Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh
Chương 13
Biên tập: Tinh Vũ
27
Đổng Khoa Diệp vốn định làm Kim Mậu bất ngờ, nào biết Kim Mậu đang dùng cơm tối dưới ánh nến với một người phụ nữ khác, lại còn khiêu vũ theo nhạc cùng nhau.
Người phụ nữ mặc một chiếc đầm cocktail lộ lưng màu đỏ, chân váy không dài chỉ đủ che khuất mông. Váy đỏ bó sát người tôn lên dáng người của cô, không chỉ trước căng sau vểnh, một đôi chân dài nhỏ trắng bóc cũng vô cùng chói mắt.
Mặc dù Đổng Khoa Diệp không thấy rõ khuôn mặt chính diện của người phụ nữ đó, nhưng chỉ nhìn mặt sườn là có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng và bờ môi mỏng gợi cảm của cô, hơn nữa cô còn có một đầu tóc vàng như con lai.
Người phụ nữ tóc vàng chân mang giày cao gót, hai tay khoát lên vai Kim Mậu, hòa theo tiết tấu âm nhạc mà khiêu vũ, trên mặt chan chứa nét cười dịu dàng.
Người phụ nữ cười rất tươi khiến lòng Đổng Khoa Diệp càng thêm xót xa. Đứng ngoài cửa sổ, cách một tấm thủy tinh, Đổng Khoa Diệp chỉ có thể đứng xa nhìn bọn họ, cũng không nghe thấy Kim Mậu và người phụ nữ đó nói gì, cậu không ngốc, có thể cảm nhận được sự thân mật giữa hai người.
Tướng mạo Kim Mậu thuộc loại ôn hòa tuấn lãng, mà người phụ nữ đó trông trẻ trung xinh đẹp, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi. Đổng Khoa Diệp nhớ lại câu nói của Tiểu Hạ, tối nay Kim Mậu muốn ở nhà đón khách.
Hiện tại nhìn là biết lấy đâu ra “khách” chứ, có lẽ cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của cái nhà này.
Điều này khiến Đổng Khoa Diệp suy nghĩ vô cùng cẩn thận. Hôm nay Kim Mậu cố tình không nói cho cậu biết chuyện sinh nhật của mình rồi sau đó đẩy cậu ra ngoài; Kim Mậu sợ cậu quấy rầy bọn họ, dễ tạo nhiều hiểu lầm không cần thiết.
Nếu đêm nay đã có người khác bầu bạn với Kim Mậu, Đổng Khoa Diệp cũng không muốn tự chuốc nhục nhã nữa. Gió đêm thổi vù vù, cậu ngơ ngơ ngốc ngốc đứng ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không vào nhà mà chỉ nhẹ nhàng đặt quả cầu thủy tinh lên bệ ngoài cửa sổ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Chí ít vẫn kịp đến trước mười hai giờ, vẫn kịp mang quà đến đây.
Chỉ là hơi tiếc nuối một chút, không thể tự tay đưa cho thầy, tự mình nói với anh một tiếng “sinh nhật vui vẻ”.
28
Sang ngày thứ hai, Tiểu Hạ vốn định ăn cơm xong rồi sáng đó chở Đổng Khoa Diệp về luôn. Đổng Khoa Diệp lại lắc đầu, nói là còn muốn chơi thêm chút nữa, đến chiều rồi về cũng không muộn.
Tiểu Hạ hơi bực bội, rõ ràng hôm qua thằng nhóc này còn mong chờ về nhà, một ngày cậu nhắc Kim Mậu cũng phải tám trăm lần, ngoài miệng cứ treo một chữ “thầy”, vì sao vừa mới tỉnh dậy thì hôm nay đã lề mề rồi?
Tiểu Hạ hơi bực bội, rõ ràng hôm qua thằng nhóc này còn mong chờ về nhà, một ngày cậu nhắc Kim Mậu cũng phải tám trăm lần, ngoài miệng cứ treo một chữ “thầy”, vì sao vừa mới tỉnh dậy thì hôm nay đã lề mề rồi?
Đợi đến khi Đổng Khoa Diệp lần thứ hai về lại nhà của Kim Mậu, người phụ nữ tóc vàng kia đã đi rồi, những thứ được trang trí trong nhà ngày hôm qua đã bị dì dọn dẹp thu dọn hết từ lâu.
Kim Mậu dựa sofa yên tĩnh đọc sách, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mọi thứ trong nhà đều như thường, Đổng Khoa Diệp cũng giả vờ như chẳng biết gì cả, cậu không muốn tạo cho Kim Mậu bất kì rắc rối nào. Thế nhưng tầm mắt của cậu vẫn không kiềm được nhìn về phía bệ ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ chẳng có thứ gì, quả cầu thủy tinh cậu để hồi tối hôm qua chẳng thấy đâu, không biết đã bị Kim Mậu cầm đi hay bị dì dọn dẹp tiện tay bỏ qua chỗ khác trong lúc quét tước?
Thấy Đổng Khoa Diệp ngẩn người nhìn chằm chằm cửa sổ, Kim Mậu nói: “Tiểu Khoa, cậu nhìn gì vậy?”
“Không… không có gì ạ.” Đổng Khoa Diệp cười gượng, vội vàng cười cho qua chuyện, “Thầy ơi, hồi trước bên này có đặt một chậu hoa lan, giờ nó đâu rồi ạ?”
“Có à? Tôi không nhớ, cậu đi hỏi dì Lưu thử.”
“Dạ dạ.”
Sau đó Đổng Khoa Diệp tìm dì Lưu, chậu hoa lan là thứ yếu, chủ yếu là muốn hỏi quả cầu thủy tinh nọ cơ.
Dì Lưu nói, lúc sáng đúng là dì có thấy, nhưng tối hôm qua gió to quá, quả cầu thủy tinh đặt bên ngoài cửa sổ bị gió thổi rớt xuống đất, đến đáy cũng vỡ vụn.
Lúc sau dì có hỏi ý kiến Kim Mậu, Kim Mậu bảo không biết thứ đó có hồi nào nên bảo dì vứt nó đi.
Nghe xong, lòng Đổng Khoa Diệp trầm xuống, cậu cuống quýt tìm tất cả các thùng rác trong nhà song không thu hoạch được gì, có lẽ đã sớm bị xe rác mang đi rồi.
29
Tối hôm qua vì muốn đưa cho kịp giờ, Đổng Khoa Diệp dùng bốn cái chân ngắn củn cởn chạy như điên trong gió đêm, vì bị gió lạnh thôi quá lâu rồi còn chạy ngược chạy xuôi thành thử Đổng Khoa Diệp ngã bệnh mất tiêu.
Cậu bị cảm lên cơn sốt, ho khan không ngừng nhưng không chịu đi bệnh viện.
Cậu bị cảm lên cơn sốt, ho khan không ngừng nhưng không chịu đi bệnh viện.
Một mặt là cậu sợ bác sĩ sẽ nhìn thấu thân phận phi nhân loại của mình; mặt khác cậu rất sợ bị tiêm, khi trước bị bắt nhốt trong lồng, hình như cả ngày cậu cứ bị người ta tiêm một loại thuốc kì lạ nào đó khiến đầu óc mơ mơ màng màng, toàn thân yếu ớt vô lực.
Hiện giờ Đổng Khoa Diệp cũng có cảm giác này, cả người cậu không có sức, đại não cũng bị hung đến mơ màng. Cậu kéo tay Kim Mậu hỏi: “Thầy ơi, thầy… thầy có thấy không?”
Kim Mậu an vị trên đầu giường của Đổng Khoa Diệp, chẳng hiểu ý cậu là gì: “Thấy cái gì?”
“Một quả… quả cầu thủy tinh, bên trong có… chú chó nhỏ màu vàng, rất đáng yêu.”
Kim Mậu tức khắc nhớ gì đó, mày nhíu lại: “Quả cầu thủy tinh đó là của cậu?”
Lúc này Đổng Khoa Diệp bị nóng đến mức má cũng đỏ lên, hai mắt nửa khép nửa mở, có lẽ bây giờ chẳng ý thức được mình đang nói cái gì: “Quả cầu thủy tinh, là… là em tặng thầy hôm qua, thầy ơi, chúc thầy sinh… sinh nhật…”
Lời đã nói đến miệng, cậu lại vô lực nói tiếp, mắt nhắm lại rồi mê man mất.
Cơ thể quá mức suy yếu, Đổng Khoa Diệp dĩ nhiên không có khả năng duy trì hình người của cậu, trên da tay của cậu dần mọc lên một lớp lông, lỗ tai chó và móng vuốt cũng lộ ra.
Sau một lúc lâu, trên giường liền xuất hiện một chú Corgi vàng trắng nằm sấp.
Sau đó Kim Mậu bế Đổng Khoa Diệp đang hôn mê lên, ôm cậu về phòng mình.
Một tay Kim Mậu ôm Corgi nhỏ vào ngực, một tay kéo ngăn kéo trong hộc tủ, lấy một quả cầu thủy tinh trang trí ra.
Tuy đáy của quả cầu đã bị nứt nhưng quả cầu thủy tinh vẫn nguyên vẹn. Trước khi Đổng Khoa Diệp về, Kim Mậu đã nhặt nó ở trong thùng rác lại, khi đó anh đã mơ hồ linh cảm được gì đó.
Kim Mậu sờ sờ đầu Corgi nhỏ: “Tiểu Khoa, món quà này tôi rất thích, cảm ơn cậu.”
30
Quên mất đây là lần thứ mấy, dù sao Kim Mậu lại ôm Đổng Khoa Diệp ngủ một đêm.
Quên mất đây là lần thứ mấy, dù sao Kim Mậu lại ôm Đổng Khoa Diệp ngủ một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh vừa mở mắt ra, đập vào mắt là một cảnh trắng lóa, chú Corgi nho nhỏ trong ngực anh bất tri bất giác hóa thành một cậu thiếu niên trần như nhộng…
Cố tính vào lúc này, Kim Mậu nghe thấy một loạt tiếng động do giày cao gót tạo nên, tiếng bước chân này vô cùng quen thuộc, là… là cô ấy!
“Kim tiểu thư, khoan đã!”
“Bây giờ anh Mậu vẫn chưa dậy, ảnh không tiện đâu, ngài không vào thì hay hơn!”
“Kim tiểu thư, anh Mậu thật sự không tiện đâu ạ! Từ từ đã, ngài đừng—”
Tiểu Hạ liên tục chạy theo can ngăn nhưng chẳng thể cản được Kim tiểu thư, Kim tiểu thư đẩy cửa ra liền nhìn thấy Kim Mậu ôm một cậu thiếu niên.
Thiếu niên nằm trên giường rõ ràng không mặc quần áo, trên người chỉ đắp một tấm chăn, mà hai cái chân trắng nõn của cậu đang vắt ngang eo Kim Mậu.
Kim tiểu thư trợn tròn hai mắt:?!!
Tiểu Hạ che kín mắt…
Má ơi! Thật không dám nhìn thẳng mà!
“Kim Mậu, lúc trước em nghe nói anh bao nuôi học sinh của mình nhưng em không tin, bây giờ thì…” Kim tiểu thư bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh còn nhớ hôn ước của hai ta không?”
Kim Mậu: “…”
Tiểu Hạ: …
Thôi xong! Tu La tràng đến rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!