Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 31: "cứu ta —— "
Thẩm Lưu Hưởng bị kinh sợ, lông mi dài cũng theo đó mà run lên, nắm lấy cái tay đang che miệng hắn dùng sức gỡ ra.
“Trước tiên đừng nói linh tinh. Lời ngươi nghe thấy có thể không giống những lời mà ta nghe thấy.”
Màu sắc trong con ngươi Chu Huyền Lan nhất thời ảm đạm: “Có đúng không?”
Hắn dán sát lên tai Thẩm Lưu Hưởng, thấp giọng nói: “Lời ta nghe được chính là ngày ấy bên trong Tẩy Cốt tuyền, sư tôn bị ta hầu hạ đến chết đi sống lại, gần như là hôn mê.”
“Những tin đồn mà sư tôn nghe được phải chăng có khác biệt gì?”
Khí tức ấm áp phun lên bên tai kèm theo từng tiếng đứt quãn, sau tai Thẩm Lưu Hưởng một vệt đỏ ửng nhanh chóng lan ra.
Không biết là bị nhiệt độ nóng bỏng của khí tức hun đỏ, hay là bị những lời nói đó kích thích.
“Vậy vì sao lại không giải thích, những tin đồn đó rõ ràng là vô căn cứ.” Lỗ tai Thẩm Lưu Hưởng nói vô cùng không những thể toàn thân đều muốn phát nhiệt, muốn tránh thoát khỏi người phía sau đổi ngược lại càng bị quấn chặt hơn.
“Đã từng giải thích.” Chu Huyền Lan cắn một ngụm “Đó chính là sự thật.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, đang chuẩn bị nổi giận ngay cả uy nghiêm cũng kéo ra lại nghe thấy giọng nói truyền đến: “Hiện tại đệ tử giúp sư tôn giải vây.”
Hắn sững sờ, ánh mắt rơi lên gương mặt âm trầm của Ninh Nhuận Tân. Nhìn bộ dạng nhất định là không dễ dàng từ bỏ.
“Vậy cũng không được.” Thái độ của Thẩm Lưu Hưởng cực kỳ kiên quyết.
Cùng đồ đệ ở cùng một chỗ, nét mặt già nua của hắn phải diễn như thế nào, huống hồ làm gì có chuyện đồ đệ đi thu thập hỗn loạn giúp sư tôn, thanh danh đều không còn.
“Vì sao không được?” “Ngược lại không được.”
“Được rồi!”
Một tiếng hét lớn, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai vị thầy trò không coi ai ra gì này.
Chúng đệ tử Kiếm Tông nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng có chút hồi hộp, cảm nhận được có chút nguy hiểm lia mắt nhìn qua. Vừa nhìn một cái toàn thân đều run lên.
“Tông, tông chủ!”
Nguy rồi, vì sao vẻ mặt tông chủ lại không cao hứng như vậy, chẳng lẽ… •
Vẻ mặt Lam Tiêu Sinh thâm trầm, tầm mắt nhiều lần quét về phía Chu Huyền Lan cùng Thẩm Lưu Hưởng mày sắc đều nhăn cả lại.
“Trước mặt mọi người mà ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì.”
Đệ tử Thanh Lăng không thuộc quyền quản lý của hắn, Lam Tiêu Sinh nhìn phía Lăng Dạ, “Lăng Tông chủ, vẫn là muốn người khuyên đệ tử trong tông chú ý lời nói một chút.”
Lăng Dạ nở nụ cười ôn hòa: “Là chút sự cố lúc trước của đệ tử trong tông.”
Lam Tiêu Sinh liếc nhìn Ninh Nhuận Tân, Diệp Băng Nhiên cùng Triệu Lâm đang trầm mặc đứng đó, trong giọng nói mang theo chút ý tiếc không rèn sắt: “Đều quay về tu hành cho ta, ngược lại các ngươi đừng chỉ biết luyện kiếm.”
Diệp Băng Nhiên hành lễ: “Vâng, sư tôn.”
Lam Tiêu Sinh nhìn đại đồ đệ hoàn là một bộ dáng dấp không thể chờ được nữa, trong lòng càng tức giận hơn, thầm mắng đầu gỗ, vung đạo bào không thèm để ý nữa, sải bước bỏ đi.
Mình hắn quay về núi, đứng dưới một gốc cây ngô đồng gỗ từ khi trời còn sáng đến khi mặt trăng lên cao, cuối cùng thở dài, “Ngọc đẹp, ta cảm thấy sự tình này không ổn.”
Bầu trời tối nay đầy sao.
Lam Tiêu Sinh khoanh chân ngồi xuống, lấy từ trong lòng ra một hòn đá ngăm đen, khẽ thôi thúc linh lực phù văn bên trên liền hiện ra. Ánh sáng vàng nhạt phát ra tựa hồ cùng với những vì sao trên trời thu hút lẫn nhau.
Hắn sử dụng chiêm tinh thuật, ngón tay thon dài thôi thúc hắc thạch, mấy canh giờ sau cũng không dừng lại.
Mãi đến tận một khắc tiếng Răng rắc vang lên, hắc thạch đang bay lơ lửng giữa không trung đột nhiên vỡ vụn, hóa thành bụi phấn.
Lam Tiêu Sinh sắc mặt trắng nhợt, ói ra khẩu huyết, đồng tử hơi co lại.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Lưu Hưởng co rúc ở ổ chăn, ngủ được khờ hương, Thẩm Bặc Bặc còn đang ngáy ngủ bị đạp ngã ngay bên cạnh.
Két một tiếng cửa bị mở ra, kèm đó là tiếng xì xào bàn tán, truyền vào phòng.
Thẩm Lưu Hưởng mở cặp mắt còn đang lim dim buồn ngủ ra, một khuông lạnh đến tận cùng xông thẳng vào tầm mắt.
Hắn bị hù đến tỉnh cả ngủ bật thẳng dậy.
Lam Tiêu Sinh đi thẳng đến bên giường, bàn tay đặt lên trên đầu Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa, trân quý mà vén những sợi tóc ngổn ngang lên. “Rời giường, ta có việc muốn nhờ ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, trên mặt đều là vẻ mờ mịt.
Lam Tiêu Sinh chỉ Diệp Băng Nhiên toàn thân đều tỏa ra hàn khí. “Đồ đệ này của ta, bị vây ở nguyên anh cảnh đã lâu, ngươi đã bước vào Hóa Thần cảnh, không bằng truyền thụ chút kinh nghiệm cho hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng trên mặt đều hiện rõ dấu chấm hỏi, không chút do dự mà lắc đầu.
Chỉ Diệp Băng Nhiên tu hành? Tuyệt đối không thể.
Một là do chuyện lúc trước một lời khó nói hết, hai là hắn không có thứ gì tốt để truyền lại cả bằng không hắn đã sớm dạy cho Chu Huyền Lan , ba là…
“Một ngày một ngàn miếng linh thạch.” Lam Tiêu Sinh giơ ngón trỏ lên.
Thẩm Lưu Hưởng tay nắm thành quyền đặt lên môi ho nhẹ một tiếng. “Kỳ thực cũng không phải là chuyện không thể.”
Ý cười trên mặt Lam Tiêu Sinh càng sâu hơn chút.
Thẩm Lưu Hưởng buộc mái tóc đen , thay y phục. Thời điểm vừa ra cửa thì vừa vặn gặp được Chu Huyền Lan.
“Sư tôn đi đâu?” Mới giờ này ắt hẳn người này còn đang ngủ mới đúng.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn vào trong mắt hắn, trong lòng hơi động. Dù đến Kiếm tông nhưng Chu Huyền Lan cũng không buông lỏng việc tu hành, nhưng ở một nơi xa lạ như vậy muốn tìm một nơi lúc nào cũng yên tĩnh quả thật không dễ dàng. Nghe nói một ngày hắn phải thay đổi không biết bao nhiêu nơi yên tĩnh để tu luyện.
“Trước tiên ta đi tìm hiểu một chút. ” Thẩm Lưu Hưởng lay lay thanh ngọc bên hông. “Nếu nơi đó thích hợp thì ta liền gọi ngươi tới.”
Diệp Băng Nhiên tu hành trên hàn đàm. Bốn phía đều bao quanh bỡi trúc, linh khí dồi dào, thập phần thanh u.
Thẩm Lưu Hưởng vừa bước vào trong nháy mắt đã run rẩy.
Diệp Băng Nhiên khoanh chân ngồi trên mặt đất, xoay mặt về phía hồ nước. Nhất thanh nhị sở ở phía sau hắn đều nghe thấy nhưng ngoại trừ cau mày thì cả người động cũng không động.
Thẩm Lưu Hưởng “Ai” một tiếng.
Diệp Băng Nhiên cũng không chút nào phản ứng.
Thẩm Lưu Hưởng ôm lấy cánh tay, hàn khí từ lòng bàn chân lan lên trên, lạnh đến tận xương. Lạnh đến mức trong giọng nói cũng run lên.
“Ta không có gì để dạy ngươi, phỏng chừng ngươi cũng không nguyện bị ta giáo huấn. Thương lượng một chút, chúng ta tạm ở chung với nhau một ngày, đến lúc đó linh thạch chia ngươi ba trăm, thế nào?”
Diệp Băng Nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi thật sự chỉ vì linh thạch nên mới tới?”
Thẩm Lưu Hưởng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hà hơi nói: “Không phải sao?”
Hắn nhướng mày, bỗng ý thức được, cười ra tiếng: “Ngươi sẽ không đã cho ta đối với ngươi dư tình chưa hết nên mới điên cuồng chạy tới đây chứ?”
Diệp Băng Nhiên mím môi không nói. Quả thật hắn cho là như vậy.
“Vậy ta cho ngươi xem.” Thẩm Lưu Hưởng nói.
Diệp Băng Nhiên nhíu mày nhìn về phía hắn.
Thanh niên trong tầm mắt mặt mày hớn hở, dựng thẳng hai ngón tay lên dùng giọng nói kiên quyết nói: Thẩm Lưu Hưởng ta phát thệ, nếu như còn có nữa điểm ái mộ chi tình với ngươi liền bị thiên lôi dồn dập đánh…”
“Không cần thề.” Diệp Băng Nhiên lên tiếng đánh gãy.
Tu sĩ không thể tùy ý lập lời thề.
Nhất định sẽ linh nghiệm.
“Tin ngươi là được.” Diệp Băng Nhiên mặt mày u ám thở một hơi, nhìn bộ dạng của hắn quả thật là đã nghĩ thông, như vậy rất tốt.
Những năm nay thật sự bị hắn quấy nhiễu đến phiền.
“Nếu đã như vậy ngươi thấy đề nghị lúc trước của ta như thế nào? ”
Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa cánh tay lạnh như băng, ôn tồn thương lượng. “Bằng không ta lui một bước, chia ngươi bốn trăm miếng linh thạch.”
Diệp Băng Nhiên: “Ngươi rất nghèo sao?”
Đường đường là Hóa Thần cảnh tu sĩ vậy mà chỉ vì một ngìn miếng linh thạch đã thỏa hiệp. Chuyện này mà truyền đi nhất định sẽ biến thành trò cười.
Lời vừa nói ra khỏi miệng đã phát hiện ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm hắn. “Nghèo, cực kì cực kì nghèo. Một khối linh thạch cũng không có.”
Diệp Băng Nhiên bị nhìn chằm chằm cả người đều khó chịu. Cảm giác như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. “Sao ngươi không bán chút đan dược pháp khí? ta nhớ ngươi có không ít thiên linh địa bảo.”
Thẩm Lưu Hưởng hạ khóe môi: “không phải đều đã đập lên người ngươi?”
“Ngậm máu phun người.” Diệp Băng Nhiên sắc mặt hơi đổi. “Ta chưa từng nhận một món pháp khí nào của ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu một cái, thở dài. “Trong tông môn các ngươi có nội gián. Thu đồ vật của ta, nói là sẽ giúp ta chuyển đồ cho ngươi, kết quả lại ở giữa nhận hết.”
Diệp Băng Nhiên lạnh giọng: “Người nào lại có thể lớn mật như vậy.”
“Không nhớ rõ.”
Diệp Băng Nhiên trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ta cũng có chuyện muốn hỏi. Vì sao lúc nào ngươi cũng có thể biết được hành tung của ta.”
Chỉ đứng đợi ở Hàn Đàm một lát hai má đã kết một tầng băng, Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm, “Có người mật báo cho ta. Đừng hỏi là ai, ta cũng không biết.”
Diệp Băng Nhiên vẫn còn trầm tư.
Thẩm Lưu Hưởng lùi về phía rừng trúc, ở đó ấm hơn đôi chút.
Hắn định gọi Chu Huyền Lan linh khí nơi này nhiều gấp mấy lần bên ngoài, xung quanh lại thanh u yên tĩnh. Tuyệt đối là nơi thích hợp để tu hành.
Hắn một bên thôi thúc linh lực, một bên cao giọng hỏi: “Ta gọi một người đến, không ngại chứ.”
“Ai?”
“Đồ đệ của ta.”
Diệp Băng Nhiên im lặng buông xuống một câu. “Có chút.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “A? Ngươi nói cái gì? Không nghe thấy nha!”
Diệp Băng Nhiên: “…”
Hắn lạnh mặt xoay người, nhắm mắt tĩnh tọa nhưng mãi cũng không thể tập trung tinh thần để tĩnh tọa được.
Một lát lại quay đầu liếc mắt qua.
Vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên kia, nhìn thấy người kia bị cóng đến mức hai má trắng bệch hai hàng chân mày khẽ cau lấy từ trong túi đồ ra một kiện hồ cừu đỏ tươi.
Thẩm Lưu Hưởng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn nhưng cũng cầm lấy khoác lên.
Mắt phượng tinh xảo của thanh niên khẽ buông xuống, khuông mặt tuấn mĩ, kiện áo khoác hồ cừu đỏ tươi càng tôn lên vẻ đẹp thanh lệ của người này, khóe môi tràn ra ý cười phảng phất như có thể làm cho những ảm đảm quanh thân lu mờ đi toàn bộ.
Diệp Băng Nhiên lặng yên thu tầm mắt lại.
Nửa đêm hắn mới trở về chỗ ở, lại ngoài ý muốn phát hiện Lam Tiêu Sinh đang đứng ở trước cửa. “Tu hành về trễ như vậy xem như cho các ngươi ở chung quả thật không sai.”
Diệp Băng Nhiên mơ hồ nói: “Vẫn còn rất tốt.”
Lam Tiêu Sinh thoả mãn gật gật đầu, hắn biết đại đồ đệ không thích Thẩm Lưu Hưởng vậy mà còn có thể nói ra câu Vẫn còn rất tốt’. Xem ra quan hệ có tiến bộ quả thật không uổng công hắn nhọc lòng.
“Ngươi nên trò chuyện với hắn nhiều hơn.”
Diệp Băng Nhiên chần chừ một lúc. “Chưa từng, hắn đang ngủ.”
Lam Tiêu Sinh ánh mắt mờ mịt. “Ngủ ở đâu.”
Diệp Băng Nhiên: “Dựa vào người ngủ.”
Trên mặt Lam Tiêu Sinh lộ ra nét vui mừng, thầm nghĩ nhanh như vậy đã thành liền cực kỳ vui mừng mà vỗ vai đồ đệ. “Không sai, vai rộng càng kiến hắn dựa vào ngủ càng thoải mái.”
“Sư tôn hiểu lầm.” Diệp Băng Nhiên nói thẳng. “Là gối lên vai đồ đệ của hắn ngủ.”
Lam Tiêu Sinh hai mắt tối sầm, tức đến nỗi giận sôi lên.
Không thể tiếp tục như vậy được!
Lam Tiêu Sinh nhớ tới quái tượng lúc trước trong lòng liền sinh ra hàn ý. Hắn trằn trọc trở mình cả đêm cuối cùng tàn nhẫn hạ quyết tâm dùng thủ đoạn càng độc ác hơn.
Hắn hẹn người cùng nhau gặp mặt trên Phù U Đình.
Ánh nắng chói chang treo trên đỉnh đầu, Thẩm Lưu Hưởng tưởng là hẹn hắn đến để tặng ngàn khối linh thạch hôm qua đã hứa, vì thế vừa đi vừa ngân một đoạn nhạc vui tươi, còn dự định đi sớm một chút ngồi đợi ở trong đình.
Lại không hề nghĩ rằng, có người tới còn sớm hơn cả hắn.
Không phải Lam Tiêu Sinh, mà là Diệp Băng Nhiên.
Ngọc quan tinh mĩ vấn trên tóc, một bộ trường bào màu trắng nhạt, trên eo còn buộc thắt lưng bằng kim loại, thân hình do nhiều năm luyện kiếm nên thẳng tắp thon dài.
Trông thấy hắn thì liền chớp mắt, khuông mặt tuấn lãnh cũng run lên, lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
“Thoạt nhìn thì thân hình ngươi đẹp đến cực hạng a.” Thẩm Lưu Hưởng khen một câu liền chìa tay ra, hai ngón tay cái cùng ngón trỏ chà sát vào nhau ám chỉ. “Lam Tông chủ để cho ta tới lấy linh thạch, bảo ngươi đưa cho ta sao?”
Diệp Băng Nhiên: “Sư tôn chỉ bảo ta thay y phục rồi đến chỗ này chờ người.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Kiếm Tông tông chủ muốn quỵt nợ, hắn liền quan sát Diệp Băng Nhiên, đột nhiên ý thức được có chuyện gì.
Muốn bảo hắn đến Phù U Đình kết thân?
“…” Thẩm Lưu Hưởng quan sát bốn phía. “Đừng trốn nữa, đem số nợ ngày hôm qua đến thanh toán cho ta có được hay không.”
Trong một góc tối vang lên tiếng cười. Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện ở trong đình. “Ngươi không phải rất thích đồ đệ ta sao? Sao hiện tại chỉ thích mỗi linh thạch thôi vậy.”
Diệp Băng Nhiên hơi thay đổi sắc mặt, rốt cục nhận ra ý đồ của Lam Tiêu Sinh.
Thẩm Lưu Hưởng cười nhạt một tiếng. “Hết cách rồi, có một đồ đệ bại gia.”
Lam Tiêu Sinh sắc mặt chìm xuống, nhìn chằm chằm thanh niên đang tươi cười trước mặt, khóe môi hạ thấp xuống mấy phần, chỉ về phía Diệp Băng Nhiên. “Ngươi cảm thấy hắn như thế nào?”
“Kiếm tôn niên thiếu đã thành danh, khiến vô số người ngưỡng mộ Thẩm mỗ mặc cảm không bằng.”
Lam Tiêu Sinh: “Làm đạo lữ cùng ngươi, ngươi cảm thấy xứng hay không?”
Diệp Băng Nhiên sắc mặt chợt biến, đang muốn lên tiếng đã bị Lam Tiêu Sinh lên tiếng đánh gãy. “Sư phụ không hỏi ngươi, trước tiên đừng có mở miệng nói.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, một mặt dâng lên chính khí, “Quân tử không đoạt người của người khác. Lam Tông chủ không biết, kì thật kiếm tôn cũng Tố chân nhân trong tông bọn ta từ lâu đã âm thầm hứa bên nhau trọn đờn. Là người chứng kiến tình cảm của hai người bọn họ, đương nhiên ta phải cười nói một tiếng chúc phúc rồi.”
Lam Tiêu Sinh mâu sắc hơi trầm xuống: “Tố chân nhân nào?”
Thẩm Lưu Hưởng huých một cú vào eo Diệp Băng Nhiên.
Huynh đệ, lúc này còn khó xử thì cũng đừng muốn ôm mĩ nhân về nhà nữa.
Diệp Băng Nhiên dừng lại, giọng điệu kiên định: “Là người mà đệ tử ái mộ.”
Lam Tiêu Sinh nhất thời giận dữ, vòng qua trước mặt Thẩm Lưu Hưởng chỉ thẳng mặt hắn nói: “Cái gì mà Tố chân nhân, so được với hắn sao? Ngươi mở to mắt ra mà nhìn rõ cho ta!”
Diệp Băng Nhiên cụp mắt: “Tâm ý đã quyết, sư tôn không cần nói thêm nữa.”
Lam Tiêu Sinh giận tím mặt: “Ta xem ngươi chính là bị váng đầu rồi! Có mắt mà không nhìn thấy được ngọc dát vàng! sau này ngươi ngươi sẽ hối hận không kịp!”
Diệp Băng Nhiên không nói một lời.
Thẩm Lưu Hưởng quả thật không nghĩ tới Kiếm Tông tông chủ lại có hứng thú là bà mai. Tác hợp không được thì liền mất hứng như vậy.
Đang định giảng hòa một chút, thì bốn phía Phù U Đình đột nhiên trở nên lạnh, Ninh Nhuận Tân lạnh lùng lên tiếng. “Sư huynh thật biết điều, bắt Thẩm sư tôn ở lại đây mấy ngày, thì ra là vì muốn trải đường cho Diệp sư đệ.”
Tầm mắt Ninh Nhuận Tân rơi lên người Lam Tiêu Sinh. Trên mặt tràn ngập ý cười độc ác. “Đáng tiếc a, tâm ý của sư điệt lại là người khác.”
Hắn quay người lại, nở nụ cười với Diệp Băng Nhiên. “Tố chân nhân là ai? Nếu hai bên các ngươi đều tình nguyện, vậy người là sư thúc như ta tất nhiên phải giúp một tay rồi.”
“Là một vị trưởng lão trong tông môn bọn ta. ” Lăng Dạ từ giao lộ không nhanh không chậm tiêu sái ra, ôn hòa cười cười.
Thẩm Lưu Hưởng vỗ tay tán dương.
Trong lòng sư huynh cũng ngưỡng một Tố Bạch Triệt. Nhìn bộ dạng này chắt chắn là muốn cùng Diệp Băng Nhiên minh tranh ám đấu một phen đây mà.
Hắn bất động thanh sắc lui về sau, lặng lẽ triệu Chu Huyền Lan đến.
“Sư tôn?”
“Cho ta một ít hạt dưa.” Thẩm Lưu Hưởng mở tay ra.
Chu Huyền Lan: “…”
Hắn mở túi đồ ra, từ bên trong lôi ra một gói hạt dưa lại còn lấy thêm một mớ quả khô để ăn kèm.
Thẩm Lưu Hưởng cắn đầu hạt dưa, nhỏ giọng thầm thì: “Đáng tiếc, Tố Bạch Triệt không có ở đây bằng không còn có nhiều trò vui đề xem hơn.”
Ai ngờ vừa dứt lời thì trên trời lại tối xầm lại, mây đen nương theo vệt cầu vồng ở cuối chân trời cuồn cuộn mà tới.
Tố Bạch Triệt một bộ tuyết y bị nhuộn hơn phân nữa máu tươi. Khuông mặt ôn nhu giờ đây trắng bệch, vừa nhìn thấy mọi người nhất thời như thấy cứu tinh.
Đảo mắt liền rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Lăng Dạ cùng Diệp Băng Nhiên đều biến đổi, đồng thời đưa tay về phía hắn.
“Bạch triệt.”
“Tố Bạch Triệt.”
Lúc này, lại thấy bóng dáng ôn nhu ấy lảo đảo, lướt qua hai người bọn họ, nhào vào trong lồng ngực một vị thiếu niên tuấn mỹ, ôm chặt lấy hắn.
“Cứu ta —— ”
Dứt lời, liền bất tỉnh.
Mớ hạt dưa trong tay Thẩm Lưu Hưởng đều rơi tại chỗ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!