Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính - Chương 141: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (22)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính


Chương 141: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (22)


Chương 141: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (22)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

Nhiếp Gia hoảng sợ trợn tròn mắt, cố gắng muốn bắt lấy tay Thời Kham nhưng lại chỉ kéo được một cái khuy áo.

Vô số người mất trọng lực mà bay thẳng lên không, trong nháy mắt, ngay cả thân ảnh của Thời Kham mà Nhiếp Gia cũng không tìm được chứ đừng nói đến việc cứu hắn. Đã có người thay nhau rơi xuống đảo, hóa thành bãi thịt nát trong nháy mắt!

Trong lúc đó, Nhiếp Gia không ngừng dịch chuyển đến mặt đất, y quay đầu liếc mắt về phía Ninh Lãng một cái.

“Tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh.” Ninh Lãng ác liệt cong môi cười.

Một lần nữa Nhiếp Gia dịch chuyển đến mặt đất, thở dốc, hai tay y nắm chặt, sau đó y hét lên, dùng lực tách hai hòn đảo. Lực hút của Ninh Lãng vẫn chưa biến mất nhưng hai hòn đảo đã bị Nhiếp Gia tách ra, mọi người đều thoát chết.

Ninh Lãng lại khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, vung một tay xuống, thay đổi lực hút của hạt trong nháy mắt, mọi người ở trên không bắt đầu roi xuống với tốc độ kinh người.

Lông mày Nhiếp Gia nhíu chặt, ngừng thở.

“Ninh Lãng, tao đệt cái con mẹ nhà mày!” Hạ Thanh Đường bay giữa không trung chửi ầm lên, từ đầu tới giờ cô vẫn không ngừng thả khói đỏ ra, cuốn lấy mình và những người xung quanh, mặc dù không làm quán tính của lực hút biến mất nhưng cũng không đến nỗi lúc cao lúc thấp mà hôn mê.

“Đoàng!” một tiếng súng vang lên, đạn lập tức bị Ninh Lãng hất bay, Thời Kham dùng khuỷu tay che lại mũi và miệng của mình, trong đôi mắt tràn ngập sát khí.

Nhiếp Gia liếc mắt nhìn hắn, lập tức hiểu.

“Chuyện đến nước này rồi mà con người bọn mày vẫn nghĩ rằng đạn như thế này có thể làm tao bị thương sao?” Ninh Lãng vung một tay nửa vòng tròn, kéo riêng Thời Kham ra, đầu ngón tay cong lại, Thời Kham lập tức bị hất bay ra ngoài, trong chốc lát liền sẽ bị đập người vào khán đài, khói đỏ của Hạ Thanh Đường cũng không kéo kịp hắn lại!

“Sếp!” Hạ Thanh Đường Tuyệt vọng gào thét, cầu viện nhìn về phía Nhiếp Gia.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nhiếp Gia lại không đi cứu hắn mà dịch chuyển đến phía Ninh Lãng.

“Vô dụng.” Ninh Lãng vung tay lên, một tảng đá lớn bay tới, Nhiếp Gia và hòn đá như hai cục nam châm trái dấu bay thẳng về phía nhau.

“Rầm.” tảng đá bị Nhiếp Gia đánh vụn, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, Nhiếp Gia nắm một cái, trên khuôn mặt tràn ngập sự phẫn hận và sát khí nhằm về Ninh Lãng.

Cả hai đều là lực cơ bản, có lẽ Ninh Lãng không làm gì được Nhiếp Gia, nhưng, “Mày muốn gϊếŧ tao cũng khó.”

Ninh Lãng chỉ tay về một phía, Nhiếp Gia liền bị đẩy lùi khỏi người Ninh Lãng.

“Vậy sao!” Nhiếp Gia cắn răng, tiếng điện tích trên đầu ngón tay nổ đùng đoàng cực kỳ ghê người, chỉ trong một hơi thở, tia điện hàng vạn vôn tựa như sét đánh được bắn ra từ tay Nhiếp Gia, trong nháy mắt đó, toàn bộ bầu trời sáng rực như ban ngày, tất cả lực hút do dị năng của Ning Lãng tạo ra biến mất toàn bộ.

Nhiếp Gia không hề ham chiến, một đòn trúng liền dịch chuyển đến cạnh Thời Kham, đưa hắn về trên mặt đất đúng lúc.

Lực hút của Ninh Lãng biến mất, các dị năng giả mặc dù vẫn còn đang rơi do quán tính nhưng mức độ lực hút như vậy không còn ảnh hưởng đối với bọn họ nhiều nữa. Thay nhau sử dụng dị năng để trở về mặt đất, bụi mù tan đi, lúc này mới phát hiện đảo chính bị Nhiếp Gia phá nát một nửa.

“Ninh Lãng chết rồi?” Hạ Thanh Đường chạy về phía Thời Kham, sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp người.

“Bây giờ chúng ta vẫn còn đang nổi trên không trung đó.” Nhiếp Gia dậm chân, mặt đất vẫn không nhúc nhích, nửa hòn đảo chính vẫn đứng vững như núi Thái Sơn mà bay trên không.

Thời Kham ôm lấy Nhiếp Gia, gì chặt y vào lồng ngực mình, Nhiếp Gia thở dài một tiếng, thuận thế dựa đầu vào vai Thời Kham nghỉ ngơi, y vẫn còn đang thở hổn hển, hiển nhiên là mệt không thôi.

“Em cực khổ rồi.” Thời Kham xoa xoa đầu y.

Động tĩnh ở đảo chính lớn như vậy, đã khiến những hòn đảo chung quanh chú ý, vô số dị năng giả đều tới để vây gϊếŧ, cho dù Ninh Lãng đã thực sự chết rồi thì nguy cơ cũng chưa được giải trừ. Dị năng giả không gian hi sinh, Nhiếp Gia gần như là kiệt sức, muốn đối mặt với hơn mười triệu dị năng giả còn lại trên đảo, bọn họ căn bản không có phần thắng.

Lúc này các dị năng giả bình an đáp đất tiếp tục chém gϊếŧ lẫn nhau, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại của dị năng giả nước Hoa chính là bảo vệ an toàn cho Thời Kham.

“Tống thượng úy, trước đó cậu nói có thể tìm được dị năng giả hệ tinh thần đứng sau màn?” Thẩm Tô ôm Tống Noãn Dương chạy tới, Thời Kham không cho bọn họ thở dốc một hơi liền nghiêm túc hỏi.

Tống Noãn Dương nghiêm túc gật đầu, “Có thể, Ninh Lãng là dị năng giả cấp 6, tinh thần lực rất mạnh, người kia cần phải khống chế Ninh Lãng nên sẽ không có cách nào phân tâm khống chế Nhiếp Gia, cho nên người kia vẫn chưa phát hiện được dị năng giả yếu ớt như tôi, giờ cô ta vẫn còn đang ở trên đảo chính!”

Thời Kham nói: “Trung tá, cô có thể phong tỏa toàn bộ đảo chính không?”

Hạ Thanh Đường ngẩn ra, hừ một tiếng đầy ngạo mạn, “Không được thì cũng phải được!” Cô lùi về sau hai bước, hai tay nắm chặt, thả ra toàn bộ dị năng bao trùm toàn bộ lĩnh vực, khói đỏ mênh mông như biển tràn ra từ dưới chân cô, bao phủ lấy mọi người, không tới mấy phút đã tạo thành một vùng tràn ngập khói đỏ bao phủ lấy toàn bộ đảo chính.

Sau đó Hạ Thanh Đường cảm thấy mình mạnh miệng rồi, thở hồng hộc nói: “Tôi mệt quá, sếp, anh muốn làm cái gì thì nhanh lên, hình như tôi không chống đỡ được lâu đâu.”

“Không chịu nổi cũng phải chịu, Tống thượng úy, dẫn đường đi.” Thời Kham chống tay lên đầu gối đứng lên, tiện tay lấy một cái dao săn trên mặt đất.

“Em đi cùng anh.” Nhiếp Gia vội nói.

“Nhiếp Gia!!!!” Một giọng hét khản đặc từ vùng cháy rụi truyền đến, Ninh Lãng mất nửa cái vai, cả người rách rưới, cháy khét, gã bay lên giữa không trung, liếc mắt một cái liền tìm được vị trí của Nhiếp Gia, điên cuồng gào thét: “Tao muốn mạng của bọn mày!”

Tay trái của Ninh Lãng vẫn còn, đột nhiên giơ lên, trực tiếp làm một hòn đảo đập xuống đảo chính, không phân địch ta.

Mọi người nhìn bóng đen khổng lồ trên đầu, tuyệt vọng tới mức mất luôn ý muốn phản kháng.

Nhưng khi hòn đảo chạm đến khói đỏ của Hạ Thanh Đường thì bị cô chặn lại, Hạ Thanh Đường phun ra một ngụm máu, trực tiếp quỳ xuống, trong miệng toàn lá máu, rêи ɾỉ: “Cái đệt…”

Nhiếp Gia tiến tới, đặt một tay lên vai Hạ Thanh Đường, khôi phục vết thương cùng dị năng của cô trong nháy mắt, Hạ Thanh Đường liền nhảy nhót tưng bừng, giơ ngón giữa với Ninh Lãng.

Nhiếp Gia quay đầu nhìn Thời Kham, trong mắt hiện lên một tầng nước mắt, “Làm sao bây giờ…”

Thời Kham ôm lấy y, sau đó buông y ra, dịu dàng nói: “Chỉ có em và Thẩm thiếu giáo, có thể ngăn cản Ninh Lãng, không cần lo lắng, anh không sao cả, anh sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau màn và kết thúc tất cả.”

Nhiếp Gia lâm vào tình thế khó xử, không buông được mà siết chặt góc áo của Thời Kham.

Mạnh Giai cả người đầy máu đi tới, lên tiếng nói: “Yên tâm đi đại ca, em sẽ đi cùng Thời thống lĩnh, sẽ không để cho Thời thống lĩnh hay Tống thượng úy gặp bất kì việc gì!”

“Giờ Ninh Lãng đã nổi điên, không có thời gian, chúng ta đi thôi!” Tống Noãn Dương chỉ về một hướng rồi tự mình chạy trước, Thời Kham hôn một cái lên đầu ngón tay Nhiếp Gia rồi quay người hòa mình vào bóng tối vô biên, Mạnh Giai cũng theo sát phía sau.

Thẩm Tô đứng tại chỗ thở mạnh, anh còn chưa liếc người yêu của mình được cái nào thì Tống Noãn Dương đã chạy rồi!

Nhiếp Gia sợ hãi mà xoay xoay nhẫn trên ngón tay, ngẩng đầu nhìn Ninh Lãng người không ra người quỷ không ra quỷ ở phía xa một cái.

Thẩm Tô ‘Tsk’ một tiếng, gọi hồn Nhiếp Gia, “Anh đừng có lo lắng mù quáng, mặc dù Thời Kham là người bình thường, nhưng đó cũng là chủ tướng của bộ đội đặc chủng, không cần anh lo lắng đâu.”

“Đúng đó, sếp… cũng là tướng quân của bọn tôi, cho dù có dị năng giả muốn lấy mạng ngài ấy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể ngang nhau thôi.” Hạ Thanh Đường chống đầu gối thở dốc: “Anh có thể khôi phục một chút thể lực của tôi được không, tôi mệt như chó rồi…”

Nhiếp Gia không lên tiếng yên lặng khôi phục một chút thể lực cho Hạ Thanh Đường, liếc nhìn Thẩm Tô một cái, nói cũng chẳng cần nói một lời, hai người liền biến mất tại chỗ, bắt đầu vây gϊếŧ Ninh Lãng.

Hạ Thanh Đường thừa dịp hiện giờ còn có sức, hét lên: “Mấy người nhìn rõ hành động vừa rồi của Ninh Lãng, mấy người đối với gã mà nói còn chẳng phải là một hòn gạch, một mảnh ngói của ốc đảo, nếu cần thiết thì gã có thể gϊếŧ chết mấy người ngay lập tức! Giờ mấy người còn liều mạng bảo vệ cái gì? Ninh Lãng không chết thì tất cả mọi người đều phải chết mất xác ở đây!”

Dị năng giả của ốc đảo trải qua 2 lần dạo qua quỷ môn quan vừa nãy cũng bất mãn với việc Ninh Lãng không phân địch ta mà tấn công, thậm chí còn phẫn nộ. Hạ Thanh Đường hét xong, dị năng giả nước Hoa đều dừng tay, dị năng giả của ốc đảo cũng dần an tĩnh lại.

Giờ quan trọng nhất là mạng sống!

Dưới tháp chuông, Tống Noãn Dương cẩn cẩn thận thận, đi qua một đống phế tích, có người bị chôn vùi dưới đó, có thể là cửa đã bị Nhiếp Gia làm hỏng, bị chặn bởi một đống đá và vụn gỗ.

Thời Kham dùng đao cạy ra một đoạn dây thép, trầm giọng nói: “Là đường thang máy.”

“Thời thống lĩnh, từ chỗ này nhảy xuống sẽ chết nhỉ?” Tống Noãn Dương lại gần, Thời Kham ném xuống một viên đá nhỏ, lập tức truyền đến một tiếng ‘keng’.

“Thang máy vẫn còn ở đó.” Thời Kham tính toán, chỉ khoảng 1-2m, du theo dây thép mà trượt xuống, ‘rầm’ một tiếng, rơi xuống nóc thang máy, sau đó truyền tới liến kim loại va vào nhau, không tới mấy phút tiếng hắn tuyền tới, “Mọi người theo dây leo xuống, cẩn thận một chút.

“Tôi bọc hậu.” Mạnh Giai nói với Tống Noãn Dương, lại khiến cậu có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ, trong 3 người đúng là cậu có giá trị vũ lực thấp nhất, liền đi xuống trước.

Thời Kham cạy nóc thang máy ra, ba người lần lượt vào trong thang máy đen kịt.

Hắn sờ về phía cửa thang máy, muốn cạy cửa ra, dưới cân bỗng truyền đến chấn động mạnh, Tống Noãn Dương suýt chút nữa ngã sấp mặt, may mà được Thời Kham kéo một cái.

Xung quanh liền khôi phục yên tĩnh, Tống Noãn Dương lúc này mới phản ứng lại, vừa nãy là động tĩnh từ khán đài truyền tới. Bỗng nhiên cậu có chút lo lắng cho Thẩm Tô, chẳng qua nghĩ lại Nhiếp Gia cũng ở đó, lại thêm một tên Ninh Lãng nữa thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Huống hồ cậu và Thẩm Tô là vai chính của thế giới này, dù ai trong hai người bọn họ chết thì thế giới này sẽ bị phá hủy ngay lập tức, không còn thứ gì tồn tại nữa.

“Không biết đám người đại ca ra sao rồi…” Mạnh Giai lẩm bẩm một câu.

Tống Noãn Dương mới vừa an ủi cô một câu, đột nhiên cảm giác hai chân của mình hình như cách mặt đất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Ninh Lãng tới sao?!”

“Không, cảm giác này không đúng…” Mạnh Giai cũng hoảng rồi.

Thời Kham rút đao săn ra, sau đó cắm thật mạnh vào tường sắt, tia lửa điện bắn tung tóe.

“Là toàn bộ hòn đảo đang rơi xuống, nắm chặt!” Giọng nói của Thời Kham lạnh lùng, một tay nắm chặt đao tới mức sắp chảy máu, một tay giữ Tống Noãn Dương.

Tống Noãn Dương ngu người luôn, nhanh chóng ôm chặt Mạnh Giai.

Hết chương 141.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN