Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ! - Chương 31: Hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!


Chương 31: Hôn


“Đóa Đóa? “
Thân là một ảnh đế nhưng khi nghe thấy cái tên này, Sở Mộ Vân tí nữa phát điên, sức sát thương thật sự là rất lớn.
Cũng may 0,01 giây thất thần cũng không ảnh hưởng cái gì. Sở Mộ Vân lộ vẻ đầy chán ghét :”Ta không phải! “
Hắn còn chưa dứt lời, đế tôn Phẫn nộ đã bổ sung thêm một câu:”Nhưng nhũ danh của ngươi là Đóa Đóa. “
Thiếu niên nửa người nửa thú chán nản.
Tâm trạng của Lăng Huyền có vẻ không tệ. Gã đến gần tiểu thú, sờ đôi tai lông xù của hắn.
Sở Mộ Vân lập tức lui về phía sau.
Lăng Huyền cũng không thèm để ý, đánh giá hắn nửa ngày, sau đó nhếch môi cười tà khí mười phần :”Như thế nào? Ghét ta?”
Sở Mộ Vân :”Phải!”
Lăng Huyền:”Bởi vì chuyện của ngươi lúc bé?”
Linh :” ⊙o⊙, Không ngờ Phẫn nộ tự mình hiểu được.”
Sở Mộ Vân :”….” Lưng đeo một hệ thống xuẩn manh đi diễn kịch, quả thật là một khiêu chiến lớn.
Thiếu niên :”Ngươi ngược đãi ta, muốn hại chết ta, làm ta….”
“Đúng vậy” Lăng Huyền trực tiếp ngắt lời lên án của hắn:”Vậy ngươi muốn thế nào? “
Sở Mộ Vân bị gã chọc giận :”Ta sẽ không theo ngươi. Ta muốn cùng Yến Trầm thúc thúc ở bên nhau.”
Đôi mắt đỏ của Lăng Huyền tràn đầy hứng thú :”Còn muốn gì nữa? “
Sở Mộ Vân đương nhiên biết gã muốn nghe gì, nhưng cốt truyện muốn phát triển thì cần có yêu cầu. Mà yêu cầu lại là giá trị tức giận, nhưng lại không thể tức giận. Nếu bây giờ tung ra át chủ bài chắc chắn sẽ lộ ra sự bất thường.
Tiểu thú hơi giật mình, giống như đang tự hỏi.
Lăng Huyền cười :”Mấy tháng ngươi chịu khổ, không muốn đòi lại sao?”
“Muốn! ” Tiểu thú lập tức minh bạch :”Cần phải đòi lại! Ta muốn ném ngươi cho dã thú ăn, muốn ném ngươi vào bếp lò, muốn cho ngươi nhịn đói ba ngày ba đêm…”
“Vô ích, ta chỉ cần giơ tay là có thể giết chết tất cả mãnh thú đó, lửa cũng không thể khiến ta bị thương, hơn nữa ta có nhịn đói mấy đời cũng không sao cả.”
Vấn đề này vượt quá nhận thức có hạn của tiểu thú.
Lăng Huyền chủ động chỉ cho hắn một chiêu:”Những thứ đó không thể khiến ta bị thương, nhưng ngươi lại có thể. Ngươi là linh thú, nếu ngươi chăm chỉ tu luyện chắc chắn sẽ trở nên lợi hại. Đến lúc đó ngươi có thể khi dễ ‘ta’.”
Đôi mắt của tiểu thú đột nhiên sáng ngời.
Lăng Huyền tiếp tục dụ dỗ hắn :”Không tin thì ngươi thử xem.”
Gã vừa dứt lời, tiểu thú đã nhào đến.
Tuy là Băng Linh Thú bị thúc đẩy thành niên , nhưng hấp thu nhiều linh thạch như vậy, thân thể của hắn đã cường hãn ngang với linh thú có hình thái. Hơn nữa hắn còn là linh thú siêu phẩm, tư chất tốt đến đáng sợ. Khí lực trong cơ thể dùng mãi không cạn. Dù cách chiến đấu không hề có quy luật gì, nhưng sức mạnh bộc phát từ xương cốt khiến đôi mắt của Lăng Huyền sáng ngời.
Không thể trì hoãn.
Đế tôn Phẫn nộ thậm chí không cần bước một bước nào cũng đã khiến tiểu thú nhân thở hồng hộc, bước chân lảo đảo.
Yến Trầm vẫn luôn đứng nhìn bỗng nhiên lên tiếng :”Tiểu Vân, lại đây.”
Tiểu thú nhân hơi do dự một chút. Vì thua quá mất mặt mà hung tợn nhìn chằm chằm đế tôn Phẫn nộ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lên thật sự rất xinh đẹp. Phẫn nộ bị hắn nhìn như vậy bỗng nhiên nhớ đến tiểu pháp sư không có tu vi nhưng lại cường đại khiến người khác phải ngước nhìn.
Người kia vẫn đang ‘ngủ say ‘ ở Thiên Loan cung.
Hắn khiến gã cảm thấy hưng phấn, rồi lại dễ dàng chết đi.
Hắn khiến gã cảm thấy đã thoát khỏi sự nhàm chán nhưng cuối cùng lại rơi vào vòng nhàm chán vô tận.
Trái tim bỗng nhiên ngứa ngáy, Phẫn nộ kéo tiểu thú lại, cắn xuống đôi môi hồng thuận.
Sở Mộ Vân đột nhiên trợn to mắt.
Linh: “Σ(°△°|||)︴ Phẫn nộ cũng xuyên không sao?”
Sở Mộ Vân trầm ngâm :”Xem ra muốn công lược gã phải nghĩ cách khác.”
Linh :”Cái gì? Bây giờ không phải rất thuận lợi sao? Gã thích ngươi! Ngươi!! “
Sở Mộ Vân :”Người gã thích là Sở Mộ Vân.”
Linh :”….” Quá hack não, cầu phiên dịch!
Sở Mộ Vân vẫn không giải thích cho hệ thống xuẩn manh nhà mình. Hắn duy trì cơ thể cứng đờ, hoàn toàn phát ngốc.
Lăng Huyền hơi nghênh đầu, gia tăng nụ hôn này. Đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng đầy tính xâm lược. Giáp công hai mặt mà hôn xuống, giống như củi khô gần lửa, thô bạo mà đơn giản, dã tính mười phần.
Sở Mộ Vân không đáp lại gã, nhưng lại bị gã gợi lên dục vọng. Mạch máu như sôi lên sùng sục, sau đó chảy khắp cơ thể khiến hắn cảm thấy khát khao khó nhịn.
Thân thể Băng Linh Thú có vấn đề, Sở Mộ Vân một lần nữa khẳng định
Sở Mộ Vân đột nhiên tránh thoát, lùi lại sau vài bước.
Nhưng dù vậy, dục vọng dưới trường bào đã hoàn toàn cứng lên. Khát vọng muốn phát tiết khiến gò má hắn đỏ ửng, đôi mắt tràn ngập hơi nước.
Lăng Huyền cười như không cười :”Đóa Đóa, mau lớn lên.”
Một câu hai ý nghĩa.
Sở Mộ Vân hít vào một hơi thật sâu, dùng ý chí cường đại đè nén cơ thể khác thường.
Yến Trầm đi đến, nhìn về phía Phẫn nộ:”Đừng đụng vào hắn, hắn vẫn chưa thành niên.”
Lăng Huyền:”Còn mấy ngày nữa?”
Yến Trầm nói :”Ba ngày.”
Lăng Huyền :”Được, ba ngày nữa ta sẽ đón hắn.”
Yến Trầm nghe thấy trong lời gã có điều khác thường, nhưng cũng không làm rõ, chỉ đáp ứng:”Được.”
Phẫn nộ đi rồi, cơ thể Sở Mộ Vân cuối cùng cũng bình thường lại.
Đứng trên đại điện trải gạch màu bạc, đế tôn Đố kỵ lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mắt.
Sở Mộ Vân cắn môi dưới, gian nan nói :”Ta… Ta không biết gã….”
Giọng Yến Trầm đầy lạnh lùng:”Không thích gã hôn ngươi? “
Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ẩn nước như mây đen:”Đương nhiên là không!”
Yến Trầm :”Tại sao? “
Sở Mộ Vân :”Ta ghét gã! Gã đối với ta không tốt, vẫn luôn khi dễ ta, gã…”
“Tiểu Vân… ” Giọng Yến Trầm rất nhẹ:”Ngươi cảm thấy hôn môi là chuyện gì?”
Tiểu thú nhân mở to đôi mắt, không hiểu y nói gì.
Yến Trầm tiếp tục nói :”Là chuyện chỉ có thể làm với người ngươi thích?”
Tiểu thú nhân nhanh chóng gật đầu:” Đúng vậy! Hẳn là… Hẳn là với người mình thích mới có thể… “
Yến Trầm hỏi:” Vậy ngươi thích Quân Mặc sao?”
Nghe thấy cái tên này, tiểu thú nhân đột nhiên giật mình.
Yến Trầm dẫn dắt ký ức của hắn:”Là nam nhân tóc bạc mắt bạc. Hai tháng trước y hôn ngươi ở đây, còn làm ngươi thoải mái.”
Mặt tiểu thú nhân bỗng nhiên đỏ lên. Hắn cúi đầu, không biết phải làm sao.
Yến Trầm lại hỏi:”Tại sao khi đó ngươi không cự tuyệt? “
“Ta…” Tiểu thú nhân không biết nên nói gì. Hắn muốn giải thích nhưng lại không có cách nào giải thích.
Yến Trầm giơ tay, ngón tay trắng nõn dịu dàng vuốt ve đôi tai nhỏ mềm mại, ôn nhu nói:”Hôn môi không phải là chuyện làm với người mình thích, mà là… Chỉ cần ngươi cảm thấy thoải mái thì ai cũng có thể.”
Tiểu thú nhân nhìn y, muốn phản bác nhưng lại không biết làm thế nào.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Yến Trầm nở nụ cười đầy ôn nhu :”Tương tự cơ thể ngươi cũng vậy, không cần phải áp chế.”
*******
Chúc mọi người có một cái tết thiệc là zuiii và hạnh phúc bên gia đình, người thân, bạn bè nha ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN