Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh
Chương 14
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Nguyên coi là chuyện này cứ như vậy đi qua, đáng tiếc qua đi, liền đặt ở sau đầu.
Kết quả ngày hôm sau, Mộ tiên sinh liền gửi tin nhắn cho cô, “Sớm, cô đi chưa?”
Hạ Nguyên ngờ vực ừ một tiếng, một bên cầm bánh mì đã nướng chín ra ngoài, một bên đóng cửa, Mộ tiên sinh nghĩ như thế nào gửi tin nhắn đến cho cô rồi? Bầu trời hạ mây hồng rồi?
Mộ tiên sinh thấy thế nào đều không giống người thích hỏi cái này.
Lúc ra cửa cô liền gặp Mộ Cảnh Hành đã ở ngoài cửa chờ, trong tay còn có thêm một phần cơm hộp, gặp cô ra, liền tiến lên đón, “Chào buổi sáng, Nguyên Nguyên.”
Anh đem cơm hộp đưa tới.
“Cho tôi sao?” Hạ Nguyên kinh ngạc một chút, ngày hôm nay dĩ nhiên nhớ tới lấy thêm một phần rồi?
Mộ Cảnh Hành trong mắt mang theo điểm áy náy, “Thật có lỗi, tôi sau khi trở về ngẫm lại mới phát hiện, tối hôm qua cô có thể là hiểu lầm, là do tôi không có giải thích rõ ràng..”
Là chuộc lỗi à.. Hạ Nguyên khoát tay, “Mộ tiên sinh có lỗi cái gì, là chính tôi hiểu lầm.” Anh còn chưa kịp nói rõ đâu, cô liền hùng hùng hổ hổ xông đi lên, nghĩ nói rõ ràng cũng không kịp nữa, “Thật sự là cậu ta tương đối phù hợp thẩm mỹ của tôi..”
Mộ Cảnh Hành dừng một chút, “Đừng gọi tôi Mộ tiên sinh, có chút xa cách, gọi tôi Cảnh Hành là tốt rồi.”
Trước kia anh cũng từng nói như vậy một lần, nhưng chỉ là thuận miệng nhắc tới, về sau gặp cô không sửa miệng cũng không thèm để ý, hiện tại ngược lại một lần nữa nhắc tới.
Hạ Nguyên cảm thấy cái này không tốt lắm, đang chuẩn bị cự tuyệt, liền thấy Mộ Cảnh Hành thần sắc có chút ảm đạm, “Tôi cho là chúng ta đã là bạn bè, bạn bè còn xưng hô tiên sinh quá xa cách.. Nguyên Nguyên không có coi tôi là bạn bè sao?”
Hạ Nguyên bị thuyết phục, “Cảnh Hành.”
Mộ Cảnh Hành bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy đến gần cô một chút, như có như không cảm thán, “Từ nhỏ đến lớn, cô là người đầu tiên gọi tôi Cảnh Hành..”
“Có lẽ cũng là một người duy nhất..”
Anh đối đầu tầm mắt của cô, ánh mắt mang theo một loại nào đó ba quang, độc nhất vô nhị.
“…”
Hạ Nguyên căn bản không có phát giác được ý tứ trong lời của anh, ánh mắt đột nhiên trở nên đồng tình, “Bi thảm như vậy hả..”
“Anh yên tâm!” Cô vỗ vỗ ngực, “Về sau tôi là bạn thân của anh.”
Giữa bạn bè có thể gọi Cảnh Hành, kết quả chỉ có một mình cô gọi.. Đó không phải là chỉ có một người bạn sao? Hạ Nguyên nhìn về phía Mộ Cảnh Hành, thật sự là đáng thương, lúc cô sinh ra ở mạt thế, còn có một ít bạn.
Nghĩ chọc người – Mộ tiên sinh: “…”
Mộ tiên sinh hoài nghi một chút cấu tạo đầu óc Hạ tiểu thư, khóe miệng co rút, gian nan nói, “Vậy cám ơn Nguyên Nguyên.”
Hạ Nguyên, “Không cần khách khí.”
Tiểu Lý sáng nay bị nhắc nhở mua hai phần bữa sáng mặt luôn luôn không có biểu tình sắp không nhịn nổi ý cười, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, trong lòng lại hận không thể vỗ bàn.
Hắn không nhìn thấy Mộ tiên sinh nghĩ chọc người mà bị nghẹn!
Cũng không có nhìn thấy Mộ tiên sinh hoài nghi nhân sinh!
* * * Ha ha ha ha ha ha! Hạ tiểu thư làm tốt lắm!
Lúc này trường học đã nhập học rất nhiều ngày, từng cái phương diện đều đi vào quỹ đạo, Hạ Nguyên như thường lệ đi trường học, sau đó ngồi ở văn phòng cùng Phượng tỷ nói chuyện phiếm.
Ngày hôm nay nói chính là một màn hôm qua cô về nhà nhìn thấy kia, Phượng tỷ đều bị chuyện xưa quanh co khác thường này chọc cười, “Hạ Nặc vẫn là con gái của Nhị thẩm cậu? Nên bảo cậu kêu chị *?”
(*: Theo Yue biết bên TQ gọi người lớn tuổi hơn là anh/chị không phụ thuộc vào vai vế trong gđ như ở VN)
Có cần trùng hợp như vậy?
“Hình như vậy.” Hạ Nguyên nghĩ nghĩ quyển tiểu thuyết kia cô nhớ rõ một chút, xác thực Hạ Nặc là con gái Hạ gia, cô lấy ra mấy miếng bánh gato nhỏ trong ngăn tủ, phân ra một miếng cho Phượng tỷ, “Có ăn hay không?”
Phượng tỷ khoát tay kiên quyết cự tuyệt miếng bánh gato cô lấy ra, như đối mặt kẻ thù, “Tớ không ăn, đừng cho tớ.”
Cô nàng này cũng không biết sao lại thế này, gần đây thích thú ăn cái gì, cũng đều là các loại bơ bánh kem, các loại cổ vịt chân vịt kho cay nồng. Mấy loại này đặc biệt nhiều calo, ăn một miếng liền phải nhô ra một cân thịt biết không?
Nàng chính là thể chất dễ béo, ăn một lần đã mập, thật vất vả đem thể trọng khống chế ở trước sau 100 cân(Yue: 50kg), thật bị cô dụ dỗ, phỏng chừng một tuần liền không thể mặc váy.
Cũng không biết cô ăn nhiều như vậy đều tiêu hóa đi nơi nào! Dĩ nhiên không phát béo!
Nàng gian nan dời ánh mắt, nói sang chuyện khác, “Vậy Nhị thẩm cậu không có đi xét nghiệm ADN à? Đây cũng quá trùng hợp đi.”
Mấy ngày nay đi cùng với cô cũng coi như đã nhìn ra, đặc biệt là lần mời thủy quân kia, Hạ Nguyên là thật sự đối Quý Minh Nghiễn không có gì lưu luyến, cho nên nàng hiện tại cũng sẽ không nói cái gì sự tình cặn bã nam, liền đơn đơn thuần thuần cảm thấy việc này buồn cười.
Hạ Nguyên xé mở bánh kem đóng gói, lại xé một cái chân vịt kho, ngay thẳng nói, “Xét đi, khả năng chính là trùng hợp như vậy.”
Dù sao cô nhớ rõ trong tiểu thuyết chính là như vậy.
Một cỗ mùi thơm chân vịt cùng bánh kem trong phòng làm việc bay ra, Phượng tỷ nhìn xem Hạ Nguyên một ngụm chân vịt một ngụm bánh kem, thuận tiện còn bật máy tính lên nhìn phát sóng trực tiếp, cả người đều không tốt lắm.
Nâng trán bưng chén nước nóng, nhấp một hớp ngậm trong miệng, lời ban đầu muốn nói cũng nuốt trở vào, thật sự, người chỉ ăn mà không mập đáng hận nhất.
Vẫn luôn ngửi các loại hương vị, còn có thanh âm người bên cạnh ăn ngon lành, mình lại chỉ có thể uống lấy nước sôi để nguội.. Thật sự quá dày vò, muốn tuyệt giao.
Kiên trì thật lâu, lúc Hạ Nguyên lại mở ra ngăn tủ, lấy ra thêm mấy bao đồ vật, Phượng tỷ rốt cục không chịu nổi, “.. Cho tớ một bao.”
Béo liền béo đi, không chỗ nào sợ hãi.
– – Hạ Nguyên không biết từ chỗ nào khai quật ra nhãn hiệu, hương vị thật sự tốt.
Hai người bẹp bẹp nhai đồ ăn vặt, cùng nhau bắt đầu xem phát sóng trực tiếp.
Phượng tỷ lắc đầu, “Ai, nam chính này lớn lên dáng dấp thật đẹp mắt a, hiện tại tiểu thịt tươi á, từng người đều so với chúng ta còn nữ tính xinh đẹp hơn..”
Hạ Nguyên không có chú ý nàng chỉ, lật đến trang mình lưu trữ kia, mở ra tìm kiếm, “Chờ một chút, tớ cho cậu xem một người dễ coi.”
Ở đâu ra, cô còn lưu trữ.
Là thời điểm mấy ngày hôm trước chơi trò chơi, ngẫu nhiên nghe người ta nói trò chơi này còn có chủ bá* giảng giải, lúc đầu còn không biết, về sau cùng người ta xem cái phần mềm phát sóng trực tiếp, cũng liền hiểu. Phòng phát sóng trực tiếp còn có một ít người lớn lên không tồi, chơi trò chơi kia còn đặc biệt chơi tốt, cô lưu trữ chính là cái này.
(Yue: * theo mình nghĩ chắc cũng như từ Bá chủ: Kẻ đứng đầu)
Hai người ngồi bên cạnh nhau vừa tìm vừa ăn, sau khi chuông tan học reo, hai đồng nghiệp khác cũng đến văn phòng, ngửi được mùi thơm nồng đậm trong văn phòng, lại vừa thấy tư thái thích ý của hai người, cũng đồng dạng nhịn không được bao lâu, sau khi đối máy tính uống hai chén nước sôi để nguội, tiến đến tham gia.
Một người nữ giáo viên đem váy kéo lộ bụng sờ lên, đột nhiên cảm khái, “Nếu có một ngày, bạn trai tôi không cần tôi nữa, Hạ Nguyên Nguyên, cô nhớ kỹ nhất định phụ trách.”
Phượng tỷ gật đầu, “Nhớ kỹ cưới tớ.” Nói, thuận tiện đem một ngụm nhỏ bánh gato cuối cùng nuốt vào, nhìn thoáng qua cô căn bản bụng nhỏ không có mảy may nhô lên, lại sờ lên mình, thở dài.
Không gả ra được, thật sự.
Hạ Nguyên mộng bức, “.. Phụ nữ cùng phụ nữ cũng có thể kết hôn?”
Nơi này không phải chỉ có nam nữ có thể?
Ba nàng giáo viên ngẩn người, đột nhiên cười ầm lên, Phượng tỷ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, “Nguyên Nguyên, cậu quá đáng yêu.”
Cô lại còn tưởng thật!
Hơn nữa nam nam cùng nữ nữ mặc dù pháp luật không có thừa nhận, mọi người đã sớm không cảm thấy kinh ngạc được không.
Hạ Nguyên: “…”
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, Hạ Nguyên cúi đầu đi xem, Mộ tiên sinh gửi tới một tấm hình, là cơm trưa đầy đủ sắc hương vị, hỏi cô đang làm cái gì, ăn cơm trưa sao?
Hạ Nguyên cầm điện thoại di động lên, chụp bức ảnh cho anh, “Không đâu, đang ăn đồ ăn vặt, chuyện gì?”
Mộ tiên sinh, “Tôi cảm thấy sườn kho chỗ này ăn thật ngon, cô có thời gian có thể nếm thử. Địa chỉ là xx đường Hương Hủy Cư.”
Qua vài giây đồng hồ, bên kia lại gửi tới một câu, “Cổ vịt? Đã lâu không ăn cổ vịt, vẫn là khi còn nhỏ có người cho tôi ăn chưa quá một lần..”
Đáng thương, thổn thức!
Vừa thấy lời này là có thể nghĩ đến ngữ khí của người bên kia, nhớ tới bọn họ đã là bạn tốt, Hạ Nguyên nghĩ nghĩ, xóa một nửa câu cảm ơn kia, chụp hình cổ vịt cay nồng, “Cái này cổ vịt cũng ăn thật ngon! Tôi mang về cho anh!”
“.. Đúng rồi, anh có thể ăn cay không?”
Mộ Cảnh Hành tay khảy nước ấm trong chén dừng một chút, “Có thể!”
Thế là Hạ Nguyên nghĩ nghĩ, đem loại cổ vịt cay nhất ra, thậm chí ngay cả Phượng tỷ đều không có đưa, toàn bộ mang theo trở về chia sẻ cùng Mộ Cảnh Hành.
“Ăn đi.” Hạ Nguyên cực kỳ hào phóng đem mang về tất cả cổ vịt đều đẩy lên phía trước Mộ Cảnh Hành.
Mộ Cảnh Hành dừng một chút, ngửi thấy vị cay xông vào mũi, hốc mắt kém chút bị hun đỏ, có chút cứng đờ, “Cô không ăn sao? Chúng ta cùng một chỗ ăn a.”
Hạ Nguyên lắc đầu, ngay thẳng nói, “Nhưng tôi không thể ăn cay như vậy.”
“Anh có thể ăn cay, ăn nhiều một chút!” Cô vừa nói vừa đem đồ vật đều đẩy đi tới, “Mau ăn đi!”
Mộ Cảnh Hành: “.. Ra là vậy.”
Mộ Cảnh Hành cầm lấy một cái cổ vịt, chậm rãi để vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
“Thế nào thế nào? Ăn ngon không?” Hạ Nguyên cao hứng hỏi.
Mộ Cảnh Hành dừng một chút, trong lỗ mũi phảng phất phun ra một cổ khói trắng, mỉm cười, “Ăn ngon.”
(Yue: Trời ơi bá tổng của tui =] ], xuống xác quá)
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha.
So tâm, ngủ ngon.
(nhìn có tiểu thiên sứ hỏi thời gian update, qwq cái này văn cơ bản đang viết, chỉ là cập nhật gần đây đều tại rạng sáng hai ba giờ, mọi người có thể sáng sớm F5 đến xem. Đang chậm chậm điều chỉnh, về sau tận lực không up muộn qwq)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!