Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 136: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (17)
Chương 136: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (17)
Editor: Tiêu
Beta: Min
“Chính phủ vì xóa bỏ nguy cơ là ốc đảo mà hy sinh anh, vậy anh đoán thử, ốc đảo và em, ai nguy hiểm hơn? Nếu anh vì vậy mà thiếu đi một sợi tóc, em sẽ san bằng khu Thanh Hải, khiến cả Hoa quốc chìm xuống biển!” Tâm trạng Nhiếp Gia cực kỳ kích động, cắn chặt răng, trên người tỏa ra sát khí, lúc này y chẳng khác nào một kẻ điên đầy cố chấp.
Thời Kham bất đắc dĩ lại đau lòng, hắn tiến lên một bước muốn an ủi Nhiếp Gia, Nhiếp Gia liền lùi về sau một bước, giống như đang phòng bị hắn.
Hai người trầm mặc đứng trong làn gió biển gào thét, Thời Kham nhìn nước mắt trong mắt Nhiếp Gia, nhẹ nhàng nói: “Anh hy vọng có hòa bình chân chính, vì nhân loại còn sống, hơn thế nữa là vì em. Em là dị năng giả cấp sáu duy nhất trên thế giới, em vì anh mà từ bỏ lập trường của mình, gia nhập Hoa quốc, gánh trên vai sự tồn vong của đất nước. Trong cơn bão chiến tranh này, năng lực của em càng lớn thì trách nhiệm lại càng nặng. Anh hy vọng có thể đem đến hòa bình cho em, trong cuộc sống đó em sẽ không phải làm anh hùng vạn người chú ý, có thể hưởng thụ cuộc sống không buồn lo. Anh chưa từng thấy em cười thực sự vui vẻ, em có biết không?”
“Vậy cũng không được… Không được là không được!” Khóe mắt Nhiếp Gia đỏ chót, cả người y không khống chế được mà run rẩy, nước mắt lăn xuống gò má.
Thời Kham không cho y có cơ hội chạy trốn, tiến tới ôm Nhiếp Gia vào lòng.
Nhiếp Gia bất lực nghiêng đầu dựa vào vai Thời Kham, hai tay ôm eo hắn thật chặt, nước mắt chảy vào cổ áo hắn, miệng nức nở khóc: “Em không quan tâm anh vì cái gì mà làm vậy, em không cho anh đi. Chỉ cần anh ở đây là em đã rất hạnh phúc rất vui vẻ rồi, vì thế anh đừng có đi.”
“Anh không sao đâu, đó cũng không phải một quyết định qua loa, Nếu như lời Ninh Lãng nói là giả, gã dùng lời nói dối lấy mạng của sĩ quan chỉ huy bộ đội thống chiến, làm gì có chuyện ngon ăn như thế.” Thời Kham ôm Nhiếp Gia, ghé vào tai y nhẹ nhàng cọ cọ, dụ dỗ y nói: “Đến lúc đó cũng sẽ có một nhóm dị năng giả bảo vệ anh, không có chuyện gì đâu.”
Nhiếp Gia trầm mặc, Thời Kham không nhìn thấy vẻ mặt của y, muốn kéo y ra để lau nước mắt, kéo sau gáy Nhiếp Gia một chút, không kéo được, muốn lùi một bước buông ra thì Nhiếp Gia lại úp mặt vào ngực hắn, ôm chặt hơn nữa.
Thời Kham biết đã dỗ được vợ rồi, đứng im không nhúc nhích, động viên mà sờ sờ đầu Nhiếp Gia.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Gia mới ngẩng đầu lên, chóp mũi đỏ ửng, nói: “Em đi chung với anh.”
Trên mặt Thời Kham không có gì biến hóa.
Nhiếp Gia cuống lên, “Hoặc là đi chung, không thì đều không đi!”
“Im nửa ngày chỉ để nói cái này thôi à?” Thời Kham cười nói: “Vậy thì đi thôi, tổng thống cũng không nói không cho anh đưa vợ đi cùng.”
Hắn ôm eo Nhiếp Gia, hai người cùng nhau đi về, trên đường về là ánh trăng sáng ngời phủ bạc lên vạn vật.
Nhiếp Gia nhìn lén hắn vài lần, còn tưởng rằng Thời Kham sẽ phản đối, bản thân y cũng đã sẵn sàng trường kỳ kháng chiến, y nhỏ giọng nói: “Anh đừng có gạt em, đừng có mà lét lút rời đi.”
Thời Kham đan tay mình và y lại, “Nếu anh biết em phải tới một nơi nguy hiểm thì anh cũng sẽ chắc chắn đi cùng em. So với việc để em ở nhà lo lắng chờ đợi thì không bằng chúng ta cùng nhau đi.”
“Muốn chết thì cùng chết.” Nhiếp Gia nói.
Thời Kham cười cốc đầu y một cái, cảm xúc của Nhiếp Gia vẫn có chút không tốt, Thời Kham nắm tay y về nhà, dỗ y cả một đường.
Ngày hôm sau Thời Kham để Hạ Thanh Đường đi báo lại cho Tổng thống Hạ Điềm, bị không ít người phản đối. Hạ Điềm là trung tâm của quyền lực, Nhiếp Gia là trụ cột của dân chúng, nếu y chết ở ốc đảo, vậy thì khác nào tổng thống hy sinh?!
Quan trọng nhất là, nhỡ đâu Nhiếp Gia không giữ vững được lập trường hiện tại, đứng về phía Ninh Lãng mà phản chiến… Vậy không phải là nguy rồi sao?
“Mấy người là nhà quân sự hay là người đặt ra thuyết âm mưu hả?” Hạ Thanh Đường lạnh mặt giễu cợt, “Nhiếp tiên sinh đánh cược mạng sống cứu Hoa quốc, các người còn ở đây nghi ngờ y sẽ phản bội, bảo mấy người đi ốc đảo thì ai có gan đi hả!”
Sảnh tiếp khách của khu Thanh Hải đứng đầy người, đều là sĩ quan cao cấp từ cấp tá trở lên, mỗi người một câu phản đối, bị Hạ Thanh Đường chế giễu như vậy, sắc mặt chẳng đẹp nổi.
“Trung tá, trên bất kỳ bàn cờ chính trị nào cũng không thể đặt tính mạng dân chúng ra đánh cược. Tôi biết Tống Thượng úy có quan hệ khá tốt với Nhiếp Gia, vốn không nên lo lắng gì nhưng tình trạng của ốc đảo thay đổi, năng lực của Ninh Lãng cũng là một biến số, chúng ta không thể không vì sự tồn vong của cả quốc gia mà cân nhắc.” Một thiếu tướng nói.
Hạ Điềm chưa tỏ thái độ, cửa sảnh tiếp khách bị đẩy ra từ bên ngoài, Tống Noãn Dương mặc một thân quân phục, đi tới nói: “Mấy người không cần quan tâm, tôi đi cùng Nhiếp Gia là được.”
Thẩm Tô cũng đi theo phía sau cậu, “Tôi sẽ đi theo để bảo vệ Tống Thượng úy.”
Mọi người biến sắc, Hạ Điềm cũng không vui cau mày, “Thẩm Thiếu giáo,Tống Thượng úy, ai cho phép hai cậu tự quyết định?”
“Ốc đảo không có ai biết tôi, ngài Tổng thống, cho dù Ninh Lãng thật sự muốn hòa đàm thì cũng không thể tha thứ cho gã, tội của Ninh Lãng là không thể tha, lần này đối với chúng ta là một cơ hội hiếm có. Không cần biết dị năng của Ninh Lãng là gì tôi cũng có thể khống chế gã ít nhất là mười phút, Nhiếp Gia và Thẩm Thiếu giáo có thể gϊếŧ gã trăm ngàn lần.” Tống Noãn Dương nghiêm túc nói: “Tôi cũng tin tưởng bốn mươi triệu người ở ốc đảo không phải toàn bộ đều giống Ninh Lãng, chỉ cần không có Ninh Lãng thì thu phục ốc đảo chỉ là chuyện thời gian.”
“Ngay cả Nhiếp Gia chúng tôi cũng cực lực phản đối y đi ốc đảo, Tống Thượng úy, cậu thật sự không rõ vị trí của mình rồi!” Có người trách mắng.
Tống Noãn Dương nói: “Nhiếp Gia không phải là loại người chỉ vì mấy người phản đối là có thể làm quyết định của y bị lung lay.”
“Mấy người đi ra ngoài trước đi, Thanh Đường cũng đi ra ngoài.” Hạ Điềm nói.
Tổng thống cũng đã lên tiếng, đám sĩ quan muốn nói gì nữa cũng chỉ có thể ngậm chặt mồm.
Hạ Điềm nhìn Tống Noãn Dương nói: “Cậu nói cũng không phải không có lý, nhưng cũng rất nguy hiểm, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
“Không nhiều lắm.” Tống Noãn Dương nhún vai: “Chúng ta và ốc đảo đã trong tình trạng một mất một còn, chuyện đến nước này ngài muốn chu toàn cả hai bên là điều không thể. Không cần biết là suy nghĩ bao nhiêu đối sách, rối rắm bao lâu, kiểu gì ngài cũng phải mở hộp ra mới biết được con mèo chết rồi hay chưa.”
Hạ Điềm trầm mặc nhìn cậu nửa ngày, sắc mặt âm trầm nói: “Tống Thượng úy, bây giờ cậu không khống chế tôi chứ?”
Tống Noãn Dương sợ hết hồn, vội vàng nói: “Sao tôi lại dám làm chuyện thất lễ như vậy chứ?!”
Hạ Điềm nhìn Thẩm Tô, đau đầu, ngả người xuống ghế tựa, bảo hai người ra ngoài, một người rồi lại một người, chỉ biết thêm phiền.
Nhiếp Gia cũng không biết ở khu Thanh Hải có chuyện này, càng không biết Tống Noãn Dương lại không biết nặng nhẹ mà muốn đi cùng chẳng khác nào đi du lịch ốc đảo. Trước khi đi ốc đảo, Thời Kham vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm.
Quá trình xác nhập các căn cứ bên ngoài đôi khi sẽ gặp phải phản kháng, dị năng giả bên ngoài có lưới thông tin nhạy bén đồng thời lại không tin chính phủ Hoa quốc cho lắm, không nói rõ ràng liền xảy ra xung đột với bộ đội, không thể hòa giải thì Thời Kham sẽ mang theo đội ngũ tới hiện trường.
Nhiếp Gia ở bên cạnh nhìn Thời Kham mệt không chịu nổi, nghi cái này ngờ cái kia, để bọn họ ở bên ngoài tự sinh tự diệt không được à?
Hết chương 136.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!