Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 3: Buổi đấu giá
Tối hôm qua nói ra mấy từ khẩn cầu kia có đả động tới Giang Đình Viễn hay không thì tạm thời chưa biết.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Diệp Chu đang nửa tỉnh nửa mê cứ có cảm giác có người đang đứng trước mặt.
Vốn tưởng do chính mình chưa tỉnh ngủ nên xuất hiện ảo giác, Diệp Chu dụi dụi mắt, người kia không những không biến mất, ngược lại càng lúc càng cách cậu gần hơn. Thân ảnh của người nọ càng nhìn càng thấy giống đại boss Giang.
Hai cái bóng dần gộp lại với nhau, Diệp Chu nhất thời liền tỉnh táo mà chào buổi sáng: “Viễn ca, chào buổi sáng!”
Tầm mắt Giang Đình Viễn nhìn về phía đồng hồ báo thức của Diệp Chu, sau đó nhìn về phía Diệp Chu, ngữ khí lành lạnh mà nhắc nhở: “Bảy giờ rưỡi.”
Diệp Chu sửng sốt, không hiểu rõ ý tứ của Giang Đình Viễn.
Chẳng lẽ, bây giờ làm tình nhân đều phải dậy sớm ư?
Giang Đình Viễn nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu một bộ biểu tình không khỏi nhíu mày.
“Không phải cậu nói muốn đi đến buổi đấu giá bản quyền sao, giờ là không muốn đi?”
Nếu hắn nhớ không lầm, Diệp Chu hẳn là phải rất mong đợi buổi đấu giá này, giờ nhìn lại giống như không nhớ chuyện này.
Nhớ tới những lời Diệp Chu nói tối hôm qua, Giang Đình Viễn cúi đầu, trong mắt nhanh chóng lóe một vệt suy ngẫm.
Sau khi hắn nói xong, Diệp Chu liền vỗ đầu một cái.
Chuyện phát sinh ngày hôm qua quá nhiều làm cậu quên mất nội dung quan trọng của tiểu thuyết.
Giang Đình Viễn đang nói đến buổi đấu giá do hiệp hội Hoa Hạ chủ trì, trong nước có nhiều trang web tiểu thuyết đứng đầu, do công ty Điện ảnh và đài Truyền hình liên hợp tổ chức mỗi năm một lần, hằng năm đều bán đấu giá một lượng lớn bản quyền. Giá cả hằng năm của mỗi tác phẩm được bán đấu giá không giống nhau, có cái bán được ngàn vạn thậm chí có thể lên đến trăm triệu, cũng có khi giá chỉ được mấy vạn hoặc mười máy vạn.
Hằng năm buổi đấu giá chiếm được khoản lợi nhuận kếch xù khi giao dịch hai phần ba tác phẩm.
Cho nên bất kể là tác giả, website, công ty Điện ảnh và đài Truyền hình, hay là nhà xuất bản đều thập phần coi trọng buổi đấu giá này.
Nguyên thân làm đạo diễn, đối với buổi đấu giá này cũng thấy hứng thú, sau một hồi lâu thương lượng với Giang Đình Viễn, rốt cuộc hắn cũng đáp ứng để trống lịch làm việc bồi cậu ta tham gia.
Nhưng trong sách viết nguyên thân vì chọc giận đại boss nên cuộc đấu giá này không đi được.
Ngược lại là chính thụ trong buổi đấu giá này ra tay thập phần xa xỉ, mua không ít bản quyền sau liền tiến công vào giới giải trí một cách mạnh mẽ.
Nhớ tới nội dung tiểu thuyết , Diệp Chu liền không đoái hoài tới mệt mỏi: “Đi đi đi, Viễn ca anh chờ tôi chút a!”
Diệp Chu nói xong liền chạy đi rửa mặt rồi tùy ý chọn đồ tại tủ quần áo, cậu mặc một cây trắng, áo thun chữ T và quần bò.
May mắn là không có tới trễ.
Buổi đấu giá được cử hành ở một tòa cao ốc, lúc hai người tới, bên ngoài có không ít phóng viên.
Có bảo an duy trì trật tự ở trong, người tuy nhiều nhưng không hỗn loạn.
Diệp Chu đi phía sau Giang Đình Viễn vào trong, thời điểm hai người tới cũng hơi trễ nên trong hội trường không sai biệt lắm đã ngồi đầy người.
Dính ánh sáng của đại boss nên hai người ngồi tại hàng thứ ba chính giữa, cũng không vì âm thanh của ồn ào mà khó chịu cũng không vì khoảng cách xa mà không thấy rõ.
Sau khi hai người ngồi xuống đèn hội trường liền tắt, chỉ để lại ánh sáng tụ trên người Mc chủ trì sân khấu tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.
Diệp Chu đối với buổi đấu giá này phi thường mong đợi, bởi tại bên thế giới kia của cậu sẽ không bán bản quyền khi không hiểu rõ đối phương nên đều tiến hành theo cách đàm phán.
Hình thức đấu giá công khai như này rất ít, chỉ có một số tác phẩm có tiếng bị mọi người tranh đoạt mới có đãi ngộ này.
Cách tiến hành giống nhau, sau khi Mc chủ trì khách sáo vài câu với bên lãnh đạo thì buổi đấu giá chính thức mở màn bắt đầu.
Mc Chủ trì buổi đấu giá là một nam nhân khoảng chừng ba mươi vóc người gầy yếu, dung mạo bình thường, giới thiệu các tác phẩm lại trật tự, ngắn gọn rõ ràng và đúng trọng tâm, dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác.
Tác phẩm được đấu giá đầu tiên là của một nữ tác giả có tiếng, tác phẩm hai năm gần đây cùa cô rất nổi tiếng, tuyến truyện cố định lại có độ quan tâm trên internet cao.
Năm ngoái tiểu thuyết của cô được cải biên thành phim điện ảnh, vì nội dung phim không bị cải biên lại, diễn viên đặc sắc nên phòng bán vé phi thường tốt nên cũng có danh tiếng.
Bởi vậy, tiểu thuyết lần này của cô rất có giá, đấu giá phi thường kịch liệt, ban đầu khởi giá là 5 triệu liền một đường lên tới 26 triệu hiện tại vẫn đang còn đi lên.
Diệp Chu xem mà có chút tặc lưỡi, trong lòng không khỏi cảm thán đúng là mấy người giàu nứt đố đổ vách.
Hắn trước đây quay một bộ điện ảnh cũng chưa tới một ngàn vạn, bây giờ cải biên lại thành phim truyền hình liền ra giá hơn 20 triệu.
Đem thần sắc của cậu thu hết vào mắt, trong lòng Giang Đình Viễn có chút buồn cười, hơi cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Không muốn sao?”
Diệp Chu sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, cậu bây giờ không còn là một tiểu đạo diễn ngèo túng như trước kia, hiện tại cậu cũng là người có kim chủ a.
Ngọa tào, lẽ nào đây chính là cảm giác bị đại boss bao dưỡng sao?
Mẹ nó đúng là đây sung sướng quá đi!
Nghĩ đến bộ dáng đại boss vung tiền như rác vì cậu, Diệp Chu nhất thời hạnh phúc mà muốn ngất đi.
Mà Diệp Chu cũng không bị choáng váng đầu óc, bộ tác phẩm này mặc dù không tệ nhưng đề tài lại là đô thị tình duyên, không phải phong cách Diệp Chu am hiểu.
Mắt thấy Giang Đình Viễn muốn giương bài, Diệp Chu lập tức giữ tay hắn, lắc đầu như trống bỏi: “Không cần đâu Viễn ca, tôi cũng không quá yêu thích đề tài này, nhìn thêm một chút đi.”
Ánh mắt Giang Đình Viễn dời từ sân khấu đến tay Diệp Chu đang giữ cánh tay hắn, thần sắc có chút khó lường, Diệp Chu đang đắm chìm trong sự hưng phấn cũng khống để ý đến sự khác thường của hắn.
Cuối cùng tác phẩm kia dùng giá 29 triệu thành giao.
Liên tiếp mấy bộ tiểu thuyết và kịch bản giá cả có cao có thấp, nhưng không có cái nào làm Diệp Chu có hứng thú.
Có thể là bởi vì trước khi Diệp Chu tới chưa chuẩn bị nên cũng không hiểu rõ mấy tác phẩm, cho nên trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào làm cậu cảm thấy hứng thú.
Ngược lại là xem đến hoa cả mắt liền có chút mệt mỏi.
“Tôi đi phòng rửa tay chút.” Diệp Chu quay đầu nói bên người Giang Đình Viễn.
Vừa tới cửa phòng rửa tay, một bóng người liền hướng tới cậu chạy, may mà Diệp Chu phản ứng nhanh nếu không sợ là đã bị đụng ngã.
Cậu tránh đi như vậy, người kia liền không có vật cản chỉ có thể tiếp đất, thân thủ Diệp Chu nhanh nhẹn kéo người kia lại mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý…” Sau khi người kia đứng vững liền hướng Diệp Chu xin lỗi.
Lời giải thích mới nói phân nửa người kia liền ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt khi nhìn đến Diệp Chu liền biến hóa, lời nói cũng dừng lại.
“Cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Diệp Chu bị hắn hỏi cho bối rối, thanh niên trước mặt khoảng chừng hai mươi tuổi, bộ dạng có tính chất công kích, ngũ quan thâm thúy mi phong ác liệt, mặt mày có chút gian xảo mang theo một chút bất kham.
Thanh niên lúc này đang cau mày nhìn cậu, ánh mắt kia giống như đang nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu.
“Cậu là ai?” Diệp Chu cau mày.
Thanh niên kia nghe cậu hỏi như vậy cũng không trả lời, trào phúng xì cười ra một tiếng cũng không cho cậu một đạo ánh mắt liền trực tiếp quay đầu ly khai.
Nhìn bóng lưng thanh niên, đầu óc Diệp Chu có chút mơ hồ không hiểu người kia bị cái gì.
Thôi, trước tiên không cần quan tâm cậu ta, trong trí nhớ nguyên thân không có hẳn không phải là nhân vật chủ yếu, cũng chưa chắc có cơ hội xuất hiện lần nữa.
Nghĩ như thế, Diệp Chu đi tới bồn rửa tay chuẩn bị rửa mặt.
Ai ngờ một chuyện lại tiếp đến một chuyện, cậu vừa mới cúi người xuống liền nghe thấy phòng cách vách có âm thanh nam nhân thấp suyễn và tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Thanh âm này thực sự có chút ám muội, địa điểm còn là phòng rửa tay, khỏi nghĩ cũng biết người bên trong đang làm gì.
Tựa hồ chứng minh cho suy đoán của Diệp Chu, tiếng thở dốc bị đè nén còn lớn hơn một chút còn kèm theo âm thanh của quần áo dựa trên ván cửa.
Diệp Chu:…
Ummm, còn rất kịch liệt a!
Đem van nước mở tối đa, Diệp Chu nỗ lực dùng tiếng nước che giấu âm thanh làm người khác lúng túng, nước lạnh đập vào măt làm buồn ngủ của cậu biến mất không thấy bóng.
Sau khi rửa mặt xong, lấy hai tấm giấy bên cạnh một bên lau tay một bên cất bước chuẩn bị đi.
Chỉ là khi cậu mới xoay người liền nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau, sau đó liền có hai nam nhân một trước một sau đi ra từ phòng rửa tay.
Nam nhân đằng trước cao một mét tám, khuôn mặt tuấn lãng thần sắc lạnh lùng. Mà thanh niên đi sau hắn thấp hơn nửa cái đầu, dáng dấp thanh tú, trên mặt còn mang theo một chút ửng hồng.
Này đều không trọng yếu, quan trọng là…, Diệp Chu biết hai người này.
Đậu xanh rau má con mẹ nó, đây không phải là thụ chính Trình Nhiên và công chính Giang Du thì là ai?!
Diệp Chu từng tưởng tượng qua mười ngàn loại cảnh tượng khi gặp qua công chính và thụ chính, chỉ là chưa từng nghĩ tới tình huống gặp mặt như này.
Ai có thể nghĩ tới, lần gặp mặt đầu tiên của cậu với nhân vật chính lại là bắt gặp người ta đang ‘kịch chiến’ tại phòng rửa tay.
Diệp Chu cần có chút thời gian để tỉnh táo, cậu cưỡng bách chính mình dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng rửa tay, chỉ sợ không cẩn thận liền bị hai người phát hiện sự tồn tại của mình.
Sau khi trở lại hội trường, Diệp Chu vì kinh hãi quá độ không ngừng run rẩy.
Giang Đình Viễn nhìn sắc mặt tái nhợt Diệp Chu, nhíu nhíu mày lại: “Cậu làm sao vậy?”
Diệp Chu nhanh chóng tổng kết lai ngôn ngữ, nỗ lực nói cho đại boss những gì mình nhìn thấy ở phòng rửa tay: “Tôi hồi nãy nhìn thấy ở phòng rửa tay cách…”
Giang Đình Viễn:…
Diệp Chu nỗ lực điều chỉnh hô hấp và sự run rẩy, không có gì cần phải băn khoăn, cậu bất đắc dĩ đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi.
“Tôi vừa ở phòng rửa tay cách… Đụng phải đệ đệ anh… Hắn.”
Giang Đình Viễn suy tư hạ giọng hỏi: “Là một trong mấy đứa kia?”
Diệp Chu:…
Đúng nha, cậu quên mất quan hệ Giang gia tương đối phức tạp, Giang lão cha khi còn trẻ thập phần phong lưu, ở bên ngoài có tới bốn đứa con riêng.
Mà chính công Giang Du chính là một trong số đó.
Dường như thấy cậu nói chuyện có chút gian nan, Giang Đình Viễn nghĩ một hồi liền nói: “Giang Du?”
Diệp Chu lập tức gật đầu: “Chính là… Hắn.”
Giang Đình Viễn bỗng nhiên đưa tay xông thẳng đôi mắt Diệp Chu đâm tới.
Diệp Chu cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên, liền đánh một cái ‘Bốp’ lên tay Giang Đình Viễn.
Sau khi tiếng vang ‘Bốp’ giòn giã qua đi.
Diệp Chu trơ mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn của Giang Đình Viễn dần dần nhiễm phải một tầng hồng sắc.
Trên tay còn in hình dáng dấu tay.
Diệp Chu:…
Giang Đình Viễn:…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!