Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh - Chương 37: Hạ Nặc hô hấp trì trệ, sau đó thả thân thể mềm nhũn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh


Chương 37: Hạ Nặc hô hấp trì trệ, sau đó thả thân thể mềm nhũn


Hạ Nguyên hôn đủ, mới rời khỏi môi anh, chép miệng một cái, tự mình cảm giác tốt đẹp hỏi, “Thế nào, hôn có dễ chịu không?”

Có cảm thấy cùng cô ở bên nhau rất đáng giá hay không?

Mộ Cảnh Hành không biết nên dùng biểu tình gì, đến cùng là ai cho cô dũng khí để cho cô còn kiêu ngạo như vậy?

Sau đó anh trình bày cặn kẽ, “.. Rất dễ chịu.”

Hạ Nguyên càng kiêu ngạo hơn một chút.

Cho nên nói, ai cho dũng khí?

(Yue: Ông anh chứ ai (¬_¬)

Hai người bọn họ coi như là ở bên nhau.

Mắt nhìn sắc trời, nghĩ đến Hạ Nguyên cũng đói bụng rồi, Mộ Cảnh Hành hỏi, “Muốn đi ra ngoài ăn hay là ở trong phòng?”

Bọn họ hình như là từ hôm qua liền không có ra ngoài ăn cơm, trên đường ăn qua một chén cháo, nhưng là cháo nên không làm no bụng được.

“Ra ngoài ăn đi.” Trong khách sạn này có buffet hải sản, ngay lúc này cô khả năng có thể ăn hết một con trâu, để cho người ta đưa quá phiền toái.

“Có thể.” Mộ Cảnh Hành đem cô kéo tới, nhìn thật tự nhiên dắt tay của cô, “Vậy chúng ta trực tiếp đi xuống chứ?”

Hạ Nguyên cũng không hất tay ra bên ngoài, nắm chặt thêm một chút, còn quơ quơ, “Được đó.”

“Đúng rồi, anh có mang theo tiền không? Chúng ta cùng đi mua ít đồ!” Cô nghĩ đến cái gì, hỏi.

“Muốn mua gì?” Mộ Cảnh Hành đóng cửa lại, ý cười từ đáy mắt từng chút từng chút thấm ra.

Hạ Nguyên nhìn chung quanh một chút, phát hiện không ai, liền lại gần, ánh mắt óng ánh, “Khục, không có cái gì đó đó..”

Trong khách sạn bỏ tương đối ít, một hộp cũng chỉ có ba cái..

Mộ Cảnh Hành nhìn ánh mắt của cô mới phản ứng được cô muốn nói cái gì, cả người đều cứng, trong mắt cảm xúc kích động phun trào, nhìn thật sâu vào cô một chút, “.. Được.”

“Mua nhiều mấy hộp.”

Hạ Nguyên dùng đầu đụng đụng ngực của anh, cố ý nghiêm túc kéo căng mặt ra, nhìn chung quanh một chút, thấp giọng ngay thẳng hỏi, “Vậy eo anh còn được hay không hửm? Không phải anh đau eo sao?”

Mộ Cảnh Hành nụ cười tú mỹ, cũng lộ ra một chút hàm răng trắng, cúi đầu đụng đỉnh đầu của cô, “Được hay không..” Tối về em sẽ biết.

“Hạ tiểu thư, Mộ..” Tiếu Thiên Thánh vừa mở miệng, liền bị Mộ Cảnh Hành đột nhiên quay đầu lại đưa tới ánh mắt bị dọa đến cứng lại rồi.

Một cái liếc mắt kia sóng ngầm mãnh liệt, phảng phất có hắc ám muốn từ trong vực sâu dâng lên, phảng phất có cái gì muốn mở ra cái miệng to đem hắn vứt vào vực sâu xé nát, Tiếu Thiên Thánh run một cái, toàn thân đều cứng ngắc không thể động đậy.

Hắn, hắn quấy rầy cái gì rồi?

“Tiếu tiên sinh, làm sao vậy?” Hai nữ đồng nghiệp ở đằng sau có chút ngờ vực đẩy hắn.

Hạ Nguyên cũng tò mò nhìn lại, “Hửm?”

Tiếu Thiên Thánh quay đầu muốn nói cái gì, nhưng lại nhìn lại, ánh mắt Mộ Cảnh Hành đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn lại nhạt nhẽo mà ôn nhu rõ ràng, “Không có việc gì.”

Phảng phất hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của hắn.

Nhưng hắn biết không phải vậy.

Không phải, kia mới thật sự là Mộ Cảnh Hành.

Hạ Nguyên có ý hỏi hai người nữ đồng nghiệp làm sao lại cùng hắn ở cùng một chỗ, trùng hợp như vậy sao, Tiếu Thiên Thánh không nghe thấy hai người nữ đồng nghiệp trả lời như thế nào, chỉ là tự mình giật mình, lấy lại tinh thần, liền cáo từ nói phải đi.

Mấy người khác đều nhìn qua.

Tiếu Thiên Thánh phía sau lưng đổ mồ hôi đến muốn phát lạnh cả người, “Công ty có người đang thúc giục, ở đây chơi nhiều ngày như vậy đã là rất khó có được, nếu không quay lại chỉ sợ trợ lý muốn đem công ty phá hủy luôn mất.”

“Hôm qua liền đã đặt xong vé máy bay, ngày hôm nay cùng đi với mọi người, chính là nghĩ nói lời từ biệt..”

Lời hắn nói đều nói đến trình độ này, mấy người đương nhiên không thể nói được gì, một người nữ đồng nghiệp cười trêu ghẹo, đi vội vã như vậy, nếu không nói hôm qua anh còn muốn lấy lòng, tôi còn tưởng rằng nơi này có mãnh thú hồng thủy đó.

Hôm nay mưa thẳng tới giữa trưa mới ngừng, không gặp Hạ Nguyên ra tới, hai người đồng nghiệp cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng, không chuẩn bị làm bóng đèn, hai người liền đi ra ngoài chạy một chuyến, kết quả thời điểm trở về liền gặp Tiếu Thiên Thánh, trên đường đi còn nói chuyện rất ăn ý, trêu ghẹo hai câu cũng không đủ.

Tiếu Thiên Thánh lại gian nan nói hai câu, liền vội vàng xoay người bỏ chạy, quay đầu nụ cười trên mặt liền rơi xuống.. Nơi này thật sự có mãnh thú hồng thủy không phải sao?

Mộ Cảnh Hành đối với Hạ Nguyên ôn nhu cũng không đại biểu bản thân anh ấy cũng ôn nhu như vậy. Ngày hôm nay Mộ Cảnh Hành không có tìm hắn để gây sự, hắn không tự chủ liền buông lỏng cảnh giác, còn nghĩ lại ở đây hai ngày, mặc dù không thể theo đuổi, nhưng hai mắt nhìn nhiều thêm xíu tổng không có việc gì đi.

Nhưng nếu không phải ánh mắt này nhắc nhở hắn đều đã quên, Mộ Cảnh Hành đó là người như thế nào?

– -hắn không thừa dịp anh không rảnh tìm phiền toái cho hắn lo chạy đi coi như xong, còn dám ở lại nơi này?

Là đầu óc bị phân dán lên sao?

Mộ Cảnh Hành hướng bóng lưng chạy trốn của hắn nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, quay đầu lại ở trong nhóm bạn bè có giới hạn của anh tìm người trừng trị hắn sau.

Anh gặp hai người nữ đồng nghiệp cùng Hạ Nguyên nói chuyện, cười cười, lấy một hình thức lời nói đột ngột mà không cho cự tuyệt chen lời, “Nguyên Nguyên đói bụng, tôi mang cô ấy đi ăn chút gì đó, còn các cô?”

Hai người nữ đồng nghiệp sửng sốt một chút, vội vàng phản ứng lại, “Chúng tôi vừa ăn no, liền không đi theo, các người tự tiện*.”

[*Yue:(Làm việc gì) theo ý thích của mình, không xin phép, không hỏi ai cả.]

“Đúng vậy, đi nửa ngày rồi cũng mệt mỏi, tôi muốn trở về ngủ một hồi.”

Lời mời khách sáo anh đều chưa nói, ánh mắt các nàng vẫn có chút tương đối tốt.

Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên đi ăn buffet hải sản ở sảnh ăn cơm.

Tuy rằng gọi buffet hải sản, nhưng kỳ thật trong này cái gì cũng có, chỉ là hầu như toàn hải sản, Hạ Nguyên đã sớm đói bụng, nếu không phải trong phòng có Mộ Cảnh Hành, bên trên “một trăm điều” cũng nói nhất định phải chờ người tỉnh lại, nếu không người ta sẽ tức giận, cô đã sớm chạy ra ngoài.

Thời điểm hai người bọn họ ăn cơm, ban đầu internet đang bình thường, đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin tức, toàn bộ có quan hệ với Hạ Nặc.

Hạ Nặc gần nhất tham gia phim « Đường sử » của đạo diễn Lưu muốn chụp poster lớn, đồng thời có thể xem như là nhân vật nữ chính trong đó.

Đám dân mạng phi thường không hiểu vì sao lại lựa chọn một người như vậy, lại lật ra những lịch sử đen kia của ả, nhao nhao ở Weibo đưa yêu cầu đổi một người tới diễn, dò hỏi vì cái gì Hạ Nặc có thể bắt tới nhân vật này.

Phía Hạ Nặc toàn bộ không có đáp lại, toàn bộ xử lý bằng cách im lặng, mặc cho đám dân mạng bình luận, xem bộ dáng là chuẩn bị giả chết.

Nhưng tương đối quái dị chính là, tất cả bình luận mắng ả, toàn bộ đều biến mất, mà ở trên mạng bắt đầu có sóng gió khác nhau, giống như là ai thả ra tiếng gió, nói Hạ gia lão đại cùng Hạ gia Nhị thúc ở giữa có chuyện xấu xa, ban đầu có nội tình, chẳng qua có một người có quyền thế bị hấp dẫn bởi Hạ Nguyên nên ra tay giúp đỡ bên này..

Bình luận càng bị xóa bỏ, đám dân mạng liền càng tức giận, nhưng mặt khác đại bộ phận “Người qua đường Giáp” đối loại ân oán hào môn này luôn luôn tương đối cảm thấy hứng thú, dứt khoát bắt đầu đào chuyện này kia của Hạ gia.

“.. Thật sự có thể chứ?” Hạ Nặc nhìn xem bình luận trên mạng, có chút lo lắng.

Triệu Thanh Vân tùy tay cầm một điếu thuốc, vò bóp một cái trước ngực của ả.

Sương khói lượn lờ làm mơ hồ ánh mắt hắn, chỉ có thể nghe ra một hai tiếng cười âm lãnh, không nghĩ tới Mộ Cảnh Hành có thể vẫn là một kẻ si tình, hắn khả năng còn bắt được thứ uy hiếp được cậu ta.. Hắn dùng thêm chút sức, “Cô không cần nghĩ những thứ này, tôi có chút mệt mỏi, hửm?”

Bất quá chỉ mấy lần phỏng vấn vô cùng đơn giản, thế nhưng thật nhiều thứ đều thấy được ở trên người Hạ Nặc, sau khi điều tra xong còn phát hiện thật sự là trùng hợp — nên nói là duyên phận không?

Lúc sau hắn tâm huyết dâng trào để cho người ta đi điều tra Hạ Nặc, liền phát hiện một sự kiện làm người thật kinh hỉ.. Nói không chừng đây chính là một cơ hội.

Triệu Thanh Vân nở nụ cười.

Hạ Nặc hô hấp trì trệ, sau đó thả thân thể mềm nhũn, dịu dàng ngoan ngoãn dựa sát ở trên người hắn, đưa tay giúp hắn mở nút áo. “Được, em biết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN