Nháo Hỉ
Chương 17
Sân khấu tráng lệ và sự hối hả xung quanh như bị nhấn vào một cái công tắc, tất cả mọi thứ đều bị ẩn đi, lúc này trong mắt của Tạ Bách Ninh chỉ có Hứa Tương Mi.
Khuôn mặt cô lấp lánh ánh nước, đôi mắt cô sáng như những vì sao, và cái nhíu mày của cô đẹp không khác gì những bông hoa đào dưới ánh nắng mùa xuân.
Giống như màn đêm ở thị trấn Bình Cẩm, âm thanh giông bão ngoài cửa sổ dừng lại trong giây lát, bên tai chỉ còn lại giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô.
“Anh không có cảm giác gì với em sao?”
“Bách Ninh, hãy thử thích em đi.”
Trong hai khoảnh khắc ấy, nhịp tim của anh đều giống hệt nhau, đập một cách dữ dội, như thể không phải là của chính anh, và anh hoàn toàn không quen với điều đó.
Cả thế giới trước mắt dần trở thành hư vô, mà cô thì lại ngày càng rõ ràng hơn, không khác gì một hình xăm được in trên ngực, hòa lẫn với xương và thịt, không thể xóa nhòa.
Ý thức chủ quan của anh muốn từ chối, nhưng sâu thẳm bên trong, anh bất giác không thể thốt nên lời. Tạ Bách Ninh âm thầm thở dài, bước lên sân khấu.
Cô bé đàn em mừng muốn phát khóc, đôi môi khẽ run run, cô ấy thầm nghĩ, hôm nay cô ấy may mắn đến nỗi sắp nổ tung luôn rồi.
Tạ Bách Ninh cởi áo khoác ra, Hứa Tương Mi thuận tay cầm lấy, trên áo có độ ấm trên người anh, cô vắt nó lên khuỷu tay mình.
Tạ Bách Ninh cầm chiếc áo khoác trong tay Khương Hân, mặc nó vào. Mặc dù là thiết kế rộng rãi, nhưng khi mặc vào vai lại có hơi chật, khiến anh cảm thấy không được thoải mái.
Hứa Tương Mi đứng ở một bên nhìn anh, ánh mắt chứa đựng ý cười, mà ở bên dưới sân khấu, những tiếng hò hét của sinh viên vang lên hết lần này đến lần khác, ánh mắt cũng sáng bừng.
Dường như, cũng không tệ.
Người dẫn chương trình khuyến khích những người bên dưới, một lần nữa đề nghị hai giáo sư đi catwalk trong chương trình, vậy là mọi người lại bắt đầu bồn chồn.
Tạ Bách Ninh cười, loại cảm thụ được đề cao này cũng không tệ lắm.
Hứa Tương Mi đưa áo khoác của Tạ Bách Ninh cho Khương Hân rồi quay lại sân khấu cùng anh. Cô nhỏ giọng nói với anh: “Lát nữa anh nhớ nắm tay em.”
Tạ Bách Ninh ngẩn người, cô đưa tay ra, những ngón tay mảnh khảnh của cô tinh tế như mỡ ngọc, anh hơi ngập ngừng, nắm lấy, cảm giác rất mềm.
Hứa Tương Mi nắm ngược lại tay anh, hai người xoay người lại, mỉm cười đối mặt với khán giả và đi về phía họ. Trong vài phút ngắn ngủi đó, Hứa Tương Mi không thể nhìn hay nghe thấy bất kỳ điều gì, lòng bàn tay cô truyền đến nhiệt độ nóng rực, như có điện trường chạy dọc khắp cơ thể, ngay cả máu cũng nóng lên.
Mãi đến khi nhiệt độ trong tay đột nhiên biến mất, cô mới bình tĩnh và cuộn tròn những ngón tay lại, cố gắng giữ lấy sự ấm ấp này.
Tạ Bách Ninh mặc áo khoác vào, ngồi lại ghế ban giám khảo trong tiếng vỗ tay.
Toàn bộ loạt quần áo được một công ty mua lại với giá cao ngay tại chỗ, trở lại hậu đài, cô bé đàn em vui đến nỗi như muốn bay lên cao, tỏ vẻ sau khi kết thúc sẽ mời mọi người ăn tối. Nhóm người mẫu đều là những cô gái khoảng hai mươi tuổi, rất hăng hái, ngay lập tức hưởng ứng.
Ban đầu Hứa Tương Mi không hứng thú cho lắm, nhưng đột nhiên lại nghe thấy cô bé đàn em nói: “Chúng ta mời giáo sư Tạ đi cùng, mọi người thấy sao?”
Cô nhướng mày, từ từ lau đi lớp son môi tươi sáng.
Có người nói: “Tất nhiên là được rồi, nhưng mình nghĩ giáo sư Tạ sẽ không đồng ý đâu.”
Cô bé đàn em nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, chấp hai tay trước ngực năn nỉ Khương Hân: “Đàn chị, nhiệm vụ khó khăn này xin giao lại cho chị.”
Bàn tay đang tẩy trang của Khương Hân thoáng run lên, cô ấy nói: “Chuyện này giao cho giáo sư Hứa của mấy đứa sẽ phù hợp hơn.”
Cô bé đàn em chưa biết mối quan hệ giữa Khương Hân và Tạ Bách Ninh. Cô ấy chỉ nghĩ rằng những người có vẻ ngoài xinh đẹp sẽ dễ mời người hơn. Sau khi nghe được điều này, cô ấy suy nghĩ một chút, gần đây hai vị giáo sư này có rất nhiều tin đồn, vì vậy lại cười hì hì chuyển sang nhìn Hứa Tương Mi.
Còn chưa kịp nói gì, Hứa Tương Mi đã nói trước: “Chị giúp em.”
Trước sân khấu, Tạ Bách Ninh rất chuyên tâm vào việc chấm thi, nhưng những bộ sưu tập thời trang tiếp theo không có điểm sáng nào cả, rất nhàm chán. Lúc này, điện thoại di động trong túi quần anh rung lên. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Hứa Tương Mi: Sau khi kết thúc cùng đi ăn tối đi, nhà thiết kế mời khách, anh không được từ chối đâu đó.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, nhấn một chữ “Được”, gửi đi, cất điện thoại vào.
Hứa Tương Mi nhận được câu trả lời, mỉm cười nói với mọi người: “Giáo sư Tạ đồng ý.”
Không có bất ngờ gì khi thấy mọi người nhảy cẩn lên vì vui mừng, cô lắc đầu buồn cười, đứng dậy bước ra ngoài.
Cô đi vào phòng vệ sinh, đi xong thì ra ngoài dựa vào ban công ở cuối hành lang, lặng lẽ nhìn ra xa.
Ban đêm, đại học A bị bóng cây nặng trĩu bao phủ, cùng với ánh đèn đường mờ ảo và ấm áp, có chút gì đó lãng mạn, là một nơi lý tưởng để cùng người yêu tản bộ. Vừa mới nghĩ như vậy, cô liền nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang ôm tay nhau chầm chậm bước qua. Hứa Tương Mi nhìn vào bóng dáng của họ, sinh ra một chút đố kỵ. Cô châm một điếu thuốc.
Liên tục hút hai điếu thuốc, chút chán nản trong lòng kia mới thoáng tan đi. Tiếng giày cao gót ở phía sau từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở bên trái cô.
Hứa Tương Mi dụi tắt tàn thuốc, liếc nhìn Ngô Vũ đang đứng ở bên cạnh, không nói gì.
Ngô Vũ mỉm cười, nói: “Buổi trình diễn thời trang tối nay cô rất nổi bật, rất đẹp.”
Hứa Tương Mi từ chối cho ý kiến. Rõ ràng, người phụ nữ này đến đây không phải chỉ để khen ngợi cô.
Ngô Vũ cũng không ngượng ngùng, cô ấy lại nói: “Màn catwalk của cô và giáo sư Tạ cũng rất đặc sắc.”
Trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi. Cô ấy đứng ở bên dưới nhìn lên sân khấu, chỉ cảm thấy mắt, mũi và cả trái tim của mình đều đau xót. Dường như có một con thú nhỏ đang hoảng loạn ở trong trái tim của cô ấy, không ngừng giẫm đạp, đau không thể tả. Giống như suy nghĩ mong muốn của cô ấy dành cho Tạ Bách Ninh, cho dù không được đáp lại, cũng không cách nào ngừng lún sâu vào.
Hứa Tương Mi cười như không cười, cô nhìn những gốc cây cao ngoài ban công, không nói gì.
“Hai người đang hẹn hò à?” Giọng nói của Ngô Vũ rất dịu dàng, là giọng điệu của một người phụ nữ Giang Nam.
“Không có.” Hứa Tương Mi nói ngắn gọn.
“Tôi rất thích giáo sư Tạ. Vì hai người không ở bên nhau nên tôi sẽ không bỏ cuộc.”
“Ừ.” Hứa Tương Mi gật đầu: “Đó là quyền tự do của cô.”
Ngô Vũ ngẩn người. Cô ấy không ngờ rằng Hứa Tương Mi sẽ bình thản đến vậy. Dường như những gì cô ấy vừa nói không hề liên quan gì đến cô cả. Cô ấy có chút bực mình, người ta căn bản không hề đặt đối thủ là mình ở trong mắt. Cô ấy xoay người rời đi, vừa mới đi được hai bước thì lại nghe thấy những lời không nhanh không chậm của Hứa Tương Mi.
“Tất nhiên, cá nhân tôi khuyên cô không nên làm điều này.”
Cô ấy nhìn lại: “Tại sao?”
Hứa Tương Mi mỉm cười tự tin: “Tôi chắc chắn sẽ có được anh ấy, Tạ Bách Ninh phải là của tôi.”
Khuôn mặt của Ngô Vũ cứng đờ. Sau hai giây, cô ấy nói: “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô.”
Hứa Tương Mi gật đầu: “Tùy cô.”
Ngô Vũ giẫm giày cao gót rời đi, Hứa Tương Mi chống lan can, nheo mắt nhìn về phía xa, cạnh tranh công bằng? Nghe có vẻ thú vị.
Cho đến khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Khương Hân mới tìm thấy cô: “Chị Tương Mi, đứng ở đây không lạnh sao? Đi thôi, mọi người đều đang đợi chị.”
Hứa Tương Mi thở ra một hơi lạnh, hỏi: “Xếp hạng mấy?”
Khương Hân giơ ngón trỏ lên, cười nói: “Hạng nhất, cô ấy vui lắm, lúc nhận giải thưởng còn khóc nữa.”
“Cô ấy rất có tài năng, sau này sẽ còn đạt được nhiều thành tựu còn xa hơn thế nữa. Có kinh nghiệm nhiều thì sẽ quen thôi. Đúng rồi, Bách Ninh có đi không?”
“Anh cả đang đứng với mọi người, bị bọn họ đặt câu hỏi muốn đau đầu luôn rồi. Đúng lúc chị có thể đến giải cứu anh ấy.”
Cả hai trở về đội, khi thấy Hứa Tương Mi, nhóm sinh viên thực sự yên tĩnh lại, bọn họ cảm thấy cô không phải là người dễ chọc.
Cô bé đàn em đã đặt bàn ở tiệm thịt nướng ở phố ẩm thực trước Đại học A, đoàn người nhao nhao bước ra ngoài.
Cô bé đàn em kéo Khương Hân lại, thì thầm to nhỏ. Họ đi lên hàng đầu, những sinh viên còn lại theo sau, bỏ lại Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi phía sau.
Hứa Tương Mi không khỏi mỉm cười, hỏi anh: “Dường như họ rất sợ em, trông em dữ tợn lắm sao?”
Tạ Bách Ninh đút tay vào túi quần, không trả lời mà lại hỏi: “Cô thấy sao?”
Hứa Tương Mi sờ sờ mũi, nói một cách dõng dạc: “Tất nhiên là không.”
Bằng không thì vừa rồi, sao Ngô Vũ còn có can đảm đến tuyên chiến với cô.
Tạ Bách Ninh cười khẽ: “Hào quang của cô quá mạnh, có lẽ họ chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
Cô lập tức hỏi: “Còn anh thì sao? Anh đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Anh im lặng một lúc, cô nghĩ anh sẽ không trả lời, hoặc là nói những câu khiến cô phải thất vọng, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại nghe được câu trả lời rất đâu ra đấy của anh: “Tôi cũng chưa chuẩn bị tốt.”
Hứa Tương Mi dừng bước.
Anh xoay lại nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai trong đêm tối phát sáng, điềm tỉnh và tự nhiên.
Cô mỉm cười vui vẻ: “Vậy anh hãy chuẩn bị cho thật tốt vào, em cho anh thời gian.”
Anh đứng thẳng trước mặt cô, nét mặt cuối cùng cũng nghiêm trang một chút: “Tương Mi, tôi hỏi lần cuối, cô nghiêm túc sao?”
Không cần suy nghĩ, cô nhanh chóng trả lời anh: “Em nghiêm túc một trăm phần trăm”.
Tạ Bách Ninh nhướng mày, sau một lúc lâu, anh đã đưa ra quyết định. Vừa định nói, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến anh nuốt lại lời.
Đôi mắt của Hứa Tương Mi sáng long lanh, chỉ một mực nhìn anh, không một chút động đậy nào.
Tạ Bách Ninh nói: “Nhận điện thoại trước đi.”
Hứa Tương Mi lấy điện thoại di động ra, đặt bên tai, gần như là nghiến răng nói: “Cửu Lạc, có chuyện gì?”
Lúc này, Lê Cửu Lạc đang ngồi trong phòng khách của nhà họ Hứa, có chút sửng sờ: “Không phải kêu mình đến lấy bưởi sao?”
Lúc này cô mới nhớ ra, nói: “Tạm thời có chút việc. Cậu nói dì giúp việc đưa cho. Bưởi ngọt lắm, nhất định thầy sẽ thích, cậu lấy về nhiều một chút.”
Lê Cửu Lạc hỏi: “Cậu đang ở đâu? Có cần đợi cậu về không?”
Cô trả lời: “Tôi chuẩn bị đi ăn tối, nhất thời không thể về nhanh được. Đừng đợi.”
“Đi với ai vậy?”
“Không phải cậu đã có đáp án rồi sao?”
“OK, hiểu rồi, cúp máy đây.”
“Ừ.”
Hứa Tương Mi để điện thoại di động vào túi, nụ cười trên khuôn mặt không hề phai nhạt, hỏi Tạ Bách Ninh: “Vừa rồi anh muốn nói gì với em?”
Ánh mắt của Tạ Bách Ninh tối đi. Anh che đậy những điều kỳ lạ trong lòng, nói: “Không có gì.”
Hứa Tương Mi không tin.
“Đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta.” Nói xong, Tạ Bách Ninh đi tiếp.
Hứa Tương Mi nhẹ nhàng hừ một tiếng, đi theo sau, cô luôn có cảm giác rằng những gì anh muốn nói phải rất quan trọng. Về chính xác thì đó là gì, cô không thể hiểu được.
Hứa Tương Mi không vui, Lê Cửu Lạc đúng là biết chọn thời gian ghê, hừ.
Lê Cửu Lạc, người đang bị oán trách, đứng dậy nói lời tạm biệt với Hứa Bồi, lấy một túi bưởi từ tay dì giúp việc, ra về. Mới vừa ra khỏi cửa, anh không nhịn được hắt hơi hai cái liên tiếp.
Anh gài lại cổ áo, cảm thấy trời hôm nay lạnh hơn mọi ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!