Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 8: Thế giới của tôi chỉ có em 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Gia Nam đã thỏa thuận trước với gã choai choai kia hẹn gặp nhau ở nhà vệ sinh, đổi quần áo xong, Cố Gia Nam liền rời khỏi đó, chạy tới nhà họ Cố.
Cậu ta mặc áo nỉ đội mũ, đeo găng tay, chân đi túi bao chân đi mưa cao tới đầu gối, xách một túi hạnh nhân.
Cậu ta gõ cửa nhà họ Cố, Trương Sơn và Cố Từ, mẹ cậu ta, ra mở cửa ngay, gọi gã vào: “Mau vào đi.”
Cố Gia Nam cười, xách túi hạnh nhân vào nhà.
“Tiền đâu?” Cố Từ vội hội, Cố Gia Nam giãn lông mày: “Ăn cơm đã, xong tôi đưa hai người đi lấy.”
Cố Từ không muốn ép quá nên đồng ý, Cố Gia Nam vào trong bếp xào rau.
Cố Từ và Trương Sơn ngồi trong phòng khách thì thầm to nhỏ với nhau. Cố Gia Nam loáng thoáng nghe thấy họ đang bàn tán về Diệp Trần, Trương Sơn mồm miệng rất bẩn thỉu. Cậu ta xiết chặt cái sạn gỗ trong tay, nhẫn nại, không nói tiếng nào.
Trong bữa cơm, Trương Sơn lớn tiếng bảo: “Gia Nam, mày giỏi đấy, sau này cái nhà này phải dựa vào mày, em trai em gái mày đều trông cả vào mày đấy.”
Cố Gia Nam không đáp lời, xúc cho Trương Sơn một thìa hạnh nhân xào thịt.
Trương Sơn ăn một miếng rồi nhổ phì phì ra: “Sao hôm nay mùi vị…”
Còn chưa nói hết câu, cả người gã đã run lên, Cố Từ ngơ ngác nhìn Trương Sơn đổ ầm người xuống, sốt ruột gọi: “Lão Trương…”
Bà vừa mới gọi được một tiếng, một lưỡi dao đã đâm xuyên qua người.
Cố Từ gắng gượng quay đầu lại, trông thấy Cố Gia Nam đứng sau lưng mình, bình tĩnh bảo: “Tôi sẽ không để các người tiếp tục tra tấn tôi thêm nữa.”
“Tôi đã có một cuộc sống mới tốt đẹp, tôi có cô ấy, tôi sẽ không quay về nữa, càng không để các người làm hại cô ấy.”
Cậu ta vừa nói tay vừa run. Cố Từ há miệng muốn hô hoán, Cố Gia Nam bịt miệng bà lại, đâm thêm một nhát nữa.
Một lát sau, căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng, Cố Gia Nam gục trước mặt Trương Sơn, điên cuồng đâm thêm mấy nhát nữa.
Sau đó gã đứng dậy, nhanh tay thu dọn bát đũa sạch sẽ cất vào trong tủ rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Khu nhà này không có máy quay an ninh, Cố Gia Nam rời khỏi đó, vứt găng tay dính máu vào thùng rác, sau đó quay lưng bỏ đi.
Một lát sau, cậu ta run run mở điện thoại lên, không có tin nhắn nào.
Diệp Trần không hỏi cậu ta.
Điều này làm cho gã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi xổm trong xó, không nói một lời.
Kết thúc rồi.
Bao nhiêu năm qua gã chịu đựng, cuối cùng đã kết thúc rồi.
Gã run run tự ôm lấy mình, không thốt nổi tiếng nào.
Diệp Trần không gửi tin nhắn cho cậu ta, lúc thông báo nhiệm vụ thất bại vang lên trong đầu, cô đã biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô rất muốn chửi thề cả ngàn lần nhưng cô không làm gì cả, làm theo kế hoạch của Cố Gia Nam, cùng xem hết phim với kẻ lạ mặt đó.
“Kí chủ,” hệ thống sốt ruột bảo, “cô không mau mau đi tìm mục tiêu đi! Cô mà đi sớm một chút thì nhiệm vụ đã không thất bại rồi!”
“Anh bị ngu đấy à?”
Diệp Trần lạnh lùng bảo, động não là sẽ biết ngay Cố Gia Nam định làm gì.
“Cậu ta bảo tôi xem phim với gã kia là vì muốn tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Nếu tôi bỏ đi lung tung, đến lúc đó, người thì cậu ta đã giết mất rồi, lại còn không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, anh bảo cậu ta sẽ thế nào? Ngồi tù? Xử bắn?”
Hệ thống nghẹn lời, lửa trong lòng Diệp Trần đã thiêu đốt đến tận cổ họng.
Chỉ mới một ngày, cậu ta không thể đợi thêm chút nữa sao? Sao đã vội giết người rồi!
Cô quan tâm, yêu thương cậu ta nhiều như vậy mà vẫn không thể uốn nắn cậu ta thành người tốt ư?
Cô im lặng xem phim, xem phim xong thì giả bộ vừa nói chuyện với người kia vừa đi về theo con đường cũ lúc đến đây. Đến địa điểm gã choai choai và Cố Gia Nam đã hẹn nhau trước, một nhà vệ sinh công cộng hẻo lánh, hai người cùng vào nhà vệ sinh, nhanh chóng thay quần áo, Cố Gia Nam đưa cho đối phương năm trăm tệ rồi bảo: “Về nhà đốt bộ này đi, đừng mặc nữa.”
Đối phương ngớ ra, Cố Gia Nam đã mặc xong quần áo, lại đeo kính râm vào đi ra ngoài, đến chỗ Diệp Trần đứng.
Các khối cơ trên người cậu ta gồng lên, rõ ràng rất căng thẳng.
Diệp Trần kéo tay cậu ta lại, Cố Gia Nam ngẩn người, Diệp Trần vỗ bàn tay cậu ta, nhẹ nhàng bảo: “Đừng sợ.”
Cố Gia Nam không đáp lại, có người ấy ở đây, chỉ trong chớp mắt, cậu ta liền thực sự không sợ nữa.
Cậu ta cảm thấy người con gái này có một sức mạnh rất thần kỳ, lần nào cũng là cô ấy tới kéo cậu ta đi. Lần đầu tiên, cô ấy kéo cậu ta chạy khỏi nhà, mở ra một thế giới mới, hóa ra cậu ta có thể được sống như vậy.
Lần thứ hai cô ấy kéo tay cậu ta, trong lòng bàn tay cậu ta còn nhuốm máu tươi, vậy mà cô ấy không thèm để ý, dìu cơ thể muốn ngã quỵ của cậu ta, vững vàng, đáng tin cậy bảo rằng: “Đừng sợ.”
Cậu ta không biết tại sao lại tin tưởng người con gái này, không biết tại sao lại cảm thấy cô ấy sẽ không bán đứng mình. Cậu ta được kéo trở về nhà, tắm rửa rồi lên giường nằm, cả người run lẩy bẩy. Hễ nhắm mắt là cảnh tượng người Trương Sơn đầy máu lại hiện ra cùng với cảm giác cán dao lút vào trong thớ thịt.
Cậu ta sợ quá không nói được gì. Diệp Trần mang sữa vào, thấy cậu ta đang cuộn mình nằm run rẩy trên giường.
Cô lại gần, đỡ cậu ta dậy.
“Uống chút sữa đi.” Cố Gia Nam cầm cốc uống ừng ực hết sạch, Diệp Trần thấy tay cậu ta vẫn đang run, bèn tựa người lại gần, vỗ lưng trấn an cậu ta.
Cố Gia Nam vẫn không kiềm chế nổi, cậu ta rất sợ.
Đây là lần đầu tiên cậu ta giết người, cho dù cảm thấy bản thân đã làm rất kín kẽ, cậu ta vẫn thấy rất sợ. Diệp Trần nghĩ ngợi trong chốc lát rồi tựa sát hẳn vào, ôm lấy đối phương.
Khi sự ấm áp hùng dũng tiến công vào cơ thể, Cố Gia Nam ngẩn ra, cuối cùng cũng ngừng run. Gã tựa cằm lên đầu vai Diệp Trần, cảm nhận sự dịu dàng, ấm áp của cô, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng gã, thủ thỉ bảo: “Đừng sợ, tôi ở đây rồi.”
“Tôi giết người…”
“Không sao.” Diệp Trần an ủi, “Cậu đừng sợ. Họ là người xấu. Không sao đâu.”
“Kí chủ, tôi cảm thấy cô dạy sai rồi.” Hệ thống tặc lưỡi bảo, “Cô nên bảo cho cậu ta biết rằng không được giết người.”
“Họ đã chết rồi.” Diệp Trần không đáp lời hệ thống, vẫn tiếp tục nói chuyện với Cố Gia Nam, “Gia Nam à, họ không phải người tốt, họ rất tệ, cậu giết họ là không đúng nhưng họ đã chết rồi, không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
“Tôi giết người…” Cố Gia Nam nhắm mắt lại, cuối cùng cũng dám nói ra nỗi lo sợ của mình, “Có phải cậu, sẽ không cần tôi…”
Diệp Trần ngẩn người, tim bỗng đau nhói.
Chàng trai này khiến người ta thấy rất đau lòng.
Có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không thể biết, khi cô đưa mảnh giấy cho cậu ta, khi cô kéo cậu ta chạy thục mạng ra đầu ngõ, niềm hân hoan, hạnh phúc khi ấy đẹp đẽ nhường nào.
Vì đã từng có nên rất sợ để mất.
Cố Gia Nam hiểu hết sức rõ ràng rằng gã không thể quay về những ngày xưa cũ ấy nữa. Gã chỉ có thể giữ chặt lấy cọng rơm này như kẻ chết đuối vớ được cọc. Cho dù cọng rơm ấy không biết cô ấy quan trọng nhường nào.
Mặc dù Diệp Trần không biết độ quan trọng của mình nhưng vẫn biết sự ỉ lại của đối phương.
Cô đến thế giới này vốn dĩ là vì cậu ta.
Cô ôm gã, dịu dàng bảo: “Gia Nam à, tôi sẽ không vứt bỏ cậu đâu.”
“Tôi đến thế giới này là để gặp cậu mà.”
Cố Gia Nam không đáp lời, cậu ta không ghìm nổi bật khóc nức nở.
Nước mắt của cậu ta rơi trên vai Diệp Trần, hệ thống bỗng nhắc nhở: “Chỉ số hắc hóa đang giảm mạnh.”
“80%… 70%… 60%… 20%… 10%… 9%…”
“3%… 2%… 1%!”
Hệ thống hét lên ngạc nhiên: “Chỉ có 1%! Kí chủ thật là lợi hại!”
“Tuy nhiệm vụ này thất bại nhưng lại hoàn thành vượt mức nhiệm vụ giảm chỉ số hắc hóa, tổng hệ thống quyết định khen thưởng ngài 10 điểm tích lũy.”
“Mời ngài nhận nhiệm vụ của giai đoạn tiếp theo.”
“Nhiệm vụ một: Giữ gìn tư tưởng của nhân vật phản diện, để nhân vật phản diện trưởng thành một cách bình thường, giảm chỉ số hắc hóa về 0.”
“Nhiệm vụ hai: Phòng ngừa cẩn thận, ngăn cản nhân vật phản diện yêu Diệp Mẫn, ngăn cản Diệp Mẫn yêu Chu Ngọc Thừa.”
“Mời nhận nhiệm vụ.”
Chú thích:
*hạnh nhân xào thịt 杏仁炒肉
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!