Nhánh Hồng Thứ Ba
Chương 22
Hôm sau Trần Tinh Trạch đến trường, do đêm trước đó hoạt động tâm lý phức tạp, cậu buồn ngủ muốn chết, vừa vào đến lớp đã nằm bò ra trên bàn. Cách cậu một lối đi là Lục Hạo ngồi bàn bên kia, vươn tay gỡ cặp xuống giúp cậu. Vai vừa nhẹ nhõm, Trần Tinh Trạch nghiêng đầu qua, nhìn Lục Hạo đang treo cặp giúp cậu lên sau ghế.
“Phục vụ chu đáo thật.” Trần Tinh Trạch nằm bò trên bàn cười, nói.
Lục Hạo mếu miệng.
Trần Tinh Trạch nhướn mày: “Đi rót cho tớ ly nước cái coi.”
Lục Hạo nhìn Trần Tinh Trạch bằng cặp mắt cá chết, Trần Tinh Trạch đối lại bằng ánh mắt của nữ vương. Ba giây sau Lục Hạo chào thua, thở dài thườn thượt như một ông già lụ khụ sắp xuống mồ, đứng lên đi rót nước. Chốc sau, Lục Hạo bưng ly nước về, Trần Tinh Trạch cầm không cẩn thận, bị sánh ra ngoài một ít.
“Cậu từ từ thôi, nước nóng đấy.” Lục Hạo nhíu mày trách móc, rút mấy tờ giấy lau tay của bạn đồng học.
Thật ra nước chỉ là âm ấm, hoàn toàn không gây phỏng, nhưng Trần Tinh Trạch cũng không nói gì, cứ nhìn Lục Hạo lau giùm cậu.
“Cậu đừng nhìn tớ.” Lục Hạo cúi gằm đầu lau bàn.
“Cứ nhìn đấy.”
“……..”
Lục Hạo tức giận ngẩng phắt đầu, gặp Trần Tinh Trạch đang tươi cười, vẻ mặt anh thoắt chốc biến thành uất ức không sao bày tỏ được. Trần Tinh Trạch cảm thấy hết thảy tâm sự của Lục Hạo đều viết rõ mồn một trên mặt, muốn thấy bao nhiêu khát vọng thì có bấy nhiêu.
Lục Hạo nhẫn nhịn làm cho xong bổn phận lau bàn, Trần Tinh Trạch gật gù, “Khá lắm.”
Lục Hạo trả lời cộc lốc: “Cám ơn.”
Trần Tinh Trạch: “Vậy cho cậu chút khuyến khích nha.”
Lục Hạo không ôm bất cứ hy vọng gì, liếc ngang nhìn cậu, Trần Tinh Trạch ngoắc ngoắc ngón tay, Lục Hạo bất lực ghé đến, Trần Tinh Trạch dùng tốc độ nhanh như chớp hôn một cái lên mặt anh.
Trần Tinh Trạch và Lục Hạo đến lớp sớm, ban đầu chỉ có Trần Tinh Trạch đi học sớm, sau đó Lục Hạo vì muốn được ở bên Trần Tinh Trạch lâu hơn một chút, cũng ép bản thân mình dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ. Hiện giờ vẫn chưa vào tiết tự học, trong lớp tổng cộng chỉ có 7,8 người, hoàn toàn không có ai chú ý đến cảnh tượng kinh thiên động địa này.
Cậu ấm Lục Hạo đáng thương bưng mặt, thần sắc tựa như thánh nữ vừa bị xâm phạm. Trần Tinh Trạch không nhịn được, phì cười.
“Trần Tinh Trạch…….” Lục Hạo run rẩy nói, “Bây giờ cậu đã không còn coi tớ như là người nữa rồi phải không?”
Trần Tinh Trạch: “Không phải mà.”
Lục Hạo: “Vậy cậu muốn làm gì!”
Anh gào lên, bạn học xung quanh không hẹn đồng thời quay đầu ngó, Trần Tinh Trạch cũng không hoảng. Cậu kéo Lục Hạo xuống thấp một chút, đặt một ngón tay trước môi của Lục Hạo.
“Suỵt.”
Trong cặp mắt đang nhướn lên sáng long lanh của Trần Tinh Trạch là ánh nhìn tinh nghịch.
“Nói nhỏ chút, tớ sai rồi, trưa nay mời cậu đi ăn.”
Lục Hạo hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu.
Nguyên một buổi sáng, mặt của cả hai đều trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang là bãi bể nương dâu. Sau khi tiết học cuối cùng tan lớp, các bạn lục đục kéo nhau ra ngoài, Lục Hạo nấn ná ở chỗ ngồi của mình, đợi Trần Tinh Trạch đến mời. Trần Tinh Trạch rất giữ mặt mũi cho anh, chạy tới nghiêng mình.
“Đi thôi, cậu ấm Lục Hạo.”
Lục Hạo thích ăn thịt, bọn họ đi quán thịt nướng, khách trong quán không đông, gọi xong thức ăn, trong lúc chờ đợi, Lục Hạo vẫn còn dỗi, không thèm nhìn Trần Tinh Trạch. Trần Tinh Trạch đá đá chân Lục Hạo ở dưới gầm bàn, Lục Hạo rút chân ra tuốt đàng sau.
“Sao thế, chả phải tớ đã xin lỗi rồi sao?”
“Hừ.”
“Đừng giận nữa mà.”
“Cái loại hành vi này của cậu thật quá hèn rồi!”
“Ừ ừ, tớ sai rồi.”
Lục Hạo ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác.
Trần Tinh Trạch nói: “Tớ đã đảo lộn thứ tự, đáng lẽ nên tỏ tình trước xong rồi hôn mới đúng.”
Lục Hạo khựng lại, sau đó lạnh mặt, “Cậu cứ tiếp tục chơi tớ đi.”
“Lục Hạo.”
Trần Tinh Trạch gọi anh, do giọng điệu quá nghiêm túc, Lục Hạo không khỏi đưa mắt nhìn.
Trần Tinh Trạch nói: “Chúng ta hẹn hò với nhau nhé.”
Nhân viên phục vụ bưng một đĩa đầy thịt lên, chả ai động đũa. Ngồi một hồi lâu, Trần Tinh Trạch cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vầy sẽ không còn đủ thời gian nữa, bắt đầu chủ động nướng thịt cho Lục Hạo.
“Đừng cứ ngồi đó ngó chứ, mau ăn, sắp nguội tới nơi rồi, rõ ràng nói là mình muốn ăn thịt mà.”
“Trần Tinh Trạch.”
“Hửm?”
“Cậu lại vừa nghĩ ra trò gì mới để dày vò tớ à?”
“Sao lại có thể nói vậy chứ? Tớ chưa từng gặp ai chính nhân quân tử hơn tớ.”
“Vậy tại sao cậu lại đi nói những lời kiểu đó, lại còn hôn tớ giữa ban ngày ban mặt, cậu lấy tớ ra làm trò đùa à?”
Trần Tinh Trạch đặt thịt đã nướng chín vào trong bát của Lục Hạo.
“Tớ sẽ không lấy loại chuyện này để làm trò đùa.”
Lục Hạo dường như hơi hiểu ra ý của Trần Tinh Trạch, nhưng trong cảm tình luôn lo sợ được mất, khiến cho anh không cách nào dám chủ động đi chọc thủng cánh cửa bằng giấy kia. Miệng há rồi lại khép, khép rồi lại há, ánh mắt nhìn Lục Hạo bắt đầu mang một sự chờ mong từ lúc nào không hay.
Trần Tinh Trạch nói: “Tuy tớ không biết có thành công được hay không, tớ cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng tớ vẫn muốn thử một lần.” Cậu buông đũa, nghiêm túc nhìn Lục Hạo. “Cậu cho tớ một cơ hội, tớ nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu. Chúng ta hẹn hò với nhau nhé, được không?”
Nếu như đi hỏi những người xung quanh, ấn tượng của họ đối với Trần Tinh Trạch là gì, đại đa số sẽ nói “đứa trẻ đó rất tốt,” “bạn ấy rất tốt,” “là một người bạn tốt.” Nếu hỏi kỹ hơn nữa, định nghĩa cái chữ “tốt” ấy ra sao, phần lớn sẽ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó sẽ nói, “là khiến cho người ta yên tâm.” Điều đã đồng ý, tuyệt đốt sẽ không nuốt lời, lời đã hứa, sẽ luôn có thể thực hiện, chính là, rất khiến cho mọi người yên tâm.
“Trần Tinh Trạch, lần này nếu như cậu dám lấy lại lời, tớ nhất định sẽ đâm chết cậu……..”
“Được thôi.” Trần Tinh Trạch cười nói, “Nếu như tớ lấy lại lời, cậu cứ việc đâm chết tớ.”
Có lẽ do cảm thấy loại uy hiếp này quá khủng khiếp, Lục Hạo ngay lập tức bổ sung: “Đương nhiên nếu tớ lấy lại lời, cậu cũng có thể đâm chết tớ.”
Trần Tinh Trạch: “Đừng, nếu cậu có lấy lại lời thì cũng đâm chết tớ đi.”
Lục Hạo: “Vậy quá bất công, cậu bị thiệt rồi.”
Trần Tinh Trạch nói một cách biếng nhác: “Nếu cậu cảm thấy thiệt cho tớ thì yêu tớ nhiều thêm một chút là được.”
Lục Hạo bị Trần Tinh Trạch nói làm cho đỏ bừng mặt mũi.
“Tớ, tớ đương nhiên sẽ yêu cậu nhiều…….”
“Vậy thì tốt.” Cậu chỉ chỉ bát của Lục Hạo, “Ăn đi.”
Ngắm nhìn Lục Hạo đang cố mạng nhét hết thịt vào mồm, Trần Tinh Trạch nhẩm tính trong lòng.
17 tuổi đầu, Lục Hạo mới là người đầu tiên cậu có quan hệ. Do đối với Vưu Tiểu Lâm, cậu chỉ có thể dõi theo từ xa, tình cảm trong cậu tích tụ lại quá nhiều, đến độ đôi lúc bản thân cậu cũng cảm thấy đáng sợ. Cậu không muốn làm cho Lục Hạo phải bận lòng, cho nên cậu định xây một bức tường kiên cố nhốt hết những tình cảm đó lại, sau đó chỉ đục một lỗ nhỏ, để nó từ từ rỉ ra từng chút một. Nhưng dẫu thế đi chăng nữa, cậu vẫn có linh tính rằng mình sẽ chìu Lục Hạo lên đến tận trời xanh.
Sau này lớn lên rồi, nhớ lại cuộc sống hồi cấp 3, Trần Tinh Trạch cảm thấy ngọt ngào nhất chính là năm lớp 11 ấy. Trên con đường đời của mỗi người, có rất nhiều ký ức sẽ dần dần phai nhạt, cho dù là hạnh phúc hay đau thương. Nhưng chỉ mỗi một năm học ấy, như một ngọn nến mãi mãi không tắt, bất kể Trần Tinh Trạch có đi đến bao xa, chỉ cần ngoái đầu lại nhìn, sẽ có thể lập tức bắt gặp ánh sáng của nó.
Ban đầu khi bọn họ thiết lập quan hệ, vốn là Lục Hạo ngày ngày chạy theo bám đít Trần Tinh Trạch, chưa được mấy ngày sau, thời thế đã đổi.
Vì để có thêm thời gian ở bên Trần Tinh Trạch, mỗi sáng Lục Hạo dậy sớm nửa tiếng, không kịp ăn sáng. Thế là Trần Tinh Trạch ngày ngày đem thức ăn sáng đến cho anh. Mới đầu đem bánh bao và sữa đậu nành mua bên đường, sau đó biến thành bánh mì do chính cậu nướng, sau đó nữa còn kèm theo trái cây và sữa chua, salad dinh dưỡng, nói chung có thứ gì dinh dưỡng phong phú đặc sắc, đều dâng hết.
Ban đầu Lục Hạo còn hơi ngại, nhưng xuôi theo thời gian, bắt đầu dần dần thích ứng. Đối với điều này, Trần Tinh Trạch chỉ có thể cảm khái một câu, do con người ta xuất thân đã là cậu ấm, cho nên quen với việc được người khác hầu hạ hơn là đi hầu hạ người khác.
Bây giờ lúc chơi bóng rổ, Trần Tinh Trạch không chỉ phụ trách việc giành banh và ném mấy cú bóng 3 điểm vào rổ, mà còn phải phụ trách săn sóc cho cậu ấm họ Lục.
“Uống chậm chậm thôi.”
“Cậu bỏ gì vào vậy, ngon thật.” Lục Hạo uống nước xong chép chép miệng nhấm nháp.
“Chanh, muối, dừa non, mật ong, và đường glucose.”
“Cậu có thể mở quán được rồi!”
“Cảm ơn.”
Lục Hạo cười nhe răng, “Sau này ra trường hai đứa mình mở một phòng tập thể hình nhé, sau đó cậu bán thức uống thể thao bên trong luôn.”
Trần Tinh Trạch cảm thấy Lục Hạo lúc cười vừa đẹp trai vừa ngốc nghếch, vươn tay nhéo nhéo mặt anh. “Đồ ngốc.”
Không may màn này bị đám bạn cùng chơi banh xung quanh để ý thấy được, có bạn nói: “Hai đứa bọn cậu làm gì như vợ chồng ân ái thế.”
Lục Hạo khoác luôn tay mình lên vai Trần Tinh Trạch, “Cậu nhìn không lầm, chính là vợ chồng đấy.”
Bạn học co rúm lại, “Á, mẹ kiếp!”
Lục Hạo cười rộ lên.
Lục Hạo xưa giờ không hề kiêng kỵ việc để cho người khác thấy quan hệ giữa anh và Trần Tinh Trạch. Bởi vì anh không để ý, cho nên Trần Tinh Trạch cũng để tuỳ anh. Nhưng lạ cái là, cho dù Lục Hạo thân mật với Trần Tinh Trạch bao nhiêu đi nữa, bạn học luôn luôn chỉ coi đó là trò đùa, vốn không ai nghi ngờ bọn họ thật tình có quan hệ với nhau. Đối với điều này, Trần Tinh Trạch cảm thấy rất chua chát. Điều này nói lên cái gì? Chính là nói, trong mắt của bất kỳ một người nào, Lục Hạo là một trai thẳng không chối vào đâu được. Ngoài ra, cũng có một vấn đề luôn luôn gây cản trở giữa hai người bọn họ, thật ra cũng chỉ là một vấn đề rất vô nghĩa, đấy là, “ai là chồng.”
Trong giới, có rất nhiều người nằm trên nằm dưới đều được, phía trước phía sau đều có thể, nhưng Trần Tinh Trạch luôn biết bản thân cậu từ đầu đến chân thực sự là #1, cậu cũng đã từng giải thích sơ sơ qua cho Lục Hạo, nhưng Lục Hạo rất cố chấp với cái danh xưng “chồng” này, bất kể Trần Tinh Trạch nói sao cũng sống chết không nhượng bộ, cắn chặt răng khăng khăng muốn làm “chồng.” Dù sao thì cũng chỉ là một lối xưng hô, không có khả năng phát triển trên thực tế, thế là Trần Tinh Trạch cũng để cho anh được toại nguyện.
Bắt đầu từ ngày cậu buông tay, Lục Hạo liền đổi tên trong danh bạ trên điện thoại và trong giao diện phần mềm, rồi bắt Trần Tinh Trạch cũng đổi luôn theo anh. Lúc chỉ có 2 người, anh cũng bắt đầu gọi Trần Tinh Trạch là “vợ, “ ngày nào cũng không dưới 20 lần, Trần Tinh Trạch nghe mà khóc dở mếu dở, cười đã rồi sau đó biến thành một thứ hạnh phúc mỹ mãn.
Đêm Giáng Sinh năm đó trùng hợp rơi vào ngày cuối tuần, không khí ngày lễ càng thêm đậm.
Vợ chồng son nhất định là phải cùng nhau hẹn hò đi chơi rồi, vốn định ăn trước sau đó đi xem phim, kết quả Lục Hạo lại trễ hẹn, lúc chạy tới thì không kịp để đi ăn nữa.
“Quan niệm về thời gian của cậu thật là khiến người ta rúng động.” Khi Lục Hạo chạy thục mạng tới nơi, Trần Tinh Trạch đã bị đứng đợi bên quảng trường đi bộ hết 40 phút đồng hồ, cậu nói với anh một cách không chút nể tình. Lục Hạo chạy xong thở hồng hộc, chống tay vào đùi, “Trên đường kẹt, kẹt xe rất nghiêm trọng!”
“Hôm nay chắc chắn là kẹt rồi, sao cậu không ngồi xe điện?”
“Tớ tưởng đi taxi nhanh hơn…….”
“Cậu có cách nào có chút kiến thức phổ thông được không hả?”
Lục Hạo khó khăn lắm mới thở thông xong, bổ nhào lên người Trần Tinh Trạch.
“Ê!”
Lục Hạo mặc một chiếc áo khoác rộng, do chạy một hồi nóng nên mở hết nút, anh kéo một bên lên che mặt hai người lại, rồi ở bên trong hôn lên mặt Trần Tinh Trạch. Lục Hạo vóc người cao lớn, nhưng môi miệng lại rất mềm mại, có lẽ do điều kiện dinh dưỡng đầy đủ, môi của anh xưa giờ chưa từng giống như môi của những đứa con trai khác, hở tí là nứt nẻ, cho dù đang giữa đông, cũng vẫn mọng.
Trần Tinh trạch bị nụ hôn này làm cho xao xuyến.
“Làm gì tự dưng tự lành…….”
“Bịt miệng cậu lại.”
Lục Hạo thò tay véo véo miệng của Trần Tinh Trạch, răn đe: “Để cái miệng con con này của cậu biết thế nào là dạy đời tớ.”
Từ nãy tới giờ bầu không khí rất tốt, Trần Tinh Trạch cảm thấy xung quanh đang lâng lâng những bong bóng màu hồng, không ngờ Lục Hạo lại phang thêm một câu ngay sau đó. “Ối, bóp miệng cậu lại thế này nhìn y như vịt.”
Trần Tinh Trạch trút giận ngay một cú vào sườn của Lục Hạo, Lục Hạo rống lên, ôm lấy sườn mình, ai oán: “Thôi rồi, trọng thương rồi.” Anh ngả mình đè lên Trần Tinh Trạch như một chú cún lười biếng, cằm gác lên vai cậu.
“Cậu nặng chết người.”
“Cậu xuống tay mới gọi là nặng chết người.”
“Có đứng dậy hay không, xem phim hay là không?”
“Không xem nữa, giận rồi.”
“Cậu không xem tự tớ đi xem.”
“Trần Tinh Trạch!”
Lục Hạo leo xuống khỏi người Trần Tinh Trạch, kéo áo mình lên để lộ da thịt, chỉ vào chỗ vừa bị Trần Tinh Trạch thoi. “Cậu tự mà nhìn, có phải là bầm rồi không!”
Quả nhiên bầm xanh một mảng, Trần Tinh Trạch hơi chột dạ, “Giữa đông cậu làm gì mặc ít đồ vậy, tớ tưởng cậu mặc dày cho nên mới mạnh tay.”
Lục Hạo đen mặt, Trần Tinh Trạch trông thấy vậy liền biết ý là sau đây anh nhất định sẽ không cho qua. Cậu đằng hắng, thừa lúc không ai để ý, ghé tai Lục Hạo nói nhỏ: “Chồng à, đừng giận nữa.”
Lục Hạo cười tươi như hoa nở ngay sau đó, kéo tay Trần Tinh Trạch. “Thế mới tạm được, nào, để chồng đây đưa cậu đi xem phim.”
Trần Tinh Trạch cảm thấy hành vi của Lục Hạo trẻ con đến hết thuốc chữa rồi, nhưng biết rõ là trẻ con, vậy mà lần nào cũng muốn cự rồi lại thôi, tiếp tục phối hợp với anh, coi bộ bịnh của mình cũng hết hy vọng.
Nguyên một quá trình coi phim, Lục Hạo vẫn nắm tay Trần Tinh Trạch, lòng bàn tay chảy mồ hôi cũng không buông ra. Nửa phần sau của bộ phim, Trần Tinh Trạch thấy tay mình bị siết một cái, cậu quay qua, Lục Hạo ghé lại gần thì thầm: “Cậu đã nói với mẹ cậu chưa, hôm nay tạm trú bên ngoài.”
“Nói rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lục Hạo tiếp tục xem phim, Trần Tinh Trạch thì vì đề tài này bắt đầu rối rắm. Trước đây lúc họ hẹn nhau đi chơi, thường lên nhật trình kín mít, chơi đến rất khuya, lúc ấy Lục Hạo đã đề nghị là ngủ luôn ở ngoài cho xong. Trần Tinh Trạch sợ người nhà sẽ lo lắng, Lục Hạo bảo: “Không sao mà, cậu cứ nói ngủ lại nhà tớ, tớ nói tớ ở nhà cậu, bảo đảm sẽ không bị lộ tẩy.”
Trần Tinh Trạch nhất thời máu lên, đồng ý.
Sắp qua đêm cũng với bạn trai ở bên ngoài…….
Tuy Trần Thánh Nhân có lòng tin là mình sẽ chống lại được cám dỗ, nhưng trong đầu vẫn khó lòng kiểm soát được những ý tưởng lang thang.
Lục Hạo thì rõ ràng không vũ bão như Trần Tinh Trạch, đầu óc của sinh vật đơn bào chỉ biết chơi và chơi mà thôi. Bọn họ ăn cơm xong chạy thẳng tới khu trượt tuyết. Bình thường ban đêm khu chơi không có bao nhiêu người, nhưng hôm nay lại đông nhung nhúc, rất nhiều cặp đôi kéo nhau tới đây hẹn hò. Một đám tay mơ anh níu em kéo, tình ý triền miên cùng nhau trượt trên con dốc nhỏ.
“Có phải là cũng hơi quá đông rồi không.” Lục Hạo nhíu mày, “Đợi chút nữa vắng bớt người rồi hẵng quay về đây, đi với tớ qua bên dốc đỏ trượt vài cú trước đã.”
Trần Tinh Trạch không rành trượt tuyết cho lắm, nghe Lục Hạo giới thiệu một hồi mới biết dốc đỏ dốc xanh là cái gì. Cậu nhìn con dốc vừa cao vừa thẳng đứng, lo lắng hỏi: “Liệu có nguy hiểm không?”
“Sao lại có thể, mùa đông tớ lên núi Trường Bạch đều trượt khu vực dốc đen ở phía Tây đấy.”
“Đó lại là cái gì nữa……”
“Là một dốc trượt tuyết có độ khó cao hơn.”
Trần Tinh Trạch nhìn Lục Hạo đang chuẩn bị.
“Cậu dùng ván đơn?”
“Ờ.”
“Ván đơn với lại ván đôi cái nào khó hơn?”
“Không có vụ cái nào khó hơn, ván đôi thì vững hơn, tốc độ nhanh, ván đơn thì dã chiến hơn, nhiều trò hơn.” Lục Hạo chuẩn bị trang bị xong, đứng thẳng người, cười cười với Trần Tinh Trạch, “Thật ra tớ biết cả hai, nhưng tớ cảm thấy ván đơn HOT hơn, tớ muốn cậu thấy tớ lúc tớ HOT.”
Không kịp đề phòng, Trần Tinh Trạch lại đỏ mặt lên.
Ngay lúc ấy từ khu vực trượt tuyết vang lên một tiếng hét, có người mất thăng bằng bị ngã văng ra khỏi đường trượt, đâm mạnh vào bờ cản. Nhân viên ở đó hối hả chạy tới giúp đỡ. Trần Tinh Trạch nhìn mà sởn tóc gáy, người đó cũng dùng ván đơn.
“Đừng trượt nữa đừng trượt nữa, chúng ta qua bên dốc thấp đi.”
“Ha ha, cậu nhát vậy. Lúc này nhiệt độ đang thấp, trên dốc trượt sẽ xuất hiện rẫt nhiều vụn băng, đường trượt gồ ghề hơn bình thường, người đó không để ý thấy được. Hơn nữa người đó không biết cách té, chắc là dân mới chơi.” Anh nói xong đứng tại chỗ nhảy nhảy mấy cái. “Được rồi, cậu ngồi đây đi, đón xem chồng cậu tạo dáng đẹp nhé.”
Lục Hạo ngồi lên chiếc xe dây cáp để lên đỉnh dốc, Trần Tinh Trạch ngồi nhìn đường trượt tuyết không chớp mắt. Rất nhanh, bên khúc quanh xuất hiện một bóng người. Lục Hạo mặc bộ đồ tuyết màu đỏ, rất dễ nhận ra. Động tác của anh lưu loát đẹp mắt, trông từ xa giống như một cánh chim yến đang lướt trên mặt tuyết. Dù vậy, tim Trần Tinh Trạch vẫn cứ treo ngược, mãi đến khi anh an toàn lướt đến chỗ đất bằng cậu mới thấy yên tâm.
Kỹ thuật của Lục Hạo xuất sắc, lúc xuống tới nơi đã canh chừng tốc độ vừa khéo đáp ngay trước mặt Trần Tinh Trạch. Trần Tinh Trạch thấy dáng vẻ phô trương của anh, rất nể mặt, vỗ tay hoan hô.
“Không tệ, HOT.”
Lục Hạo: “Đúng không, quy mô khu trượt này nhỏ, sau này tớ đưa cậu tới khu lớn hơn, tớ làm arials cho cậu xem.”
“Đó lại là gì nữa?”
“Kĩ xảo trên không, tớ đặc biệt học được bên Âu Châu.”
“Sở trường này của cậu nếu mà dùng để học ở trường, thì hạng nhất toàn khối đã không đến lượt Vưu Tiểu Lâm rồi.”
Lục Hạo vừa nghe đến cái tên quen thuộc đó, sắc mặt lập tức đổi, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Trần Tinh Trạch.
Trần Tinh Trạch: “Sai rồi, tớ thuận miệng nhắc thôi, thuận miệng nhắc thôi mà.”
Lục Hạo: “Hừ.”
Tiếp đó Lục Hạo trượt thêm vài lần nữa, rồi cằn nhằn là chơi 1 mình vô vị, kéo Trần Tinh Trạch qua bên khu tập luyện để dạy cậu. Anh tràn đầy nhiệt tình, hận không trực tiếp rót hết những hiểu biết trong đầu mình qua thẳng đầu Trần Tinh Trạch.
“Cậu học quá nhanh đi.” Chưa đến mười mấy phút sau, Trần Tinh Trạch đã hoàn toàn hoàn thành được những yêu cầu của Lục Hạo, Lục Hạo rất hài lòng, nói, “Không hổ là vợ của tớ.”
“Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy mà, trong TV coi người ta làm bao nhiêu lần rồi.”
“Cậu chưa từng trượt tuyết lần nào?”
“Chưa.”
Lục Hạo ngạc nhiên, “Cậu có phải người Bắc không hả, nhìn thấy tuyết không ham sao, làm cách nào nhịn được thế?”
Trần Tinh Trạch cười nói: “Mẹ tớ không cho, trượt tuyết rất dễ làm tay bị thương. Trước đây trong nhóm của mẹ tớ có một tay chơi vĩ cầm, vì trượt tuyết nên làm hỏng mất cổ tay.”
Lục Hạo sững người.
Trần Tinh Trạch vừa nói xong đã hối hận, lập tức bổ sung: “À, nhưng mà trượt dễ dễ chậm chậm vầy thì không cần lo.”
“Tớ quên mất……” Lục Hạo nhìn Trần Tinh Trạch như mình vừa phạm tội đáng chết, “Tớ quên mất là cậu phải chơi đàn, tớ chỉ biết lo cho thân mình.”
“Đã nói không sao mà. Tớ đã lớn nhiêu đây rồi, có thể tự lo cho thân mình.”
Lục Hạo chả buồn nghe cậu, tự mình nhớ ra cái gì đó, lẩm bẩm: “Hèn gì lúc đầu tớ kêu đi trượt tuyết, cậu hơi khựng lại.” Anh ngồi bệt xuống đất tuyệt vọng. “Tớ lại còn tự chơi đến vui vẻ như vậy, không để ý gì đến cậu, tớ thật là khốn nạn, Trần Tinh Trạch, cậu giết tớ đi!”
Vốn tình cảnh đang còn nghiêm túc lắm, Trần Tinh Trạch không biết sao lại thấy buồn cười.
“Mau đứng lên.”
Lục Hạo ngẩng phắt đầu, thề với trời cao, “Cả đời này tớ không trượt tuyết nữa!”
Trần Tinh Trạch: “Đừng chứ, HOT như vậy, không trượt nữa uổng lắm.” Cậu vừa dỗ dành vừa kéo Lục Hạo lên.
Còn một hồi lâu nữa khu trượt tuyết mới đóng cửa, nhưng nói cách nào Lục Hạo cũng không chịu chơi tiếp, bọn họ thu dọn đồ đạc, sau đó ra ngoài bắt xe về khách sạn. Khách sạn là do Trần Tinh Trạch đặt, giá cả không rẻ. Trần Tinh Trạch rất có tâm, chọn một gian phòng tình nhân. Cậu chưa đến đấy bao giờ, tìm trên mạng thì bình luận có vẻ rất khá. Trần Tinh Trạch vốn rất mong đợi, kết quả vừa mở cửa đã hết hồn.
Đập vào mắt là một chiếc giường cực lớn hình tròn màu đỏ, phía trên buông màn mỏng màu hồng nhạt, trên tường có một viền trái tim còn bự hơn cả chiếc giường, bên trong là đèn hình đoá hoa hồng to tổ chảng, còn đang chớp chớp bảy sắc cầu vồng.
Trần Tinh Trạch điếng người.
Gu thẩm mỹ kinh khủng này……..
Cậu dám cá người thiết kế cho khách sạn không phải là Gay.
Lục Hạo đứng bên cạnh vừa trông thấy căn phòng, lập tức cười vang, quét sạch hết bao nhiêu buồn thương lúc ban nãy.
Lục Hạo: “Không tồi nha! Căn phòng này trông đẹp đấy!”
Trần Tinh Trạch” “………”
Được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!