Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền - Chương 4. Huynh đệ tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền


Chương 4. Huynh đệ tốt


Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Giai Nhiên nhận lời khách sáo của hắc y nhân rồi sai Dực Tử đưa hắn xuống núi, trước khi đi căn dặn trên đường về phải ” biến tấu” lối mòn một chút.

– Lãm công tử, ngươi xác định muốn tự mình xử lí Triệu Quân Hạo?

Tần Giai Nhiên nhướng mày nghi hoặc ra vẻ ” tại sao lại không?”, rồi dường như nghĩ ra điều gì, cười mờ ám:

– Thế nào? Đau lòng sao?

Lý Liên Thành đương nhiên biết hắn ta cợt nhả nhưng toàn thân vẫn nổi da gà, không nói một lời quay đầu đi thẳng. Mất nửa buổi mới ra khỏi bìa rừng, vừa cáo biệt Dực Tử thì mấy bóng đen từ trên cây đáp xuống, nghiêm trang cúi đầu hành lễ:

– Bái kiến vương gia.

    Tĩnh vương gật nhẹ đầu, nhận lấy áo choàng xám thêu hoa văn áng vân bằng chỉ bạc từ tay thuộc hạ, vừa đi vừa nghe báo cáo tình hình mấy ngày qua. Thân tín đóng giả hắn tiếp nhận vụ án tham ô để không bại lộ hành tung, lại thăm dò được nội bộ phủ Lĩnh Nam hầu phủ không ổn định, ngoài hắn ra còn kẻ khác nhắm vào con mồi này. Lý Liên Thành nhếch môi, xem ra vị trong cung kia quá vội vàng rồi.

– Vương gia, trong mật thư ngài có nhắc qua Lĩnh Nam hầu Thế tử đang ở Như Ý quán, sao chúng ta không…?

– Chưa nhìn thấy một góc áo của hắn, các ngươi đã bị núi Huyền Quan này nuốt chửng rồi.

Đám thuộc hạ xung quanh tự cảm thấy hổ thẹn, thân là ám vệ chuyên đảm bảo an toàn của chủ nhân Tĩnh vương phủ mà để mất dấu vương gia trong thời gian dài như vậy. Tĩnh vương bất tri bất giác nhớ tới người thần bí nào đó mà cười khổ trong lòng. Ở chung vỏn vẹn một ngày nhưng hắn đã hiểu phần nào tác phong hành sự của tên thần y đó rồi. Cẩn trọng, tỉ mỉ, giảo hoạt như hồ ly. Chỉ sợ giờ này lối vào Như Ý quán đã bị động tay động chân, thiên nhiên chính là bức tường phòng ngự hoàn hảo.

– Bố trí người quan sát chân núi, có bất cứ động tĩnh gì đều báo lại cho bổn vương.

– Thuộc hạ lĩnh mệnh.

    Vó ngựa chạy không ngừng nghỉ về kinh thành Lộc Dương của Tuyết Linh quốc, dừng lại trước một phủ đệ rộng lớn hào nhoáng. Lý Liên Thành sửa soạn qua loa rồi phụng chỉ tiến cung bàn quốc sự. Ra đến cửa chính hắn chợt đưa mắt về phía tấm biển Tĩnh vương phủ, lại cúi xuống nhìn mình một thân triều phục mà cảm thấy ngột ngạt khó hiểu…

   Núi Huyền Quan, Như Ý quán.

– Lãm Ngọc, ngươi mau đưa ta giải dược!

– Lãm Ngọc, bao giờ ngươi mới thả ta về?!

Mặc cho âm thanh chói tai vang lên liên tục, Tần Giai Nhiên vẫn điềm nhiên kiểm tra vườn thuốc quý của mình. Người bệnh đã tiễn chân hết, hắc y nhân cũng rời đi, nàng thoải mái để Triệu Quân Hạo tự do bay nhảy trong biệt viện, hắn cùng Tuyết Mai gặp nhau là chí choé nên nha đầu kia đã sớm chạy mất dạng.

– Ngươi bây giờ trở về rất nguy hiểm.

– Chẳng lẽ ở cùng người như ngươi thì an toàn?

Triệu Quân Hạo thấp giọng lẩm bẩm, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Lãm Ngọc đối xử với hắn không tồi, biệt viện này phong cảnh rất đẹp, đồ ăn do nha đầu đáng ghét Tuyết Mai làm rất ngon, ngồi xem hắn ta điều chế thuốc cũng rất thú vị.

– Người như ta? Ngươi nói xem, ta như thế nào?

– Còn như thế nào, suốt ngày tỏ vẻ thần thần bí bí, vô lại, lưu manh, không biết xấu hổ, tính tình thất thường, độc mồm độc miệng.

Thấy Tần Giai Nhiên không có ý tức giận, hắn liền xúc động nói một tràng dài tội trạng, trong lòng tự hỏi vì sao Lãm Ngọc công tử so với lời đồn bên ngoài lại cách xa cả dặm như vậy. Hai người đôi co vài câu, vẫn là Triệu Quân Hạo bực bội dậm chân bỏ đi.
Một tuần thấm thoát trôi qua, Tần Giai Nhiên ngồi ngoài hiên chế thêm một ít thuốc phòng thân. Triệu Quân Hạo nằm phơi nắng bên cạnh, hai chân vắt vẻo gác lên đung đưa theo tiếng ngân nga, ánh mắt hắn sáng lên nhìn chỗ thảo dược la liệt, trên mặt viết rõ hai chữ ” muốn nghịch”.

– Chiều ta đưa ngươi về.

Tần Giai Nhiên thấy hắn đờ đẫn không phản ứng đành chầm chậm nói tiếp:

– Đến chân núi thì ngươi đi đâu, sống hay chết tuỳ ngươi.

– Ngươi nói thật chứ?!

Triệu Quân Hạo sực tỉnh, bật người ngồi dậy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lãm Ngọc. Có được cái gật đầu xác nhận, hắn chu môi huýt sáo vui vẻ, đến khi ngoảnh đầu nhìn khoảng sân thanh bình lại ngẩn ngơ một hồi.

– Lãm Ngọc, ngươi sẽ thêm ám khí quanh chỗ này?

– Ừ.

– Ngươi rất hiếm khi xuống trấn sao?

– Ừ.

– Vậy…sau này chắc ta không gặp lại ngươi nữa?

– Ừ.

Tần Giai Nhiên bắt kịp chút nuối tiếc ở đáy mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy cao hứng, nàng dừng tay hỏi:

– Làm sao? Luyến tiếc không muốn trở về? Hay ngươi đổi ý ở lại làm nam sủng của ta rồi?

– Mơ tưởng! Trừ khi ngươi biến thành một mỹ nhân, bổn thế tử còn suy nghĩ lại.

Triệu Quân Hạo hừ một tiếng, dường như đã quen với bộ dạng thiếu đứng đắn của Lãm Ngọc rồi, hắn tuy phong lưu phóng khoáng không cầu kỳ lễ giáo nhưng tình nguyện nhận thua độ vô liêm sỉ của hắn ta.
Tuyết Mai nghe thấy liền khịt mũi khinh thường, tiểu thư nếu xoá bỏ dịch dung còn không doạ chết ngươi!

Hai bóng người một bạch y một lam y thong thả rảo bước trong lối mòn nhỏ hẹp dẫn lên lưng chừng núi, hai bên là bụi cây rậm rạp cao hơn đầu người. Tưởng chừng đi lầm vào đường cụt, Tần Giai Nhiên lại vươn tay gạt mấy cây dây leo ra để lộ con đường hầm sâu hun hút đào xuyên núi. Triệu Quân Hạo đã sớm không khép miệng lại được, hắn đi loanh quanh mấy chục vòng mới mò được vào Như Ý Quán, thế nhưng lại có đường tắt ở đây? Tần Giai Nhiên vì đề phòng hắc y nhân chưa từ bỏ ý định nên cố ý dẫn hắn đi lối ngược lại, con đường lâu không dùng này tuy nguy hiểm nhưng tốn ít thời gian hơn.

– Lãm Ngọc, ngươi còn thân thích không?

– Còn.

   Triệu Quân Hạo liên tục thắc mắc, Tần Giai Nhiên cũng cho hắn mặt mũi, tuy nghe như hỏi gì đáp nấy, nhưng đến cùng Triệu Quân Hạo lại không biết thêm điều gì.
   Ra khỏi đường hầm lắt léo, hai người rẽ con hào khá sâu, trái phải đều trùng trùng cây cỏ xanh ngát. Tần Giai Nhiên và Triệu thế tử đồng thời dừng bước, Triệu Quân Hạo nội lực cao hơn nên cảm nhận được sát khí, nàng lại vì ngửi thấy trong không khí có mùi bất thường, thân là đại phu nên khứu giác tương đối nhạy cảm.

  – Người tới là ai, còn không ra đây!

   Triệu Quân Hạo quát to, theo bản năng nắm chặt thanh bội kiếm đeo bên hông. Xung quanh xuất hiện vô số thân ảnh vây hai người ở giữa, tất cả đều đeo khăn che kín dung mạo chỉ lộ ra cặp mắt đục ngầu. Hắn thầm kêu không ổn, kẻ đến đều là cao thủ, nghe Lãm Ngọc nói thầm trên người chúng có ám khí bôi độc, sắc mặt càng trầm xuống.

– Lãm Ngọc, ngươi dùng khinh công thì chạy được bao xa?

– Vừa bay lên đã thành con nhím rồi.

   Đến bước này Tần Giai Nhiên nào còn tâm tư doạ hắn, khinh công của nàng  coi như được xếp vào bậc điêu luyện, nhưng vừa giao chiến vừa lui, lại phải né ám tiễn sau lưng thì không có khả năng.
   Bỗng trong đám người có một tên đi lên trước, nhìn vẻ mặt chết cũng không sờn của Triệu Quân Hạo thì cười to:

– Lĩnh Nam hầu thế tử không cần khẩn trương, nhiệm vụ của bọn ta là bắt sống ngươi. Tuy nhiên, trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì chỉ cần giữ cho ngươi một hơi thở là được.

  Tần Giai Nhiên xác nhận lời hắn là thật, vì mùi hương trên ám khí là của cỏ Tê Mễ- một loại độc khiến tứ chi rã rời trong thời gian ngắn, chỉ dùng để khống chế chứ không phải đoạt mạng. Trong khi Triệu Quân Hạo đau đầu làm sao để phá vòng vây thì Tần Giai Nhiên chỉ băn khoăn bọn chúng là do ai phái tới. Nàng híp mắt nhìn tên cầm đầu, hình như nàng đã gặp qua hắn ở đâu đó rồi.

  Thì thào với Triệu Quân Hạo vài câu, Tần Giai Nhiên bước lên trước, mặt tươi cười nhẹ nhàng:

– Lưu thống lĩnh, đã lâu không gặp.

   Quả nhiên, nàng đoán đúng rồi. Tuy chỉ lộ cặp mắt xếch nhưng rõ ràng hắn đang run rẩy, vết sẹo trên trán hắn giật giật, những tên khác cử động cũng trở nên cứng nhắc. Ba năm trước nàng từng gặp hắn, vì ngoại hình hơi đáng sợ nên ấn tượng rõ ràng. Lưu Vệ, cánh tay đắc lực của Kỳ vương- Kỳ Thuấn.

– Kỳ vương gia từng trúng kịch độc, thân thể vẫn tốt chứ?

   Nếu lúc trước Lưu Vệ chỉ hoảng sợ vì tiểu tử kia có thể nhận ra hắn thì câu tiếp theo lại như sét đánh giữa trời quang. Chuyện năm ấy vương gia trúng kịch độc, số người biết rõ nội tình dùng một bàn tay cũng đếm hết. Những người đó không chết thì ở trong thâm cung, vậy… người này là nhân vật nào?

  Tranh thủ lúc chúng buông lỏng cảnh giác, Tần Giai Nhiên nhảy lên vung một thứ thuốc bột trắng làm bốn phía bị bao phủ bởi màn sương mù, Triệu Quân Hạo theo lời nàng cởi áo ngoài màu lam ra, chỉ mặc trung y trắng thuần lao như mũi tên về phía kẻ địch. Bên kia chỉ thấy một bóng người chạy trốn, tưởng kẻ đang liều chết chỉ là mồi nhử nên tức tốc đuổi theo. Lưu Vệ nghĩ nàng muốn chạy, thực chất Tần Giai Nhiên lợi dụng tầm nhìn giới hạn vòng ra phía sau bọn chúng, vung hết thứ bột gây tê trong người.
  Rốt cuộc cao thủ vẫn là cao thủ, những kẻ né được tuyệt chiêu của nàng đồng loạt rút kiếm đâm tới. Tần Giai Nhiên kinh hãi lấy chuỷ thủ ra đỡ, chật vật kết liễu được một tên thì lại bị tên khác cuốn lấy. Tình hình bên Triệu Quân Hạo không khá khẩm hơn là bao, hắn trúng ám khí, tay trái coi như tạm thời phế rồi. Đánh một hồi mặt trời cũng mệt mỏi, lúc ánh nắng cuối cùng biến mất, Tần Giai Nhiên bất chấp bị chém trúng một đao mà phi về phía đồng đội, cùng hắn đột phá về hướng có ít kẻ địch nhất.

– Đuổi theo cho ta! Bắt sống cả hai!

Đám thuộc hạ dưới trướng Lưu Vệ trợn trắng mắt, muốn giết người còn được, với thân thủ của hai kẻ kia mà muốn bắt sống thì phải hi sinh bao nhiêu huynh đệ nữa? Dù nghĩ vậy nhưng bọn hắn nào dám nói ra, dưới tình trạng rượt đuổi trong rừng rậm, kẻ thù lại quen thuộc địa hình, ám khí không thể nào phát huy hết tác dụng. Trong không khí bỗng xộc đến mùi máu tanh, đám thuộc hạ những tưởng đã lần ra mục tiêu nhưng đáp lại bọn hắn là một bầy rắn lúc nhúc đang trườn lại gần. Phát hiện dưới chân bỗng cứng đờ, trước khi tỉnh ngộ bọn chúng đã ở trong đầm lầy từ lúc nào.

Trong bụi cây, hai người hoà vào bóng tối nghe tiếng thét thảm thiết từ phía bên kia, đến hô hấp cũng phải tận lực che dấu. Sau khi xé một mảng lớn áo ngoài để băng bó tạm vết thương, Tần Giai Nhiên và Triệu Quân Hạo đi đến cuối đường, trước mặt là vách đá dựng đứng. Chỉ cần còn sức, dùng khinh công bay xuống đây là đến được thôn làng, bỗng một đạo hàn quang xẹt qua cổ nàng, cắm sâu vào thân cây bên cạnh. Tần Giai Nhiên cả kinh quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa đã quên còn một người chưa từng giao chiến- Lưu Vệ. Đằng sau hắn ta còn đến ba bốn tên đang hằm hằm nhìn nàng.

– Thủ đoạn không tồi. Xin hỏi đại danh của vị thiếu hiệp này?

– Lưu thống lĩnh quá khen, tại hạ chỉ là người qua đường mà thôi.

Tần Giai Nhiên ngoài mặt cười nhưng thực chất đang rủa hôm nay ra cửa quên xem lịch, vách núi này tuy không quá cao, nhưng dùng khinh công đi xuống cùng kiệt sức bị đá xuống là hai việc khác nhau hoàn toàn. Lưu Vệ dường như thấy khó mà lui, chuyển sự chú ý sang Triệu Quân Hạo:

– Thế tử, Lĩnh Nam hầu cũng đã bị giải về kinh thành lĩnh án, ngươi không bằng hợp tác một chút, sớm đoàn tụ với thân nhân đi?

–  Ngươi nói linh tinh cái gì?

– Lĩnh Nam hầu chế tạo vũ khí mưu đồ phản nghịch, bị tịch thu tài sản, toàn gia áp giải về kinh thành thẩm tra. Chẳng lẽ…thế tử còn chưa nghe nói?

   Triệu Quân Hạo biến sắc, hắn chỉ biết có địch nhân mưu toan vu oan giá hoạ, ông già cũng không phải dạng lương thiện gì, sao lại đến mức bị đội cái nón phản nghịch?

Tần Giai Nhiên đứng im lặng ở bên cạnh, khuôn mặt không nhìn ra chút nào bất ngờ. Hắn ta nói không sai, nhưng thiếu, đó đã là những việc của mấy ngày trước rồi. Trong bức thư sáng nay đại ca gửi đến, thân tín của Lĩnh Nam hầu phủ dâng sớ nêu rõ chứng cớ Lĩnh Nam hầu vô tội, cắn ngược lại Tả thị lang Lại bộ cố ý hãm hại trung lương.
Kỳ vương và Tĩnh vương phụng chỉ điều tra trong bóng tối nên không hề dính dáng.
Vụ án gây nhiều tranh cãi nên còn thẩm tra lại, tuy chưa phán quyết nhưng lợi thế đang nghiêng về phủ Lĩnh Nam hầu. Kỳ vương lúc này phái người âm thầm vây bắt Thế tử là có ý gì? Phóng lao nên phải theo lao, lấy hắn dùng chiêu uy hiếp? Nghĩ vậy, Tần Giai Nhiên tặc lưỡi một cái:

– Không phải thẩm tra chưa có kết quả sao? Kỳ Thuấn nhiệt tình với nhiệm vụ quá rồi.

   Mặt Lưu Vệ hết xanh lại trắng, cuối cùng chuyển sang đỏ, biến hình sinh động như con tắc kè vậy. Tiểu tử không rõ lai lịch này dám gọi thẳng tục danh của vương gia, đã vậy còn rõ ràng vương gia tiếp nhận mật chỉ của Hoàng thượng, đến những tên thị vệ thân tín của ngài đằng sau hắn còn không biết.
Không cần biết người mày là ai, hắn không được phép tồn tại.

– Hừ, Lĩnh Nam hầu phủ có tội hay không, trời biết đất biết, bổn thế tử cho dù chết cũng không đi theo ngươi!

Đồng tử Triệu Quân Hạo hằn lên tia máu, tay nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị đồng quy vu tận với tên tắc kè kia bất cứ lúc nào. Hắn chỉ là một tên phá gia chi tử, đây là điều duy nhất có thể làm cho gia tộc.

– Cũng là một thiếu niên anh kiệt, đáng tiếc… Có trách, hãy trách ngươi sinh ra trong hoàng thất.

Tần Giai Nhiên trầm mặc, không biết nghĩ tới điều gì mà tự giễu cười khẽ một tiếng:

– Nói hay lắm, “Có trách, hãy trách ngươi sinh ra trong hoàng thất”.

Triệu Quân Hạo cảm thấy có điều bất thường, xoay người lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn ngập sát khí của Lãm Ngọc thì hoảng sợ lên tiếng dò hỏi. Tần Giai Nhiên dường như nghe không lọt lời của hắn, năm ngón tay cầm chuỷ thủ chặt đến nỗi trắng bệch, dùng tốc độ nhanh gấp năm bình thường lao thẳng về phía Lưu Vệ.
Lưu Vệ bị bất ngờ nhưng không lúng túng, nhanh chóng bắt kịp nhịp độ mà tiếp chiêu. Ánh trăng yếu ớt rọi xuống hai thân ảnh quấn lấy nhau, người đứng ngoài chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm mang theo nội lực khổng lồ ma sát đến rợn gáy. Tần Giai Nhiên chỉ công không thủ, đó cũng là điều Lưu Vệ e ngại nhất, đối thủ không còn gì để mất thực sự khó đối phó. Không kể đến vóc dáng nhỏ gọn nhanh nhẹn, chiêu thức của tên tiểu tử này vô cùng kì quái, lại lợi dụng am hiểu địa hình mà thoắt ẩn thoắt hiện.
Cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ từ sau lưng, Lưu Vệ xoay người đỡ một đao đang hướng tới tim hắn. Tần Giai Nhiên vốn không hy vọng chiêu này có hiệu quả, nên như đã định, nàng buông chuỷ thủ ra khiến hắn bị hẫng, trước khi nó rơi xuống đất liền bắt trọn, chém lên cắt đứt gân tay phải của Lưu Vệ. Đám thuộc hạ giật mình khi nghe tiếng thét tê tâm liệt phế của thủ lĩnh, trong lúc đó kiếm của Triệu Quân Hạo đã lướt qua bụng bọn hắn một đường sắc lẹm. Lưu Vệ hoàn hồn chuyển kiếm sang tay trái, nhưng chưa kịp hành động Tần Giai Nhiên đã nhào tới, dùng bàn tay chặt thật mạnh vào cổ khiến hắn tắt thở ngay tại chỗ.
Hai người đồng thời kết thúc, lúc này Triệu Quân Hạo mới có thời gian nhìn kỹ Lãm Ngọc. Nàng đứng giữa khung cảnh gió tanh mưa máu nhưng sát khí đã thu lại, biến hoá nhanh đến mức hắn nghĩ chỉ là ảo giác, kẻ giết người ngoan độc vừa rồi căn bản không phải nàng.

– Ngây ra đó làm gì?

Triệu Quân Hạo sực tỉnh, Lãm Ngọc đã đi trước một đoạn xa đang ngoái đầu nhìn hắn khó hiểu. Nàng dẫn hắn vào một hang đá rộng, thuần thục đánh lửa sưởi ấm.

– Cởi y phục ra.

Triệu Quân Hạo theo bản năng dùng hai tay bắt chéo trước ngực, cảnh giác nhìn nàng như nhìn một tên đăng đồ tử.

– Ồ? Ngươi thà để máu chảy hết cũng không cho ta xem thân thể?

Hắn “à” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ rồi vừa cởi quần áo vừa xuýt xoa kêu đau, sau lưng và trước ngực là những vết thương nông sâu đan xen, cánh tay phải bị chém một đường gần như nhìn thấy xương, tuy dùng vải buộc lại nhưng máu vẫn chảy ồ ạt ra đất. Tần Giai Nhiên móc ra từ ngực bình thuốc đặc trị, dốc toàn bộ cho hắn.
Triệu Quân Hạo vô tình nhìn xuống dưới, trước giờ toàn thân nàng nhuốm máu mình và máu kẻ thù lẫn lộn, giờ đến gần mới phát hiện bụng trái của nàng bị thương.

– Vết thương của ngươi…

Tần Giai Nhiên cau mày vì bị hắn cản tay đang bôi thuốc, tông giọng hơi cao làm hắn rụt cả cổ lại:

– Ta là đại phu hay ngươi là đại phu? Đắp dược liệu xong, sáng mai ngươi có thể dùng khinh công bay xuống vách đá đằng kia được. Lĩnh Nam hầu không có gì đáng ngại, nhưng để phòng ngừa vạn nhất ngươi đừng về phủ, vào tạm thanh lâu nào đó vài hôm đi.

Triệu Quân Hạo im lặng một hồi lâu, cuối cùng gật đầu trịnh trọng đáp:

– Lãm Ngọc, cảm ơn ngươi.

Một tuần ở Như Ý quán, Lãm Ngọc giấu nhẹm tình hình bên ngoài, nếu hắn không bốc đồng đi kinh thành cướp ngục thì cũng chết mấy chục lần rồi. Triệu Quân Hạo không hiểu vì sao Lãm Ngọc lại liều mạng giúp mình nhưng vẫn tin tưởng vô điều kiện, hắn cảm nhận được nàng không có ý xấu. Nhìn bộ dáng lúng túng không dám hỏi của hắn, Tần Giai Nhiên buồn cười, thành thật giải thích:

– Ngươi chết đối với ta không có lợi. Về những việc khác, tốt nhất ngươi không nên biết.

-… Lãm Ngọc, bổn thế tử quyết định làm huynh đệ tốt với ngươi!

Tần Giai Nhiên ha ha cười, động đến vết thương liền nhăn nhó mặt mày. Cái giá mua được vị bằng hữu này quả thật không rẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN