Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh
Chương 9: Nhân sinh chính là lên lên xuống xuống
Editor: Yue
Hạ Nguyên sửng sốt, giở trò lưu manh à!
Mộ Cảnh Hành im lặng một hồi, mới phản ứng lại, nhẹ giọng nói: “Thế nào, không phải cô muốn bắt tay với tôi sao?”
Kỳ thật trong nội tâm anh đang chửi thầm, nhìn dáng vẻ kinh ngạc, cũng không giống với muốn bắt tay anh của cô, quỷ mới biết đầu óc của anh bị vô nước như thế nào..
Nếu là người khác, lúc này khẳng định là thuận lời nói theo, nhưng Hạ Nguyên theo sao?
Hạ Nguyên sửng sốt, đột nhiên rút tay về, “Tôi muốn bắt tay thầy khi nào? Tôi là muốn..” Cầm hoa cho thầy!
Bởi vì dùng sức quá lớn, Mộ Cảnh Hành chưa kịp phản ứng đã bị cô trực tiếp kéo tới..
Hạ Nguyên giật mình, vội vàng duỗi tay ra ôm lấy người, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, sức lực tôi quá lớn, thầy..”
Ể, không đúng, không phải bây giờ đang nói chuyện anh ta giở trò lưu manh sao?
Mộ Cảnh Hành trực tiếp bổ nhào vào trong ngực cô: “…”
Hoài nghi nhân sinh.
Một đám lãnh đạo ở phía sau càng trở nên trầm lặng hơn.
Qua một lúc lâu, Mộ Cảnh Hành đứng thẳng người như không có chuyện gì xảy ra, buông tay ra, đem hoa đưa qua, rất tự nhiên nói xin lỗi, “Ngại quá, tôi hiểu lầm, làm phiền cô cầm giúp tôi.”
Khi sát khí trong mắt Mộ Cảnh Hành chưa lộ ra, trông anh thực sự giống một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ*, Hạ Nguyên ồ một tiếng, cũng có chút xấu hổ, xem ra người ta cũng không cố ý.
*Ngũ giảng tứ mỹ là hai tiêu chuẩn đánh giá của Trung Quốc, được ban hành vào đầu năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó, ngũ giảng bao gồm ăn nói văn minh, lẽ phép, lịch sự, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, có trật tự, có đạo đức; Tứ mỹ bao gồm tâm hồn đẹp, lời nói hay, hành động đúng mực, hoàn cảnh tốt. (nguồn GG)
Cô có vẻ phản ứng hơi lớn.
Xấu hổ ghê.
Những người lãnh đạo trường cũng hợp thời xuất hiện, phá vỡ xấu hổ, từng người trên mặt rất tự nhiên, giống như căn bản không có nhìn thấy gì, chào hỏi nói, “Aiiiz, làm sao lại đứng chỗ này không đi về phía trước?”
“Có chuyện gì muốn nói sao?”
Lãnh đạo nhà trường cũng xuất hiện đúng lúc để phá tan sự ngượng ngùng, tất cả đều trông rất tự nhiên, như thể họ không hề nhìn thấy gì, lên tiếng chào hỏi: “Này, tại sao lại đứng ở đây mà không tiến lên?”
“Có chuyện gì vậy? Nói ra đi?”
Lãnh đạo vốn dĩ muốn bắt tay cũng cười cười, bình tĩnh thu tay lại, thản nhiên nói: “Không có việc gì, chẳng phải tôi vừa thấy hiệu trưởng đẹp trai nên muốn nói vài câu thôi sao? Sao mọi người đi chậm như vậy?”
“Còn không phải đang thương lượng hôm nay nên “đón gió tẩy trần” cho đồng chí hiệu trưởng như thế nào hay sao? Thầy tham ăn như vậy, nếu tìm chỗ không hợp ý thầy, đến lúc đó thầy không được nổi giận nha.”
Hiệu phó Vương lắc đầu, vỗ bụng bia của mình, “Chỉ còn chờ kết quả cuối cùng của thầy thôi. Nếu thực sự ăn không ngon, tôi cũng sẽ không cho thầy thể diện đâu.”
Nhậm chức, không thể thiếu loại yến tiệc chiêu đãi này. Mộ Cảnh Hành cũng sẽ không cố kỵ thân phận của mình, tỏ vẻ thanh cao mà cự tuyệt, nhưng nếu để cho bọn họ quyết định, nói không chừng liền định địa phương tương đối..
Anh cười khẽ, gật đầu, “Tiểu Trương đã đặt chỗ rồi, tôi mới đến, không bằng hôm nay tôi làm chủ đi?”
“Như vậy sao được?” Mấy vị lãnh đạo cười chối từ, “Chúng tôi có thể được coi là chủ nhà ở nơi này, dù sao cũng nên để chúng tôi lo liệu chứ.”
Thoạt nhìn hòa hợp êm thấm.
Trên thực tế, nếu Mộ Cảnh Hành không phải người nhà họ Mộ, nếu như không có sự việc xảy ra mấy ngày trước thì tình hình bây giờ sẽ không hòa thuận được như vậy.
Mấy ngày trước, Mộ Cảnh Hành gặp tai nạn, người trong cuộc đều biết là do Trần gia làm, mà hai ngày này Trần gia bỗng xảy ra náo loạn. — Con trai trưởng của gia chủ Trần tương đối yếu, nhưng các chi phụ đều ổn định, cũng coi như là thịnh vượng.
Mấy ngày nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhánh phụ lộ ra.. Chỉ trong chốc lát, nhánh phụ chết liền chết bị thương liền bị thương, vật chứng tìm được đều chỉ ra một nhánh phụ khác.. Chỉ trong vài ngày, Trần gia liền có nguy cơ suy tàn.
Nhưng người trong cuộc nào nghĩ đơn giản như vậy, ánh mắt của bọn họ lại nhìn thanh niên xinh đẹp dịu dàng kia, nếu như nói bên trong không có vị này nhúng tay bọn họ sẽ không tin.
Ngay cả gia tộc mà Trần gia nương tựa lúc này cũng không dám ra mặt nói một lời.
Trần gia là một đứa con bị bỏ rơi, nguy cơ suy tàn không thể cứu vãn.
Sau sự việc này, mọi người đều đánh giá lại Mộ Cảnh Hành-người thoạt nhìn không có một chút nguy hiểm gì. Mộ gia chỉ còn lại một người này, tưởng như đem Mộ gia thâu tóm rất dễ dàng.. Nhưng bọn họ suýt chút nữa đã quên mất, càng chỉ có một người thì càng nguy hiểm.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Mộ gia còn đang lúc thế lớn không bệnh chết, bọn họ đều biết Mộ Cảnh Hành là tương lai của Mộ gia, vậy tại sao Mộ gia lại không biết? Ai dám xuống tay, sẽ nghênh đón một cuộc phản công không thương tiếc.
Có thể thành công hay không còn chưa biết, nhưng sau khi nó thành công.. hy vọng của Mộ gia đã không còn nữa, thì Mộ gia sẽ tuyệt vọng đến mức nào, loại phản công của gia tộc gần sắp tàn này phải mãnh liệt cỡ nào? Cho dù là Trần gia còn nương nhờ Triệu gia cũng không chịu nổi, thì bọn họ có thể chịu đựng được đến đâu?
Nếu như bọn họ xuống tay, đến lúc đó Triệu gia có thực sự gánh chịu dùm sự trả thù của gia tộc nửa tàn là Mộ gia để giữ họ không?
Sẽ không, không hề do dự bỏ con xe giữ con tướng là cái chắc.
Không ai dám động đến trừ khi Triệu gia tự mình làm. Ít nhất, một đám thư ký của Triệu gia ở trong khuôn viên ngôi trường này sẽ không dám.
Suy nghĩ trong đầu một đám người đều xoay chuyển, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, sau vài câu từ chối, liền đồng ý, “Vậy thì để thầy Mộ tiêu pha rồi.”
Còn có người nhìn Hạ Nguyên, có vẻ thản nhiên nói: “Ấy, cô Hạ phải không? Cùng đi đi.”
“Nói rất đúng, lần này cô Hạ cũng cực khổ tặng hoa rồi, tại sao không đi cùng nhau chứ?”
Ánh mắt Mộ Cảnh Hành chuyển động, trong lòng cười nhạo, một bầy cáo già. Anh không chút để ý liếc nhìn Hạ Nguyên, nếu cô đi, trong phút chốc sẽ bị lũ cáo già này lột sạch da.. Nhưng nghĩ đến cái suy đoán kia, anh lại nheo mắt không nói gì.
Người lãnh đạo nhìn toàn bộ quá trình cảm thấy hiểu rõ hơn. Hắn ta táo bạo hơn, mời lần nữa, “Vừa lúc, cũng cùng hiệu trưởng Mộ giải trừ hiểu lầm.”
Lãnh đạo trường đều nhìn Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên cũng không định đi, cô không quen với những người lãnh đạo này, cô có thể không hiểu chủ đề họ đang nói. Huống chi, nghe nói những nơi đàn ông độc thân tụ tập không thích hợp để cô lui tới, tốt hơn hết là nên về nhà chơi game cho lành.
Thấy cô không đi, lãnh đạo trường lại nhìn vẻ mặt của Mộ Cảnh Hành, phát hiện nhìn không ra cái gì, cũng không khuyên nữa, còn không biết anh ta đến tột cùng có ý tứ này hay không, lại tiếp tục làm cũng quá rõ ràng.
“…”
Mộ Cảnh Hành không nói chuyện.
Cong cong môi, thầm mắng một tiếng ngốc.
Người bình thường nhất định sẽ đi, ít nhất cũng có thể quen biết một ít lãnh đạo trường, sau này đánh giá chức danh nghề nghiệp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Bất chấp để tìm cơ hội.
Hạ Nguyên hoàn thành nhiệm vụ, một thân nhẹ nhõm đi về phía trước.
Đám sinh viên đã ra ngoài một cách trật tự dưới sự hướng dẫn của giáo viên. Mặt mày bọn họ hớn hở hết cỡ, suốt ngày ôm điện thoại vừa đi vừa bấm, chắc là đang có một cuộc trao đổi căng thẳng trên diễn đàn.
Chỉ có một số bạn học ngồi xung quanh cô và Phượng tỷ, ngồi bất động trên ghế. Như thể “phong cảnh ở đây rất tốt, tôi không muốn rời đi chút nào”.
Thấy cô đến, Nguyễn Phượng đứng dậy vẫy tay với cô. “Nguyên nguyên!”
Hạ Nguyên kêu một tiếng, “Phượng tỷ.”
Hai nữ sinh còn ngồi cách xa một chút đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền đẩy người bên cạnh, “Bà đứng lên, đổi vị trí đi.”
Lúc nãy nàng cách nữ thần gần như vậy, liền cảm thấy thoải mái, giờ mới nhớ tới chính mình còn cách một người.
Nữ sinh ở gần nhẹ nhàng từ chối, “Cô Hạ còn chưa ngồi xuống, bà còn muốn đổi vị trí nào?”
Nữ sinh ở đằng xa tức giận, hạ giọng, “M* kiếp! Có phải là chị em không?”
Nàng ta đã đứng bên cạnh cô Hạ lâu như vậy! Hơn nữa, ngay cả khi cô Hạ không ngồi xuống, không phải là có cô Nguyễn còn ở bên cạnh sao? Cô Hạ dù sao cũng phải đi qua.
Nữ sinh ở gần hơn tiếp tục cười, “.. Đừng hỏi, cái này quá rõ ràng.” Gần cùng xa có thể giống nhau sao? Khi ở gần có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể của cô Hạ, làn da mỏng manh, hầu như không có lỗ chân lông..
Huống hồ còn được cô Hạ nói vài câu..
Không muốn đổi T^T
Nữ sinh ở xa phẫn nộ đưa tay nhéo eo nàng ta, nghiến răng cố nén ra khỏi miệng hai câu, “Không biết xấu hổ! Lại đây quyết đấu!”
# thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật #
Đáng tiếc Hạ Nguyên cũng không dừng lại.
Nguyễn Phượng buồn cười nhìn hai nữ sinh bên cạnh, sau đó cầm quần áo của Hạ Nguyên cùng nhau rời đi. “Tạm biệt hai em.”
Nàng hỏi Hạ Nguyên, “Sao muộn như vậy cậu mới ra? Ở bên trong đó nói gì sao?”
“Không,” Hạ Nguyên không thèm để ý, “Chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ. Sau đó lãnh đạo nhà trường nói, tối nay để tớ đi ăn cơm cùng bọn họ, nhưng tớ từ chối.”
“.. Từ chối là tốt.” Nguyễn Phượng dừng lại rồi thở dài, cũng không nói dối trước mặt cô. “Hai chúng ta không nghĩ bàn về bất kỳ chức danh nghề nghiệp gì, cậu không cần biểu hiện trước mặt bọn họ, cùng ăn cơm với lãnh đạo, không thể thiếu bị chuốc rượu, là con gái vẫn phải chú ý bảo vệ bản thân mình.”
Bất kể là người có ý xấu hay không, không đi là tốt nhất.
“Ừm.” Hạ Nguyên gật đầu.
Nhìn thấy cái gật đầu của cô, Nguyễn Phượng cũng bỏ qua, ngừng nói về chủ đề này, thản nhiên cười, “Vừa rồi cậu nói có hiểu lầm là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chính là khi tớ đưa tay ra, hiệu trưởng nghĩ rằng tớ muốn bắt tay anh ta, kết quả là đưa tay nắm lấy, làm tớ còn tưởng anh ta giở trò lưu manh..”
“Bây giờ suy nghĩ một chút đúng là tớ hiểu lầm. Khi ấy tớ đưa tay, vừa vặn có một vị lãnh đạo ở đằng sau dường như muốn bắt tay với hiệu trưởng.”
Nguyễn Phượng nghe vế trước thì dừng chân, nghe vế sau lại thả lỏng người, cũng không quan tâm lắm, cười hai lần nói: “Thật sự là trùng hợp.”
– – Nguyễn Phượng cũng không biết, từ đầu đến cuối, không ai trong số các lãnh đạo trường thành công trong việc bắt tay hiệu trưởng.
Hai người vừa nói vừa trở về văn phòng, lấy túi xách, khóa văn phòng, “Giữa trưa cậu về nhà hả? Có muốn cùng đi ăn cơm hay không?”
“Tớ muốn mua hai bộ đồ, cậu cùng đi với tớ đi.”
Hạ Nguyên đồng ý, “Ăn ở đâu?”
Nguyễn Phượng cười đáp lại, “Tớ mời khách, — ăn bất cứ thứ gì cậu muốn trong căn tin trường.”
“Được rồi.”
“.. Cậu nói thật?” Nguyễn Phượng ngạc nhiên.
Hạ Nguyên gật đầu, “Thật.”
Thực sự mà nói thì cô khá tò mò về đồ ăn trong căn tin của trường, cô không kén ăn, nếu hương vị cũng không tệ thì trong tương lai cô liền ăn ở căn tin của trường.
“Được thôi.” Nguyễn Phượng đồng ý.
Hai người cùng đi đến căn tin của trường, bởi vì hai người nán lại một hồi, lúc này trong nhà ăn cũng không có quá nhiều người, cũng không có xếp hàng dài.
Hương vị cơm ở căn tin cũng không tệ lắm, mà món cũng tương đối nhiều, Hạ Nguyên cùng Nguyễn Phượng ăn rất ngon miệng.
Các bạn sinh viên vừa đi chậm vừa nghịch điện thoại trên đường sướng đến phát rồ rồi, lén chụp ảnh đăng lên diễn đàn. — Biết chế ở đâu không? Mấy cưng có biết chế đã gặp ai không? Ghen tị đi? Ghen ghét đi? Thật may mắn ha ha ha.
Bộ dáng này, là cô Hạ!
Quần chúng ăn dưa vội vàng tụ tập, “Chế gì ơi, báo số ký túc xá, chúng ta kết bạn nhé?”
Chủ nhà: Mấy cưng nghĩ chế ngốc à!
Sức nóng bài đăng này không hề nhỏ, nhưng Hot nhất, được nhiều người thảo luận nhất vẫn là bài viết về hiệu trưởng.
Đặc điểm của trường Đại học B luôn tương đối tự do, ngoài việc tập trung vào việc học tập, bản chất sinh viên cũng rất phóng khoáng, có rất nhiều cuộc thảo luận trên Tieba của trường mỗi ngày.
Lâu nay, hiệu trưởng các trường đại học trong mắt mọi người có đủ loại, nhưng đều có cùng một đặc điểm chung là lớn tuổi. Những người ở độ tuổi 40 đã được coi là trẻ.
Lần này bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng không nghĩ tới, hoàn toàn không nghĩ tới, ai mà biết đẹp trai thế này! Mũi, mắt, lông mày, môi, cằm đó.. ĐờMờ! Quả thực đẹp trai đến bùng nổ được không?
Bài viết đã có đến hơn bốn nghìn bình luận, mà lại rất kỳ quái, mỗi một bình luận đều thống nhất là“á, á, đẹp trai”.. hay là chỉ thêm vài chữ thôi “á, á, á, sắp điên rồi!” Dù sao từ đầu tới đuôi đều chưa xuất hiện chủ đề nào khác.
Nguyên nhân.. Thật ra lúc đầu không phải như vậy, mọi người không chỉ nói một câu như vậy, đáng tiếc có người không cẩn thận nói ra tên hiệu trưởng.
Hay lắm, vừa xuất hiện cái tên toàn bộ bài viết đều bị giới hạn.
Các sinh viên ngạc nhiên, đi tìm kiếm trên Internet, phát hiện khi đánh tên hiệu trưởng của họ đều cho ra một chút tin tức, nhưng đổi thành diễn đàn cùng Tieba, thế nhưng một cái đều không có.
Đã hiểu.
Các sinh viên im lặng một lúc, bám riết không tha, tạo một chủ đề khác. Lần này, họ không đi sâu vào chủ đề nào cả. Họ chỉ nói về vẻ bề ngoài. Họ thậm chí không thèm pha trò cong cong quẹo quẹo như bình thường, chỉ ấn vào “a a a a a” để một đám nhan cẩu phát tiết một chút.
Không thể không nói, tinh thần của các bạn sinh viên cũng thực cảm động.
Bạn cùng phòng: “Nếu ngày thường cậu chăm chỉ học hành như vậy thì cậu đã nhận được học bổng rồi.”
Tôi: “Học tập nào có quan trọng bằng việc liếm màn hình?”
Cuối cùng bài viết hơi sai lệch rồi, không biết là người nào, nặc danh yếu ớt nói một câu: Các người có cảm thấy không.. Nữ thần cùng XZ có chút xứng đôi .
Bài viết bỗng im bặt.
Các sinh viên nhìn nhau vài lần, dưới bài viết yếu ớt bốc lên một cái bình luận: Lúc ấy tôi còn tưởng rằng.. là lễ cưới của bọn họ.
+ 1
+ 2
+ số giấy căn cước
“…”
Mấy thế hệ đọc được bài viết này tròng mắt đều muốn rơi đầy đất, đám học sinh thật đúng là dám nói..
Các cô bây giờ thấy Mộ.. Đều hận không thể đi vòng.
Cũng không dám.
Đám sinh viên cũng không muốn bị tra địa chỉ. Chủ đề này chỉ kéo dài trong hai câu, liền được duy trì trở lại ý chính, đồng tâm hiệp lực đưa vào a a a a a!
Nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, vậy liền nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.
(*: Người nhân nghĩa thì muốn gặp người nhân nghĩa, kẻ thông minh thì muốn gặp kẻ thông minh; Cùng một sự vật hiện tượng, mỗi người với góc nhìn khác nhau, nhận thức khác nhau, cảnh giới khác nhau, và tầng thứ khác nhau mà có lĩnh hội, lý giải khác nhau)
Hạ Nguyên cũng không biết sự tình trên Tieba, cơm nước xong xuôi rồi đi mua sắm cùng Nguyễn Phượng, Nguyễn Phượng vừa đi vừa nói với cô một chút chuyện lý thú, vốn dĩ hai người đang rất vui vẻ cho đến khi nhìn thấy mặt một người phụ nữ trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời Đại.
Chiếc váy dài màu xanh lá, thanh thuần động lòng người.
Thoạt nhìn là một cái Talk Show.
Người dẫn chương trình đang hỏi: “Chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô có gì muốn nói không Hạ Nặc?”
Hạ Nặc chậm rãi thu ý cười, “Thành thật mà nói, những sự việc mấy ngày qua thật sự khiến tôi cực kỳ đau lòng.. bị mất fans, bị bôi đen, bị chửi rủa dồn dập,”
Ả cười chua chát, “Tôi gần như nghĩ mình đã làm điều gì đó ghê tởm lắm.”
“Giải thích cũng không ai tin, người đại diện nói với tôi: Tiểu Nặc, tôi tin tưởng em, nghệ sĩ nào cũng sẽ phải trải qua chuyện này, rồi sẽ ổn thôi.”
“Nhưng tôi không thể làm được.”
Khuôn mặt của Hạ Nặc trắng bệch, càng giống ả thật sự hồn nhiên không biết gì, để cho người ta không khỏi hoài nghi những tin tức thật giả kia, ả nói, “Tôi phải đứng lên nói rõ.”
“Đúng, không sai, bức ảnh đó là của tôi, nhưng tôi không thể hiểu nổi. Tôi chỉ thân mật bình thường với bạn trai thôi, vậy sao có thể bị chụp ảnh được, còn bị công bố ra ngoài.”
“Ngoài ra còn có vấn đề Tiểu Tam mà các người đề cập.. Tôi chỉ có thể nói rằng trong này có ẩn tình khác. Hạ gia cùng Quý gia có hôn ước, nhưng cũng không phải là cùng Hạ Nguyên và.. Về lý do tại sao tôi sao lại ở bên Quý Minh Nghiễn,”
Hạ Nặc nói che che dấu dấu, mặc người suy đoán, “Cũng có lý do, rồi các người sẽ biết.”
Người dẫn chương trình hiển nhiên cũng đứng về phía Hạ Nặc, hỏi, “Vậy Hạ Nặc, bây giờ cô có bằng chứng cho những điều này không?”
“Tôi không có.” Hạ Nặc lắc đầu, lời nói ngay thẳng, “Nhưng tôi không thẹn với lương tâm. Tôi đã nói tất cả những gì nên nói. Những người tin tôi sẽ tự nhiên tin tôi, còn những người không tin tôi thì cũng không sao cả.”
“Chỉ là tôi hi vọng,” Ả thần trông nghiêm túc. “Về sau nếu như không có bằng chứng, tôi hi vọng mọi người bảo trì một chút lý trí. Trước khi trút giận, hãy suy nghĩ trong ba giây và đừng mù quáng chạy theo trào lưu “bảo sao hay vậy”. Bạo lực mạng thực sự làm người ta tổn thương..”
Nguyễn Phượng tức giận cười nhạo ả, “Thật là một con Bạch Liên Hoa cao tay, sử dụng thật tốt thủ đoạn nói một nửa lưu một nửa, còn lương tâm trong sạch?”
Nàng lấy điện thoại di động ra, lên mạng. Quả nhiên liền thấy, một bộ phận fans còn khá tỉnh táo, nói rằng Bạch Liên Hoa chính là Bạch Liên Hoa, nghĩ ông đây sẽ tin?
Nhưng cũng có một số cư dân mạng đã bắt đầu dao động.. Nói không chừng thật sự có cái ẩn tình gì đó, cô ta dám cởi mở và trung thực như vậy, có lẽ có thể tín nhiệm một chút, nếu không sau này bị vả mặt càng tệ hơn sao.
Thậm chí còn có một số quần chúng ăn dưa cũng bắt đầu thốt lên: Thái độ của cô ấy rất tốt, đã biến anti fans thành fans rồi.
Chuyển thành fans cái rắm! Có ngu không?
Nguyễn Phượng cũng không ngần ngại đăng bình luận, “Tốt tốt tốt, cô nói đều đúng. Cuộc hôn nhân giữa Hạ gia cùng Quý gia trong hai năm qua đều là lừa dối mọi người. Những lời hứa mà Quý Minh Nghiễn nói khi đó đều có ẩn tình khác. Hạ Nguyên lãng phí hai năm thanh xuân cũng chỉ là giả tạo! Bạn trai của cô là vị hôn phu của người khác, cô có nỗi khổ tâm. Cô ngủ với vị hôn phu người khác là thân mật bình thường. Cô làm cái gì đều là không thẹn với lương tâm!”
Nguyễn Phượng trực tiếp @, “Cô nói coi nếu ông trời có mắt, có thể dùng một tia sét đánh chết các người hay không.”
Nàng là một thiên kim tiểu thư, bình thường cơ bản không chơi Weibo. Số lượng fans quá ít so với một minh tinh. Bình luận gửi ra trong phút chốc liền như bọt nước.
Nguyễn Phượng trong cơn tức giận liền chuẩn bị mua thuỷ quân, muốn đem bình luận của mình đẩy lên, dù sao nàng cũng có tiền.
Lần đầu tiên Hạ Nguyên nhìn thấy loại thao tác này, cả người hưng phấn, cũng không ngăn cản nàng, “Phượng tỷ, cậu muốn giúp tớ mua thuỷ quân à?”
Bị cô hùa theo, Phượng tỷ ngược lại dừng tay, “Cậu không ngăn cản tớ à.”
Con người ta đôi khi thật kỳ quặc. Đôi khi họ nghĩ rằng người khác đã xin lỗi. Không tha thứ thì không phải là cao cả. Khi nàng mua thủy quân, họ vốn là người bị hại cũng biến thành hùng hổ dọa người, đạo lý ở bên bọn họ cũng biến thành không đạo lý..
Hơn nữa vạn nhất bị lôi ra, người khác chắc chắn sẽ không nghĩ rằng nàng muốn mua nó, mà sẽ nghĩ rằng đó là do Hạ Nguyên độc ác thiết kế.
Hạ Nguyên ngờ vực, “Cản cậu?”
Phượng tỷ đang trút giận thay cô, sao cô có thể ngăn cản được chứ? Về phần phương pháp tốt hay không, sẽ có hậu quả gì không.. Đầu óc của Hạ Nguyên không tốt, không thèm nghĩ tới chuyện này, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.
Nếu như Hạ Nặc không nhảy ra, Hạ Nguyên cũng không sao cả, dù sao so với Hạ Nặc, cô cảm thấy Quý Minh Nghiễn đáng ghét hơn một chút, Hạ Nặc coi như gián tiếp giúp cô một chút chuyện nhỏ.
* * * Mà, thật ra, nguyên nhân chính là do cô suýt nữa đã quên mất vai nữ phụ của mình.
Nhưng nếu cô đã làm, Phượng tỷ vì cô mà tức giận nên nhất định không thể ngăn cản nha.
Đúng hay sai, cô tới từ mạt thế, còn cótam quan* hay sao?
(*: “Tam quan” bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan)
Hạ Nguyên dứt khoát thuận theo bước nàng đi, tự mình mua một nhóm thuỷ quân, còn mua không giấu diếm chút nào, cao hứng kêu mấy thủy quân này viết một câu, “Đoạt* tốt! Phát lì xì cho ngươi!”
(*: Lấy về cho mình từ việc tranh giành với người khác)
Hạ Nguyên là thật tâm thật ý, — Hạ Nặc đoạt, là cho cô lý do giải trừ hôn ước.
Nguyễn Phượng trợn mắt hốc mồm, sững sờ hồi lâu, cuối cùng vỗ đùi, khen một câu đoạt tốt!
Hạ Nguyên kéo nàng, “Đi dạo một vòng đi rồi chúng ta về biệt thự chơi tiếp.”
Hai người trở lại biệt thự.
Động tác của thuỷ quân rất nhanh, lần này yêu cầu của cố chủ quá mức đơn giản và thô bạo, căn bản không muốn che giấu dấu vết, bọn họ cũng không cần đổi nhiều tài khoản, chỉ cần tiếp tục lặp lại một câu..
Tốc độ này..
Kết quả chính là, sau khi Hạ Nặc kết thúc cuộc phỏng vấn, phía dưới Weibo cuối cùng cũng trở nên sôi động, fans được thêm trở lại, càng nhiều người thổ lộ nói tin tưởng phát ngôn của ả, tình hình một mảnh tốt đẹp.
Nhưng chưa được bao lâu thì một giây tiếp theo, trên Weibo của Hạ nặc, những bình luận nói tin tưởng ả, nói ả Bạch Liên Hoa hay fans nói ủng hộ ả một câu còn chưa đánh ra, liền bị hàng trăm hàng ngàn bình luận cùng lúc đẩy xuống, đến ảnh đại diện còn chưa kịp hiện ra tới một cái.
Hạ Nặc vừa mở Weibo ra, chính là đồng loạt một mảnh,
Giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Đoạt tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Quần chúng ăn dưa sợ tới mức dưa đều rớt.. Kinh khủng.
Hạ Nặc V: Thuỷ quân cố tình bôi đen tôi, Các fans ơi, đừng có bảo sao hay vậy..
Bình luận phía dưới:
Đoạt tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Đoạt tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Lâu lắm fans mới đăng được một cái bình luận: “Nặc Nặc em tin tưởng chị “, còn chưa kịp ngoi đầu lên đã bị đại quân # giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi! # đánh chìm.
Quần chúng ăn dưa: “…”
?
Phụt..
Thực xin lỗi nhịn không được.
Hạ Nặc kéo xuống, kém chút hất văng con chuột ra ngoài, cắn cắn môi, gân xanh lộ ra.
Đáng lẽ ả nói xong lời kia về sau đều là tình thế tốt đẹp, giờ lại biến thành một trò đùa bởi động thái này.
Ả đã cùng người đại diện chuẩn bị lâu như vậy, mới tìm được một cách xoay người. Nếu những bình luận đó cứ xuất hiện trên Weibo của ả, thì mọi chuyện liền xong rồi.
Nếu cách này thực sự không thành công.. Đôi mắt của Hạ Nặc trở nên sắc bén, siết chặt điện thoại. Vậy thì đừng trách ả.
Sắc mặt người đại diện của Hạ Nặc cũng không tốt lắm, Hạ Nặc không thể tùy tiện phản ứng, chỉ có thể chờ nhiệt lượng tự nhiên giảm bớt, nhưng đã thành như thế này, nhiệt lượng làm sao có thể phai nhạt? Người đại diện chỉ có thể liên hệ fans, để đám fans tăng thêm sức.
Fans não tàn mù quáng: Là thuỷ quân spam! Chúng tôi tin tưởng Nặc Nặc!
Thuỷ quân: Giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Fans não tàn cuồng oán: Các người chỉ biết câu này thôi à?
Thuỷ quân: Đoạt tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi!
Fans não tàn: “…”
MMP* !
(*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”. )
Weibo của ngày hôm nay đã bị # giành được tốt! Phát lì xì cho ngươi! # công hãm, còn chiếm được một số vị trí trên bảng hot search.
Weibo Hạ Nặc, từ đầu đến cuối, đều bị từng loạt từng loạt “đoạt tốt phát lì xì cho ngươi!” spam.
Người đại diện liên hệ người áp chế hot search, nhưng như thế nào cũng không áp xuống nổi.
Trên thực tế là:
Phượng tỷ: Thêm tiền!
Hạ đại ca: Hot search sao, lên top cho tôi!
Hạ nhị ca: Các người còn dám áp xuống? Khi dễ bố không có tiền sao? Lên cho bố!
Mộ Cảnh Hành: Không tồi.
Quần chúng ăn dưa thật lâu mới nhặt lại dưa của chính mình, che lại tâm tư nhỏ của mình, nhỏ giọng tự nói:. Biết rất rõ mua thuỷ quân là không đúng, nhưng mạc danh cảm giác thật thích là chuyện gì xảy ra?
Thật sự sảng khoái!
Đặc biệt thoải mái!
Ngay cả lòng bàn chân cũng cảm thấy thoải mái!
Trên thực tế, không chỉ họ cảm thấy thoải mái mà ngay cả thuỷ quân – những tên vẫn luôn spam, cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mẹ của con ơi, thật lâu không làm công việc đơn giản thô bạo như vậy. Đơn giản thô bạo khiến họ cảm thấy adrenaline* dâng trào, nghĩ vui ca, nghĩ nhảy múa cuồng nhiệt!
(*: Là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn)
Thuỷ quân đứng đầu ấn mở một bài hát, nương theo lấy vui đánh đánh vui đánh đánh a a vui đánh đánh vui đánh đánh, đem bàn phím đều bấm ra tiết tấu,
Vui đánh đánh vui đánh đánh, a a, vui đánh đánh vui đánh đánh*.
(*: Hãy nghe bài HẢO HÁN CA để feeling như mấy bạn Thuỷ quân này=] ])
Sau khi hoàn thành công việc bão spam bên Weibo của Hạ Nặc, hắn dĩ nhiên cảm thấy chưa đánh đã nghiền, ngại chưa đủ loạn, đem Weibo của Quý Minh Nghiễn cũng tiêu diệt nốt.
Sảng khoái!
Bên đây, Nguyễn Phượng cười muốn chết rồi khi nhìn thấy hiệu quả cuối cùng của sự việc lần này. Cùng Hạ Nguyên xem Weibo cả buổi chiều, rõ ràng trên Weibo đều là bình luận dạng này, xem mà sung sướng ghê gớm.
Thẳng đến tối mới về nhà.
Lúc này Mộ Cảnh Hành mới cùng một đám lãnh đạo trường cơm nước xong xuôi, sắc mặt lạnh lùng, toàn một đám cáo già. Anh đang suy nghĩ gì đó, không nhanh không chậm bước xuống xe, liền thấy cô nằm trên ghế tựa trong sân, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra biểu lộ kích động của cô.
Anh cũng không muốn quan tâm người khác lắm, đơn giản tự mình mở cửa, vào sân.
Sau đó liền nghe Hạ Nguyên trở mình, “Quý Minh Nghiễn?” Quý Minh Nghiễn cũng bị spam rồi?
Mộ Cảnh Hành dừng lại, đột nhiên mở miệng, “.. Quý Minh Nghiễn?”
Có hứng thú với Quý Minh Nghiễn như vậy? Suy đoán của anh sai rồi?
Hạ Nguyên aiiz một tiếng, quay đầu nhìn sang, “.. Hiệu trưởng?”
“Hạ Nguyên.” Mộ Cảnh Hành cười khẽ, “Thật là trùng hợp, không ngờ cô lại ở bên cạnh tôi.”
Trách không được. Hạ Nguyên đột nhiên nhận ra, chẳng trách trước giờ cô luôn cảm thấy giọng của hiệu trưởng có chút quen thuộc, lần trước chính là giọng nói này nói chuyện với Quý Minh Nghiễn, cô gãi đầu, “Hiệu trưởng biết Quý Minh Nghiễn?”
“Đều là hàng xóm, cũng đừng gọi hiệu trưởng nữa,” Mộ Cảnh Hành nói trước khi trả lời cô, đôi mắt thâm thúy, nhìn thẳng vào cô trong vô thức, “Tôi có thù với anh ta.”
Không gọi hiệu trưởng vậy gọi gì? Cái này không quan trọng.
Trọng điểm của vấn đề là có thù nha.
Lòng của Hạ Nguyên hơi động, nghĩ nghĩ, lại gần, khá là sốt ruột hỏi, “Thầy định đối phó với anh ta thế nào?”
Cô không phải là người tốt, cô sẽ rất vui khi nhìn thấy Quý Minh Nghiễn gặp xui xẻo.
Mộ Cảnh Hành nhìn vẻ mặt của cô, thu hồi ánh mắt, nụ cười lại trở nên tự nhiên dịu dàng, “.. Để anh ta thể nghiệm nhân sinh một chút?”
Hạ Nguyên, “.. Nhân sinh?”
“Nhân sinh chính là những thăng trầm lên lên xuống xuống..” Mộ Cảnh Hành mỉm cười, hơi dừng một chút, “.. Quanh quẩn quanh quẩn quanh quẩn quanh quẩn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quanh quẩn quanh quẩn quanh quẩn quanh quẩn!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Bảy ngàn hai chữ! Nhiều hay không! Nói tôi biết có nhiều hay không hả!
Chống nạnh! Đắc ý! Hất mặt lên tận trời!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!