Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện - Chương 7: 7: Lời Đồn Vô Căn Cứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện


Chương 7: 7: Lời Đồn Vô Căn Cứ


Thỉnh thoảng trong bữa tiệc sẽ mở một vài bản nhạc nhảy cổ xưa, đám ác ma nhảy múa những điệu nhảy lố bịch buồn cười một cách khó hiểu, Tô Mạt Lê chưa bao giờ khiêu vũ cả, cô cũng không có bạn nhảy, cũng không quen ác ma nào hết.Cơ thể của Hắc Vụ cao hơn Tô Mạt Lê hai cái đầu, do Chris Fado tạo ra theo chiều cao của bản thân, cho nên Tô Mạt Lê bi thương phát hiện ra rằng, tay cô ôm lấy cổ của Hắc Vụ còn chật vật thì làm sao mà khiêu vũ được cơ chứ, rõ ràng là đang treo trên người Hắc Vụ thì đúng hơn.

Tô Mạt Lê là người yêu cái đẹp lại vừa chú ý vẻ bề ngoài, cảm thấy tư thế khiêu vũ này không ổn chút nào.Đã mấy trăm năm Chris Fado không khiêu vũ rồi, nhìn nữ ác ma bám lên cơ thể của người khí ảo, cảm thấy không nói lên lời, trông thật ngu xuẩn.“Đợi chút đã.” Tô Mạt Lê buông tay ra, chạy bước nhỏ vào trong phòng.

Chọn một đôi giày cao gót cao bảy phân từ bên trong tủ giày ra, đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh rất phù hợp với mái tóc màu bạc của cô.Chris Fado nhìn từ phía xa, cảm thấy cô giống như một con bạch tuộc màu bạc thành tinh vậy.Cô lộng lẫy động lòng người, không có gì để bắt bẻ, đi đôi giày cao gót bảy phân, bước tới trước mặt Hắc Vụ, ừm, khoảng cách chiều cao đỡ nhiều rồi, mỉm cười khoác tay trái lên trên cổ Hắc Vụ, tay phải đan vào tay Hắc Vụ có cảm giác như sờ vào bột nhào: “Mi chắc hẳn không biết khiêu vũ nhỉ, để ta dạy mi, chân trái của ta bước lên, thì chân phải của mi lùi lại…”Vẫn là Chris Fado biết khiêu vũ cơ bản nghe ác ma tóc bạc lẩm bẩm ngắt quãng, cô nói vô cùng tỉ mỉ, khi eo cong xuống tạo thành một độ cong đẹp đẽ, cho dù ăn nhiều thứ ở thế giới loài người như vậy nhưng vẫn rất gầy, khi sờ vào lưng cô là có thể phát hiện, anh chỉ cần bóp cái eo đó một cái là có thể bẻ gãy eo cô.

Đúng thật là ăn đồ ở thế giới loài người chẳng có tác dụng gì cả.Khi bản nhạc đổi sang bài khác, Tô Mạt Lê lật miếng thịt bò, nhẹ nhàng khiêu vũ theo tiếng nhạc, đám mây đen dày đặc bay lơ lửng trên bầu trời, Tô Mạt Lê ngước đầu nhìn vào đôi mắt của Hắc Vụ, đôi mắt của nó vô cùng đẹp, giống như viên hồng ngọc được đặt trong đám nhung màu đen.Tô Mạt Lê lại lần nữa cảm thấy nhận Hắc Vụ về đúng là quá đúng đắn, cô đã hiểu được vì sao lại có nhiều người thích nuôi sủng vật như vậy rồi, đương nhiên, cô cũng không tính là cô đơn, cô còn có một đám ma vật nhỏ nữa.Trông đám ma vật nhỏ có vẻ rất kiêng dè ma khí trên cơ thể của Hắc Vụ, hôm nay vô cùng ngoan ngoãn, chắc hẳn qua vài ngày thấy Hắc Vụ vô hại lại bắt đầu lộng hành ngay thôi.Một bản nhạc kết thúc, Tô Mạt Lê xoay vòng đầy xinh đẹp, cúi người xuống coi như kết thúc, dường như Hắc Vụ cũng học theo cô mà hơi cúi người xuống.Tô Mạt Lê nhảy xong thì hơi thở dốc, đầu mũi rịn ra một chút mồ hôi, miếng thịt bò bít tết vang lên tiếng tanh tách, mùi thịt thơm lừng tràn vào mũi, Tô Mạt Lê đặt hai miếng thịt lên trên đĩa, ngồi xuống ghế, khi đang định từ từ thưởng thức, đằng sau người lại vang lên tiếng kết giới bị phá vỡ, chỉ cần có ác ma đi vào trong sân thì kết giới sẽ bị phá.

Tô Mạt Lê quay đầu lại nhìn đúng lúc kết giới bị phá vỡ.Ác ma tuấn tú với mái tóc màu đỏ xõa trên vai dang rộng đôi cánh màu đen của anh, bay lơ lửng trên bầu trời.Tô Mạt Lê kinh ngạc nhìn về phía ông chủ của cô, sao đột nhiên lại tới đây vậy chứ.

Không phải buổi trưa đã gặp mặt rồi sao?Chris Fado nhận ra rằng cô nhóc này luôn bày ra khuôn mặt mỉm cười cung kính trước mặt anh, nhưng khi ở riêng thì biểu cảm hành động lại thay đổi rất nhiều, giống như hai người khác biệt vậy.Nếu như Tô Mạt Lê nghe thấy lời nói trong lòng của đại ác ma thì nhất định sẽ văng tục luôn quá, có thể giống nhau được hả? Biểu hiện ở nhà mình với ở trong văn phòng của lãnh đạo lại giống nhau được thì có mà điên à.Theo tầm mắt của Chris Fado, Tô Mạt Lê nhìn thấy miếng bít tết đã được nướng xong, cô hiểu ra rồi, ông chủ tới đây để ăn chứ gì.Không sai vào đâu được, Chris Fado ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Tô Mạt Lê vô cùng tự nhiên, nâng cằm lên nói: “Ăn.”Tô Mạt Lê tỏ vẻ, cái chuyện bị người khác nhìn lúc ăn này, hai lần đầu thì còn cảm thấy có hơi áp lực và ngượng ngùng, khi thấy Chris Fado không thèm quan tâm tới cô thì cô cũng buông thả luôn.Bên trái là nĩa bên phải là dao, Chris Fado ăn hết sức thoải mái, từng miếng từng miếng thịt, răng môi đẫm vị thơm ngon, ăn phần mình vẫn còn chưa đủ, nuốt một tiếng thịt xuống, đôi mắt liếc thấy Chris Fado càng ngày càng đói khát, cô hơi do dự một chút, chắc ác ma sẽ không ăn ác ma đâu nhỉ?Liếm liếm bờ môi hỏi: “Ngài uống máu tươi hay là rượu nho ạ?” Uống chút đi mà, uống một chút là no rồi.Chris Fado: “Rượu nho.” Một lần ăn của đại ác ma có thể no được rất lâu, Chris Fado cảm thấy cơ thể ác ma của anh không hề đói, nhưng trong lòng đột nhiên lại muốn ăn một chút gì đó.Tô Mạt Lê cũng không sai bảo Hắc Vụ, tự mình ngoan ngoãn rót đầy rượu nho cho ông chủ.Miếng bít tết thứ hai chín năm phần, khi cắt ra có thể nhìn thấy thớ thịt tươi non, Tô Mạt Lê nhìn mà thèm thuồng, nhét một tiếng to vào trong miệng, thịt bò rất mềm, chỉ cần phết một chút hành xay nhuyễn và nước sốt lên trên là đã đủ ngon miệng rồi.“Thịt gì vậy?”Nghe thấy ông chủ cất tiếng hỏi, Tô Mạt Lê vừa nhai vừa trả lời: “Thịt bò, bò uống bia, nghe nhạc mà lớn ấy.”“Đưa ta một miếng.”Hả? Tô Mạt Lê xác định mình không có nghe thầm, đối diện với đôi mắt đang nhìn chằm chằm của ông chủ, cô cũng không dám động vào phần còn lại nữa, làm sao mà biết được miếng mà cô đưa có phải là miếng mà ông chủ muốn ăn hay không chứ, cứ đưa hẳn cả đĩa lẫn dao nĩa sạch sẽ sang cho rồi.Chris Fado dùng nĩa cắm thịt lên xem một lát, chậm rãi há miệng ra, thử một miếng nhỏ.

Mùi vị khó mà diễn tả được, thịt mềm nhưng không nát, Chris Fado lại nếm thêm một tiếng nữa.Tô Mạt Lê cảm thấy, may mà ác ma chưa nếm thử đồ ăn ở thế giới con người, nếu không thì sau này ngoài máu ra, có thể còn phải mở một bộ phận mua sắm nữa ấy chứ.Từ trong đôi mắt hơi khép lại của đại ác ma, Tô Mạt Lê cảm thấy ông chủ ăn tới mức sướng miệng luôn rồi, sau này cô có thể mang thịt đỏ tới đây nhiều thêm một chút.Từ khi Chris Fado ăn thịt bò, mỗi lần Tô Mạt Lê nấu ăn thì anh đều có thể tới đây một cách trùng hợp.

Tô Mạt Lê rất khó hiểu, khứu giác của đại ác ma tốt tới mức kết giới của cô chỉ là đồ trang trí thôi hả? Cô không tin, phong bế thêm ba tầng nữa, cuối cùng đại ác ma vẫn tới đây được.Chris Fado bật cười, kết giới nhiều thêm thì có tác dụng gì, anh có Hắc Vụ mà.Là đại ma vương của lãnh địa, chuyện Chris Fado tới nơi ở của Tô Mạt Lê nhiều lần đã tạo nên sóng gió vô cùng to lớn.

Đám ác ma đã bao giờ thấy đại nhân Fado gặp nữ ác ma nhiều lần như vậy đâu chứ? Nhiều lần thì cũng thôi đi, quan trọng là nữ đó! Có lẽ nào, đại nhân Fado cuối cùng cũng có hứng thú với nữ ác ma rồi sao?Thế là có rất nhiều nữ ác ma xinh đẹp yêu kiều bắt đầu rục rịch, đến cả đứa ác ma dị dạng có mái tóc màu bạc kia còn có thể, bọn họ có mái tóc đen yêu kiều thì sao lại không được cơ chứ? Tô Mạt Lê cũng cảm thấy gần đây khi đi ra bên ngoài, có rất nhiều người đang đánh giá cô, còn có nữ ác ma cố tình ưỡn bộ ng*c cao ngất đi qua trước mặt cô, Tô Mạt Lê nhìn một cách ganh tị, trông tuyệt thật đấy, lắc qua lắc lại, cúi đầu nhìn lại bản thân, cũng được mà, áo ngực của cô cố định rất tốt, đúng vậy, có rất nhiều nữ ác ma thuộc trường phái tự do không mặc áo ngực.Sau khi gặp phải mấy lần, lại nghe thấy mấy lời đồn đoán, Tô Mạt Lê hiểu ra rồi, cô bây giờ đã xuất hiện tin đồn với ông chủ rồi.

Cô chỉ muốn nói, tình nhân nhỏ của bạo vương gì đó, cả đời này cô cũng không đi nổi trên con đường đó đâu, nhiều nhất thì cô cũng chỉ là đầu bếp riêng của đại ác ma mà thôi.

Không phải cô khoác lác đâu, cô cảm thấy có khi trong cả cái Ma giới này chỉ có mình cô, và “một nửa” Chris Fado là ăn đồ ăn của con người.

Cho nên Chris Fado chỉ có thể đến chỗ cô để ăn chực thôi.Nhưng ông chủ lại không nói gì về tin đồn, đương nhiên là cô không thể hé răng nói gì rồi.

Nhưng cô cảm thấy nếu cứ đồn như vậy, boss Chris không gần nữ sắc…!à không, boss Chris Fado nhất định sẽ xử lý đám ác ma kia.Mới đầu khi Chris Fado nghe thấy những tin đồn này thì chỉ cảm thấy nực cười, cái đám đầu óc ngu dốt kia đúng thật là giỏi tưởng tượng vớ vẩn, quan sát Tô Mạt Lê thông qua Hắc Vụ, bản thân cô vẫn kiên định không tin cũng không đồn đại những điều đó đã khiến cô tránh được một kiếp.Ngay sau đó là một vài nữ ác ma vô cùng xinh đẹp bắt đầu không ngừng tự mình dâng hiến bản thân, Chris Fado cười lạnh, cái đám này đúng là không nhớ đòn nhỉ.

Sau khi giải quyết vài con, đám ác ma trở nên yên tĩnh, đám nữ ác ma cũng không mặc đồ da đen hở hang nữa, ngoan ngoãn mặc áo choàng đen lên.Tô Mạt Lê thấy vậy thì rất vui mừng, mọi người cứ làm đồng nghiệp bình thường không phải rất tốt sao, cứ phải động vào ông chủ bạo lực làm gì chứ! Bị xử lý rồi chứ gì.Nhưng tin đồn không hề dừng lại, chẳng qua chỉ là không nói một cách quang minh chính đại mà thôi, thậm chí là còn đồn tới tận lãnh địa của một vài ma vương khác, mọi người giật mình hiểu ra rằng, chẳng trách Chris Fado lại không gần gũi phụ nữ, hóa ra là gu khác biệt à, thích kiểu dị dạng.Tô Mạt Lê ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, tỉ mỉ bón phân, đốm đen trên những bông hoa được trồng bằng mặt trời giả đã biến mất rồi, trở nên tươi tắn rực rỡ, đẹp không tả nổi, Tô Mạt Lê rất có cảm giác thành tựu khi nhìn những đóa hoa xinh đẹp trong vườn hoa này.Khi Chris Fado tới, Tô Mạt Lê đang đội mũ rơm chổng mông lên, dúi đầu vào không đóa hoa hít lấy mùi thơm.

Cảm nhận được áp lực quen thuộc, Tô Mạt Lê đứng dậy nói: “Chúc đại nhân ngày mới tốt lành.”Tuy rằng đã tiếp xúc với Chris Fado lâu rồi, Tô Mạt Lê đã không còn sợ anh như lúc ban đầu nữa, cô cảm nhận được Chris Fado không có ý định xử lý cô, lời nói hành động cũng trở nên thoải mái hơn một chút.Chris Fado liếc nhìn cô: “Đang làm gì vậy?”“Hoa nở rồi.” Tô Mạt Lê chỉ vào vườn hoa: “Có đẹp không ạ?”Chris Fado đã nhiều lần đồng hóa trên người Hắc Vụ vô thức trả lời: “Đẹp.”Tô Mạt Lê cũng sửng sốt, cho dù là giọng điệu hay là giọng nói thì đều rất giống với Hắc Vụ, quay đầu lại nhìn Hắc Vụ, nó đang trừng mắt đứng dưới cây Hắc Mộc nô đùa với đám ma vật.Chris Fado cũng theo đó mà nhìn qua, cất tiếng hỏi: “Cô định dùng đám ma vật kia để làm gì?”Tô Mạt Lê lắc đầu: “Cứ nuôi như vậy đi, bao giờ biến thành ác ma rồi thì để bọn họ đi.”Tô Mạt Lê cũng đã từng nghĩ, những ma vật mà cô nuôi như vậy, sau khi biến thành ác ma có khi nào sẽ thay đổi tình cảm hay không, nhưng khi suy nghĩ lại, dù có biến thành ác ma giống như cô thì đã làm sao, cô cảm thấy tốt hơn cái đám ngoài biết đánh nhau ra thì chỉ biết uống máu kia nhiều.Chris Fado không hiểu tâm lý của Tô Mạt Lê, ác ma sẽ không thương tiếc con non, càng không có sự yêu thương, anh có thể nhìn thấy được rõ ràng sự thiện chí và sự yêu thương bảo vệ mà Tô Mạt Lê thể hiện với đám ma vật thông qua Hắc Vụ.

Anh không có thứ tình cảm này, cũng không làm được, nhưng anh không ghét sự “lạc loài” này của Tô Mạt Lê, mỗi việc mà cô làm đều rất kỳ quặc, nhưng anh lại có thể nhìn như vậy mãi được.Đột nhiên anh nhận ra chiếc mũi của Tô Mạt Lê rất đẹp, mặt trời giả kia hắt một tầng sáng lên khuôn mặt cô, biến thành sự lấp lánh mà cả Ma giới này không hề có.“Hôm nay cũng ăn thịt bò.” Tô Mạt Lê cười nói, ăn cùng với cơm trắng thì đúng là hết ý luôn.Đại ma vương ngồi lên ghế bập bênh, đung đa đung đưa, thi thoảng lại mở mắt ra nhìn, động tác của ác ma tóc bạc ở trước bếp lò đâu ra đấy.Ác ma Tam Giác hẵng còn trẻ tuổi mà đã có thể đảm đương một phương nhận ra rằng, lãnh chủ ma vương đại nhân của anh ấy gần đây luôn chạy tới nhà của một ác ma, ma vương đại nhân chỉ cần không ở trong điện, thì cơ bản đều sẽ ở bên nhà của ác ma kia, đi tìm nhiều lần rồi, Tam Giác và Tô Mạt Lê cũng quen mặt nhau.Tạo mối quan hệ tốt đẹp với thư ký của tổng giám đốc thì luôn đúng đắn, khi Tô Mạt Lê đối diện với Tam Giác thì đều nở nụ cười chuyên nghiệp ôn hòa, ma thú ký khế ước của Tam Giác là một con thỏ to béo lông màu đen, thường hay ngồi trên vai của Tam Giác, khi Tô Mạt Lê đã thân quen với Tam Giác liền muốn vuốt ve con thỏ to lớn có bộ lông bóng mượt này.Tới khi có một lần cô vô tình nhìn thấy con thỏ đen há cái miệng của nó ra, càng há càng to, to tới mức rách toạc máu bắn ra một cách kinh hoàng, dễ dàng nuốt chửng một con ma thú nhỏ, cô liền bỏ cái suy nghĩ muốn sờ con thỏ kia.Du͙© vọиɠ của con người là không có giới hạn, có ma vật thì sẽ muốn người khí ảo, có người khí ảo rồi thì cô lại muốn nuôi một con ma thú.Ma thú đều là con non được sinh ra từ bên trong cây Dựng Thú ở rừng Đản Thú, bào thai của cây Dựng Thú có hình cái bọc, xếp thành hàng bên trên cành cây, bên trong quả có hình cái bọc mang thai con non, sờ lên bề mặt cái bọc thì giống như sờ lên da thịt vậy, tới ban đêm sẽ có ánh sáng màu xanh ngọc mờ ảo tỏa ra từ bên trong, đợi tới khi cái bọc đã trở nên chín muồi sẽ rơi từ trên cành cây xuống, ma thú sẽ bò ra từ nên trong.

Nếu như ác ma muốn ký khế ước ma thú của mình, thì cần phải nhỏ một giọt máu của mình lên trên cái bọc từ khi nó vẫn còn chưa chín muồi, muốn ma thú như thế nào, thì cứ tưởng tượng ra vẻ bề ngoài, đẩy một dòng ma khí vào bên trong là được.Có một lần khi Tam Giác tới nhà của Tô Mạt Lê tìm Chris Fado, Tô Mạt Lê hỏi: “Nếu muốn ký khế ước ma thú thì ngoài máu ra còn cần chuẩn bị gì nữa không?”Tam Giác đưa cuộn da dê cho Chris Fado, đang đứng ở một bên đợi triệu hồi, nghe thấy vậy thì trả lời: “Cô muốn nuôi ma thú à?”“Ừm, muốn nuôi.” Vốn dĩ cô không nuôi một là vì không quen thuộc với hoàn cảnh, cô không biết được ma thú có thể lớn tới mức nào, ma thú lớn nhất mà cô từng nhìn thấy thì lớn bằng một nửa căn nhà.

Nếu con mà cô nuôi sẽ lớn tới mức như vậy, thì cô sẽ nuôi ma thú ở đâu được đây.

Bây giờ thì ổn rồi, nếu như thực sự là loại to thì sẽ ngủ ở ngoài sân, trông coi nhà cửa rất tốt.

Thứ hai là cuộc sống của cô cũng không được tính là ổn định, bây giờ thì ổn rồi, về mặt ý nghĩa nào đó thì cô là đầu bếp của đại nhân Fado, cũng coi như có chút danh tiếng trong đám ác ma ở lãnh địa, ma thú ăn ma thực và ma khí, cũng ăn ma thú, những động vật thuộc tính thức ăn, cô có thể nuôi nổi.Tam Giác nói quá trình ký khế ước ma thú với cô, cũng không khác gì mấy so với những gì mà cô biết.Tam Giác: “Đợi khi ký khế ước hoàn thành, khi ma thú được sinh ra thì bản thân cô sẽ có cảm ứng tâm lý.”Tô Mạt Lê nghe thấy vậy thì cô cùng kinh ngạc, còn có chức năng này á hả?“Khoảng bao lâu thì sinh ra vậy?”Tam Giác chỉ con thỏ đen trên bả vai: “Hơn mười ngày là Tam Biện đã ra đời rồi.” Con thỏ lông đen tên là Tam Biện.Tô Mạt Lê gật gật đầu, bề ngoài của ma thú mà cô muốn thì cô đã nghĩ kỹ trong lòng rồi, bề ngoài là một con mèo lớn có bộ lông mềm mại, tốt nhất là lớn lên có thể để cô cưỡi.

Đợi tới khi cái cánh toàn thịt của cô tiến hóa thành đôi cánh thì không biết phải bao lâu nữa, có một thú cưỡi thì vẫn tiện hơn.“Thế thì cũng nhanh đấy, có cần chuẩn bị ổ không?”Tam Giác: “Ổ?”Tô Mạt Lê: “Nơi để con non ngủ ấy, bọn chúng vừa được sinh ra là đã có thể hút ma khí rồi à?”Tam Giác lắc đầu: “Không cần chuẩn bị, khi bọn chúng ra đời là đã trưởng thành rồi, bọn chúng sẽ tự mình hút ma khí, đi tìm đồ ăn.”“Uầy, giỏi vậy luôn ấy hả?”Tam Giác nói tới ma thú là anh ấy thấy hứng thú, khó có khi nở nụ cười, khuôn mặt cool ngầu cứng ngắc nở nụ cười khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu: “Khi Tam Biện ra đời vừa mới bò ra khỏi bào thai thì đã nuốt chửng một con non rồi, con non đó còn ra đời sớm hơn Tam Biện một chút.” Tam Giác tự hào vuốt ve con thỏ có hàm răng cứng cáp.Tô Mạt Lê tỏ vẻ: Gia tộc họ Tam các anh đúng là cái nôi của dũng sĩ, khi ma thú của cô chào đời, cô nhất định sẽ đợi ở dưới cây, tránh cho con khác vừa mới chào đời nuốt chửng mất.“Tam Giác.” Giọng nói của Chris Fado vang lên, khuôn mặt Tam Giác cương cứng, quay lại trước mặt Chris Fado: “Đại nhân.”Khóe mắt Tô Mạt Lê liếc Chris Fado một cái, đúng lúc đụng phải ánh mắt của đại ma vương.Ánh mắt mắt này là sao chứ? Lạnh lẽo ghê..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN