Nhất Dạ Thâu Hoan - Quyển 1 - Chương 20: Phượng Nhi cô nương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Nhất Dạ Thâu Hoan


Quyển 1 - Chương 20: Phượng Nhi cô nương


Ha Tử Lung ta lấy danh nghĩa mười tám đời tổ tông ra thề, kiếp này chưa từng gặp chuyện mất mặt như vậy.

Sau khi rời khỏi giường của Mộ Dung Phong Vân, ta hoảng loạn mặc lại y phục bẩn, kéo theo cái đuôi chui ra ngoài. Khục, khi ta ra tới bên ngoài, đánh chết ta ta cũng không thừa nhận là mình chui ra từ lỗ chó trong hậu sơn.

Bao nhiêu thể diện toàn bộ mất trắng, ta thực sự không còn mặt mũi đi ra từ cửa lớn, càng không còn mặt mũi để gặp Thanh Nhã.

Ta xin thề, ta thực sự không ngờ là sẽ bị Mộ Dung Phong Vân ăn tươi, càng không ngờ hắn lại…

Mất mặt, mất mặt, đúng là con mẹ nó mất mặt.

“Tiểu thư, xin dừng bước.” Một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai, cắt đứt tâm tình của ta.

Ta hoảng hốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lạc đại thẩm, “Lạc đại thẩm, là ta.” Người không thể không nhận mình già a, ngay cả chủ tử cũng nhận không ra.

Lạc đại thẩm liếc mắt nhìn ta từ đầu đến chân, hồ nghi nói, “Cô nương, ngươi là ai?”

Cô nương?

Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn từ ngón chân nhìn lên. Giầy thêu hoa tinh xảo, y phục lam sắc… Kẻ mù dùng tay sờ soạt cũng biết ta là nữ nhi.

Lạc đại thẩm tiếp tục dùng ánh mắt hồ nghi nhìn ta, “Cô nương, ngươi là nữ nhân của công tử nhà ta sao?”

Thổ huyết, phiền lão nhân gia bà đừng biến ta thành cái loại đê tiện như vậy. Ta là phong lưu công tử, không phải hạ lưu công tử.

“Ta là… Thật xin lỗi, đi nhầm chỗ rồi.” Sau khi rời khỏi Mộ Dung gia, trong đầu ta đều nghĩ tới Mộ Dung Phong Vân, cứ bị vây trong tình trạng thần tình hoảng hốt, căn bản quên mất việc đến Thiên Hương lâu thay y phục.

“Cô nương, ta thấy sắc mặt cô nương không được tốt, có muốn vào trong nghỉ ngơi chút hay không.” Lạc đại thẩm nói, không phân trần gì kéo ta tiến vào trong.

Vẻ mặt ta khó xử, “Ta nói đại thẩm, ta…” Có phải nhiệt tình quá rồi không?

Nếu ai cũng đều lôi kéo bản công tử vào trong nhà như vậy, đối với an toàn tồn tại của ta là cực đại uy hiếp.

Lạc đại thẩm thân thiện kéo lấy tay ta, “Cô nương, xem sắc mặt cô nương tái nhợt như vậy, tinh thần hoảng hốt, vừa nhìn đã biết gặp phải khó khăn rồi. Công tử nhà ta, là chủ tử tốt nhất. Nếu như cô nương có thể lưu lại bên cạnh ngài, ta tin tưởng ngài sẽ không bạc đãi cô nương.” Ặc… Ta thật sự tốt đến vậy sao?

Lạc đại thẩm thấy ta không chút động lòng, tiếp tục nói, “Cô nương có biết công tử nhà ta là ai không? Chính là Phượng công tử danh tiếng vang dội cả kinh thành.” Nói đến đây, Lạc đại thẩm không quên tự hào giơ ngón cái lên, “Công tử nhà ta phong lưu phóng khoáng, gia tài vạn quán, cô nương nếu như đi theo ngài, nhất định không cần chịu khổ.”

“Ặc…” Nghe đến đó, ta cho dù có bị ngốc cũng phát hiện ra ý của Lạc đại thẩm, “Đại thẩm… ý người là…”

Lạc đại thẩm lén lén lút lút liếc mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, “Công tử nhà ta cái gì cũng tốt, có điều hay thích chạy tới Thiên Hương lâu. Ta và lão đầu suy nghĩ, thay công tử tìm một vài cô nương trẻ trung mỹ mạo ở bên cạnh hầu hạ công tử, để công tử khỏi phải phiền phức đi ăn nữ tử thanh lâu.” Lạc đại thẩm cười tủm tỉm liếc mắt nhìn ta, “Lần đầu tiên gặp được cô nương, ta đã thấy cô nương thích hợp.”

Thay ta tìm thị thiếp? Ta lập tức dở khóc dở cười, “Đại thẩm, có lẽ công tử nhà bà cũng không vừa ý ta đâu, e rằng công tử nhà bà không muốn tìm thị thiếp.” Hạ Tử Lung làm thị thiếp của phong lưu công tử? Cái quái gì xảy ra đây.

“Công tử nhà ta trời sinh tính tình phóng đãng, có mỹ nhân bầu bạn, ngài cầu còn không được.” Này này, đừng phá hỏng danh dự của bản nhân, khiến ta đến quan phủ kiện cáo bà, đòi phí bổi thường tổn thất danh dự.

“Thật sao, vị đại thẩm này, ta đồng ý làm thị thiếp cho công tử nhà bà, có thể để ta vào trong được chứ?” Một đạo thanh âm kiều diễm mềm mại ngọt ngào xen vào giữa chúng ta.

Ta quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, suýt chút té xỉu. Nàng… Nàng… là Hoa Dương công chúa? Tuy rằng chỉ thấy Hoàng Phủ Lam Nhi mặc qua nam trang một lần, nhưng dáng vẻ ngọt ngào đó lại thật sâu khắc vào trong trí óc ta, ta tuyệt đối không nhìn nhầm.

Hôm nay Hoàng Phủ Lam Nhi mặc một thân vàng nhạt kiều mỹ, mày ngài kẻ nhạt, phớt chút phấn hồng, xinh đẹp không nhiễm tục khí. Trong cái đẹp, lại mang theo vài phần hoạt bát linh động, ý vị mười phần. Chậc chậc, không hổ danh là công chúa hoàng gia, quả nhiên không giống người thường.

“Lam Nhi, đừng làm bậy.” Đương lúc ta đang quan sát Hoàng Phủ Lam Nhi, một đạo âm thanh quen thuộc đã hấp dẫn sự chú ý của ta.

Kia là một vị tuyệt sắc mỹ nữ, mắt phượng, mày ngài, đôi môi anh đào, bất luận là nam nhân nào liếc nhìn một cái, đều sẽ thất thần.

Vẻ xinh đẹp của nàng không giống như Thanh Nhi.

Thanh Nhi là vẻ đẹp cao quý, nàng là vẻ đẹp nhu nhược.

Nàng một thân xiêm y màu sẫm, tóc chải cài trâm đuôi phượng cao quý. Dễ thấy nhất là, giữa trán nàng còn có một điểm đỏ sẫm.

Trong con ngươi đen của ta hiện lên một tia thâm u, ta lập tức đoán ra thân phận của nàng.

Sóng mắt ta vừa chuyển, khóe mắt sớm đã nhìn thấy Hoàng Phủ Viêm đang đứng bên cạnh nàng.

“Đại thẩm, ta cáo từ.” Đây là lần thứ ba Hoàng Phủ Viêm tới bái phỏng ta, ta không thể tiếp tục cự tuyệt hắn, thế nhưng ta đang mặc nữ trang.

Lạc đại thẩm không để ý tới ta, ngược lại còn đến trước mặt Hoàng Phủ Viêm, cung cung kính kính thi lễ, “Hoàng Phủ công tử, không biết ngài đại giá quang lâm là có việc gì?”

Hoàng Phủ Viêm hữu lễ đáp lại, “Tiếp tục cầu kiến Phượng công tử, thỉnh đại nương vào thông báo.”

“Đúng vậy đúng vậy, ta muốn gặp hạ lưu công tử.” Hoàng Phủ Lam Nhi đứng cạnh bên mãnh liệt gật đầu phụ họa.

Ta ở bên cạnh mãnh liệt trợn mắt —— là phong lưu công tử.

Lạc đại thẩm hoàn toàn không cần suy nghĩ, buộc miệng thốt ra, “Công tử nhà ta không có ở nhà.”

Nhân lúc bọn họ nói chuyện với nhau, ta dự tính rời đi.

Vừa bước được hai bước, đã bị Hoàng Phủ Viêm gọi lại, “Cô nương thỉnh dừng bước.” Lại là câu này.

Ta ôn nhu cười một cái, thấp giọng, hơi khụy gối dịu dàng thi lễ, “Công tử có việc gì.” Buông mắt, phong tình vạn chủng.

Hoàng Phủ Viêm vội vàng đỡ lấy cánh tay ta, “Cô nương không cần kinh sợ, ta chỉ là hiếu kỳ.”

“Hiếu kỳ việc gì?” Ta mỉm cười, ánh mắt lại lạc trên tay hắn.

Hắn chú ý tới ánh mắt của ta, vội vã buông ra, “Thật xin lỗi cô nương, cô nương cùng Phượng huynh có vài nét tương tự, có phải là muội muội của Phượng huynh không?”

A a, tên gia hỏa này cư nhiên phát hiện.

Ta ngượng ngùng cười một cái, “Ta là biểu muội của Phượng công tử.” Dù sao cũng không thể nói ta là Phượng công tử chứ.

Hoàng Phủ Viêm mỉm cười, “Thì ra là thế. Phương huynh cũng không phải nhân sĩ kinh thành, cô nương ngàn dặm xa xôi tìm tới đây, chính là để nương nhờ người thân?” Ta ngất, ngay cả chuyện này hắn cũng muốn hỏi, muốn tra hộ khẩu sao?

“Tiểu nữ tử từ nhỏ đã không cha không mẹ, lúc nào cũng luôn ở bên cạnh biểu ca. Lần này cùng biểu ca lên kinh, trên đường lại mắc phải trọng bệnh, thế nên biểu ca mới đi trước.” Trực giác nói cho ta biết, tên gia hỏa này hỏi thân phận của ta tuyệt đối là có ý đồ, không chừng là vì bắt được nhược điểm của Phượng công tử.

“Thì ra là vậy.” Hắn tin tưởng lời nói của ta.

Ta cười nhu thuận, xuất ra phong thái của nữ chủ nhân, “Xem chừng biểu ca cùng Tuyết Liễu tỷ tỷ ra ngoài vẫn chưa về, các vị thỉnh vào trong.”

Đôi mắt Hoàng Phủ Viêm bỗng dưng nheo lại nhìn ta, “Cô nương làm sao biết Phượng huynh cùng Tuyết Liễu phu nhân đã ra ngoài?”

Ta vẫn như cũ cười đến ôn nhu, “Biểu ca đối với Tuyết Liễu tỷ tỷ sủng ái có thừa, tựa hồ như hình với bóng. Nếu như biểu ca xuất môn, nhất định sẽ mang theo Tuyết Liễu tỷ tỷ.” Giỏi cho một tên Hoàng Phủ Viêm, cư nhiên có thể từ trong lời nói của ta tìm ra sơ hở.

“Đại thẩm, phiền ngài dẫn đường.” Ta đối với Tê Phượng sơn trang đã quá quen thuộc, ta đi phía trước e rằng sẽ khiến Hoàng Phủ Viêm tìm ra manh mối.

“Biểu tiểu thư thỉnh, Hoàng Phủ công tử thỉnh.”

***

Sở Sở là một nữ nhân rất có trách nhiệm nha, đem xử nữ phiếu cấp cho tình yêu của Sở, ta sẽ chịu trách nhiệm, ha ha. (TN: Bó tay =.=”!)

***

Sau khi ba người chúng ta tiến vào phòng khách, ta căn dặn Lạc đại thẩm bưng lên chút trà bánh. Lạc đại thẩm tuy rằng đối với thân phận của ta bán tín bán nghi, nhưng cũng đoán được vài phần, hoàn toàn chiếu theo lời dặn của ta mà làm.

“Mời dùng trà.” Theo phép lịch sự, trước khi dùng trà nên cất lời mời.

Nâng chung trà lên, mỹ nhân — Mai Ngọc Phù vờ như vô ý bảo, “Không biết cô nương là người phương nào?”

Trên môi ta vẫn giữ một nụ cười, “Người trong giang hồ.” Muốn dò xét nội tình của Phượng công tử? Nằm mơ, “Ta cùng biểu ca từ nhỏ đã không cha không mẹ, lưu lạc khắp nơi, ta cũng không biết mình là người phương nào.” Hạ Tử Lung ta cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi.

Mai Ngọc Phù giương mắt, cười hỏi, “Không biết gia đình cô nương sinh sống bằng nghề gì.” Tư thế nàng ung dung, ưu nhã cao quý.

“Ta chỉ là hạng nữ lưu, không rành những việc buôn bán. Nếu như Hoàng Phủ công tử cùng biểu ca thân thuộc như vậy, Hoàng Phủ công tử nhất định biết rõ.” Đấu với ta, nàng còn non tay lắm.

Hoàng Phủ Lam Nhi cũng chính là tiểu bất điểm không chút thân thiện trừng mắt nhìn ta, “Ta thấy ngươi không giống hạng nữ lưu nhu nhược, ngược lại giống nữ nhân của Phượng gia hơn.”

Dấm chua? Ta có nghe nhầm hay không? Từ trong lời nói của nàng, ta cư nhiên nghe ra vị dấm chua.

Ta buông chung trà xuống, mỉm cười nói, “Ta quả thật chính là nữ chủ nhân Phượng gia, bất quá, chỉ là tạm thời. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, ta phải xuất giá, biểu ca sẽ lấy thê tử. Thê tử của biểu ca, mới chính là nữ chủ nhân chân chính của Phượng gia.”

Tiểu bất điểm lập tức nghe ra ngụ ý trong lời nói của ta, “Các ngươi thật sự không có cái gì?”

“Ta và biểu ca từ nhỏ đã là huynh muội sống nương tựa vào nhau, cũng không phải biểu huynh muội thanh mai trúc mã.” Chỉ là tình huynh muội, hoàn toàn không có cái khác.

“Thật sao?” Tiểu bất điểm ánh mắt sáng ngời, “Các ngươi thật sự chỉ là huynh muội sao? Sau này ta có thể tìm ngươi chơi đùa chứ?’

“Hoan nghênh vô cùng.” Tiểu bất điểm này, đang cố gắng nắm bắt thời cơ.

Trên khóe môi tiểu bất điểm tiếu ý càng tăng, “Tỷ tỷ, tỷ tên gì?”

“Ta cũng không biết mình tên là gì, ca ca đều gọi ta là Phượng Nhi.” Hạ Tử Lung, Dạ Phượng, phong lưu công tử, Mộ Dung Tử Lung, Phượng Nhi, ta con mẹ nó rốt cuộc là có bao nhiêu thân phận.

“Phượng cô nương vừa đến kinh thành, chắc chắn không quen, nếu như cô nương không chê, Ngọc Phù có thể dẫn cô nương đi xung quanh một chút.” Mai Ngọc Phù cô nương nhu nhược cũng nắm bắt thời cơ nhanh chóng lôi kéo làm quen.

“Đúng vậy đúng vậy, kinh thành có nhiều chỗ chơi vui lắm.” Có thể được con gái cưng của đương kim hoàng thượng Hoa Dương công chúa cùng nữ nhi của Hộ Quốc hầu Ngọc Phù quận chúa coi trọng, Hạ Tử Lung ta thật là tam sinh hữu hạnh a.

“Hai vị cô nương khách khí.” Đánh chết ta ta cũng không theo bọn họ ra ngoài chơi. Tiểu bất điểm tâm tư thế nào ta không biết, còn Mai Ngọc Phù kia cũng chẳng có lòng tốt gì.

Nét tươi cười trên khóe môi Mai Ngọc Phù phai nhạt, tiểu bất điểm đơn thuần lại không nghe ra hàm ý trong lời nói của ta, hưng phấn nhảy tới bắt lấy tay ta, “Phượng tỷ tỷ, khi nào rảnh chúng ta đi chơi nha.” Chuyện này… chuyện này… khó khăn a.

Hoàng Phủ Viêm vô cùng nhạy bén, sớm đã phát hiện ra ý tứ của ta. Không đợi ta nói chuyện, hắn đã mở lời, “Phượng cô nương đường xa mệt mỏi, Hoàng Phủ Viêm không quấy rầy nữa, cáo từ.” Hắn giận tái mặt, “Lam Nhi, không được vô lễ.”

Tiểu bất điểm mân mê cái miệng nhỏ nhắn, trốn phía sau ta, nhìn hắn le lưỡi, “Huynh vu khống muội a?”

Sắc mặt Hoàng Phủ Viêm càng thêm khó coi, “Lam Nhi, Phượng cô nương cần phải nghỉ ngơi.”

“Không sao, nếu như Lam Nhi nguyện ý, có thể thường xuyên tới tìm ta.” Trong biển người mênh mông, muốn tìm được người hợp ý với ta thực sự rất khó. Thật không khéo, Hoảng Phủ Lam Nhi lại là một trong số đó. Còn Mai Ngọc Phù, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã có một cảm giác là lạ. Nàng quá ưu nhã, quá đẹp, hoàn mỹ đến không phải thật.

Hoàng Phủ Viêm ý vị sâu xa nhìn ta, “Xá muội từ nhỏ đã ngang bướng, sau này thỉnh Phượng cô nương bỏ qua nhiều hơn.”

“Đâu có, ta thật sự rất thích Lam Nhi ngây thơ hoạt bát, hào sảng hồn nhiên.” Nụ cười của ta là giả nhưng lời nói là thật. Từ trong lòng ta rất thích sự ngây thơ hoạt bát, không có tâm cơ của tiểu bất điểm. Ta có linh cảm, cùng nàng ở chung một chỗ, ta có thể chân chính là bản thân mình.

“Nếu như Phượng cô nương cùng Lam Nhi nhà ta hợp nhau như vậy, kẻ làm đại ca như ta đương nhiên phải có chút biểu hiện. Hoàng Phủ Viêm ngày mai thiết yến thiết đãi cô nương, thỉnh Phượng huynh cùng Phượng cô nương vui lòng đến dự.” Phượng huynh ở trước, Phượng cô nương ở sau, chứng minh ta chỉ là vật phẩm đi kèm.

“Đại ca trước nay đều không thích náo nhiệt, thịnh tình của Hoàng Phủ công tử không thể chối từ, Phượng Nhi chỉ có thể uống mấy chén tạ tội với công tử.” Phượng công tử không đi, đánh chết cũng không đi.

Trong mắt Hoàng Phủ Viêm hiện lên một tia kinh ngạc, “Nếu đã như vậy, tại hạ xin cáo từ.”

Tiễn ba người bọn họ ra khỏi đại môn, ta mỉm cười nhìn bọn họ bỏ đi.

Đợi cho thân ảnh của bọn họ tiêu thất không nhìn thấy nữa, Lạc đại thẩm đang giữ nhiệm vụ ẩn thân đột nhiên bước ra vỗ vỗ vai ta, thấp giọng nói, “Công tử, ngài không có gì để nói sao?”

Ta xoa xoa trán, “Thẩm khi nào thì biết?”

“Ngài xem đôi mắt của đại thẩm ta chỉ là vật trang trí thôi sao?” Lạc đại thẩm hai tay chống nạnh, đắc ý ngẩng đầu, “Sớm tối ở chung với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ còn không nhận ra? Nói thật cho ngài biết, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, ta đã biết ngài là công tử nhà ta rồi.”

“Ai…” Tròng mắt ta vừa đảo, “Gọi tất cả mọi người tới đây, có chuyện cần bàn.”

Từ đó, phong lưu công tử Phượng Dạ có thêm một biểu muội sống nương tựa vào nhau, Tê Phượng sơn trang lại có thêm một tòa Phượng Lai các.

***

Thu xếp thỏa đảng, ta ngồi trên cỗ kiệu do Hoàng Phủ Viêm phái tới.

Đến khi ngồi vào trong kiệu, ngón tay ta siết đến chặt chẽ. Trong đình viện thật sâu nơi vương phủ, có một thứ ta bắt buộc phải lấy. Kể từ khi bước lên kiệu, ta đã biết nó đang ở rất gần.

Cổ kiệu cuối cùng cũng hạ xuống, ta xốc mành chui ra, từng bước từng bước giẫm trên bậc thềm.

Vương phủ trang nghiêm lầu các mọc lên san sát, chim hót ngát hương. Ta không có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trong vương phủ, ngược lại âm thầm ghi nhớ địa hình.

Dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân, ta tìm đến phòng khách, trông thấy Hoàng Phủ Viêm một thân hoa lệ. Mai Ngọc Phù nhu nhược ngồi cạnh bên hắn, tạo nên một bức tranh kiêm điệp (kiêm: chim, điệp: cá) tình thâm hoàn mỹ. Một người là vương gia phong độ hiên ngang, một người là quận chúa mỹ mão như hoa, quả nhiên tuyệt phối a.

Ta hơi khụy gối, thản nhiên nói, “Dân nữ tham kiến vương gia.”

Hoàng Phủ Viêm vội vã đứng dậy, “Phượng cô nương không cần đa lễ, mời ngồi.” Ai muốn khách khí với ngươi chứ? Chẳng qua là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

“Đa tạ vương gia.” Ta đứng lên, ưu nhã ngồi xuống.

Mai Ngọc Phù thân thiện rót một chén rượu cho ta, “Phượng cô nương không cần khách khí, cứ xem đây như nhà của mình.” Quả nhiên đã xem mình như nữ chủ nhân vương phủ.

“Đa tạ quận chúa thưởng rượu.” Ta trời sinh bạc phước, không có phước làm hoàng thân quốc thích.

“Phượng huynh tại sao không đến.” Hoàng Phủ Viêm vờ như vô ý nhàn nhạt hỏi.

“Đại ca cùng Tuyết Liễu tỷ tỷ ra ngoài vẫn chưa về.” Ta giơ chung rượu lên, “Phượng Nhi thay đại ca tạ tội với ngài.”

“Phượng cô nương thỉnh.” Hoàng Phủ Viêm thật đúng là không khách khí.

“Phượng cô nương, ta không biết uống rượu, lấy trà thay rượu kính cô nương một chén.” Mai Ngọc Phù cô nương ưu nhã không để cho Hoàng Phủ Viêm tiếp đãi một mình.

“Vương gia, Lam Nhi sao không có ở đây?’ Ta gọi tiểu bất điểm là Lam Nhi, chính là ý nói không xem nàng là người ngoài.

“Lam Nhi có việc.” Hoàng Phủ Viêm qua loa nói một câu, cũng không nói nhiều.

“Khi mới bước vào, thấy hoa đào trong viện tử nở rất đẹp, muốn hái một cành mang về, chẳng hay vương gia có thể cắt ái (bỏ đi thứ mình yêu thích) được không?” Ta mới không có hứng thú ngắm hoa.

Hoàng Phủ Viêm cười nhạt, “Nếu như Phượng cô nương không chê, bản vương tự mình bồi cô nương chiết hoa đào, thuận tiện thay Phượng huynh hái một cành đẹp nhất hoàng gia.”

Trong lòng ta đem hình nộm ra đâm, lấy cây chày nhỏ dùng sức mà đâm. Nam nhân chết tiệt đê tiện vô sỉ hạ lưu hạ tiện, ngay cả thân muội muội của mình cũng muốn đem ra hiến tế, đúng là chẳng thua gì cầm thú.

“Đại ca ta trước nay phong lưu, e rằng sẽ không vì một cành hoa mà buông tay với cả vườn hoa. Huống chi cành hoa vương gia tặng quá mức được nuông chiều, không thích hợp với huynh ấy.” Nha đầu tiểu bất điểm kia tâm địa thiện lương, đem nàng ra làm quân cờ chính trị, quả thật là phương pháp tán tận lương tâm mà.

Mai Ngọc Phù vừa thấy tình thế không đúng, vội vàng giải vây, “Nói cả nửa ngày, Phượng cô nương chắc cũng đói rồi. Người đâu, mang thức ăn lên.”

Mai Ngọc Phù tiểu thư vừa hạ lệnh một tiếng, hơn mười món ăn tinh xảo lập tức được mang lên.

Rượu quá ba lần, ta bắt đầu làm chính sự, “Ăn uống khô khan như vậy thật sự không có ý tứ, chi bằng, chúng ta chơi một trò chơi đi, người thua bị phạt uống ba chén.”

“Nếu Phượng cô nương đã có nhã hứng như vậy, bản vương đương nhiên phụng bồi.” Biết ngay hắn sẽ chấp nhận mà, chuốc say ta, bọn họ cầu còn không được.

“Quận chúa không thể uống rượu, vậy sẽ có ta cùng vương gia hỏi đối phương một vấn đề, trả lời không được bị phạt uống ba chén. Từ xưa đến nay, chơi uống rượu phạt đều là ngâm thơ đối câu, chúng ta đổi phương pháp mới, không hỏi những vấn đề thi từ văn chương.” Suy nghĩ nhanh ta còn làm được, về phần thi từ… khục, ta chỉ có thể nói hổ thẹn hổ thẹn.

“A? Vậy thì chơi như thế nào?” Mai Ngọc Phù tựa hồ rất có hứng thú.

“Cung kính chi bằng tuân mệnh, cô nương thỉnh trước.” Không biết chơi thế nào thì nói không biết, còn bày ra bộ dáng ưu tiên cho nĩ sĩ đó trước mặt ta.

“Một cộng một tại sao lại bằng ba?” Nếu đã như vậy, bản cô nương cũng không khách khí.

Hoàng Phủ Viêm cùng Mai Ngọc Phù nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, “Không biết.”

“Thì do tính sai rồi.” Trong dáng tươi cười của ta có vài phần đắc ý, “Vương gia, ba chén của ngài.”

Hoàng Phủ Viêm quả nhiên là đủ sảng khoái, mặt không đổi sắc uống liền ba chén.

“Vương gia, vừa nãy ngài đáp sao rồi, hiện tại vẫn là ta đặt câu hỏi.” Vừa nhìn đã biết hắn thuộc dạng người cổ hủ có bài bản, ta dám lấy đầu người ra đảm bảo, vấn đề cổ quái hiếm lạ thế này hắn nhất định không trả lời được. (Khục, dùng đầu người của hắn ra đảm bảo.)

“Thỉnh.” Trên khuôn mặt tuấn dật của hắn nhìn không ra một chút tâm tình.

“Chỗ tự mình ăn khổ là ở đâu?” Một vấn đề siêu cấp đơn giản.

“Không biết.”

“Đương nhiên là hiệu thuốc rồi, vương gia, ba chung nữa.”

“…”

“Tiểu Hồng là thân muội muội của bộ khoái, nhưng nàng lại nói mình không có ca ca, tại sao như vậy?”

“Chắc là hai người đã đoạn tuyệt quan hệ.” Đây chính là đáp án cẩu huyết nhất.

“Sai, bởi vị vị bộ khoái kia là tỷ tỷ của nàng.” Cổ đại rất ít khi có nữ tử làm bộ khoái, bọn họ nhất định sẽ không nghĩ ra đáp án này, “Uống đi, vương gia.”

Hoàng Phủ Viêm sửng sốt, lập tức cười ha hả, “Ha ha, Phượng cô nương quả nhiên tài trí nhanh nhẹn.”

“Quá khen.”

Rượu ngon món ngon, trong tiệc còn có tiếng hoan hô nói cười, bữa tiệc này cả khách lẫn chủ ăn đều hết sức vui vẻ.

Đương nhiên, cái kia chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Những suy nghĩ cấp bách cùng hành động ứng phó cẩn thận dè chừng, đã giết chết vô số tế bào não của ta, cả vụn da đầu trong nháy mắt cũng tăng lên rất nhiều.

Ăn một bàn cao lương mĩ vụ, nhận được mấy cành đào, nhưng lãng phí vô số tế bào não. Bất luận tính toán thế nào, đều là làm ăn lỗ vốn. (thua lỗ đến tiền vốn cũng không còn chính là thế này đây.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN