Nhất Bá Thiên Địa Ngạo - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Nhất Bá Thiên Địa Ngạo


Chương 2


Cách xa, nơi Tử Linh Thảo mọc ban nãy, Triệu Linh Tiêu bị thương vất vả nằm bên một gốc cây, nét mặt vốn dĩ xanh xao của hắn giờ tái mét, yếu ớt rên rỉ.

Phịch, phịch..

Hai tiếng dẫm chân, bạch hầu từ trên cành cây cao đáp xuống, vẻ mặt nó rất ư là không vui, khá khó chịu. Nó ngó nghiêng một hồi sau đó phát hiện ra Triệu Linh Tiêu, khịt mũi một cái nó liền bước qua, bàn tay to lớn bốc lấy hắn tựa như nắm một que củi, nó sau đó phóng người lên tầng cây,phút chốc biến mất không còn tung tích.

Triệu Linh Tiêu lờ mờ nữa mê nữa, không biết bạch hầu đã đi bao lâu và đang đi đâu, chỉ thấy nó không ngừng phóng qua những cành cây to um tùm, nó hoàn toàn không để ý đến Triệu Linh Tiêu đang nằm trong tay.

Một lúc sau, bạch hầu đến gần một hố sâu, sâu không thấy đáy, bên trong phát ra khí tức u quái, cuồn cuộn ma mị, ngay cả bạch hầu cũng không muốn đến gần mà vòng qua một bên tránh việc phải nhảy qua miệng hố, trong lúc bạch hầu đang đu qua một dây leo lớn cỡ một chai bia thì từ trên không vang lên một tiếng rít lanh lảnh, nghe thấy âm thanh này vẻ mặt của bạch hầu chợt lóe lên giận dữ, nó phóng thoắt lên một cành cây lớn, tay vỗ ngực rống lớn.

Từ không trung một đầu phi điểu vỗ cánh sà xuống, hung thú này mình sẻ mỏ ưng, lông đuôi dài, màu sắc nổi bật đẹp mắt vô cùng, nó dùng ánh mắt địch ý nhìn bạch hầu, lông mau như đang giận dữ mà phùng ra uy mãnh.

Bạch hầu như gặp phải đối thủ không đội trời chung hét to một tiếng rồi phóng người lên không lao vào Ngũ Sắc Thiên Điểu, Thiên Điểu nào chịu yếu thế, nó phành phạch vỗ cánh liền bay lên. Hai hung thú va chạm long trời lỡ đất, Triệu Linh Tiêu trong tay bạch hầu trong lúc vô tình rơi ra bị Thiên Điểu quạt trúng không biết trời xui quỷ khiến gì lại rơi trúng vào hố đen vạn trượng kia, phút chốc bị bống đen nuốt chửng.

Địa cầu.

Trên một con hẻm nhỏ trong nội ô thành phố.

Thiếu niên Triệu Linh Tiêu đang hì hục chạy, hắn cười tươi, tay ôm khư khư một quyển sách, vừa đi vừa hớn hở.

Chợt hắn khựng lại, phía đối diện là một nhóm người. Đi đầu là một cặp nam nữ, trong đó nữ túc nhìn khá xinh, dáng thon ngực chuẩn, cứ như là một hot girl trên mạng, nam nhân thì mặt vuông, mày kiếm, dáng vẻ cô hồn tựa như mấy tên trẻ trâu côn đồ.

•Nhã Phương, em.. Em không ngờ lại đi chung với hắn…

Triệu Linh Tiêu lắp bắp kinh ngạc, chỉ tay về phía cô gái kia nói.

•Hứ.. Thì sao, nói cho anh biết, tôi bây giờ là bạn gái của anh Hạo, anh tốt nhất là đừng tìm tôi làm phiền nữa..

Cô gái kia mặt mày xinh tươi nhưng dáng vẻ lại kênh kiệu không chịu nổi, khiến người vừa nhìn đã mất hảo cảm. Tên nam nhân đi cùng thì biểu tình gật đầu đồng ý.

•Em… Cô, cô phản bội tôi.. Tại sao..

Triệu Linh Tiêu biểu tình không tin nổi tức tối nói.

•Tại sao à, thật sự đáng thương khi tới bây giờ anh vẫn còn tư tưởng rằng tôi đang yêu anh sao… Há.. Nói thật cho anh biết, anh chỉ là công cụ để tôi chơi đùa mà thôi, chứ thể loại nghèo kiết xác, suốt ngày chỉ biết đọc truyện như anh sẽ xứng với tôi sao..

Cô gái chống nạnh một tay, mặt vểnh, miệng trề, nhìn Triệu Linh Tiêu với ánh mắt đầy khinh thường chán ghét.

•Cô lừa tôi, tại sao chứ..

Triệu Linh Tiêu nghe xong đau lòng sắp khóc, tức giận gào thét.

•Đủ rồi đó, tên kia, mày còn dây dưa với bạn gái tao nữa thì đừng hỏi tại sao ăn đòn nhé.

Nam nhân đi cùng cô gái kia mất kiên nhẫn thốt lên đe dọa.

•Chết tiệt, mày cướp người yêu kẻ khác mà còn lên giọng đe dọa sao, tao.. Tao…

Triệu Linh Tiêu vừa la vừa nhào tới, tay định túm lấy cô gái thì chợt cảm thấy ngực đau nhói, không tự chủ lộn nhào, thì ra trong giây lát hắn đã bị nam nhân đạp một cước.

Triệu Linh Tiêu vật vả dưới đất, trong lúc quơ quào hắn chợt vớ được một cục gạch, như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, hắn vùng dậy, vác cục gạch điên cuồng lao vào hai người nam nữ trước mặt.

•Tao liền mạng với tụi mày..

Bịch.

Thế nhưng người chưa vị đập vỡ đầu thì hắn lại ăn thêm một đạo lộn cù mèo, vùng vẫy không bỏ, hắn lồm cồm bò dậy, cầm cục đá ném mạnh về phía nam nhân kia, cạnh của cục gạch sắc bén liền cắt thủng một lỗ trên tay tên đó.

•Chết dẫm, mày dám… Tụi bây đập chết mịa nó cho tao.

Nam nhân tức giận quát lớn, cùng đàn em nhào vô, tay đấm châm đá vào người Triệu Linh Tiêu như con chó co ro chiu đòn.

Bịch bịch, binh..

Tiếng đánh đấm không ngừng vang ra.

Đánh đến lúc đã tay bọn kia mới dừng lại, bên trong vòng vây, triệu Linh Tiêu đã như một tên ăn mày bầm giập rách rưới, mặt mày đầy máu me.

•Đi tụi bây..

Nam nhân phất tay, cùng đàn em bỏ đi, chẳng thèm để ý đến Triệu Linh Tiêu tan nát nằm dưới đất.

•Tụi bây.. Tụi bây hãy nhớ,.. Triệu Linh Tiêu tao thề với trời cao, từ đây về sau tao sẽ trở thành mạnh mẽ hơn, tao sẽ đem lũ khốn nạn, súc sinh như tụi bây đạp bẹp dưới chân, đem tất cả bọn nữ nhân phản bội hung hăng chà đạp dưới háng.

Triệu Linh Tiêu như hóa điên ngửa mặt thề lớn, ánh mắt hắn giận dữ như một hung thú cuồng bạo. Hắn không để ý đến đám người kia mà đâm đầu chạy đi, vừa chạy vừa khóc.

Thế nhưng ông trời luôn luôn bất công, khi hắn vừa chạy ra khỏi ngã ba, một chiếc xe tải đã chạy ngang húc văng hắn đi trước sự kinh ngạc của nhóm người vừa nãy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN