Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo - Chương 18: Tu chân: Thanh kiếm không nghỉ 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo


Chương 18: Tu chân: Thanh kiếm không nghỉ 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Trần không đáp vì còn đang mải ngạc nhiên trước mỹ nhân vô song.

“Có làm nhiệm vụ này nữa không?” Hệ thống lí nhí hỏi.

“Làm!” Diệp Trần đáp quả quyết, “Với diện mạo này, cho dù anh ta làm gì, tôi đều sẽ tha thứ hết!”

Hệ thống tỏ vẻ đã hiểu, từ lâu nó đã nhìn thấu bản chất của Diệp Trần rồi.

Điệu bộ nhìn đến là ngờ nghệch của Diệp Trần khiến những người trông thấy đều rất lo lắng. Quân Diễn cau mày, ngẩng đầu nhìn phu thê nhà họ Diệp một cái. Nhà họ Diệp ở đảo Bồng Lai nổi tiếng là chiều con, con cái nhà này đều rất kiêu căng, khiến các đại môn phái cực kỳ đau đầu. Nếu như không phải nghe nói đứa trẻ này có kiếm linh căn vạn năm khó gặp lại mới chỉ năm tuổi thì chàng đã chẳng tới rồi.

Vốn cho là đứa trẻ còn nhỏ thì có thói hư gì vẫn có thể uốn nắn lại được, nhưng nhìn điệu bộ này, không phải là bị chiều thành đứa ngu rồi chứ?

Vẻ mặt của Quân Diễn khiến phu thê nhà họ Diệp hơi lo lắng. Diệp Văn Sơn vội vàng lại gần con, ngồi xổm xuống, nóng ruột giục: “Trần Trần, con làm sao thế? Không khỏe hả con? Có chuyện gì mau bảo với cha nào!”

Diệp Trần giật mình nhìn Diệp Văn Sơn đang ở trước mặt. Vẻ ngoài của Diệp Văn Sơn trông chỉ như mới ngoài hai mươi, tuấn tú, văn nhã, khá nổi tiếng trong giới tu chân đầy rẫy người đẹp. Diệp Trần mới vừa sửng sốt trước diện mạo của Quân Diễn lại tiếp tục bị dính chưởng từ người cha Diệp Văn Sơn. Tuy Diệp Văn Sơn tất nhiên không thể bì bằng Quân Diễn nhưng lúc phát hiện trước mắt mình toàn là người đẹp, Diệp Trần không thể chịu nổi, máu mũi chảy ra.

“Trần Trần!” Doãn Xuân Hoa, phu nhân của Diệp Văn Sơn, thấy con bị chảy máu mũi bèn lại ôm cô, nóng ruột bảo, “Mau đi mời y tiên!”

Diệp Văn Sơn sốt sắng thưa với Quân Diễn: “Bẩm chân quân, đứa bé nhà tôi hôm nay không khỏe, có thể phiền ngài ở lại nghỉ tạm ít hôm, chờ con bé khỏe rồi cả đi được không?”

Quân Diễn càng cau mày tợn hơn, đắn đo trong chốc lát rồi mới bảo: “Ta đoán, khả năng là, con bé bị hỏa vượng.”

Nếu chỉ chảy chút máu mũi đã phải chuyện bé xé ra to như vậy thì cho dù có kiếm linh căn cũng rất khó trở thành kiếm tu hàng đầu.

Nghe bảo như vậy, Diệp Trần ngẩng đầu, mau lẹ đáp: “Vâng ạ, cha, mẹ, chút chuyện nhỏ này không đáng lo đâu, con muốn đi cùng sư phụ luôn!”

Diệp Văn Sơn và Doãn Xuân Hoa liếc nhìn nhau, sợ Quân Diễn không vui, không chịu nhận Diệp Trần làm đệ tử nữa nên đành phải cho Diệp Trần đi. Đến lúc phải đi, toàn bộ mười tám người trên đảo Bồng Lai đều ra đưa tiễn, nếu như không phải Diệp Trần đã biết chắc khi nào cha mẹ nhớ mình thì vẫn có thể đến thăm thì có lẽ cô đã ngỡ rằng đời này mình và phu thê nhà họ Diệp không còn dịp gặp lại nữa mất.

Vừa mới giã từ cặp vợ chồng cặn bã Diệp Hoài, bỗng nhiên lại được tặng một cặp bố mẹ chiều con vô cùng, Diệp Trần tỏ ra rất bị áp lực.

Quân Diễn vừa mới thu Diệp Trần làm đồ đệ còn cảm thấy áp lực lớn hơn nữa.

Chàng dắt Diệp Trần rời Bồng Lai, nói lời cuối cùng với phu thê nhà họ Diệp: “Nhị vị đạo hữu không cần tiễn nữa, tại hạ đưa Diệp Trần đi đây.”

“Đợi chút!” Doãn Xuân Hoa gọi, “Chân quân, ở chỗ chúng tôi có đủ loại pháp khí phi hành, chân quân chọn một cái đi!”

“Không cần!” Quân Diễn từ chối dứt khoát, “Tại hạ có kiếm.”

“Vậy pháp trận!” Diệp Văn Sơn gợi ý tiếp, “Chúng tôi có pháp trận truyền tống, hay là chân quân vào chờ chúng tôi vẽ pháp…”

Không đợi họ nói hết, Quân Diễn đã không chịu được nữa, dắt Diệp Trần theo, hóa thành một vệt kiếm quang biến mất giữa không trung, dưới đất có tiếng Doãn Xuân Hoa gào khóc xé ruột: “Con ơi!! Con của ta!!”

Quân Diễn: “…”

Diệp Trần: “!!!”

Hệ thống: “Trợn mắt chó.”

Bà mẹ này yêu con quá.

Hiện giờ Diệp Trần vẫn chưa tròn năm tuổi, đang còn bé tí ti, để ngự kiếm phi hành được nhanh, Quân Diễn bèn kẹp cô dưới nách, gió thổi vù vù tới khiến tóc bay phần phật đập hết vào mặt.

Diệp Trần vốn còn trông mong Quân Diễn tự phát hiện ra vấn đề nhưng mà bay một lúc vẫn chẳng thấy đối phương có động tĩnh gì, vẫn cứ cắp nách cô như một món đồ, cuối cùng Diệp Trần không thể nhịn nổi nữa, dù có là mỹ nhân thì cô vẫn phải ý kiến.

Thế là Diệp Trần khe khẽ gọi: “Sư phụ… ơi… chúng ta có thể đổi tư thế khác không?”

Quân Diễn được Diệp Trần nhắc mới nghĩ ra mình không phải đang cắp đồ mà là con người.

Chàng vội vàng xoay Diệp Trần thẳng người lên, tiểu cô nương vừa rồi còn áo quần sạch sẽ đẹp như tiên đồng ngọc nữ, mới chỉ bay chưa đầy một khắc đã tóc tai rối bù, quần áo lộn xộn, mặt đỏ ửng, mắt rưng rưng, trông vô cùng tội nghiệp.

Quân Diễn lặng thinh, chàng bắt đầu cảm thấy mình không có khiếu nuôi trẻ con rồi.

Tuy nhiên, vì tôn nghiêm của bản thân, chàng vẫn nghiêm nghị bảo: “Thân là một kiếm tu, chút khổ này không coi là khổ.”

Diệp Trần bị tư tưởng “trời thử lòng trao cho mệnh lớn” của Quân Diễn dọa sợ điếng người, nhìn diện mạo tuấn mỹ của chàng ta, Diệp Trần không suy xét nổi điều gì, lại còn cảm thấy… chàng nói có lý chết đi được!

Cô và Quân Diễn bốn mắt nhìn nhau một thôi một hồi sau cô mới giật mình đáp: “Dạ… Vâng ạ!”

Quân Diễn ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy mình lừa trẻ con là không đúng nên chàng ta làm như đang cầm một món đồ chơi, lật người Diệp Trần quay mặt về phía trước, dùng tay giữ trước ngực cô, thản nhiên bảo: “Ôm con thế này tốt hơn chút nhỉ?”

Diệp Trần phụng phịu, im im không đáp. Anh chàng đẹp trai này không biết bế trẻ con.

Quân Diễn lại vác cô lên vai như khiêng bao gạo: “Thế này thì sao?”

Diệp Trần: “…”

Quân Diễn ngẫm nghĩ giây lát, định kiệu cô ngồi lên cổ.

Tưởng tượng cảnh mình cưỡi trên cổ Quân Diễn, Diệp Trần lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng ngăn cản hành động của đối phương, nói vội: “Sư phụ cõng con đi là được!”

Nói xong, Diệp Trần múa máy tay chân miêu tả cách cõng đứa trẻ sau lưng dùng vải cột lại. Quân Diễn móc một cuộn dây rất dài trong túi đồ ra, dùng kiếm cắt một đoạn, cột Diệp Trần sau lưng theo cách cô hướng dẫn.

Diệp Trần nằm úp trên lưng Quân Diễn cảm thấy thoải mái hẳn. Lưng Quân Diễn rất rộng so với cô, chàng ta ở trước chắn hết gió nên cho dù Quân Diễn bay nhanh thế nào cô cũng không sợ, vẫn luôn thấy ấm áp.

Hơn nữa sau vụ việc vừa rồi, Quân Diễn cuối cùng cũng ý thức được Diệp Trần chỉ là một đứa trẻ chưa Trúc Cơ không thể chắn gió sinh ra khi phi hành nên đã mở một vòng kết giới để cản sức gió.

Diệp Trần vẫn đang tuổi ăn tuổi chơi, nằm trên lưng Quân Diễn một lúc liền ngủ thiếp đi. Đến khi cô tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một cái hang bằng băng rất lạnh, một đứa trẻ đến báo: “Chân quân của cô nương đã lên Chủ Phong nghị sự với chưởng môn, mong cô nương chớ sốt ruột.”

Diệp Trần gật đầu, cô chẳng có gì mà sốt ruột, vấn đề là cô đói.

Đứa trẻ có vẻ hiểu ý, đưa cho cô hai viên tịch cốc đan rồi bảo: “Cô nương, mời dùng bữa.”

Diệp Trần: “…”

Cái này mà “bữa” cái mẹ gì?!!

“Không!” Diệp Trần dứt khoát bảo, “Tôi muốn ăn cơm, phải ăn cơm!”

Trong lúc Diệp Trần còn đang đôi co với đứa bé về chuyện có ăn cơm hay không thì Quân Diễn đã vác khuôn mặt nặng nề đi tìm gặp chưởng môn Tống Tập. Tống Tập đang đọc sách thì thấy y đến gấp gáp như thể gặp đại địch. Hiện giờ Quân Diễn đã là kẻ ít người địch nổi trong Tu Chân giới, điệu bộ này của y khiến Tống Tập lo lắng đứng dậy hỏi ngay: “Xảy ra đại sự gì rồi ư?”

“Sư huynh,” Quân Diễn nghiêm túc trả lời Tống Tập, “Xin hỏi, phải nuôi dạy đệ tử như thế nào?”

Tống Tập đứng đực ra, Quân Diễn ra vẻ sầu lo bảo rằng: “Đứa đồ đệ mới của đệ e là không dễ nuôi!”

Tống Tập: “…”

Một lúc sau, Tống Tập mới vỗ vai Quân Diễn: “Sư đệ, sau này, những việc nhỏ như vậy đừng dùng vẻ mặt này nói chuyện với ta, đệ có biết đệ làm ta suýt nữa thì sai đệ tử đi gõ chuông, mở đại trận hộ sơn rồi không?”

Quân Diễn lặng thinh nhìn Tống Tập rồi nhắc lại: “Nuôi đồ đệ.”

“Được, được.” Tống Tập biết Quân Diễn lần đầu nuôi đồ đệ, y là người phàm tu đạo, lúc bái sư đã ngoài hai mươi tuổi, chưa từng có kinh nghiệm nuôi trẻ con. Tuy y tu luyện Vô Tình Đạo nhưng tu giả nào chẳng mong công pháp của mình được truyền thừa. Vô tình không có nghĩa là vô trách nhiệm, càng không có nghĩa là không có nguyện vọng gì. Vậy nên Quân Diễn chú trọng người đệ tử đầu tiên của mình cũng chẳng có gì lạ.

Thế là Tống Tập dẫn y tới kho sách, lấy rất nhiều sách đưa cho y: “Đây đều là bí kíp độc môn của Thiên Kiếm Tông về nuôi trẻ con, đệ cầm về xem đi.”

Quân Diễn gật đầu, xem tên những quyển sách Tống Tập đưa cho mình, đều là…

# ta và đệ tử những năm ấy #

# làm thế nào để bồi dưỡng được một đồ đệ đáng yêu siêu cấp #

# tư thế đánh nhau chuẩn xác với đồ đệ #

# Những chuyện phong nguyệt khó nói thành lời của ta và đồ đệ #

Quân Diễn lâm vào trầm tư.

Vì sao bí kíp độc môn nuôi đồ đề của Thiên Kiếm Tông lại có những cái tên chẳng khác gì thoại bản bán ở lề đường vậy?!

Nuôi kiếm tu như vậy, thật sự sẽ không sao chứ??

Chú thích:

*linh căn 灵根 là khả năng tu luyện một cái gì đó, kiếm linh căn là khả năng tu luyện kiếm.

*Trúc Cơ 筑基 trúc trong kiến trúc, cơ trong căn cơ, nghĩa là xây dựng căn bản, nền móng

*Chủ Phong 主峰, “chủ” là chính, quan trọng nhất (như chủ tướng, chủ soái,…). “Phong” là đỉnh núi. Chủ Phong là đỉnh núi chính.

*trợn mắt chó 目瞪狗呆 là cái biểu cảm có vẻ rất ngạc nhiên, siêu ngu đần, hài hước này của các đại ca

1000

*tịch cốc là việc người đi tu bỏ không ăn cơm để tu hành

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN