Nhân Vật Phụ Nghịch Tập - Chương 18: Yêu nhân đại nhân cầu còn không được [4]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Nhân Vật Phụ Nghịch Tập


Chương 18: Yêu nhân đại nhân cầu còn không được [4]


Sơ Ảnh nhìn chằm chằm vào Ma Điểu không ngừng bay lượn quanh mấy tán cây. Cô cắn môi nhìn lượng máu của mình chỉ còn một nửa, tâm trạng bất giác rơi xuống.

“Đệ có suy đoán gì không?” Sơ Ảnh nhẹ giọng hỏi Đào Lý. Đừng để ý xưng hô, cô bị ép đấy.

Chẳng hiểu sao Đào Lý lại rất thích xưng đệ gọi huynh, dù rằng sau khi biết Sơ Ảnh nhỏ hơn hắn vẫn cố chấp với loại xưng hô này. Còn nói cái gì mà cô là đội trưởng nên phải vậy.

Huynh đài thật sự xác định tôi là đội trưởng à? Sơ Ảnh dù trong lòng suy nghĩ như thế nhưng vẫn chịu thua trước mấy lời buồn nôn của Đào Lý.

Hiện tại thì là ngày thứ hai cô và Đào Lý kẹt trong bản đổ ẩn. Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành 12 mục. 

Nhưng tới nhiệm vụ thứ 13 thì cả hai đều bị Boss Ma Điểu làm cho chật vật một tiếng rồi.

Ma Điểu không ngừng bay loạn trên bầu trời, chưa tính công kích của Sơ Ảnh không thể với tới, các công kích khác của Đào Lý cũng không gây thương tổn được cho nó.

Bởi vì nhiệm vụ chỉ cho phép mỗi thành viên có ba mạng tất cả nên cả cô và Đào Lý đều vô cùng cẩn thận, cuối cùng vẫn bị một tiếng thét của Ma Điểu làm cho tụt gần nửa cây máu.

“Vẫn chưa, huynh trước tiên kéo máu lại đã. Lỡ đâu chịu thêm một chiêu hống của nó thì mất mạng quá uổng” giọng Đào Lý mang theo tiếng thở dài thườn thượt khó hiểu.

“Để ta đi nghiên cứu lại tiểu thuyết, vốn game này đã hố người chơi, nhiệm vụ ẩn cũng không thể dễ chơi” Sơ Ảnh nhìn nam tử hắc y yên lặng đứng ở vòng sáng dưới chân mình mình, mái tóc thật dài buộc bằng vải thô phất qua vạt áo màu tím.

Không hiểu vì sao lại có cảm giác áp bức khó hiểu. Trong quá trình làm nhiệm vụ Sơ Ảnh cũng càng lúc càng nhìn không thấu Đào Lý, nhưng xét trên nhiều yếu tố, cô vẫn lựa chọn mắt không thấy tai không nghe.

“Chúng ta tựa như đang quy ẩn giang hồ” Đào Lý bật cười thành tiếng “Đệ nhận được rất nhiều vật phẩm không xác định, không biết nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì có thưởng gì không”

Mới đây đã tự tin hoàn thành nhiệm vụ? Thật là một người tự tin kiêu ngạo. Nhưng Sơ Ảnh cũng bất giác tràn đầy lòng tin.

“Ma Điểu ghét nhất ai chạm vào cọng lông đuôi của nó” Sơ Ảnh dùng tốc độ ánh sáng lướt qua tiểu thuyết, kĩ năng trợ lý năm sao của thế giới trước nhanh chóng bắt lấy các từ khóa quan trọng.

“Chỉ thế thôi?” Đào Lý có vẻ không tin lắm. Sơ Ảnh bất đắc dĩ nhấn mạnh lại lần nữa.

“Để đệ thử xem, huynh mau cách xa một chút, phạm vi công kích của Ma Điểu có giới hạn”

Vừa dứt lời hắc y nam tử đã phóng lên một tảng đá cao, lấy đá chuẩn xác nhắm lên một cành cây, Sơ Ảnh chưa kịp suy nghĩ thì ngón tay đã động đậy đem nam tử áo tím lùi ra sau.

Sơ Ảnh mím môi nhìn Đào Lý, đến cả thở mạnh cô cũng không dám, chỉ sợ làm phân tâm Đào Lý sẽ khiến Ma Điểu nổi giận công kích hắn. Cô rơi vào trạng thái luôn luôn sẵn sàng phòng ra chiêu thức hỗ trợ.

Có lẽ đối với người khác đây chỉ là trò chơi giải trí, nhưng đối với Sơ Ảnh là một việc tối quan trọng. 

Cô cũng vô cùng rõ ràng bản thân không có kĩ năng tốt, cho nên luôn tự giác cố gắng không làm vướng chân Đào Lý.

Sơ Ảnh cũng sâu sắc hiểu được lí do tại sao Chế Tác Sư ít ỏi, nhiệm vụ liên hoàn vừa khó vừa tốn thời gian. Quan trọng nhất là cần một đồng đội có khả năng phối hợp cực tốt.

Không lẽ vì Chế Tác Sư không có khả năng tự bảo hộ, nên cần khảo nghiệm luôn cả bảo tiêu thì mới có thể cho ra đời một vị Chế Tác Sư sao?

Ma Điểu di chuyển trên bầu trời một cách có quy luật, cứ lượn tầm 5 vòng nó sẽ sà xuống tán cây rộng gần nhất để đậu. Vừa lúc hai móng vuốt sắc bén của Ma Điểu chạm lên cành cây, Đào Lý không tiếng động phòng tới phía sau nó.

Sơ Ảnh nhìn Đào Lý công kích vào cọng lông đuôi màu đen duy nhất của Ma Điểu, chưa tới một giây Ma Điểu đã rơi vào trạng thái cuồng bạo rống lên một tiếng, nó quay lại nâng lên móng vuốt hòng cào Đào Lý.

Đào Lý nhảy xuống khỏi tán cây, hắn chạy lại phía Sơ Ảnh, trầm giọng ra lệnh “Không thể gây sát thương với nó, chúng ta cùng lúc tấn công thử xem. Mau chóng tăng nhanh nhẹn giúp đệ, rồi cố gắng đi song song với đệ”

Sơ Ảnh trúc trắc làm theo lời Đào Lý nói, lúc cô vừa dùng chiêu tấn công tầm xa duy nhất của mình đánh về phía Ma Điểu đang sà xuống thì Đào Lý đã nhanh tay khai triển chiêu liên kích. 

Chiêu liên kích của Đào Lý là mười cái phi tiêu liên tiếp phòng tới đầu Ma Điểu, chiếc phi tiêu đầu tiên xuyên qua lớp lông dày trên người nó, lượng máu vẫn giữ nguyên. Nhưng khi chiêu tấn công cơ bản của Sơ Ảnh đồng thời phi tiêu thứ hai công kích lấy Ma Điểu thì lượng máu của nó liền giảm đáng kể, những phi tiêu sau lại không còn chút tác dụng nào.

Sơ Ảnh cùng Đào Lý không thẹn cùng có chung suy nghĩ, cả hai tách sang hai hướng, Ma Điểu đảo sang dí lấy Đào Lý thì cô lại tấn công đuôi nó nhằm phân tán lực chú ý. 

“Cách 15 giây tấn công một lần” Thanh âm ôn hòa đặc biệt khiến người khác bình tĩnh. “Cứ như vậy hơn năm lần là được”

Sau hơn năm đợt tấn công như thế thì Ma Điểu thê lương rú lên một tiếng, Sơ Ảnh nghe âm thanh mà cảm tưởng bản thân thật sự vừa trải qua một trận chiến cửu tử nhất sinh với một con ác điểu hung tàn.

“Khổ cực cho đệ” Sơ Ảnh nhẹ giọng nói, dù sao người có công lớn nhất vẫn là Đào Lý, cô công nhận.

“Ma Điểu cũng không hẳn là quá mạnh, nhưng tốn thời gian tìm cách giải quyết. Thiết! Game quá hung tàn” Trong nháy mắt giọng nói Đào Lý lại đậm mùi lưu manh yêu đời, nhưng Sơ Ảnh cảm thấy cũng không quá thô tục. 

Nhưng một con ngươi lật mặt nhanh như vậy thật sự có ổn không?

Sơ Ảnh cười nhẹ, cô chạy tới thu nhập cọng lông đuôi của Ma Điểu. Cọng lông này thì chế thuốc thế quái nào chứ? Cái này căn bản là lập trình viên trong giây phút hận đời thiết kế game đào hố cho người chơi té mà!

Nhiệm vụ vừa thông báo hoàn thành thì tức khắc khung cảnh xung quanh Sơ Ảnh thay đổi thành vực thẳm. Sương trắng lượn lờ, đáy vực ánh sáng không thể chiếu tới lộ ra một cỗ âm hàn khó diễn tả, tiếng rắn trườn ma sát trên đất đá làm đáy lòng người không khỏi lạnh lẽo.

Sơ Ảnh theo thói quen nhìn sang tìm kiếm bóng dáng Đào Lý, nhưng nhìn một hồi vẫn tìm không thấy hắc y nam tử lạnh lẽo đâu. Cô vẫn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng Đào Lý cao vút.

“Uy! Bích ca ca của đệ chạy đâu rồi? Huynh đang ở đâu?” 

“Hình như là ở đáy vực, nhiệm vụ bên đệ là gì?” Sơ Ảnh nhìn thoáng qua nhiệm vụ của mình.

[Nhiệm vụ liên hoàn: Thu nhập Hắc liên (14/52)] 

“Thu nhập Bạch liên gì đó, nó mọc ở chỗ quái nào chứ? Thậm chí còn không nói rõ” Sơ Ảnh chỉ nghe giọng cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nam tử bĩu môi bất mãn càu nhàu.

Thật sát thương lòng người!!

“Ta là thu nhập Hắc liên, cũng không có gợi ý, chắc hẳn là tự tìm” 

“Huynh cứ đợi đệ hảo hảo thu nhập Bạch liên cầu hôn đi” Đào Lý tựa tiếu phi tiếu nói khiến Sơ Ảnh bắt đầu không thể phân biệt được thật giả.

“Ăn không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy” Sơ Ảnh dùng giọng điệu bất đắc dĩ giáo huấn trẻ nhỏ.

“Huynh không biết giọng nói gợi cảm lẳng lơ của huynh hoàn toàn không có tính chất giáo dục sao?” Cô có thê nghe được tiếng cười thỏa mãn của bên ấy, cô thề!

“Câm miệng!” Sơ Ảnh thẹn quá hóa giận.

Đào Lý bật cười khoa trương, Sơ Ảnh chau mày, bao nhiêu cảm kích dành cho người này trong nháy mắt đều đã trôi theo sông Mê Kông đổ ra biển Đông hết rồi.

“Rồi rồi rồi không trêu huynh nữa, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ” Đào Lý khó có dịp nghiêm túc không trêu chọc Bích ca ca của hắn ta, trong giọng nói ấy rõ ràng mang theo chút lấy lòng cùng chiều chuộng khó phát hiện.

Nếu ở đây có loại sinh vật mang tên hủ, bọn họ sẽ không ngừng giơ cao bảng gào thét có hint! Chỉ tiếc sinh vật mang tên Sơ Ảnh chỉ số tình cảm quá thấp, chỉ số thông minh cũng không cao. Đồng chí Đào Lý muốn quăng cẩu lương cũng đã chọn nhầm đối tác rồi.

“Đệ có một yêu cầu, không biết Bích ca ca có thể nhân từ ban phát không đây?”

Cả hai người yên lặng dùng khinh công di chuyển tìm kiếm hoa sen một hồi lâu thì Đào Lý mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

“Ừ? Là cái gì mới được?” Sơ Ảnh không mặn không nhạt đáp.

——————–

“Thế giới của một người không hiểu tình cảm thì liệu có tình cảm hay không? Là không có nên không hiểu? Hay thật sự không hiểu nên không biết rằng mình có hay không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN