cô mới cẩn thận nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng ngồi ở một chỗ xa hơn một chút, cũng không đến làm phiền. Anh nhìn thấy ánh mắt của Hứa Mân, lập tức nở nụ cười: “Cố lên!”
Trong lòng Hứa Mân ấm áp, khẽ thở ra, bắt đầu suy nghĩ động tác vũ đạo.
Trang Điệp trở lại rất nhanh, đạo diễn của liên hoan đêm đồng ý với phương án mới, nhưng cần phải xếp được vũ đạo và tham gia diễn tập trong vòng hai tiếng.
Hứa Mân loay hoay chân không chạm đất, nhưng không biết có phải vì có tình yêu hay không, hôm nay linh cảm của cô đến không ngừng, thật sự hoàn thành được bước bố trí đầu trong vòng hai tiếng.
Sau khi đạo diễn xem xong, đưa ra một đề nghị: “Tôi cảm thấy không cần phải có hai diễn viên vũ đạo, nếu như cùng là một người mà lại dùng một diễn viên khác thì sẽ lộ ra sự khác biệt. Còn hóa trang thì có thể dùng mặt nạ để thay thế.”
Hứa Mân: “… Nếu dùng mặt nạ thì có khác gì với việc không dùng cùng một diễn viên vũ đạo đâu?”
“Có, động tác thân thể của mỗi diễn viên không giống nhau.” Đạo diễn nói: “Đương nhiên tôi chỉ đề nghị mà thôi, nếu thực sự không được thì dùng hai người cũng được, nhưng động tác của hai người phải cố gắng đạt tới mức đồng nhất.”
Cuối cùng, Trang Điệp vẫn quyết định để một mình Hứa Mân lên: “Không sao, động tác vũ đạo đều do em bố trí, cho dù có chỗ quên thì em cũng dễ bổ sung vào, dù là phát huy ngẫu nhiên cũng được.”
Cả ngày hôm nay, Hứa Mân bận rộn đến mức không ăn cơm, vài phút trước khi lên sân khấu còn phải sửa động tác.
Phó Thư Dạng truyền năng lượng cho Hứa Mân xong, ở lại hậu trường, cuối cùng hiện ra một tia lo lắng.
“Cậu phải tin tưởng con bé.” Trái lại, Trang Điệp rất bình tĩnh: “Thật ra, cho dù là hỏng thật cũng không sao. Cuộc sống mà không có vấp ngã thì không được coi là cuộc sống hoàn chỉnh.”
Phó Thư Dạng: “…”
Anh không dám nói gì, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nửa phần trước Hứa Mân hoàn thành rất tốt, đến lúc thay đổi thời không, cô có một động tác nhảy lên.
Lúc tập luyện, động tác này là bay thẳng, nhảy qua một cảnh tượng khác, nhưng lúc này, Hứa Mân lại nặng nề ngã xuống đất.
Lần này, ngay cả Trang Điệp cũng đứng lên, mấy diễn viên bên cạnh cũng kinh sợ thốt lên.
“Niết bàn.” Bàn tay đang đặt trên mép bàn của Phó Thư Dạng siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh nhưng giọng nói rất ổn định: “Chắc đây là động tác em ấy lâm thời thêm vào.”
Trên màn hình, Hứa Mân từ từ chuyển động, cánh tay như mọc ra cánh, từng chút mở rộng, phối hợp với chuyển động tình cảnh, hiệu quả bùng nổ.
Mọi người khẽ thở phào, vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
“Mân Mân liều quá đấy.”
“Đúng vậy, chắc chắn vừa rồi té rất đau.”
“Đây là tinh thần tuyệt đối, lên sân khấu rồi mà còn dám thêm thiết kế mới.”
…
Phó Thư Dạng chuyên tâm nhìn màn hình, không hề lên tiếng.
Buổi diễn kết thúc thuận lợi, có thể là một thoáng vừa rồi của Hứa Mân quá rung động, rất nhiều người xem đứng lên vỗ tay.
Hứa Mân cúi đầu xuống sân khấu.
Trang Điệp khẽ thở phào, bà đang muốn nói gì đó nhưng vừa ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra Phó Thư Dạng không còn ở chỗ cũ.
Diễn viên rời khỏi sân khấu bằng một lối nhỏ, Hứa Mân vừa mới quẹo góc đã bị người nào đó dùng lực mạnh kéo vào trong ngực.
Hơi thở quen thuộc, cô an tâm dựa vào, tinh thần và thân thể căng thẳng cả ngày cũng đồng thời thả lỏng, hoàn toàn không muốn động.
Trang Điệp đi qua nhìn thấy một màn này, nhíu mày: “Buổi diễn vô cùng thành công, hôm nay vất vả rồi. Em về trước đi, có chuyện gì thì ngày sau rồi nói.”
Gương mặt Hứa Mân đỏ bừng, tránh thoát khỏi vòng ôm của Phó Thư Dạng: “Sư phụ, vừa rồi không phải em cố ý. Do khi nãy bị trượt một cái trên sân khấu nên em mới lâm thời đổi động tác.”
“Không sao.” Trang Điệp vỗ vai cô: “Biểu hiện của em rất tốt, về trước đi, trễ rồi.”
Ngày thường Trang Điệp không thích khen người khác, Hứa Mân nghe vậy rất vui: “Em đi đây, tạm biệt sư phụ.”
Cô nói xong liền muốn rời đi, kết quả là chân mềm nhũn, suýt chút ngã sấp xuống.
Cô nhảy cả ngày, không ăn gì, vừa rồi còn ngã một phát, đúng là đã đến cực hạn.
Phó Thư Dạng nhanh tay lẹ mắt, xoay người bế thẳng cô lên.
Người xung quanh lập tức huýt sáo rồi hò hét, mặt Hứa Mân càng đỏ hơn, khẽ nói: “Em có thể tự đi.”
“Đừng lộn xộn.” Phó Thư Dạng làm lơ, bế người theo kiểu bế công chúa trở về xe.
Hứa Mân xấu hổ, khiển trách: “Vừa nãy đông người như thế… a.”
Phó Thư Dạng cúi đầu xuống, trực tiếp chặn miệng cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!