Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
Chương 8
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nếu nói Phó Thư Dạng là trùm phản diện lớn nhất trong sách thì Phùng Hiểu Chi này chính là trùm phản diện thứ hai. Cũng có thể nói, Phó Thư Dạng là nam phản diện lớn nhất, còn Phùng Hiểu Chi là nữ phản diện lớn nhất.
Phùng Hiểu Chi là bạn cùng phòng thời đại học của nguyên chủ, cũng là một trong số ít những người không xảy ra xung đột với Hứa Mân.
Nhưng quan hệ giữa cô ấy và nguyên chủ cũng không gọi là tốt bởi cô ấy không thuận mắt việc nguyên chủ cứ mãi dây dưa với Hứa Lang. Phùng Hiểu Chi cho rằng điều kiện của nguyên chủ không tồi, nhảy khỏi cái hố Hứa gia kia sẽ phát triển tốt hơn. Đáng tiếc nguyên chủ đã đấu với Hứa Lang đến đỏ mắt, không nghe lọt lời khuyên của cô ấy.
Sau này Phùng Hiểu Chi trở thành đại minh tinh, con đường vô cùng rực rỡ, vô cùng khác biệt với hình tượng hiện tại nên Hứa Mân cũng không nghĩ tới cô ấy.
Bây giờ biết rồi nên tâm tình cô khá phức tạp.
Sau này Hứa Lang cũng tiến vào giới giải trí, nhiều lần đụng phải Phùng Hiểu Chi, còn đoạt vai diễn của cô ấy.
Theo như trong sách đã nói, bởi như thế nên Phùng Hiểu Chi mới ghi hận Hứa Lang, dẫn tới về sau tranh đấu nhiều lần.
Đương nhiên Phùng Hiểu Chi không đấu lại hào quang nữ chính của Hứa Lang, trở thành một trong những vai phụ có kết cục thảm nhất.
Nguyên nhân trực tiếp là Phùng Hiểu Chi quen ai không quen, lại quen một tên cặn bã: hắn công bố video tình ái của hai người lên mạng. Lúc đó Phùng Hiểu Chi đã là đại minh tinh, không chịu nổi nên đã bị trầm cảm, cuối cùng nhảy xuống từ tầng cao bốn mươi bốn, vô cùng thê thảm.
Mỗi lần Phùng Hiểu Chi ra sân đều nhằm vào Hứa Lang, trông rất ngốc nghếch.
Lúc Hứa Mân đọc sách cũng không thích cô ấy.
Nhưng hiện tại Hứa Mân lại nhìn thấy người sống sờ sờ.
Chỉ dựa vào biểu hiện hôm nay của Phùng Hiểu Chi, cô thấy tính tình cô ấy cởi mở như thế, cũng không giống một người hay ghen tị.
Người như vậy sao lại biến thành dạng người như trong sách miêu tả chứ?
“Tên của tôi đáng sợ thế à?”
Phùng Hiểu Chi chạy tới nhặt micro giúp Hứa Mân, cười nói.
Hứa Mân hít sâu một hơi, cũng cười trả lời: “Đâu chỉ đáng sợ, quả thực như sấm bên tai… Xin lỗi, tôi bị chùn tay, rơi hỏng tôi sẽ đền.”
Câu tiếp theo là cô nói với người chủ trì, khéo léo chuyển chủ đề.
“Không sao! Không hỏng, chứng tỏ chất lượng micro của chúng tôi rất tốt, giống như bạn học Hứa và bạn học Phùng của chúng ta, phấn đấu tiến về phía trước, tràn đầy năng lượng! Mọi người có nhu cầu có thể suy tính một chút…”
Người chủ trì rất biết nói chuyện, không để bầu không khí nhạt nhẽo chút nào.
Hứa Mân thấy Phùng Hiểu Chi trở lại bên cạnh bạn trai. Hai người lập tức mười ngón đan xen, thân thân mật mật.
Cô nhất thời có chút khó chịu.
Theo như sách viết, video kia hẳn do người bạn trai này tung lên.
Lúc suy sụp, sẽ không chống đỡ được dụ hoặc và ham muốn hưởng thụ vật chất.
Hoạt động kết thúc nhưng Hứa Mân thấy Phùng Hiểu Chi còn chưa đi, đi qua hỏi cô ấy: “Cô còn muốn so tài đi qua gậy gỗ không?”
Phùng Hiểu Chi mới nhớ tới lời hứa trước đó của hai người, vội khoát tay: “Lúc đó còn ở mấy vòng đầu, còn khỏe khoắn! Bây giờ mệt mỏi muốn chết, làm gì còn tinh lực chứ? Vẫn là cô đủ lý trí, có tính toán trước.”
Hứa Mân cười cười lắc đầu. Thực ra cô cũng không còn sức lực, không chơi cũng tốt: “Tôi rất thích cô, có thể trao đổi phương thức liên lạc không? Lúc rảnh rỗi có thể đi chơi với nhau.”
Cùng là nhân vật nhưng có lẽ vì ban đầu không nhận ra, ấn tượng lúc đầu giữ vai trò chủ đạo khiến cô không e ngại Phùng Hiểu Chi như Phó Thư Dạng, trái lại còn không đành lòng, muốn xem thử có thể tác động gì đó thay đổi kết cục của cô gái này hay không.
Phùng Hiểu Chi lấy điện thoại di động ra, mở mã quét, vừa đưa cho Hứa Mân vừa nói đùa: “Đừng nói trực tiếp như vậy! Bạn trai tôi sẽ ăn dấm.”
Bạn trai khoác vai cô ấy, cũng cười theo: “Không sao! Mỹ nữ thích, tôi không ghen.”
Tình cảm hai người thật tốt! Hứa Mân không đành lòng nhìn lâu: “Được rồi, đừng nhét cẩu lương cho tôi nữa! Tôi đi trước đây. Lúc không có bạn trai đi cùng có thể tìm tôi đi chơi.”
Sau khi tạm biệt Phùng Hiểu Chi, Hứa Mân đến trung tâm vũ đạo xác nhận một chút. Họ nói ngày mai bắt đầu tới huấn luyện, trong vòng hai mươi ngày.
Hôm nay giáo sư hướng dẫn không ở đây. Lịch học cụ thể phải chờ ngày mai giáo sư đến xem xét Hứa Mân rồi mới sắp xếp được.
Lúc này, ở sân khấu cũng không phải tiểu ca ca lúc trước nữa mà là một mỹ nữ. Hứa Mân hỏi cô ấy Phó Thư Dạng có ở đây hay không, cô ấy nói không biết.
Hứa Mân cũng không hỏi lại. Dù sao cô cũng biết chỗ ở của anh, trở về nói cảm ơn là được.
Lúc từ trung tâm huấn luyện đi ra, Hứa Mân nhạy cảm phát hiện dường như có người đi theo mình nhưng lúc quay đầu nhìn lại, biển người chen chúc, không nhìn ra điểm nào khác thường.
Cô cũng không đợi lâu, vội trở về nhà.
Xế chiều hôm đó, Hứa Mân tự làm bánh ngọt, mang đi gõ cửa ngôi nhà sát vách.
Kết quả là không ai trả lời, cửa sắt vẫn khóa. Có lẽ chủ nhân vẫn chưa về.
Đến mười giờ đêm, Hứa Mân cũng không nhìn thấy Phó Thư Dạng, chỉ có thể bỏ đi.
Sáng hôm sau, cô lại sang lần nữa, vẫn không có ai.
Hết cách rồi. Hứa Mân đành tự mình ăn hết bánh ngọt, sau đó bắt đầu tự trách. Nguyên chủ giữ gìn dáng người tốt như thế sẽ không bị sức ăn của cô làm cho biến dạng chứ?
Thế là Hứa Mân trực tiếp chạy bộ đến trung tâm vũ đạo.
Hôm nay, ở sân khấu vẫn là tiểu ca ca lúc trước.
Hứa Mân tiến đến chào hỏi: “Soái ca, chào anh…”
“Cũng đã quen biết rồi. Gọi tên tôi đi, tôi là Sở Diệp Nhiên.”
Người này làm như thật sự quen thuộc. Ngay cả tên còn chưa biết, cũng không ngại mà nói quen.
Có điều, Hứa Mân vẫn thích tính cách này của anh ta. Ít nhất cũng không tẻ ngắt.
“Chào Sở ca.”
Hứa Mân cười nói: “Hôm qua tôi…”
“Hiểu rồi, cô muốn tìm Tiểu Dạng đúng không?”
Sở Diệp Nhiên bày ra bộ dạng trong lòng hiểu rõ.
Tiểu Dạng?
Hứa Mân: “Khụ khụ khụ…”
Lá gan thật sự rất lớn.
Không đúng, chờ đã… Sở Diệp Nhiên?
Hứa Mân chợt nhớ ra rằng cái tên Sở Diệp Nhiên này đã từng xuất hiện trong sách.
“Sở Diệp Nhiên còn chưa tỏ thái độ thì đừng động vào Phó Thư Dạng.”
“Trước tiên ra tay từ chỗ Sở Diệp Nhiên, đánh gãy đường lui của Phó Thư Dạng.”
“Ngay cả Sở Diệp Nhiên cũng trở mặt với hắn, Phó Thư Dạng đã bị chúng bạn xa lánh rồi.”
Trong sách, Sở Diệp Nhiên không trực tiếp ra mặt nhưng tên anh ta đã từng xuất hiện từ miệng người khác.
Có thể thấy được Sở Diệp Nhiên tương đương với điểm mấu chốt nào đó của Phó Thư Dạng.
Cho nên chắc Sở Diệp Nhiên và Phó Thư Dạng là bạn tốt nhỉ?
“Sở Diệp Nhiên, cậu lại đang lừa gạt con gái à?”
Tiếng cười lanh lảnh vang lên sau lưng.
Hứa Mân nhìn lại. Là một cô gái trẻ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc T-shirt hở rốn, dáng người và khí chất đều cực kỳ tốt.
Trong lòng cô xẹt qua một cảm giác quen thuộc nhưng tìm trong nội dung cốt truyện lại không có nhân vật tương đồng. Hứa Mân ý thức được có lẽ nguyên chủ quen biết người này, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
“Diêu lão sư! Cô đừng lúc nào cũng vu oan cho tôi.”
Sở Diệp Nhiên hét lên: “Tôi là người thiện lương như vậy, sao có thể lừa gạt con gái?”
Hứa Mân cũng gọi theo: “Chào Diêu lão sư.”
“Hứa Mân? Sao em lại ở đây?”
Quả nhiên Diêu lão sư quen biết Hứa Mân.
“Hai người quen biết à? Vậy thì tốt quá rồi.”
Sở Diệp Nhiên cao hứng: “Bạn học Hứa Mân là người đã thắng hoạt động hôm qua. Diêu lão sư là lão sư tốt nhất trong chúng tôi. Nếu hai người đã quen biết thì thương lượng sắp xếp lịch học là được, như vậy tôi có thể báo cáo kết quả.”
Hứa Mân: “…”
Sắp xếp một người quen của nguyên chủ?
Xong rồi, có thể bị lộ tẩy không đây…
Phải đối đáp thế nào?
Dù sao cũng tuyệt đối không thể dùng cái cớ không có trình độ như là mất trí nhớ được.
Diêu Tịnh nhìn Hứa Mân, đáy mắt ánh lên tia nghi hoặc: “Em còn cần huấn luyện gấp?”
Hứa Mân: “…”
“Tôi cảm thấy em nên dùng thời gian đó trên lớp văn hóa thì hơn.”
Diêu Tịnh thật lòng đề nghị.
Hứa Mân: “…”
Cô kéo Diêu Tịnh ra xa Sở Diệp Nhiên rồi mới thấp giọng nói: “Diêu lão sư, thật không dám giấu giếm, lúc nghỉ hè, em đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Diêu Tịnh lộ vẻ lo lắng.
“Bị thương nhẹ.”
Hứa Mân thở dài: “Lúc tỉnh lại thì đã không nhớ rõ nhiều chuyện… bao gồm cả vũ đạo trước kia đã học.”
Diêu Tịnh bán tín bán nghi: “Mất trí nhớ? Bị thương ở đâu?”
Hứa Mân gỡ tóc ra, để cô ấy nhìn chỗ máu ứ đọng còn chưa tiêu tán hoàn toàn.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, đã gặp bác sĩ chưa? Nói thế nào?” Diêu Tịnh hỏi.
Hứa Mân cúi đầu, đuôi mắt phiếm hồng, thanh âm cũng trầm thấp: “Không sao… chỉ là đã sắp khai giảng rồi, em không nhớ rõ vũ đạo trước kia đã học, sợ trường học không cho em báo danh.”
Diêu Tịnh dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Không đúng lúc như vậy? Không phải lúc đầu em không muốn đi học sao?”
Hứa Mân kinh hãi, vậy là lộ tẩy rồi sao?
Nhưng một giây sau cô đã kịp phản ứng. Diêu Tịnh đang lừa cô.
Thành tích khóa văn hóa của nguyên chủ quả thực không tốt nhưng thật sự thích vũ đạo, cũng không hề không muốn đi học. Bằng không cô ấy cũng sẽ không cố gắng khiêu vũ mà thi lên đại học.
Chắc chắn cái cớ mất trí nhớ này quá giả dối, làm cho Diêu Tịnh nghi ngờ.
“Diêu lão sư, em muốn đi học.”
Hứa Mân ngẩng đầu, đối mặt với Diêu Tịnh: “Mặc dù thành tích của em không tốt nhưng vẫn không muốn từ bỏ.”
Diêu Tịnh chăm chú nhìn cô mấy giây, đưa cánh tay ôm cổ cô, dẫn tới phòng hình thể: “Là do cô nhớ nhầm, xin lỗi nhé. Em không cần lo lắng, khóa văn hóa thì cô không giúp được gì nhưng phương diện vũ đạo thì cứ yên tâm giao cho cô.”
Hứa Mân lén lút thở ra: “Cảm ơn giáo sư.”
Nguy hiểm thật.
Diêu Tịnh liếc mắt thấy máu ứ đọng trên đùi và cánh tay cô, cau mày nói: “Tự mình luyện múa ở nhà à?”
“Không có.”
Hứa Mân che lại khối máu ứ đọng rõ ràng nhất trên cánh tay: “Em không dám tự mình mò mẫm luyện tập. Đây là do hôm qua chơi không cẩn thận nên bị thương.”
Diêu Tịnh nhìn qua cũng có thể phân biệt được đâu là vết thương mới, đâu là vết thương cũ nhưng cô ấy cũng không nói nhiều: “Sao em lại chạy tới bên này chơi? Cô nhớ nhà em ở thành Đông mà? Vì tìm cô à?”
“Cũng không phải. Em cũng không nhớ rõ giáo sư đi làm ở đây. Hiện tại em đang ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp.”
“Dọn nhà à?”
Diêu Tịnh thuận miệng hỏi.
Hứa Mân nghĩ nghĩ: “Cho là thế đi.”
Diêu Tịnh giật mình: “Ở một mình?”
“Vâng.”
“Trước tiên thay quần áo chuẩn bị một chút. Cô muốn xem tình trạng hiện tại của em.”
Diêu Tịnh bỏ lại một câu rồi đi ra cửa.
Trên sân khấu, Sở Diệp Nhiên đang nói đùa với mỹ nữ, thấy Diêu Tịnh đi tới, lập tức đứng vững: “Tôi không lừa gạt con gái, là cô gái này lừa gạt tôi.”
Diêu Tịnh lườm anh ta một cái: “Tôi muốn hỏi, hôm qua Mân Mân thắng tranh tài thế nào?”
“Hả?”
Sở Diệp Nhiên hơi khó hiểu: “Ở trước mặt mọi người, đương nhiên là thắng bằng thực lực rồi. Chuyện này không thể đi cửa sau đâu.”
Mỹ nữ bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy. Cô gái đó quá liều mạng. Cô ấy không thắng thì ai thắng?”
“Liều?”
Diêu Tịnh lại hỏi: “Sao lại liều?”
“Đến vòng thứ năm, vì đỡ quả bóng kia mà cô ấy ngã một phát. Đầu gối mất một lớp da, máu me nhầy nhụa nhưng cô ấy cũng không nói tiếng nào.”
Mỹ nữ giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là cô gái luyện múa! Thật sự không yếu ớt.”
Sở Diệp Nhiên cũng vô góp vui: “Không hổ là người Dạng Dạng nhà tôi coi trọng.”
Diêu Tịnh ném một ánh mắt như dao.
“Hàng xóm, chỉ là hàng xóm.” Sở Diệp Nhiên vội vàng giơ tay tỏ vẻ trong sạch.
“Học sinh của tôi, các người ai dám có ý đồ xấu…” Diêu Tịnh hừ lạnh, làm một động tác cắt cổ.
Sở Diệp Nhiên: “… Không dám, không dám.”
Diêu Tịnh quay lại phòng hình thể, thấy Hứa Mân đã thay quần áo xong, đang đứng đối diện tấm gương uốn nắn động tác.
Vết thương trên đầu gối vừa mới bắt đầu kết vảy, cử động nhẹ sẽ có tơ máu chảy ra.
Nhìn một lúc, Diêu Tịnh đi về phía trước, nói: “Nhảy cái quái gì! Tình trạng bây giờ của em, nếu muốn không bị đuổi học thì mỗi ngày phải luyện ít nhất mười tiếng. Có thể làm được không?”
Rất lâu rồi Hứa Mân chưa bị giáo sư mắng, có chút hoài niệm, đứng nghiêm thẳng người, trả lời vang dội: “Có thể!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!