Nhất Dạ Thâu Hoan - Quyển 1 - Chương 4: Hôm nay đi chơi kỹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
292


Nhất Dạ Thâu Hoan


Quyển 1 - Chương 4: Hôm nay đi chơi kỹ


Nếu nói triều Thanh có một cái bát đại hồ đồng (1), thì triều đại này cũng có một cái gọi là hoa phường.

Hoa phường có ba – sáu, -chín loại, thanh lâu cùng cô nương đương nhiên cũng chia thành ba – sáu – chín loại.

Thiên Hương lâu chính là thanh lâu lớn nhất hoa phường, cũng là thanh lâu lớn nhất kinh thành. Khách ra vào Thiên Hương lâu mua vui căn bản đều là
tổng tài, tổng giám đốc hay cán bộ cấp cao gì đó. Theo lời Thanh Nhã,
khách đến Thiên Hương lâu mua vui hơn nửa đều công nhân viên chính phủ,
thậm chí còn có hoàng thân quốc thích.

Ta rất thẳng thắn hỏi tỷ ấy
xem Mộ Dung Quyết có đến đây không, tỷ ấy liền bảo trên mặt ta có một
con muỗi. Trên mặt có muỗi thì liên can gì, chính là, trên mặt có muỗi
thì cần phải đánh.

Cũng không biết con muỗi kia có đặc biệt lớn lắm
hay không nhưng Lục Thanh Nhã đã dùng hết sức mà đánh, ta nhất thời bị
biến thành mắt gấu mèo. Tại sao trên mặt có muỗi mà lại đánh vào mắt ta
chứ? Không hiểu, thực sự không hiểu, chẳng lẽ chỉ số thông minh của ta
tương đối thấp vậy sao?

Lục Thanh Nhã là một hủ nữ, hơn nữa là hủ đến hết thuốc chữa.

Chúng ta mới vừa bước vào Thiên Hương lâu, tú bà lập tức bổ nhào ra nháy nháy mắt, “Đây không phải Lục lão gia sao? Mấy ngày không gặp, người ta nhớ
ngài muốn chết đi à.” Nhìn đi, quen thân với tú bà như vậy, có thể thấy
được khách quen tới mức nào.

“Ta không phải đã tới rồi sao?” Lục
Thanh Nhã một thân nam trang giả vờ tiêu sái xòe chiết phiến (cây quạt), ngả ngớn nâng cằm tú bà lên, “Thiên Hương, nàng muốn tiền của ta hay là người của ta?”

“Ngài thật xấu quá đi à.” Thiên Hương mượn cớ đó chui vào lòng Thanh Nhã, cười khanh khách.

Nhìn thấy Thiên Hương trên mặt trát một tầng vôi phấn cùng với cả miệng đỏ
chót như máu, bao tử ta bốc lên một trận , suýt chút nữa ngay cả ở hiện
đại đã ăn cái gì cũng muốn nôn ra hết.

“Khục…” Ta ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Thanh Nhã, “Đại ca, các người không phải quá thân mật rồi chứ?”

“Thì ra là Lục tiểu công tử, Thiên Hương thất lễ.” Thiên Hương cười đến cả
người run lên, đến mức vôi phấn trên mặt cũng rớt ra một mảng.

“Bản
công tử tới đây mua vui, đối với mỹ nhân hết thời, không có hứng thú.”
Đừng trách ta nói chuyện không lưu lại khẩu đức, đức hạnh của nàng thực
sự quá khủng bố người ta rồi.

Nhìn đi, bản công tử một thân trường
sam tuyết trắng, tóc buộc bạch đái (dây màu trắng). Luận về thần thái,
khí độ, đều là mỹ thiếu niên vạn trung vô nhất (trong 1000 người cũng
tìm không được một người như vậy). Thiên Hương so với ta thực sự kém quá xa, hơn nữa bản thân ta cũng không có sở thích ăn lão ngọc mễ (bắp
già).

Thiên Hương vẫn như cũ cười đến run cả người, “Công tử đúng là hài hước.”

“Bớt nói nhảm đi, gọi hoa khôi ra đây.” Soạt một cái xòe quạt ra, ta phất quạt loạn xạ như gà mái vỗ cánh.

Lục Thanh Nhã liếc mắt nhìn ta, quay đầu nhìn Thiên Hương cười nói, “Gọi Mộng Lộ ra đây.”

“Cái gì?” Ta khoáy khoáy lỗ tai, xác định mình không có nghe nhầm. Mộng Lộ? Nghe cái tên cũng đủ thấy có tiền đồ rồi.

Thiên Hương hết sức quyến rũ nhìn ta chớp chớp mắt tình, “Mộng Lộ là hoa khôi của Thiên Hương lâu, là thanh nữ bán nghệ không bán thân.”

“Vậy thì Mộng Lộ.” Ta ngẩng đầu, mãnh liệt phất quạt.

“Cho muội Mã Lệ Liên Mộng Lộ (2) không phải còn cao hứng hơn sao.” Lục Thanh Nhã ghé vào tai ta nói nhỏ, nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Ta dùng quạt che đi khuôn mặt, nhỏ giọng hướng về Thanh Nhã nói một câu, “Thần kinh.”

Đợi chúng ta thì thầm xong, Thiên Hương tỏ vẻ hơi khó xử, “Mộng Lộ có hẹn,
hay là để Xuyên Đảo Phương Tử (3) hầu hạ hai vị công tử, thế nào?”

“Xuyên Đảo…” Ta che mặt, có một cảm giác xúc động muốn ngất đi.

“Công tử không thích Phương Tử? Mã Lệ thì sao?” Thiên Hương đúng lúc đỡ lấy
cơ thể ta đang sắp đứng không vững nữa, tránh cho ta khỏi số phận bị té
thành thịt vụn mà chết.

“…” Ta câm miệng, triệt để câm miệng.

“Bất luận là tốn bao nhiêu tiền cũng được.” Thanh Nhã hai tay chắp ra sau
người, đi thẳng lên lầu. Làm gì? Tỷ cho rằng tỷ còn giàu có như ở hiện
đại à? Lão công chỉ là nhân viên công vụ, làm gì có nhiều tiền để tỷ
tiêu xài hoang phí?

“Vấn đề không phải là tiền.” Thiên Hương theo sau Lục Thanh Nhã, có vẻ rất khó xử.

“Sao?” Lục Thanh Nhã đang đứng trên cầu thang dừng lại cước bộ, nghiền ngẫm
cười cười, “Là người thế nào mới được Mộng Lộ ưu ái? Trở thành khách
nhập phòng?”

Thiên Hương tiến lên phía trước, thì thầm mấy câu gì đó
bên tai Thanh Nhã. Lục Thanh Nhã bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thanh
toán tiền cọc.”

Xí, cái đẳng cấp gì, nhắc tới tiền cọc lập tức bị mua chuộc.

“Đã là vậy, cứ căn theo quy củ mà làm. Ai có thể thông qua khảo nghiệm của
Mộng Lộ, sẽ trở thành khách nhập phòng của nàng.” Dựa theo ngữ khí của
Lục Thanh Nhã, chẳng phải thật sự giống như đem Thiên Hương lâu biến
thành của mình?

Thiên Hương khẽ gật đầu, “Lục lão gia thỉnh lên lầu nghỉ ngơi, Thiên Hương theo đó mà làm.”

Ắc…. Theo đó mà làm? Thiên Hương lâu không phải do tỷ tỷ mở chứ?

“Mệt sao, tìm một cô nương nhìn cho vui mắt.” Lục Thanh Nhã liếc mắt nhìn
ta, “Quy củ của Mộng Lộ, muốn gặp nàng phải thông qua khảo nghiệm, khảo
nghiệm của nàng cũng không ngoài cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú.” Thanh
Nhã ám muội nháy mắt với ta mấy cái, “Mấy thứ này đều là sở trường của
muội, ta tin tưởng muội.”

“Đi chết đi.” Ta trừng mắt nhìn Thanh Nhã.

Phải, mấy thứ này đều là sở trường của ta. Thế nào? Hừ.

“Thiên Hương, gọi Mộng Lộ ra đây.” Ta thẳng thắn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt chéo hai chân.

“Mộng Lộ cũng không gặp khách chưa qua khảo nghiệm, lại càng không xuất môn gặp khách.” Thiên Hương vẻ mặt khó xử.

“Ta mặc kệ, ta phải gặp Mộng Lộ, bằng không…” Ta nhíu mày, hàm xúc trong đó có mười phần đe dọa.

Hạ Tử Lung ta là ai? Lấy nhãn lực của ta, còn không nhìn ra chuyện mờ ám
này của Lục Thanh Nhã? Thiên Hương lâu này, tuyệt đối là do tỷ ấy mở.
Mộng Lộ, Xuyên Đảo Phương Tử, Mã Lệ, mấy cái tên này, ngoài trừ Lục
Thanh Nhã, ai có thể đặt được chứ.

“Bằng không thì sao?” Thiên Hương còn chưa kịp nói gì, một giọng nam thuần phát đã vang lên phía sau ta.

(1) Bát đại hồ đồng: tám phố phường nổi tiếng ở kinh đô nhà Thanh. Đời nhà
Thanh, Bát đại hồ đồng không chỉ là nơi mua bán sắc dục mà còn là điểm
gặp gỡ giữa nhiều loại người thuộc các tầng lớp xã hội khác nhau.

(2) Mã Lệ Liên Mộng Lộ (tên tiếng Anh: Marilyn Monroe, 1/6/1926 -5/8/1962)
là nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất nước Mỹ. Là biểu tượng của sự
gợi cảm, hình tượng pop nổi tiếng của thế kỷ 20.

(3) Xuyên Đảo Phương Tử (Kawashima Yoshiko): Là một gián điệp của Nhật Bản trong Thế chiến
thứ II, nổi tiếng với sắc đẹp được gọi là “Hòn ngọc phương Đông” (Đông
Trân)

Diện mạo trông rất soái nha.

Dung nhan gầy gò tuấn lãng, cái mũi
thẳng tắp. Mày kiếm chạm tóc, cực kỳ cá tính. Đôi mắt thâm thúy đó, lạnh lùng nghiêm nghị đến khó có thể nắm bắt được. Đôi môi mỏng vểnh thành
một đường, mang theo vài phần cương nghị. Sự tuấn dật của hắn, vừa vặn,
không chút nào tổn hao đến khí khái nam tử trên người.

Lẽ nào phong
thủy cổ đại đặc biệt tốt vậy sao, tỷ phu đã soái đến rối tung rối mù
rồi, cái tên gia hỏa trước mắt này cũng soái đến rối tung rối mù như
vậy.

Nhớ năm xưa ta lên Ngưu Lang điếm để tìm Ngưu Lang, cũng thấy
không soái được như tên này. Không kiềm chế được, lại muốn chảy nước
miếng. Không được không được, nghìn vạn lần không thể chảy nước miếng
được.

Ta sờ sờ cằm, xác định mình không có chảy nước miếng.

“Bằng
không thì…” Vung lên một nụ cười tiêu sái, ta dùng chiết phiến gõ gõ
lòng bàn tay, thờ ơ liếc hắn một cái, “Ngươi nói xem?” Không thể nhìn
hắn, bằng không ngày mai trang nhất của báo chí nhất định đưa tin có một tên soái ca nào đó bị cưỡng gian. (TN: Ít biến thái lắm =)))

“Mộng Lộ là của ta.” Soái ca vừa lên tiếng đã nói ra một câu có nghĩa.

Còn tưởng là cái gì cực phẩm, không ngờ cũng chỉ là một con lợn giống, một tên gia hỏa tinh trùng lên tới não.

Ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Hừ, không nhất định vậy.” Không phải
là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú sao, bản cô nương không sợ nhất chính
là những thứ này.

“Thiên Hương ma ma, Mộng Lộ là của ai?” Siêu cấp
soái ca nhếch đôi môi mỏng, cười như không cười. Nụ cười tươi trên khóe
môi đó, lạnh đến thấu xương.

Trực giác nói cho ta biết, tên này không phải kẻ tốt lành gì. Là sát thủ? Người trong giang hồ. Không phải, khí
thế lãnh ngạo nhưng không nhuốm mùi máu tanh.

Vẻ lạnh lùng kia, khó
có thể nắm bắt được, vẻ cao ngạo kia, trời sinh đã có. Trực giác nói cho ta biết, người này không phú cũng quý, rất có thể xuất thân hoàng tộc.

Ta như cũ lười nhác cười cười liếc nhìn hắn, thẳm sâu trong con ngươi khó tránh vẻ lạnh lùng.

Không hổ danh là thanh lâu tú bà, thủ đoạn khéo léo tuyệt không phải ngoa.
Mặt nàng không đổi sắc, cười một tràn nói, “Nếu hai vị công tử đều coi
trọng Mộng Lộ, chi bằng cùng nhau thi triển sở trường để Mộng Lộ tự mình tuyển chọn.” Đem củ khoai nóng đến phỏng tay này ném sang cho Mộng Lộ.

“Không được…” Tiếp theo là một âm thanh non nớt mềm mại vang lên, một nữ hài
tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng trước mặt ta, “Mộng Lộ là của
ta.” Nàng kiêu ngạo giương cằm, không phục trừng mắt nhìn ta.

Nàng
khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt vẫn chưa thoát được vẻ trẻ con. Đương nhiên, cũng không phải trưởng thành. Theo lý thuyết, không
có nữ cải nam trang trưởng thành nào lại có thể cải trang an toàn đến
vậy. Thế nhưng, nàng tuy rằng một thân nam trang cũng ngay lập tức bị ta nhìn ra thân phận nữ hài tử. Ta là ai? Đệ nhất sát thủ Hắc quả phụ Dạ
Phượng.

“Tiểu bất điểm, tránh ra.” Ta nắm lấy y phục của nàng, không chút thương hương tiếc ngọc bắt nàng cút qua một bên.

“Các hạ đừng khinh người quá đáng.” Vị soái ca lúc trước đem tiểu bất điểm bảo hộ sau người, khiêu khích nhìn ta.

Ta cũng ngẩng đầu, khiêu khích nhìn hắn, “Muốn đánh nhau?” Ngu ngốc, đánh nhau chính là sở trường của ta.

Khục, ta sao lại nhỏ vậy chứ?

Xem chiều cao 1 mét 6 của ta, trong các nữ tử cổ đại đã tính là cao rồi.
Đứng trước mặt hắn, ta nhất thời tưởng rằng mình chỉ có 1 mét lẻ 6. Hắn
rốt cuộc cao bao nhiêu? Trên 1 mét 8 chứ.

Một tiểu cô nương vóc dáng
mảnh khảnh cao 1 mét 6, đứng trước mặt một đại nam nhân cao hơn 1 mét 8, khoảng cách thật sự không phải lớn bình thường. Oa oa, còn chưa kịp
đánh nhau thì khí thế đã thua người ta mất rồi.

Giữa lúc ta đang chuẩn bị chuồn đi, soái ca đột nhiên lạnh lùng phun ra ba chữ, “Ngươi không xứng.”

Ta biến sắc, rống to lên, “Cái gì?” Ta rống lên, nắm tay xinh đẹp hướng thẳng vào mặt hắn.

Ta không phải võ lâm cao thủ nhưng tốt xấu gì cũng trải qua huấn luyện tàn khốc. Giết người, động tác phải nhanh. Trước khi đối phương còn chưa
phát hiện thì phải xuất thủ, tỷ lệ thành công nhất định rất cao.

Tốc
độ, chính là ưu điểm lớn nhất của của ta. Cho nên, trước khi tên trư ca
tự cao tự đại kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị biến thành mắt gấu mèo
rồi.

Hai con gấu mèo, một đôi bảo vật.

Ta vốn tưởng hắn sẽ theo ta đấu võ, vậy mà hắn lại giống như người chết, không chút phản ứng nào,
chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, “Nhanh lắm, các hạ tôn tính đại danh.”
Vô nghĩa, đương nhiên phải nhanh rồi.

Ta có phải đang hoa mắt không?
Tại sao lại thấy nơi đáy mắt hắn có một tia tán thưởng? Một quyền thôi
mà, uy lực lại lớn vậy sao? Có thể đánh cho hắn thành bệnh tâm thần? Não chấn động? Nếu không phải là bệnh tâm thần hay não bị chấn động, tán
tưởng ta làm gì?

Ta đây cũng từng gặp qua rất nhiều kẻ như vậy, xòe
cây quạt gà mái, “Tiểu đệ chính là được người được xưng ngọc thụ lâm
phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tương tự Phan An, soái đến rã rời, dũng mãnh phi thường uy vũ, thiên hạ vô địch, phong lưu
công tử Phượng Dạ.” Ta hất hất tóc, tự kỷ không gì sánh được nói, “Có
thể gọi ta là Phượng công tử, cũng có thể gọi là phong lưu công tử.”
Phong lưu không sao, chỉ cần không phải hạ lưu là được.

Soái ca liếc
mắt nhìn ta, “Phượng huynh, thỉnh lên lầu.” Ắc… Thái độ biến đổi cũng
nhanh quá đi, một khắc trước còn coi ta như kẻ thù, bây giờ đã xưng
huynh gọi đệ.

Thiên Hương đưa ba người chúng ta đến phòng Mộng Lộ, ân cần mở cửa, “Ba vị công tử thỉnh vào trong, Mộng Lộ chờ đã lâu rồi.”

“Huynh đài thỉnh.” Nếu soái ca người ta đã xưng huynh gọi đệ, ta cũng phải có khí độ một chút, đúng không?

“Phượng huynh thỉnh.” Soái ca vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt không có bất kì biểu tình nào.

“Ta trước.” Tiêu bất điểm nhân lúc chúng ta nhường nhau, đã chạy nhanh vào.

Ta liếc mắt nhìn soái ca, cũng đi theo vào.

Không hổ danh là gian phòng của hoa khôi, bố trí tao nhã, không nhiễm bất cứ
tục khí nào. Cả gian phòng đều lấy màu trắng làm màu chủ đạo, càng thêm
mấy phần thoát tục.

Gian phòng của Mộng Lộ rất lớn, bốn gian phòng
xép thông nhau. Trên vách tường còn có tranh chữ, ta âm thầm lấy làm
hiếu kỳ. Những bức tranh chữ này bất luật là bút pháp hay nét vẽ, đều có thể xứng với tác phẩm xuất sắc trăm năm khó tìm. Những tác phẩm xuất
sắc như vậy lại xuất hiện trong phòng nữ tử thanh lâu, có phải có chút
kỳ quái hay không?

“Phượng công tử biết nhìn tranh?” Soái ca không đầu không đuôi hỏi một câu.

“Biết một chút.” Cũng không phải kinh thiên động địa, chỉ biết một chút thôi. Bất quá vì để tiêu vàng, ta mua một đống loạn thất bát nhao danh họa
đẳng cấp quốc bảo. Triệu Mạnh Phủ, Đường Bá Hổ, Dương Châu Bát Quái
(Trong đó của lão Trịnh là chiếm đa số), Tề Bạch Thạch, Diêm Lập Bản,
Ngô Đạo Tử, Trương Trạch Đoan (1)… Ta cũng không biết rốt cuộc đã mua
của những họa sĩ nào, dù sao cũng là miễn đắt thì mua.

Móc treo buồng vệ sinh nhà ta đều là danh họa, nhìn nhiều, những thứ đó cũng tự nhiên xuất ra.

Soái ca không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

Gian phòng thứ tư lộ ra một tấm lụa trắng noãn, loáng thoáng, có thể thấy được phía sau rèm là thân ảnh của một vị nữ tử.

Ngồi trên ghế, chính là hoa khôi, đứng hai bên, đương nhiên là nha hoàn.

“Hoan nghênh quang lâm.” Trước khi chúng ta mở miệng, nha hoàn đã lên tiếng trước.

Ta âm thầm đổ mồ hôi. Lục Thanh Nhã này thật là biết làm ăn á. Mở một
thanh lâu, còn chơi cái gì Mã Lệ Liên Mộng Lộ, Xuyên Đảo Phương Tử, bây
giờ cả hoan nghênh quang lâm cũng nói ra.

“Hoan nghênh ba vị công tử quang lâm Thiên Hương lâu.” Giọng nữ ôn nhu, không nóng không lạnh, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Không hổ là hoa khôi, giọng nói có thể êm tai như vậy.

“Oa, nàng chính là hoa khôi đó.” Ta cùng suất ca còn chưa kịp nói gì, tiểu bất điểm đã ngạc nhiên kêu lên.

Ta ngay cả Ngưu Lang đầu bảng cũng đã gặp qua, hoa khôi thì tính là gì.

“Nghe nói Mộng Lộ cô nương tài trí hơn người, đặc biệt đến đây thỉnh giáo.”
Ta cười cười vô hại, tay chắp thành quyền, học theo bộ dáng cổ nhân.

“Công tử quá khen.” Mộng Lộ đứng lên, hơi hạ thấp người.

“Cô nương thỉnh, hi vọng tại hạ chết sẽ không quá khó coi.” Ta nhếch môi, tận lực giả trang thành phong lưu tiêu sái.

Bộ dáng háo sắc quỷ chẳng đáng cho ta giả dạng, muốn giả thì phải giả thành tài tử phong lưu.

“Ta có một câu đối, thỉnh công tử đối lại vế dưới.”

Câu đối… ắc…không biết a.

“Thỉnh.” Bị đánh sưng mặt cũng phải vờ như mặt lớn, đã đi tới bước này rồi, không thể lùi được nữa.

“Thủy lãnh sái, nhất điểm thủy, nhị điểm thủy, tam điểm thủy.” (Nước lạnh vẫy, một chấm nước, hai chấm nước, ba chấm nước)

Không thể nào? Đơn giản vậy. Được rồi, ta thừa nhận không hề đơn giản.

“Đinh hương hoa, bách tự đầu, thiên tự đầu, vạn tự đầu.” (Đinh hương hoa, đầu chữ bách, đầu chữ thiên, đầu chữ vạn) (2) Từ lúc biết thân phận của Lục Thanh Nhã, ta đã đoán được thi từ ca phú của vị hoa khôi này e rằng đều do Lục Thanh Nhã dạy. Ta so với Lục Thanh Nhã có văn hóa hơn, những gì
tỷ ấy biết, không có lý do gì ta không biết. Ta tốt xấu gì cũng từng
viết tiểu thuyết, xem qua vài hệ hán ngữ ngôn học nổi tiếng, đương nhiên đẳng cấp cao hơn Lục Thanh Nhã rồi.

Mộng Lộ có chút bối rối, lập tức xuất khẩu, “Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái,
quái quái kiền khôn dĩ định.” (quẻ Kiền, quẻ khôn, tám tám sáu mươi bốn
quẻ, quẻ quẻ Càn Khôn đã định) Hừ, lại là một vế đối hiện đại.

“Loan
cửu thanh, Phượng cửu thanh, cửu cửu tám mươi mốt thanh, thanh thanh
Loan phượng hòa minh.” (Loan chín tiếng, phượng chín tiếng, chín chín
tám mươi mốt tiếng, tiếng tiếng Loan Phượng hòa minh) Không cần suy
nghĩ, ta trực tiếp đáp lời.

“Ký túc khách gia lao thủ hàn song không
tịch mịch.” (Khách ở nhờ nhà lao song cửa lạnh trống vắng tịch mịch) Mỹ
nữ lần thứ hai xuất kích.

“Viễn tị mê đồ thối hồi liên kính phản tiêu diêu.” (Tránh xa mê đồ (con đường sai lầm) trở lại đường sáng lại tiêu
diêu) Ngại quá, bởi vì yêu cầu của việc viết tiểu thuyết, ta cố ý nghiên cứu qua câu đối. Lục Thanh Nhã cầm thú kia sở dĩ biến thành người làm
công tác văn hóa cũng vì xem tiểu thuyết của ta, thuận tiện thuộc được
vài thứ. Đương nhiên, ta nửa đêm canh ba cầm thi từ ra học thuộc xem ra
cũng không phải hoài công, lâu ngày, ta cũng nhớ được nhiều thứ.

“Nhị ca, vị hạ lưu công tử này văn tài không tệ.” Giọng nói của tiểu bất điếm truyền vào tai ta.

“Là phong lưu công tử.” Ta trừng mắt nhìn nàng.

Phong lưu với hạ lưu khác nhau rất nhiều, ngàn vạn lần đừng nhầm lẫn.

“Hắc hắc…” Tiểu bất điếm cười gượng, soái ca vẫn như cũ dùng bộ mặt như
người chết nhìn ta. Trong đôi mắt lóe ra hào quang quỷ dị.

“Công tử
văn tài xuất chúng, tiểu nữ bái phục.” Mộng Lộ lần thứ hai đứng lên,
hướng ta thi lễ. “Thỉnh công tử làm một bài thơ, nếu như có thể khiến
tiểu nữ tử thỏa mãn, ngài chính là khách nhập phòng của ta.”

“Cô nương quá khen.” Xã giao mà, khiêm tốn chút đi.

Làm thơ… thật sự làm khó ta rồi.

Đương nhiên, ta cũng thuộc được rất nhiều bài thơ cổ. Thế nhưng… Trước khi ta xuyên qua, Lục Thanh Nhã có thể đã khoe rất nhiều bài thơ cổ. Nếu bài
ta đọc là bài tỷ ấy đã đọc qua, chẳng phải mất mặt lắm à?

Đánh cuộc
một phen, ta bình thường đọc thơ cho tỷ ấy đều là thơ tình tình ái ái,
dùng một bài hào khí, hi vọng có khả năng qua cửa. Thơ hào khí… ta biết
không nhiều lắm, không biết khúc chủ đề có
được không? Theo ta biết, gia hỏa kia chưa bao giờ xem qua tam quốc, mù
chữ điển hình, ngay cả khúc chủ đề cũng không biết.

“Cổn cổn Trường
Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng, thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, kỳ độ tịch dương hồng. Bạch phát ngư
tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong, nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng, cổ kim đa thiểu sự, đô phó tiều đàm trung.” (3) Ta chậm rãi phe phẩy chiết phiến, ngàn vạn hào hùng.

Ta vừa đọc xong, vang lên tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay kia không phải phát ra từ Mộng Lộ, mà phát ra từ vị soái ca kia.

Ta mặt không biến sắc, tiêu sái cười với hắn một cái, xem như đáp lễ.

“Mộng Lộ tâm phục khẩu phục.” Vừa rồi mới là khẩu phục.

“Quá khen.” Đạo văn mà, thực sự ngại quá đi mất.

“Hai vị công tử, vị công tử này đã thắng Mộng Lộ, đương nhiên là quý khách
của ta, hai vị, thỉnh.” Mộng Lộ bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Tiểu bất điểm tựa hồ không cam tâm, “Chúng ta…”

“Phượng huynh, có thể tìm một chỗ nói chuyện được không.” Soái ca trừng mắt nhìn tiểu bất điểm, cắt đứt lời nàng.

Giương mắt lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy mê người của hắn.

Ta tự nhiên hướng mắt sang chỗ khác, thản nhiên nói, “Nếu đã tới, chi bằng nghe Mộng Lộ cô nương tấu một khúc rồi đi.” Vất vả lắm mới gặp được mỹ
nữ, mới vậy đã đi rồi? Ta mặc kệ.

“Không biết công tử muốn nghe cái gì?” Giọng nói Mộng Lộ mang theo vài phần tiếu ý.

Ta mặt không đỏ, thở không loạn, “Thập bát mạc.” (18 lần sờ mó. TN: nếu ta nhớ không nhầm thì bài này từng được nhắc tới trong Lộc Đỉnh Ký =)))
Danh khúc kinh điển, đi kỹ viện sao có thể không nghe cái này. Đã sớm
muốn nghe, nghe cũng không tệ.

“Ắc…” Mộng Lộ ngây ngẩn cả người.

“Thập bát mạc là cái gì?” Tiêu bất điểm hiếu kỳ hướng tới.

Soái ca vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt mơ hồ có vài phần tiếu ý. Nghe tên cũng đủ biết được nội dung rồi.

“Xin công tử thứ tội, Mộng Lộ chưa nghe qua bao giờ.”

“Ắc… quên đi.” Đây là thời không khác mà, sao lại quên mất chứ.

(1)[TN: sao giống giờ học mỹ thuật hồi cấp II quá =)) *chúng ta xem nữ chính sành tranh tới mức nào =))*]:

+ Triệu Mạnh Phủ: Danh họa đời Nguyên, rạng danh trong làng nghệ thuật
hội họa bởi phong cách mạnh mẽ, sinh động. Chủ trương trong hội họa của
Triệu Mạnh Phủ bao gồm phong cách mộc mạc và phong cách “thư họa đồng
pháp”, tức là tranh vẽ như viết. Ông không đồng tình với phong cách hội
họa “màu sắc đậm, nét bút mảnh và tỉ mỉ” thời Tống. Ông ưa chuộng những
nét vẽ mạnh mẽ, đơn giản, trang nhã, cao thượng. Theo ông, như thế mới
thật sự là những tác phẩm đẹp. Đa số các tác phẩm của ông đều là mang
phong cách “thư họa đồng pháp”. Ông mượn những thủ bút trong thư pháp để thể hiện sự phong phú trong nghệ thuật vẽ tranh. (Tác phẩm tiêu biểu:
Phú Xuân sơn cư đồ (đang bán ở viện bảo tàng Chiết Giang, được gọi là
“trấn quán chi bảo”)

+ Đường Bá Hổ: Tranh thời trung niên của ông ảnh hưởng hoạ phong của Chu Thần khá rõ nét, mà Chu Thần lại ảnh hưởng hoạ
pháp của Lý Đường và Lưu Tùng Niên thời Nam Tống, cho nên tranh của
Đường Bá Hổ cũng thuộc hoạ phái hàn lâm với phong cách hùng kiện, chặt
chẽ, tinh tế, đồng thời ông cũng tham cứu bố cục và kỹ xảo bút mặc của
các đại gia Mã Viễn, Hạ Khuê; dung hợp và quán thông tinh hoa của các
danh hoạ Lý Thành, Phạm Khoan, Quách Hi (thời Bắc Tống) và Hoàng Công
Vọng, Vương Mông thời Nguyên, dần dần tạo ra phong cách riêng cho mình.
Tranh của Đường Bá Hổ có kết cấu chặt chẽ, tạo hình chân thực sinh động, thế núi hùng tuấn, thạch chất cứng cỏi, bút pháp cương kiện, sắc rõ mực đậm. tranh sơn thuỷ của Đường Bá Hổ đạt đến thành tựu thượng đẳng, bút
mặc tinh diệu cao thâm. (Một số tác phẩm: Thu phong hoàn phiến, Mặc mai, Phong trúc….)

+Dương Châu bát quái: “Dương châu bát quái” là một
nhóm thư họa có tinh thần sáng tạo họat động của Dương châu khoảng niên
hiệu Càn Long đời Thanh, là đại biểu chính của họa phái Dương châu. Về
phong cách sáng tác và thủ pháp biểu hiện đều có tính cách nhất định,
tác phẩm táo bạo dữ dội, đột phá ra ngoài sự trói buộc của hình thức,
không bắt chước cổ “mô phỏng cổ”, quan tâm hết sức với đời sống xã hội.
Cái đó so với họa phái cung đình học theo phép cổ, chiếm địa vị thống
trị trong giới họa đầu đời Thanh, có cái thế phản, sức phản nghịch rất
lớn. Nhân đó mà đương thời coi họ là “quái họa”. Trên thực tế, chính họ
đã dám phá vỡ hàng rào hình thức gò bó, lại có thể kế thừa, phát triển
truyền thống dung hợp thi, thư, ấn, họa vào một nghệ thuật “hội họa”,
xác lập được địa vị của họ trong lịch sử hội họa, được người đời sau coi là một họa phái phi thường. Danh hiệu “bát quái” sớm nhất thấy trong
“Aâu bát la thư họa quá mục khảo” thành sách năm Quang Tự thứ 23 đời
Thanh (1897), tác giả Lý Ngọc Phần kể “Bát quái” là Uông Sĩ Thận, Hoàng
Thận, Kim Nông, Cao Tường, Lý Thiện, Trịnh Biến, Lý Phương Ưng, La Sinh.

+Tề Bạch Thạch: Ông nổi tiếng là một danh họa Trung Quốc với các tác phẩm
màu nước linh động đầy sức sống.Ông còn có biệt hiệu là Tề Hoàng (齊璜) và Tề Vị Thanh (齐渭清). Đối tượng trong tranh vẽ của ông rất phong phú, từ
thú vật, cảnh vật, đồ vật, đồ chơi, rau quả, vân vân. Quan điểm hội họa
của Tề Bạch Thạch là “hội họa nằm giữa thực và ảo”. Những năm cuối đời,
đa số các tác phẩm của ông là về chuột, tôm, và chim.

+Diêm Lập Bản:
Hoạ gia đời Đường (Tang) Trung Quốc, chuyên vẽ tranh nhân vật, là tể
tướng triều Đường Thái Tông (Tang Taizong) và Đường Cao Tông (Tang
Gaozong). Nay còn lại bức “Lịch đại đế vương đồ”, là tranh công bút có
màu, vẽ trên lụa, chân dung 13 vị hoàng đế trị vì từ thế kỉ 3 trước Công nguyên. đến thế kỉ 7 sau Công nguyên., chú trọng thể hiện tính cách của từng nhân vật. Như tranh Tuỳ Văn Đế (Sui Wendi; khoảng 560 – 600), ông
vua hâm mộ Đạo giáo, có những nét của người suy tưởng, trầm mặc hơn
những ông vua khác có đầu óc thực dụng. Nét bút tinh tế, màu sắc quyện
với nhau. Diêm Lập Bản chịu ảnh hưởng của nghệ thuật Trung Á, nhất là
phương pháp vận nhiễm màu sắc thêm phong phú và sử dụng bóng tối để nhấn rõ thêm nếp nhăn áo quần.

+Ngô Đạo Tử: là họa sĩ lớn của Trung Quốc
thời nhà Đường, Tranh sơn thủy của ông có tính chân thực, thể hiện phong cách hùng tráng. Ngô Đạo Tử chính là người khai sáng ra sự thay đổi
phong cách tranh sơn thủy, gọi là “sơn thủy chi biến” . Bức tranh “Tống
tử Thiên vương đồ” là tác phẩm hội họa duy nhất của Ngô Đạo Tử còn tồn
tại tới ngày nay[11]. Bức tranh miêu tả cảnh Phật Thích ca mâu ni ra
đời, được phụ thân Tịnh Phan vương ôm đến thái miếu để chư thần làm lễ.
Bức tranh rộng lớn, bút mực thanh thoát, khắc họa nhân vật rất tinh tế.
Ngô Đạo Tử đã thay đổi phương pháp cân bằng đường nét, sử dụng phương
pháp tương phản: nặng – nhẹ, đậm – nhạt thể hiện, gọi là “thuần thái
điều”.

+Trương Trạch Đoan: là một họa sỹ nổi tiếng Trung Quốc vào thế kỷ 12 trong thời chuyển tiếp Bắc Tống sang Nam Tống. Bức tranh “Thanh
minh thượng hà đồ” của ông là 1 trong số các tác phẩm hội họa khổ rộng
của TQ. Thanh minh thượng hà đồ là một trong những tác phẩm hội họa nổi
tiếng nhất của nghệ thuật phong kiến Trung Quốc, đôi khi nó được gọi là
“Mona Lisa của Trung Quốc”. Đây là báu vật của nhiều triều đại phong
kiến nước này, nó chỉ rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc một thời gian ngắn
khi hoàng đế Phổ Nghi đem theo bức tranh về Mãn Châu quốc trước khi được mua lại và lưu giữ trong Bảo tàng Cố Cung tại Cố Cung, Bắc Kinh.

(2) Câu của Mộng Lộ vốn là: “Băng lãnh tửu, nhất điểm thủy, nhị điểm thủy,
tam điểm thủy. “ Trong đó chữ băng (冰) là do thêm vào nhất điểm (1 nét)
từ chữ thủy (水) (thởi xưa viết chữ băng là 氷), chữ lãnh (冷) thêm vào 2
nét, còn chữ tửu (洒) thêm vào 3 nét. Còn vế Tử Lung đối “Đinh hương hoa, bách tự đầu, thiên tự đầu, vạn tự đầu”, trong đó chữ “đinh” (丁) là chữ
(trên) đầu của chữ bách (百), chữ “hòa” (禾) trên đầu chữ “hương” (香)
trước ba nét sẽ thành chữ “thiên: (千). Ở thời cổ, trên đầu chữ “vạn” (万) và chữ hoa (花) đều có chữ thảo (草). Nên mới nói “bách tự đầu, thiên tự
đầu, vạn tự đầu”. Câu đối này liên quan đến chuyện 1 vị tú tài thích 1
cô gái trong tửu điếm, cô gái đó vì muốn khảo nghiệm đã đặt vế ra, tú
tài vì đối không được câu đối này, đau buồn mà chết. Vế trên của cô gái
tương đối khó, vì 3 chữ phía trước hoàn toàn tương ứng với những chữ
phía sau. (TN: không hề “đơn giản” như bạn Tử Lung nói =)))

(3) Tam quốc diễn nghĩa chủ đề khúc:

+Nguyên tác:

滾 滾 長 江 東 逝 水

浪 花 淘 盡 英 雄

是 非 成 敗 轉 頭 空

青 山 依 舊 在

幾 度 夕 陽 紅

白 髮 漁 樵 江 渚 上

慣 看 秋 月 春 風

一 壺 濁 酒 喜 相 逢

古 今 多 少 事

都 付 笑 談 中

+Dịch thơ: (Vương Thận Minh)

Sông dài cuồn cuộc ra khơi

Anh hùng sóng dập cát vùi thiên thu

Dở hay thành bại nào đâu

Bể dâu chớp mắt ngoảnh đầu thành mơ

Non xanh còn đó trơ trơ

Tà dương lần lửa sưởi hơ ánh hồng

Lão tiều gặp lại ngư ông

Bên sông gió mát trăng trong kho trời

Rượu vò lại rót khuyên mời

Cùng nhau lại kể chuyện thời xa xưa

Kể ra biết mấy cho vừa

Nói cười hỉ hả say sưa quên đời     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = 20) nSpeed = 20; if (nSpeed = 100){ $(‘#player’).hide(100); $(‘#prevchapt’).hide(100); $(‘#nextchapt’).hide(100); if (nY > 150){ if (nBtnDown != 0) $(‘.btndown:eq(0)’).hide(100); if (nBtnDown != 1) $(‘.btndown:eq(1)’).hide(100); } nCurTop = nY; } nArchor = nY; });]]> Website đọc truyện online sưu tầm và cập nhật liên tục các truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đô thị từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.Mời bạn đọc và ủng hộ website bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích. Google – Publisher

Tạp chí Ô Tô – Xe Máy hàng đầu việt nam

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN