Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện - Chương 155: Như vậy đã tốt lắm rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện


Chương 155: Như vậy đã tốt lắm rồi


Chuyện thư tình của La Kính cứ như vậy mà kết thúc. Tiếu Hi Hi không nhắc về chuyện này với Sở Hoài Nam, cậu cũng chẳng thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Vốn cho rằng thư tình của La Kính chỉ là gợn sóng nhỏ trong cuộc sống cấp ba, Sở Hoài Nam không ngờ rằng đây chỉ là một điềm báo trước, sau đó mới đến sóng lớn Trường Giang.

Việc học nặng nề như chẳng thể ngăn cản nỗi xao động của nam sinh trong tuổi dậy thì.

Dù sao Tinh Thần cũng là một trường học quý tộc nên có rất nhiều học sinh giống Tư Đồ Chấn Nhϊếp, dựa vào thành tích bản thân hoàn toàn không thể đậu vào trường đại học trong nước. Vì thế trong nhà nghĩ ra cách để bọn họ đi du học, tùy tiện chọn một trường “gà” nào đó rồi cầm tấm bằng học vị trở về là ổn.

Một bộ phận học sinh này không phải con số nhỏ, họ còn chuẩn bị cả phương pháp đầy đủ.

Bởi vậy một số bạn nam vừa muốn dốc lòng học tập lại bắt đầu nhiệt liệt đi theo đuổi bạn gái.

Sở Hoài Nam vừa phải vùi đầu học hành vừa phải đề cao cảnh giác.

Toàn trường đều biết cậu là em họ của Tiếu Hi Hi nên vô số nam sinh cố tình tìm cậu ‘móc nối’ quan hệ xem có thể “gần quan được ban lộc” hay không. Ai ngờ “quan gần” này mới là chướng ngại lớn nhất.

Có người viết giấy gửi cho Tiếu Hi Hi hẹn gặp mặt, người kia chân trước vừa bỏ vào hộc bàn của cô thì một giây sau, Sở Hoài Nam lập tức móc ra.

Có người kết bạn Wechat với Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam mượn điện thoại của cô rồi không cần lý do kéo người đó vào danh sách đen.

Còn có người như La Kính nhờ cậu chuyển thư giúp, Sở Hoài Nam sẽ dùng cách thức đối phó giống cậu ta để tất cả thư “chìm xuống đáy biển”.

Những việc Sở Hoài Nam làm, đương nhiên Tiếu Hi Hi đều biết.

Còn có một bức thư ‘lọt lưới’ mà cô vừa trông thấy.

Mặc dù dây thần kinh của Tiếu Hi Hi không phát triển nhưng vẫn hiểu thư tình.

Lần đầu tiên nhận được thư tình, Tiếu Hi Hi say sưa đọc.

“Vừa gặp em thì trái tim anh như lửa cháy lên trong l*иg ngực, cứ vậy mà ù ù, bùm bùm.”

Đây chẳng phải là mắc bệnh tim sao?

Ù ù là cái gì? Trạng thái của lửa đốt chăng? Bùm bùm gì? Tia lửa nổ tung tóe à?

“Nếu em đồng ý làm bạn gái của anh thì anh chắc chắn sẽ đối xử với em thật tốt, mua những thứ em thích và khiến em trở thành cô nữ sinh hạnh phúc nhất.”

Tiếu Hi Hi: Tôi sẽ không đồng ý đâu. Mỗi ngày nam sinh kia ngoài chơi game thì chính là lướt điện thoại, tuổi còn trẻ mà mặt mày mệt mỏi, thấy thế nào cũng là kiểu người có tỉ lệ tϊиɧ ŧяùиɠ sống sót không cao.

Hơn nữa, cô muốn mua cái nào thì liên quan gì đến cậu ta?

Rốt cuộc Tiếu Hi Hi cũng biết mấy ngày qua Sở Hoài Nam lén lút làm điều gì, ra là ‘dọn dẹp’ những lời tỏ tình của đám người này giúp cô.

Cô trầm tư một lúc vì động cơ của cậu.

Không muốn người khác tiếp cận cô? Không muốn cô yêu đương à?

Tiếu Hi Hi nghĩ mãi vẫn không rõ, thế là gõ lên công cụ tìm kiếm: Vì sao em trai không muốn chị gái yêu đương?

Đủ loại câu trả lời.

Có người nói “tỷ khống”, em trai có tình cảm ràng buộc mãnh liệt với cô nên cậu không muốn bất kì kẻ nào xuất hiện.

Có người nói do ích kỉ, cậu hy vọng chị gái sẽ vĩnh viễn chăm sóc mình, không muốn cô có cuộc sống riêng tư.

Còn có nhiều vấn đề gợi ý như “Vì sao chị gái và em trai không thể yêu nhau”, “Vì sao chị gái không thích yêu đương với em trai”… Hằng hà vô số vấn đề, nó khó giống như bảo phân biệt tên bài hát hay hiểu đề ngữ văn vậy.

Tiếu Hi Hi không khỏi nhíu mày, cô quyết định thay đổi cách đặt câu hỏi một chút, trực tiếp thành: Vì sao nam sinh không muốn một bạn học nữ yêu đương?

Hiển thị năm đáp án, trong đó có một câu nằm cao nhất.

“Cậu ta yêu đến nỗi muốn chiếm hữu bạn.”

Chắc hẳn có sai chỗ nào nên Tiếu Hi Hi lướt xuống tiếp.

“Bạn yêu cô gái đó nên tất nhiên không muốn.”

“Vấn đề ở sự chiếm hữu, có khả năng là bạn nam kia thích cô gái đó.”

Nhiệt độ bên ngoài vào mùa đông rất lạnh, hiếm ai ngồi trên hàng ghế dài trước cửa siêu thị cạnh trường học.

“Dì ơi, con muốn Coca Cola đá.”

Dì ở siêu thị biết Tiếu Hi Hi, mỗi ngày cô ghé siêu thị ít nhất hai lần.

“Trời lạnh như vậy mà còn uống đá à?”

“Vầng, con đang tìm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Tiếu Hi Hi mặc chiếc áo lông trắng to ngồi trên băng ghế.

Áo lông vừa dày vừa to. Dưới sự kiên quyết của Tiếu Hi Hi, thím đã mua cho cô chiếc áo lông dài đến mắt cá chân. Khi cô ngồi xuống, chiếc áo khoác dày cộp phùng ra ở bên eo, chỉ lộ ra một đôi chân mang giày thể thao màu đen.

Trên cái đầu bé nhỏ là tóc thắt bím đuôi ngựa, môi hồng răng trắng, mắt to linh động.

Nhìn từ xa như một chú chim cánh cụt mũm mĩm.

Run rẩy cầm chai Coca Cola, Tiếu Hi Hi nhìn thân cây khô héo phía xa.

Cô đang nghĩ từ khi nào Sở Hoài Nam bắt đầu thích mình? Cô cố nghĩ lại trước đây, chợt phát hiện ngoài ăn uống và thói quen sinh hoạt trên tinh cầu Lam Sắc thì không còn cái gì.

Cũng chẳng thể trách cô, mục đích cô đến thế giới này chính là nghiên cứu tình cảm con người, cộng thêm kì nghỉ có lương.

Cô nhớ lại điều kiện chọn chồng trăm năm của mình, có vẻ Sở Hoài Nam đều thỏa mãn mọi tiêu chuẩn.

Kết bạn đời trên tinh cầu Mạc Đắc vô cùng đơn giản, bởi vì đơn giản như vậy nên tỉ lệ kết hôn thấp đến đáng thương. Nếu rườm rà lại chẳng ai đăng kí.

Nếu như Sở Hoài Nam thích cô như thế thì rất đơn giản.

Tiếu Hi Hi cảm thấy kết bạn đời là một phần quan trọng trong cuộc sống nhưng chỉ vỏn vẹn là một phần mà thôi. Cô còn sự nghiệp, sở thích… Vậy nên cô sẽ không xoắn xuýt quá nhiều về việc này, đây cũng là cách mà cô xử lý loại chuyện tương tự thế này từ trước đến nay.

Cô cảm thấy có thể ký kết thì làm, còn không thì từ chối, vô cùng gọn gàng và linh hoạt.

Nếu hai người kết thành bạn đời, cho dù có một ngày trở về tinh cầu Mạc Đắc, cô trực tiếp dẫn Sở Hoài Nam về là được rồi.

Hình như Sở Hoài Nam cũng không có chỗ nào khiến cô ghét, dường như cô đã quen tất cả thói quen sinh hoạt của cậu rồi.

Nói cách khác, tiếp xúc với Sở Hoài Nam những năm qua, cậu đã biến thói quen sinh hoạt của Tiếu Hi Hi thành nề nếp của bản thân.

Tiếng chuông lớp học vang lên, cuối cùng Tiếu Hi Hi cũng uống xong chai Coca Cola, sau đó ném vào thùng rác tái chế.

“Oden* xong chưa dì?”

*Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm trứng luộc, củ cải Nhật, konjac và cá… đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.

Dì nói: “Chuông vào học reo rồi kìa.”

Oden nằm trong một hộp nhựa trong suốt có nắp hở, hơi nóng cùng mùi thơm thi nhau tản ra.

“Không sao ạ, tiết tiếp theo là số học, con học toán max điểm luôn rồi.”

Dì biết cô học giỏi nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Học tốt nên càng phải nghiêm túc, nếu không sẽ bị người khác vượt mặt.”

“Vâng vâng. Ăn trước đã, bằng không con cũng chẳng muốn học.”

Dì nhìn thấy ánh mắt mòn mỏi chờ đồ ăn của cô, chỉ có thể mỉm cười lấy chén dùng một lần ra: “Ăn cái gì?”

“Củ cải, gân bò, móng heo, rong biển, lụa konjac, bánh mật bọc đậu phụ, cho nhiều nước canh nhé.”

*Konjac được ép thành miến, vị sật sật, màu trắng sữa. Nó cũng được ép thành từng khối jelly ăn cùng món hầm oden.

Đặt chén Oden nhựa đầy ắp topping lên bàn, cô rắc hành, bột tiêu cay và cho mù tạt vàng lên nắp nhựa rồi ăn.

Nhìn sân trường trống trải cùng tiếng đọc sách vang lên trong phòng học, cô có cảm giác thật đặc biệt.

Cảm giác đặc biệt này gọi là: Trốn học ăn Oden…

Cách đó không xa có một bóng người bước nhanh về phía cô.

Tiếu Hi Hi đẩy nhanh tốc độ ăn, miếng da heo lớn “trôi tuột” vào trong bụng. Bánh mật bọc đậu phụ nóng hổi, kéo một cái thì bánh kéo dài thành một dải trắng. Tiếu Hi Hi cắn từng miếng dọc chiếc bánh mật như chú chuột chũi, nhai hai cái rồi nuốt vào bụng.

Tiếu Hi Hi ăn càng lúc càng nhanh, người kia cũng sải chân bước nhanh hơn, ông ấy cố gắng đuổi kịp đến trước mặt cô, vừa hay chỉ còn một ngụm canh.

“Tiếu Hi Hi, đang trong tiết học mà em làm cái gì đó hả?” Trên đỉnh đầu thầy chủ nhiệm chỉ còn vài sợi tóc mọc lưa thưa. Có thể vì tiết trời thu đông rất lạnh nên ông ấy luôn đội chiếc mũ len.

“Em ăn chút đồ ạ.” Tiếu Hi Hi nuốt đồ ăn trong miệng, uống hết nước canh, từ từ thở ra một hơi nóng hầm hập.

“Đang trong giờ học mà em ăn cái gì hả?”

“Tan tiết là em đã bắt đầu ăn, vẫn chưa ăn xong nên không thể lãng phí.”

Thẩy chủ nhiệm bị cô nói thế thì khựng lại, sau đó quát: “Nhanh chóng về lớp học!”

“Vâng.” Tiếu Hi Hi ăn cũng no rồi, cô ném chén nhựa dùng một lần vào thùng rác đỏ, hai tay đút vào trong túi áo lông rồi ung dung đi về. Nhìn cô như một chú chim cánh cụt mũm mĩm đang di chuyển.

Thầy chủ nhiệm: “Đi nhanh lên! Một lát đến lớp thì hết giờ mất!”

Giọng nói của thầy chủ nhiệm đầy nội lực khiến học sinh ngồi bên cửa sổ nhao nhao nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy chim cánh cụt bước nhanh hơn, hai ba bước đã vào trong dãy lớp học.

Tiếu Hi Hi lên lầu đã trông thấy Sở Hoài Nam vừa bước xuống: “Em đang muốn tìm chị đây, chị vừa đi đâu vậy?”

Cô để mặc cho Sở Hoài Nam cởi khóa kéo áo khoác lông giúp mình. Bởi vì áo quá dài nên lúc kéo xuống dưới, Sở Hoài Nam phải ngồi xổm làm.

Nam sinh cao lớn đó trông không khó chịu chút nào, dây giày của Tiếu Hi Hi hơi lỏng nên cậu tự nhiên ngồi xuống buộc lại cho cô.

Tiếu Hi Hi nhìn chằm chằm mái tóc xoăn mềm mại trên đầu cậu, từ trước đến nay nó không hề thay đổi, vẫn là màu nâu mềm mại, bồng bềnh.

Cô vươn tay xoa tóc cậu.

Mấy năm nay vì Sở Hoài Nam cao quá nhanh, còn cao hơn Tiếu Hi Hi một cái đầu nên từ lâu rồi, cô không xoa tóc cậu nữa.

Cơ thể đang ngồi xổm của Sở Hoài Nam chợt cứng đờ, cậu từ từ ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Tiếu Hi Hi nhìn thẳng đôi mắt ấy xuyên qua lớp kính trên sống mũi cậu, bình thản hỏi: “Em thích chị à?”

Cô nhìn thấy nét cười nhạt của Sở Hoài Nam cứng ngắc trong nháy mắt, trong mắt ánh lên sự hoảng sợ, tay phải vô thức siết chặt.

Tiếu Hi Hi biết Sở Hoài Nam có một thói xấu, đó chính là suy nghĩ nhiều, đồng thời còn theo hướng xấu nhất.

Cô ngắt mạch suy nghĩ của cậu, nói: “Chị mắc chứng thoái hóa tình cảm, có thể em không hiểu đó là ý gì nhưng có rất nhiều chuyện mà chị chẳng thể đồng cảm với em, cũng khó cảm nhận tình cảm vốn có của nhân loại.”

Sở Hoài Nam biết Tiếu Hi Hi đang nói tới “cô”.

Giống như bị vây trong không gian kín mít, Sở Hoài Nam muốn tìm hiểu về một Tiếu Hi Hi thật sự, một Tiếu Hi Hi bên trong cơ thể này. Vậy nhưng, cậu vẫn chưa thành công, bây giờ cô lại nói thế như mở ra cánh cửa giúp cậu.

Cứ như đang nói: Chào mừng em đến tìm hiểu chị.

“Không thành vấn đề.” Sở Hoài Nam liên tục gật đầu, hai tay từ từ nắm chặt bàn tay phải của cô. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra tay cậu đang run rẩy.

“Không thành vấn đề, chị như bây giờ đã tốt lắm rồi, chị không cần hiểu gì cả.”

“Khi nào em không hiểu, khi nào không cảm nhận được thì anh sẽ cảm nhận thay em. Em muốn chạy về phía trước thì anh lập tức đuổi theo ở đằng sau, em chạy nhanh thì anh lập tức ôm em trở về. Em muốn sao thì làm vậy, anh chỉ thích em như thế thôi.”

Ánh mắt Sở Hoài Nam đầy vẻ nghiêm túc, thậm chí trong đôi mắt còn lóe lên ánh sáng.

Tiếu Hi Hi có thể cảm giác tình cảm sôi trào, mãnh liệt tựa sóng biển ập vào cô. Gió biển man mát thổi nhẹ làm cô vô cùng dễ chịu và thoải mái, thậm chí còn muốn lăn trên bờ cát ấy.

“Em đồng ý.”

Hi Hi Gritt hơi hếch cằm, cơ thịt trên mặt rất phối hợp nở nụ cười.

Trên hành lang yên tĩnh, ánh nắng từ cửa sổ thủy tinh ở bên ngoài hắt vào, Sở Hoài Nam quỳ một chân trên đất, cái trán khẽ tựa vào mu bàn tay của Tiếu Hi Hi. Hình ảnh ấy đẹp như một bức tranh.

Thiếu niên tuổi mơn mởn cầu hôn.

“Tiếu Hi Hi! Sở Hoài Nam! Không lên lớp mà làm gì ở đây hả! Chơi trò chinh phục à?” Thầy chủ nhiệm đội mũ len vọt vào từ bên ngoài, tư thế tựa như “trư đột mãnh tiến*”.

*Vội vàng một cách thiếu thận trọng

Nụ cười khó khăn lắm mới hiện lên trên khuôn mặt Tiếu Hi Hi tan vỡ trong chớp mắt: “Em muốn cạo sạch tóc ông ấy.”

Thầy chủ nhiệm không nghe rõ: “Cái gì mà không có tóc cơ?”

Sở Hoài Nam đứng dậy, nắm chặt tay cô không chút lo lắng, cười đáp: “Không có gì, cô ấy nói ánh nắng ạ. Ánh nắng đẹp, hôm nay thời tiết đẹp thật.”

Thầy chủ nhiệm: “Thời tiết tốt như vậy mà không đi học, đứng đây sống phí thời giờ làm gì? Nhìn thoáng qua thì hai đứa chơi cái gì vậy? Hòa thượng chịu giới luật à?”

Tiếu Hi Hi: “Vẫn nên cạo đi.”

Sở Hoài Nam: “…”

Cô không thể nói ít vài câu sao, nếu không cậu không thể cứu vớt nữa đâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN