Nhập Cốt Tương Tư - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Nhập Cốt Tương Tư


Chương 9


Khi Hà Ứng Hoan vẫn còn đang thất thần, Triệu Lâm bên cạnh bỗng lắc lắc tay y, khe khẽ thở dài, “Mà so với ả xấu xa kia, mấy cô nương trước mắt chỉ đáng là dung chi tục phấn.”

Hà Ứng Hoan bỗng nhớ đến tướng mạo Giang Diễm cũng có vài phần giống Giang Miễn, y đáp lại, “Tẩu phu nhân đúng là sắc nước hương trời, khuynh thành khuynh quốc.”

“Ha ha.” Triệu Lâm cười to vài tiếng rồi lại lập tức nhăn mày, trầm giọng, “Đáng tiếc tính tình ả chả tốt gì cả, lúc nào cũng cậy bản thân võ công cao cường đi ức hiếp người khác.” Dứt lời, hắn còn thở dài mấy lần, chân mày nhíu chặt, thần tình lộ ra vài phần tiếc nuối. Một lát sau, hắn bỗng bưng chén ngửa đầu một hơi cạn sạch. Đợi đến khi hắn đặt chén xuống bàn, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, ý cười từ từ hiện lên, “Hà huynh, ta vừa mới nghĩ ra một diệu kế đối phó với ả xấu xa kia.”

“Hử? Nói nghe xem nào.”

“Ả một lòng muốn bỏ ta, vậy ta sẽ không để ả được như ý. Hừ, ta sẽ không bỏ ả, ngược lại sẽ dùng trăm nghìn cách khiến ả vui.” Triệu Lâm vừa nói vừa phe phẩy quạt, che đi nửa bên gò má. Hắn ha ha cười, “Đợi đến khi ả thích ta như bao nhiêu cô nương khác, ta sẽ bỏ rơi ả, để ả nếm thử cảm giác khổ sở đứt ruột đứt gan.”

Hà Ứng Hoan nghe mà lạnh cả người, rùng mình một cái, y bật thốt lên, “Tẩu phu nhân dù có hung dữ đến mấy cũng không cần phải ác độc như vậy…”

“Ả đã khiến ta trở nên thảm hại thế này, lẽ nào ta không nên trả thù? Huống chi, ta chỉ tổn thương lòng ả mà thôi, đâu có định khiến ả gặp nguy hiểm.”

Hà Ứng Hoan nghe thấy hai chữ “trả thù” này liền giật mình. Y cảm thấy tim bỗng đập rộn lên, lỗ tai cũng ù ù nghe không rõ. Hai người rõ ràng đang nói về Giang Diễm, Hà Ứng Hoan lại nghĩ đến Giang Miễn.

Đã mấy ngày phiền não chuyện báo thù, y khi thì nghĩ giết quách Giang Miễn đi cho hả giận, khi lại chẳng đành lòng xuống tay. Giờ đây nghe Triệu Lâm nói, y bỗng nhiên thông suốt.

Không sai, dùng cách này đối phó với Giang Miễn hợp lý hơn kết liễu hắn nhiều. Giang Miễn dù là kẻ thù của Hà gia nhưng vốn chưa từng động thủ hại người nhà ta, so với lấy tính mạng hắn, chẳng bằng ta tìm cách hại hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết.

Hà Ứng Hoan càng nghĩ càng thấy có lý, tay cầm chén cũng vì thế trở nên run rẩy, mắt y ngập vẻ hưng phấn. Y không buồn nghe Triệu Lâm lảm nhảm cái gì nữa, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình: Trước tiên, ta hẳn nên giả bộ thích Giang Miễn, sau khi khiến hắn tin tưởng, ta sẽ…

Y đang say sưa suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào.

Giương mắt nhìn, y thấy một nữ tử mặc hoa phục đứng ở cửa lạnh lùng dõi mắt nhìn vào phòng. Ánh mắt nàng cuối cùng rơi xuống người Triệu Lâm, sắc mặt không biến đổi nhưng đôi con ngươi hiện rõ vẻ căm ghét.

Hà Ứng Hoan kinh hãi giật nhẹ tay áo Triệu Lâm, “Triệu huynh, tẩu phu nhân tới kìa!”

Triệu Lâm đã nhìn thấy Giang Diễm từ lâu nhưng không hề né tránh. Hắn chẳng chút hoang mang chỉnh sửa y phục, đi nhanh ra đón người kia, cặp mắt đào hoa cong cong, hắn thân thiết gọi một tiếng, “Nương tử!”

Giang Diễm thầm giật mình khi thấy chuyển biến bất ngờ của hắn nhưng vẫn tỏ vẻ như không, chỉ lạnh lùng nói, “Ta tới xin lỗi ngươi.”

“Hả? Là do nhạc phụ đại nhân yêu cầu sao? Kỳ thật nương tử nàng không cần phải chịu oan khuất như vậy. Tội lỗi từ trước đến nay đều là của vi phu ta cả. Ta đã quyết định thành tâm sửa đổi rồi.” Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng cầm lấy tay Giang Diễm.

Giang Diễm giận dữ gạt tay ra, quát lớn, “Ta nói xong rồi, tạm biệt.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Triệu Lâm giật mình lập tức đuổi theo, quạt trong tay phe phẩy lộ ra dáng vẻ một vị công tử địa vị cao sang, “Nương tử, sao nàng lại bỏ đi? Ở lại đây uống một chén đã? Đợi đã, đêm khuya đường vắng, hay để ta về cùng nàng nhé?”

Hà Ứng Hoan thấy hai người kia càng đi càng xa thì không khỏi lắc đầu cười khẽ. Y nghĩ thầm: Triệu công tử này thủ đoạn thật lợi hại, chẳng biết Giang cô nương có mắc lừa không? Một ngày nào đó có lẽ ta cũng nên thỉnh giáo Triệu huynh vài bài.

Vừa mới nghĩ thế, một bóng áo xanh đã hiện lên trong đôi mắt. Thoạt đầu y tưởng mình nhìn nhầm, đến khi nhìn kĩ lại mới thấy đúng là Giang đại hiệp.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, Giang Miễn lại đứng nơi khuất bóng, ngũ quan hắn mờ mờ tỏ tỏ, chỉ có đôi mắt đen sáng động lòng người.

Hà Ứng Hoan chỉ cần trông thấy hắn từ phía xa xa mà hồn đã như bị câu mất. Tim y đập mạnh, hai tay không nghe lời suýt đánh đổ ly rượu.

Kì lạ, sao lòng ta lại nhảy loạn thế này? Chẳng nhẽ bị bệnh rồi? Hà Ứng Hoan chớp mắt một cái, suy nghĩ mông lung: Được rồi, muốn gạt được kẻ địch trước tiên phải gạt được chính mình. Ta nếu đã muốn lừa gạt Giang Miễn thì phải tỏ vẻ thích hắn đã. Ừm, lúc này ta mặt đỏ tim đập chỉ là giả vờ thôi.

Y cố gắng tự thuyết phục mình đến khi xuôi xuôi mới thở dài một hơi, thoải mái vô cùng. Y lập tức nhảy lên chạy vọt tới trước mặt Giang Miễn, mặt mày tươi tắn, cười hì hì nói, “Giang đại hiệp, ngài cũng tới sao?”

Giang Miễn thấy y cười vui vẻ đến thế cũng không khỏi cong cong khóe môi, “Ứng Hoan, ngươi có thấy Diễm Nhi không?”

“Giang cô nương vừa mới tới đây, giờ đã về cùng Triệu huynh rồi.”

“Ta chỉ bảo Diễm Nhi đi nhận lỗi, ai ngờ nó lại nóng vội chạy thẳng đến đây ngay lúc đêm hôm khuya khoắt, thật chẳng ra thể thống gì cả.”

“Giang cô nương đúng là nữ nhi của Giang đại hiệp. Nàng cũng có tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.”

“Mấy lời ngươi nói… cứ như là khen khéo ta vậy.”

“Ha ha.”

Hai người vừa nói chuyện vừa một trước một sau rời khỏi Xuân Phong lâu, trở về Giang phủ.

Hà Ứng Hoan đã quyết chí sẽ “giả vờ” thích Giang Miễn nên lúc này không ngừng nói cười vui vẻ. Giang Miễn không chút nghi ngờ, chỉ nói hôm nay y thật hoạt bát. Dọc đường đi cười cười nói nói, cả hai đã về đến trước cổng nhà từ lúc nào không hay.

Lại nhìn thấy có hai kẻ đang đấu đá ngoài đại môn, một nam một nữ, một đánh một tránh, chính là hai kẻ oan gia đang tranh giành cao thấp.

Khi hai người Giang, Hà đi tới, Giang Diễm vừa mới phi xuống xuất một sát chiêu vô cùng nguy hiểm. Giang Miễn kinh hãi kêu to, “Diễm Nhi, thủ hạ lưu tình.”

Hà Ứng Hoan đi trước thấy tình thế không ổn, y vội vàng tiến lên hai bước đẩy Triệu Lâm sang một bên, lấy thân đỡ kiếm. Tuy y không có nội lực nhưng võ công lại không hề kém, lúc này, y chỉ cần biến đổi bộ pháp là có thể tránh thoát một kiếm, thế nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi lại có đến bốn, năm suy nghĩ hiện lên trong đầu. Cuối cùng, y nghĩ, nếu mình bị thương thì có thể sống ở Giang phủ thêm mấy ngày, sẽ có thêm thật nhiều thời gian bên cạnh người kia.

Vì vậy, y nhắm mắt, nghiêng người, mặc cho kiếm kia đâm phập vào đầu vai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN