Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo - Chương 15: Thế giới của tôi chỉ có em 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo


Chương 15: Thế giới của tôi chỉ có em 15


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Diệp Trần và Chu Ngọc Thừa ngồi vào bàn cuối, Cố Gia Nam cũng dẫn Diệp Mẫn tới, quyết đoán chọn ngay bàn trên, Cố Gia Nam ngồi thẳng một dọc với Diệp Mẫn. Vì Diệp Mẫn xếp thứ ba nên thành ra cả ba người đứng đầu lớp đều chui vào ngồi một góc, vây quanh Diệp Trần, khiến đứa học dốt như Diệp Trần phải run rẩy.

Thầy giáo cũng choáng, phải xác nhận lại thêm lần nữa với cả ba: “Chu Ngọc Thừa, Cố Gia Nam, Diệp Mẫn, các em chắc chắn muốn ngồi chỗ đó chứ?”

Quyền lợi của học sinh giỏi là được chọn chỗ ngồi khiến mình thoải mái nhất, chọn bạn cùng bàn mình hợp ý nhất, tạo hết mọi điều kiện cho họ học cho giỏi.

Cả ba đều gật đầu, cực kỳ chắc chắn.

Diệp Trần ngạc nhiên nhìn Diệp Mẫn, Cố Gia Nam và Chu Ngọc Thừa thì còn hiểu được, tại sao Diệp Mẫn… lại đồng ý ngồi ở đây?

“Bởi vì,” hệ thống cất lời, “chỉ số thiện cảm hiện tại Diệp Mẫn dành cho Chu Ngọc Thừa là 70.”

Bố khỉ.

Diệp Trần choáng, chuyện này xảy ra từ lúc nào vậy!

Hệ thống cảm nhận được sự hoảng sợ của Diệp Trần, điềm nhiên bảo: “Trong thế giới này, Cố Gia Nam chỉ đóng vai nam phụ số ba, chúng ta chỉ quanh quẩn quanh cậu ta nên tất nhiên không nhìn được toàn cảnh. Hiện tại Diệp Mẫn yêu đương nhưng lại hay cãi nhau, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Chu Ngọc Thừa rất nhiều lần. Có điều chuyện Diệp Mẫn và Chu Vũ không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần đảm bảo Diệp Mẫn không thích Chu Ngọc Thừa, Cố Gia Nam không thích Diệp Mẫn là xong.”

“Tôi… Tôi có một cậu hỏi.” Diệp Trần rụt rè hỏi, “Dựa theo câu chuyện gốc thì Chu Ngọc Thừa có thích Diệp Mẫn không vậy?”

“Thích.” Hệ thống đáp thản nhiên, “Có điều không nhiều như Cố Gia Nam hay Chu Vũ. Chu Ngọc Thừa là một người rất thực dụng, quyền thế mới là quan trọng nhất. Có điều cũng chính tại cậu ta vẫn đáp lại nữ chính nên nữ chính mới chìm sâu vào vũng bùn, khiến nam chính phát điên.”

Nghe hệ thống trình bày rõ ràng xong, Diệp Trần gật gù, thật quỳ sát đất cái truyện này luôn.

Giữa thời đại truyện ngọt thịnh hành, lần đầu tiên cô xuyên lại trúng ngay một truyện ngược, quả thực là hiếm có khó tìm.

Ít phút sau, tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, thầy giáo bắt đầu vào bài giảng. Cấp ba chính là những năm tháng gắn liền với câu nói “đang sống gì tham ngủ cho nhiều, chết rồi tha hồ ngủ thoải mái”. Các thầy cô luôn muốn tranh thủ từng giây, ước gì bạn đến đi vệ sinh cũng không cần, cắm cái ống thông tiểu vào người, học liền tù tì đến tận hôm thi đại học.

Diệp Trần là một đứa học dốt nhưng lại nuôi giấc mộng trở thành học sinh giỏi. Vậy nên ngay khi thầy giáo bắt đầu dạy, cô bèn nghiêm túc nghe giảng. Ba người còn lại đều đã tự cày trước chương trình học nên trong lúc thầy ở trên giảng bài thì họ ở dưới cắm cúi luyện đề.

Nhờ việc học, không khí giữa hai bàn trở nên thân thiện hơn.

Diệp Trần chăm chỉ học bài, đợi đến cuối giờ, gặp câu hỏi khó, theo thói quen, cô chọc lưng Cố Gia Nam ngồi bàn trên.

Cố Gia Nam quay đầu, nhìn đề bài Diệp Trần đưa, xem lướt qua rồi kéo giấy nháp của cô, bắt đầu hướng dẫn giải. Chu Ngọc Thừa nhìn hai người ăn ý với nhau rồi liếc qua đề bài.

Chờ Cố Gia Nam giải xong quay lên, Chu Ngọc Thừa chống cằm cười tủm tỉm, bảo với Diệp Trần: “Sau này cậu cứ hỏi tôi đây này, học sinh giỏi nhất lớp đang ở ngay đây.”

Lưng Cố Gia Nam cứng đờ, cậu ta không hề quay đầu lại, xiết chặt cây bút trong tay. Đúng lúc thầy giáo đang mắng học sinh ngồi dưới nói chuyện, tức giận nhắc lại câu khẩu hiệu treo cuối lớp.

“Không nỗ lực, bức tường này tương lai sẽ do anh chị xây đấy!”

Cố Gia Nam: “…”

Trong chớp mắt, không hiểu sao Diệp Trần lại có trực giác Cố Gia Nam bỗng có khí thế “Tôi có thể làm thêm ba cân bài tập nữa.”

Khí thế hừng hực như vậy khiến Diệp Trần bất giác phải rụt đầu rụt cổ, gượng gạo bảo với Chu Ngọc Thừa: “Không… Không cần… Tôi rất thích cách Gia Nam giảng bài.”

Chu Ngọc Thừa cười cười, tự nhiên thấy không được thoải mái.

Chắc là vì Diệp Trần từ chối ý tốt của mình chăng?

Chu Ngọc Thừa ngẫm nghĩ rồi lại dán mắt vào tờ đề.

Đến giờ tan học, Diệp Trần bắt đầu cất sách vở, Cố Gia Nam đeo cặp chờ sẵn.

Học kỳ trước, hai người ở chung một nhà, Cố Gia Nam đã quen cùng về với cô. Đằng nào thì Ngôn Lương cũng phải tối muộn mới về, cậu ta có thể nấu cơm cho Diệp Trần. Diệp Trần thực sự rất kén ăn, đồ không thích là không chịu động đũa. Có lần Cố Gia Nam trông thấy cô ăn đồ dì giúp việc nấu, hầu như chẳng ăn được miếng nào.

Cố Gia Nam thích nhìn Diệp Trần ăn cơm, những khi ấy, trông cô rất hạnh phúc. Thấy cô ăn ít, cậu ta cảm thấy không thoải mái nên từ bữa đó, hầu như ngày nào Cố Gia Nam cũng qua nấu cơm cho Diệp Trần.

Chu Ngọc Thừa thấy Cố Gia Nam chờ Diệp Trần, bèn cười: “Hai người về cùng nhau à?”

“Ừ.” Cố Gia Nam trông như một con thú đang bảo vệ miếng mồi của mình, lạnh nhạt nhìn Chu Ngọc Thừa, “Thói quen.”

Chu Ngọc Thừa liền im, không nói thêm gì nữa, cắm cúi làm đề.

Chờ Diệp Trần cất đồ xong, hai người cùng đi lấy xe. Đến nhà để xe, Diệp Trần bất ngờ phát hiện, xe đạp của cô, xì lốp…

Diệp Trần không còn cách nào khác, đành phải quay lại thói quen cũ, ngồi sau xe Cố Gia Nam, ôm lưng cậu ta. Bàn tay ấm áp của cô dán lên lớp áo, truyền hơi ấm sang đối phương, Cố Gia Nam hơi căng thẳng nhưng cố giấu không lộ ra.

Cậu ta đạp xe đi được một quãng bèn thong thả gọi: “Diệp Trần.”

“Gì?”

“Học kỳ sau, tôi nhất định sẽ đứng nhất.”

“Tuyệt!” Diệp Trần cảm thấy người trẻ tuổi nên coi trọng việc học nên cổ vũ thêm, “Cậu có thể mà!”

“Ừ.”

Kể từ bữa đó, Cố Gia Nam càng nỗ lực học tập hơn trước. Nhịp sống của hai người mỗi ngày đều là Cố Gia Nam đón Diệp Trần đi học, Cố Gia Nam đưa Diệp Trần về nhà, Cố Gia Nam nấu cơm cho Diệp Trần, Cố Gia Nam và Diệp Trần cùng ngồi học bài.

Ngày nào xe đạp của Diệp Trần cũng bị ai đó đâm thủng lốp nên cô chẳng thèm đi xe nữa, cô cảm thấy nhất định là có đứa nào đó đang lén lút trả thù sau lưng cô!

Về vụ này, hệ thống bảo: “Ừ, nhất định là vậy đấy.”

Ngày nào Diệp Trần làm bài xong cũng tót đi chơi game, cực kỳ ăn rơ với Chu Ngọc Thừa. Có điều hai đứa đều chơi ngu nên việc thăng cấp rất vất vả, những đứa chơi chung team hết sức khổ sở. Cố Gia Nam im lặng nghe Diệp Trần và Chu Ngọc Thừa bật mic nói chuyện với nhau trong game, một lúc sau, bỗng nhiên bảo với Diệp Trần: “Chơi ba đi.”

Chu Ngọc Thừa nghe tiếng, bật cười ha ha: “Cố Gia Nam, ông đừng có mà hại bọn tôi.”

“Khỏi lo đi.” Cố Gia Nam hờ hững bảo, “Không hại đâu.”

Thế là họ chơi ba. Chu Ngọc Thừa quen chơi tank, Diệp Trần quen chơi pháp sư, Cố Gia Nam mới vào chọn làm sát thủ Lý Bạch, tên là “Bảo vệ Điêu Thuyền của ta.”

Điêu Thuyền là anh hùng Diệp Trần hay chọn nhất.

Trông thấy cái tên này, Chu Ngọc Thừa sửng sốt, chửi: “Đậu má.”

Mới vào đã chơi Lý Bạch, ngoẻo chắc rồi.

Cố Gia Nam không thèm nói lại, đợi đến khi vào trận, Lý Bạch của Cố Gia Nam quả là xuất quỷ nhập thần, đánh tới đâu giết tới đó, từ khu vực hoang dã đến chiến trường, hết sức thần sầu.

Mình cậu ta trộm tháp, đánh rồng, giết đối thủ, kiếm quang trong game bay vèo vèo, ngầu hết sức, Diệp Trần thộn ra nhìn.

Lúc chữ “Thắng lợi” hiện lên, Diệp Trần ngẩn ngờ ngẩng đầu lên nhìn Cố Gia Nam thản nhiên bấm nhận vật phẩm, mắt bắn ra vẻ hâm mộ cuồng nhiệt, đằng sau như thể mọc thêm đuôi vẫy lia lịa.

Cố Gia Nam cau mày ngẩng đầu lên nhìn lại: “Gì đấy?”

“Đại thần!” Diệp Trần bổ nhào qua, hai tay túm tay Cố Gia Nam, chân thành nịnh bợ, “Dẫn tôi đi thăng cấp đi! Từ nay cậu chính là nam thần của tôi.”

“Một ngày một ván, những lúc khác không được đánh.” Cố Gia Nam hờ hững bảo, “Còn muốn lên đại học chứ?”

“Lên chứ!” Tất nhiên Diệp Trần không đời nào để chuyện chơi game ảnh hưởng đến việc học của Cố Gia Nam. Cố Gia Nam gật đầu, không nói thêm nữa.

Hôm sau lại thêm một vố đau tim nữa, Cố Gia Nam thấy Diệp Trần đã đổi tên thành… Tức phụ của Lý Bạch là ta.

Cố Gia Nam giật mình, Chu Ngọc Thừa điên máu.

“Diệp Trần, cậu đặt cái tên quỷ gì thế!!”

“Bạn Chu ạ,” Diệp Trần nghiêm túc bảo, “nếu được một anh hùng đẹp trai lại còn là tuyệt thế cao thủ giúp tôi chỉ việc ngồi chơi xơi nước cũng thắng thì tôi phải sửa chứ.”

Nói xong, Diệp Trần tỏ ra hết sức kiên định: “Vì sự nghiệp bám càng nam thần, thà hy sinh hết thảy!”

“Tôi cũng từng để cậu ngồi chơi cũng thắng còn gì!” Chu Ngọc Thừa bất mãn.

Diệp Trần cười ha ha: “Dùng Lã Bố hả? Xấu lắm.”

Chu Ngọc Thừa giận: “Điêu Thuyền, cậu là đồ bạc tình!”

Diệp Trần: “Trình Giảo Kim của cậu còn xấu nữa, không muốn nói chuyện.”

Chu Ngọc Thừa: “…”

Lúc này, điện thoại có âm báo: “frist blood!”

Diệp Trần sùng bái ngẩng đầu, Cố Gia Nam hờ hững bảo: “Mọi người làm ồn tiếp đi, trận này không cần các cậu đâu.”

“Ngầu thật!!”

Diệp Trần hò reo trong bụng, hệ thống thờ ơ đứng xem.

Hướng phát triển của câu chuyện này thật không thể xoay chuyển nổi.

Ngày ngày chơi game, học bài, chỉ số thiện cảm của Cố Gia Nam ngày một tăng, chẳng bao lâu sau, Diệp Trần sung sướng phát hiện nó đã lên tới 78.

Đến cuối kỳ, Cố Gia Nam chiếm được hạng nhất, cao hơn Chu Ngọc Thừa một điểm.

Sau khi có kết quả, Cố Gia Nam liền gọi điện cho Diệp Trần ngay tắp lự: “Kỳ sau cậu ngồi cùng bàn với tôi.”

“Ừ.” Diệp Trần không có ý kiến. Cố Gia Nam hỏi thêm: “Chiều nay ăn sườn xào chua ngọt nhé?”

“Được! Được! Được!”

Diệp Trần hò reo, mong ngóng buổi chiều Cố Gia Nam mua sườn sang nhà mình.

Trong lúc Cố Gia Nam đang nấu cơm, Diệp Trần và Chu Ngọc Thừa cùng chơi một hiệp, hai người nói chuyện luyên thuyên, Chu Ngọc Thừa bảo: “Tôi bảo này, Diệp Mẫn định tranh thủ nghỉ hè quay một bộ phim, cậu ấy chọn tôi làm nam chính rồi, tôi thấy kịch bản này rất hợp với cậu đó, cậu làm nữ chính nhé?”

Vừa nghe thấy vậy, hệ thống lập tức cảnh báo ngay.

“Tình tiết quan trọng! Tình tiết quan trọng!!”

Diệp Trần: “???”

“Bộ phim này vốn Cố Gia Nam có tham gia, Chu Ngọc Thừa đóng nam chính, Diệp Mẫn là nữ chính, tình cảm giữa ba người họ đã được xác định chắc chắn khi quay bộ phim này đấy!!”

Diệp Trần hoảng hốt: “Một bộ phim thôi mà ghê gớm quá vậy?”

“Khoan nói đã!! Mau nhận lời Chu Ngọc Thừa đi!” Hệ thống hét loạn lên làm lỗ tai Diệp Trần muốn điếc đến nơi, vội vàng bảo: “Được thôi! Thế Diệp Mẫn làm gì?”

“Cậu ấy viết kịch bản mà.”

Chu Ngọc Thừa đáp thoải mái. Cố Gia Nam đứng bên im lặng nghe, lặng lẽ nấu xong sườn xào chua ngọt, bày ra bàn, sau đó về phòng, gọi điện cho Diệp Mẫn.

“Diệp Mẫn, phim của cậu còn thiếu nam chính không?”

“Ồ, Chu Ngọc Thừa à, thế nam phụ thì sao?”

“Ừ, được, tôi diễn.”

Chú thích:

*Bài khẩu hiệu đầy đủ thầy giáo nói tới:

*tank: đứa chuyên cướp thù hận của BOSS (Nguồn: Toàn chức cao thủ)

*Thông tin kỹ năng của anh hùng Lý Bạch:

Game Vương giả vinh diệu có thể chơi 1vs1, 3vs3 hoặc 5vs5.

Từ trái qua phải, trên xuống dưới: Lý Bạch, Điêu Thuyền, Lã Bố, Trình Giảo Kim trong game Vương giả vinh diệu.

là bá

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN