Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 38: Địa điểm chiếu phim
Lúc Diệp Chu cùng Giang Đình Viễn trở lại rạp phim, đèn đã sớm tắt.
Tia sáng khá mờ, lúc lên bậc thang Diệp Chu lo lắng vị kim chủ nhà mình sẽ bị té ngã, có chút không yên lòng quay đầu lại, vẫy vẫy tay về phía hắn.
Ngụ ý của cậu là muốn cùng Giang tổng đi chung, lại không ngờ tay còn chưa kịp thả xuống, liền bị một bàn tay ấm áp nắm lại.
Diệp Chu: “… ?”
Cậu giãy ra hai lần, không những không tránh thoát được, ngược lại còn bị nắm chặt hơn.
Đây là lần đầu tiên có người chiếm tiện nghi cậu, Diêp Chu trở tay liền có thể choàng vai, nhưng người đang lôi kéo tay cậu chính là vị kim chủ Giang tổng và cũng là áo cơm cha mẹ của cậu a.
Đều nói cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Giang đại boss bỏ ra nhiều tiền như vậy vì cậu, nếu ngay cả tay cũng không cho nắm, cũng không khỏi không có tinh thần của tình nhân!
Vì vậy Diệp Chu bỏ qua, một bên lôi kéo Giang tổng đi lên, một bên tìm chỗ ngồi.
Bởi họ không làm tuyên truyền gì, cho nên người đến xem phim cũng không nhiều, rạp phim chỉ vừa đầy một nửa, một phần đa số đều là nhân viên đoàn phim.
Bởi vậy Diệp Chu rất nhanh tìm được vị trí ngồi từ miệng phó đạo diễn, hai người ngồi với nhau, lúc này Diệp Chu mới rút tay mình ra được.
Bộ phim chỉ mới bắt đầu không lâu, giọng của Chúc Ninh vang vọng trong rạp phim, dù cho Diệp Chu nghe qua không ít lần, nhưng lúc này vẫn bị kinh diễm.
Bài hát đầu phim này vẫn chưa công khai ra bên ngoài, nhưng Diệp Chu có thể đoán trước được, sau khi bài hát được tung ra chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.
Chúc Ninh tại phương diện âm nhạc so với trình độ diễn viên rõ ràng là tốt hơn, lúc cậu đọc tiểu thuyết, căn bản không biết được cậu ta xuất sắc bao nhiêu, sau khi tự mình nhìn thấy, cậu cũng có thể hiểu tại sao Chúc Ninh sau này có thể trở thành đỉnh lưu trong nước.
Âm lượng hài hát càng ngày càng thấp, bốn chữ lớn ( một hồi trò khôi hài ) xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện ngay chính giữa màn hình.
Sau khi bài hát kết thúc, màn ảnh ại không sáng lên như mong muốn của khán giả, sau khi tiêu đề bộ phim biến mất, màn ảnh lại rơi vào một mảnh tối tắm.
Không chờ khán giả hoài nghi có phải là thiết bị rạp phim xảy ra vấn đề hay không, một trận âm thanh vang lên, âm thanh của của một nam nhân mang theo men say vang lên.
“Hai triệu, tôi muốn lấy mạng của hắn, có làm được không?”
“Được!”
Theo câu nói này vang lên, mọi chuyện liền quyết định xong, một hồi dùng tiền muốn giết người đều là vì đề tài cho trò khôi hài, triệt để kéo xuống màn che.
Hình ảnh chuyển một cái, là một phòng khách trong nhà hàng, nam nhân đeo kính râm đẩy một phong thư cho người đối diện.
Ngồi đối diện gã, là một người có vóc dáng khôi ngô, hay tay đầy hình xăm, nhìn qua liền biết đây là một người không dễ chọc.
“Bưu Tử, chỗ này có một triệu, giết hắn, tiền này liền là của em.”
Lúc này, khán giả cảm thấy có chút không đúng lắm, đầu óc bị làm cho có chút mơ hồ.
Meo meo meo?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy, không phải mới vừa rồi nói là hai triệu ư, bất quá chỉ là chuyển cảnh, mà con mẹ nó một nửa tiền hiện tại đang ở đâu?!
Hán tử khôi ngô ngay cả một chút do dự cũng không có, phi thường nhanh gọn đem phong thư trước mặt bỏ vào túi, vỗ vỗ ngực mình, ung dung nói: “Mạnh ca anh cứ yên tâm, việc này cứ để em lo!
Gã ta vừa mở miệng, khán giả nhạy cảm liền ý thức được, thanh âm này nghe vào không giống người nói chuyện ban đầu, hiển nhiên đây không phải là một người.
Sau khi hai người kết thúc giao dịch, trước sau rời khỏi phòng ăn.
Bưu Tử giấu trong lòng khoản tiền kếch xù một triệu, nhìn thân cao thể tráng, bộ dạng vô cùng mạnh mẽ, khán giả đều cho Bưu Tủ chính là tên sát thủ kia.
Thế nhưng làm cho ngươi mở rộng tầm mắt, sau khi Bưu Tử lấy tiền, trong mấy ngày kế tiếp, gã không những không lập kế hoạch, ngược lại còn trắng trợn mua các loại mặt hàng xa xỉ, ăn uống no nê thì đi chơi gái.
Ngay chính giữa màn hình, mỗi khi tiêu một khoản tiền, ống kính sẽ quay đặc tả thẻ ngân hàng trong điện thoại của Bưu Tử.
Khán giả cứ như vậy trơ mắt nhìn số dư trên điện thoại Bưu Tử nhắc nhở số dư càng ngày càng ít, sau mấy ngày ngắn ngủi, liền đem số tiền này tiêu hết một nửa.
“Đệt mợ, tôi cá năm mao hàng này chắc chắn là một tên lừa đảo!”
Dựa theo kịch bản bình thường, hàng này chắc chắn sẽ bị ngược, cũng coi như là một hài kịch, nhưng đây cũng quá bình thường đi, vé cũng chả có giá trị gì, hơn nữa cũng chả thấy buồn cười gì.”
“Cũng chưa chắc, nghe đâu sát thủ đều là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, dù sao cũng vào sinh ra tử, ai biết tiền này nếu giữ lại có còn mệnh xài hay không, còn không bằng xài hết tiền rồi đi làm nhiệm vụ, sợ chết cũng bình thường a.”
Có người cũng có thể lý giải được tâm tình của Bưu Tử, ngành nghề mũi đao liếm máu, hơi bất cẩn một chút liền chết, sớm tiêu xài cũng có chút hợp tình hợp lý.
Khán giả còn coi như ôn hòa, nhưng nhà phê bình điện ảnh lại không hiền lành như vậy, bọn họ thậm chí đã biên soạn sẵn một bản phê bình trong bụng, để làm sao phê phán đạo diễn cùng bộ phim vào đêm nay.
Nhưng vào lúc này, hình ảnh bỗng nhiên ngừng lại tại số dư của Bưu Tử chỉ còn lại năm mươi vạn.
Ngay sau đó căn bản không cho khán giả thơig gian suy nghĩ, Bưu Tử nhìn nhìn số dư trên điện thoại mấy giây, tay mở cửa.
Hình ảnh liền chuyển cảnh.
Bưu Tử ngồi xổm tại một hẻm nhỏ rách nát cũ kỹ hút thuốc, ngồi xổm đối diện gã ta, là một thanh niên mặt con nít cũng đang hút thuốc.
Khi khán giả đang không tìm được manh mối gì, liền thấy Bưu Tử lấy ra từ trong lòng một phong thư nhăn nhúm.
Cái phong thư này nhìn đặc biệt quen mắt, một số khán giả động não liền hiện ra một ý nghĩ lớn mật.
Đúng như dự đoán…
Chỉ thấy Bưu Tử chậm rãi hít một hơi thuốc lá, đem phong thư đưa tới trước mặt thanh niên mặt con nít, nhẹ giọng nói: “Trong này có bốn mươi vạn.”
Khán giả: ???
Mấy này từ có phải là có chút quá mức quen tai không a! Rõ ràng trước đây không lâu mới có người nói với ngươi như vậy đi!
Hơn nữa nếu như nhớ không lầm thì người ta đưa cho ngươi một triệu đi, làm sao tới tay ngươi lại chỉ còn bốn mươi vạn a, sát thủ các ngươi đều không có đạo đức nghề nghiệp như vậy ư???
“Giúp tôi giết hắn, tiền này sẽ là của cậu.” Bưu Tử sắc mặt tang thương dập tàn thuốc, dùng ngữ điệu y chang lúc trước mới vừa nghe qua không lâu.
Thần sắc thanh niên mặt con nít tên Phương Duy nghiêm túc gật gật đầu, bảo đảm nói: “Bưu ca anh cứ yên tâm, việc này cứ bao trên người tôi!”
Khán giả: ???
Có thể đừng hay không lười biếng bớt việc như vậy a, mấy người hẳn là đã sớm thương lượng với nhau rồi đúng không, hệ thống bài võ giống nhau còn chưa tính, thế mà ngay cả lời thoại cũng không đổi!
Lời thoại giống nhau dĩ nhiên không phải trùng hợp, mà là cố ý thiết kế ra nội dung vở kịch, đem một cố sự hoang đường dùng thủ pháp miêu tả ra càng hoang đường hơn, để đạt được hiệu quả hí kịch.
Đúng như dự đoán, giao dịch lần này của hai người trùng hợp y chang với hai lần giao dịch trước, dù cho tâm lý khán giả không ngừng phun tào, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà bạo phát một tràng tiếng cười.
Nội dung vở kịch phát triển tới đây, khán giả kết hợp với nội dung lúc đầu, sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây.
Chỉ một nhiệm vụ giết người, bảng giá cư nhiên trong mấy ngày ngắn ngủi trải qua tầng tầng bóc lột, từ hai triệu thế mà chỉ còn bốn mươi vạn?
“Đậu má, gian thương dù muốn kiếm lời cũng không dám hung tàn như vậy!”
“Ha ha ha ha ha hiện tại tôi chỉ muốn biết, số tiền này cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu thôi.”
Khán giả thậm chí còn thử phán đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!
Bảng giá từ hai mươi vạn xuống còn 20 ngàn không giống nhau, có khán giả đã rục rà rục rịch, chờ bình chọn trong những người này đến cùng ai là gian thương cao tay, có thể kiếm lời được nhiều hơn!
Thế nhưng đoán đi đoán lại, có vài khán giả bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Coi như nội dung phía trước nhảm nhí, nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là buôn bán mạng người, đi theo đó là tồn tại nguy hiểm cao, dựa theo bảng giá hai triệu lúc đầu thì còn có thể thật sự thuê sát thủ.
Thế nhưng trải qua tầng tầng bóc lột, nếu như số tiền chỉ còn mấy vạn, thật sự sẽ có thằng ngốc nguyện ý chỉ vì chút tiền này mà chịu nguy hiểm lớn như vậy ư?
Sau một quá trình, không chỉ làm cho khán giả cười ha ha, còn thành công gợi lên tâm hiếu kỳ cùng dục vọng nghiên cứu của bọn họ.
Nhiệm vụ giết người này từ Bưu Tử liền chuyển sang Phương Duy, từ bây giờ liền trở thanhg góc nhìn của Phương Duy.
Phương Duy cũng không phụ lòng mong đợi khán giả, cậu ta liên tiếp tìm mấy tên bằng hữu côn đồ, nhưng đối phương vừa nghe muốn giết người, hơn nữa tiền còn ít nên căn bản không đáng để mạo hiểm, tìm một vòng mà không thấy ai chịu làm.
May là cậu ta tuy nhát, nhưng đầu óc vẫn đủ dùng, sau khi gọi điện thoại một hồi mà vẫn không có kết quả, Phương Duy bỗng nhanh trí, quyết định tiến vào quán net thử vận may.
Ống kính theo Phương Duy tiến vào một quán net, tạo ra acc nặc danh trên diễn đàn để tìm người.
Sau đó…
Sát thủ không tìm được, ngược lại còn làm gương cho mọi người bị người trên mạng lừa 20 ngàn.
Thấy cậu ta sau khi bị người ta lừa gạt vẻ mặt đầy hoảng hốt, bên trong rạp phim quả thật cười như điên.
Bất quá sau khi bị lừa 20 ngàn, Phương Duy cũng nới rộng suy nghĩ, hắn tăng số tiền từ hai mươi vạn lên hai triệu, chuẩn bị trước cứ lừa người ta đi giết người.
Sau khi giá cả được nâng lên, không bao lâu đã có người liên lạc với Phương Duy.
Lúc này Phương Duy vẫn chưa biết, không biết cậu ta may mắn hay bất hạnh, thế mà người đang tán gẫu với cậu ta, thật sự là một sát thủ.
Chờ cậu ta ý thức được mọi chuyện, hết thảy đều đã muộn.
Hình ảnh chuyển một cái đã là hai ngày sau, toàn bộ kiến trúc và cảnh vật đều hiện rõ.
Số Ba trong miệng người đời hung ác đang mai phục mục tiêu tại biệt thự. Súng đã nhắm vào đầu muc tiêu, nhưng trước khi nổ súng, Số Ba gọi cho cố chủ để xác định thù lao được trả.
Chỉ cần thù lao được gửi tới, mục tiêu liền chết tươi ngay tại chỗ.
Lúc nhìn thấy bức ảnh Số Ba gửi tới, Phương Duy lúc này mới thật sự luống cuống, đối phương thế mà thật sự là sát thủ, còn hướng cậu ta đòi tiền.
Phương Duy toàn thân cũng chỉ có bốn mươi vạn, đâu ra nhiều tiền như vậy để trả.
Nhưng nếu nói ra sự thật, Phương Duy sợ sẽ bị sát thủ trả thù, vì thế cậu ta chỉ có thể cắn răng, tùy tiện nói muốn thay đổi mục tiêu làm lí do, một bên nói với sát thủ, một bên do dự báo cảnh sát.
Phương Duy vốn muốn gọi cảnh sát để bắt tên sát thủ này, nhưng đạo hạnh của cậu ta không chịu nổi cảnh sát hỏi cung, chưa tới nửa giờ liền khai báo hết mọi chuyện.
Quá trình hỏi cung làm người buồn cười không nhịn được, cảnh sát còn chưa hỏi cái gì, Phương Duy đã khai hết đầu đuôi mọi chuyện, đem chuyện có thể nói có thể không nói khai báo hết.
Cậu ta phối hợp như vậy làm cho cảnh sát hỏi cung cậu ta vui vẻ không thôi.
Cứ như vậy, cảnh sát dựa vào manh mối cậu ta cấp, nhanh chóng xuất phát, đem hết thảy những người có liên quan tới vụ án bắt hắn.
Cuối bộ phim, người mặc áo may ô màu da cam rủ đầu xuống, ngồi chỗ bị cáo, nghe thẩm phán tuyên án.
Kèm theo âm thanh thẩm phản tuyên án, còn có ca khúc Chúc Ninh vang lên, tuyên cáo màn hài kịch này cũng hạ màn.
Ánh đèn chậm chạp vẫn chưa sáng lên, rạp phim vang lên một tràng vỗ tay, thời điểm khán giả chuẩn bị rời đi, màn ảnh vốn tối đen bỗng xuất hiện hình ảnh.
Trong hình là một khu chung cư kiểu cũ, cửa trước toàn vết rỉ sắt, cùng với hành lang đứng đầy đều là cảnh sát.
Trong một căn phòng, Số Ba nghiêm mặt ăn hết miếng cơm chiên cuối cùng, rửa tay sạch sẽ, lấy một tấm hình từ trong lòng ra, đem bức ảnh chưa bao giờ rời khỏi người bỏ vào khung ảnh, lùi về sau hai bước, nghiêm nghiêm túc túc lạy ba cái.
Sau đó sắc mặt bình tĩnh mở cửa ra.
Kèm theo tiếng rỉ sắt khuông cửa cọt kẹt nhẹ vang lên, màn ảnh lúc này mới tắt hẳn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!