Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh
Chương 22
Biên tập: Tinh Vũ
48
Y như Kim Hề Nhạc đã nói, Kim Mậu phải thừa nhận một vài sự thật đã được định trước. Nếu nói lúc đầu anh chỉ đồng cảm thương xót Đổng Khoa Diệp, đây là sự giúp đỡ xuất phát từ mối quan hệ cùng tộc, nhưng tới bây giờ nó đã lên men thành một loại tình cảm sâu đậm hơn.
Hôm nay, Đổng Khoa Diệp nói với Kim Mậu: “Thầy ơi, em muốn đi học.”
Kim Mậu hơi bất ngờ, lại nghe cậu nói tiếp: “Thầy hóa hình còn sớm hơn cả em, không chỉ được học đại học mà còn biết được nhiều tri thức đạo lý làm người. Em thì thua xa, nên em muốn cố gắng đọc sách học hành, sau đó tốt nghiệp rồi kiếm một công việc tốt, như thế thì em cũng có thể kiếm tiền cho thầy tiêu.”
Kim Mậu cơ bản chẳng thiếu tiền, nhưng cũng không muốn đả kích lòng hăng hái của Đổng Khoa Diệp, hơn nữa thấy cậu có hứng thú học tập như thế, đã khiêm tốn lại còn ham học, Kim Mậu cũng rất yên tâm.
Vì thế Kim Mậu liền cười đáp ứng: “Được, tôi sẽ nhanh chóng giúp em sắp xếp.”
49
Thời gian trôi nhanh, một năm bốn mùa hết thay lại đổi, Tiểu Hạ vừa nhìn lịch trong điện thoại, cảm thán một năm lại trôi qua.
Kim Mậu càng ngày càng chìm, anh chẳng quan tâm liệu nhân khí của mình có mất hết hay không, dù sao anh vẫn không tiếp tục hoạt động, chỉ dốc lòng dạy học ở Học viện điện ảnh.
Đổng Khoa Diệp chưa đến tuổi học đại học, hiện giờ cách mười tám tuổi tròn một tuổi với mấy tháng. Cậu theo học một trường nổi tiếng, năm nay chính thức trở thành một học sinh cấp ba, tương lai muốn thi vào học viện hý kịch.
Trước kia Tiểu Hạ cảm thấy Đổng Khoa Diệp mỗi ngày chỉ biết giả ngu, trong xương cốt là một tâm cơ boy, nhưng thời gian dài mới thấy lòng người, hắn từ từ nhận ra sự hồn nhiên không rành sự đời trên người Đổng Khoa Diệp, cũng chẳng phải giả vờ, dù sao diễn xuất của Đổng Khoa Diệp cũng không tốt đến như vậy.
Tiểu Hạ không còn quá nhiều thành kiến với Đổng Khoa Diệp, Đổng Khoa Diệp cũng không còn non nớt ngu ngơ như hồi trước, cậu càng ngày càng thông minh lanh lợi.
Trí nhớ của Đổng Khoa Diệp khôi phục cũng được xêm xêm, có điều ngày sinh tháng đẻ cụ thể cậu chẳng nhớ nổi, lúc còn là chó cậu chưa từng được đón sinh nhật.
Trí nhớ của Đổng Khoa Diệp khôi phục cũng được xêm xêm, có điều ngày sinh tháng đẻ cụ thể cậu chẳng nhớ nổi, lúc còn là chó cậu chưa từng được đón sinh nhật.
Đổng Khoa Diệp chẳng quan tâm đến sinh nhật của mình, Kim Mậu lại lắc đầu: “Cái này quan trọng lắm, Tiểu Khoa, sau này tôi với em cùng nghĩ.”
“Ha ha, cảm ơn thầy ạ! Nhưng sinh nhật em là ngày nào nhỉ?”
Kim Mậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cái ngày mà tôi nhặt được em.”
Anh còn chưa dứt lời, Đổng Khoa Diệp đã cười rất tươi, vui vẻ đến mức hai cái tai chó bật ra luôn.
Hôm nay là sinh nhật của Đổng Khoa Diệp, cậu chủ động đề nghị nhờ Kim Mậu tỉa lông cho cậu, đồng thời nhất định phải cắt sửa phần lông sau mông thành một hình trái tim.
Kim Mậu hết cách, cười đầy nuông chiều làm theo.
Sau khi cắt tỉa xong, Đổng Khoa Diệp còn soi qua soi lại trước gương, cười híp cả mắt, có thể thấy hiện giờ cậu đã rất tự tin và vô cùng vừa lòng với cái mông bự của mình!
Mông cậu mũm mĩm tròn xoe, mềm mại vênh vểnh, phía trên còn có một hình trái tim nho nhỏ, có thể nói đây là cái mông hoàn mỹ mà chú chó nào cũng thèm thuồng!
Đổng Khoa Diệp cười tủm tỉm, biểu đạt lòng biết ơn với Kim Mậu, còn nói: “Thầy ơi, đây là minh chứng của tình yêu! Chứng minh em là của thầy, sau này cho dù là chó hay là người, em đều là của thầy và sẽ mãi mãi thích thầy.”
Kim Mậu ngơ ngác, nét mặt của anh mặc dù không có biến hóa lớn nhưng nội tâm dường như có một chú lông vàng đang nhảy nhót, tim đập thình thịch.
“Thầy ơi, sau này em còn muốn nuôi chó.”
“Nuôi gì? Mấy đứa nhóc bạn em à?”
“Ha ha ha, trả lời đúng rồi! Chỉ có thầy hiểu em nhất! Chờ khi em làm công kiếm tiền, em cũng có thể mua nhà để ở, đến lúc đó em sẽ nuôi bảy con Corgi.
“Ha ha ha, trả lời đúng rồi! Chỉ có thầy hiểu em nhất! Chờ khi em làm công kiếm tiền, em cũng có thể mua nhà để ở, đến lúc đó em sẽ nuôi bảy con Corgi.
Em muốn ôm chúng nó lên giường, ngày nào cũng ngủ cạnh em, lúc nào thầy rảnh thì có thể qua chơi, thầy vừa ấm áp vừa dịu dàng, chúng nó chắc chắn sẽ rất dính thầy, ngày nào cũng ngủ trong ngực thầy cho coi.”
“Được, sau này tôi sẽ thường xuyên ghé qua.”
“Em cũng có thể đóng phim giống như thầy, để thiệt nhiều người nhìn thấy em, nhận thức em thông qua màn ảnh. Tuy thầy đã nói con đường này sẽ rất vất vả, có thể em sẽ không chịu nổi, nhưng em cảm thấy ca hát đóng phim rất thú vị! Nếu không thử thì sao em biết là mình không làm được chứ? Thầy thấy thế nào?”
“Ừm, tôi sẽ giúp em.”
50
Vì hôm nay là sinh nhật, là ngày Đổng Khoa Diệp chính thức thành niên, cậu được sự đồng ý của Kim Mậu nên mở một bình rượu trắng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu uống rượu, mới uống được có một ly mà đầu Đổng Khoa Diệp đã bắt đầu xoay mòng mòng.
Kim Mậu phát hiện khi cậu uống rượu sẽ biến thành một nhóc càm ràm, tóm lại miệng cứ lải nhải liên miên, nói một đống thứ nhảm nhí.
Thêm một lúc nữa, Kim Mậu thấy hai má Đổng Khoa Diệp ửng đỏ, tai và đuôi chó đều lộ ra nên nhanh chóng ngăn không cho cậu uống tiếp.
Đổng Khoa Diệp cũng không hò hét quậy phá hay giở trò linh tinh, nhưng khi Kim Mậu đỡ cậu dậy, cậu bất thình lình sáp lại liếm mặt Kim Mậu.
Kim Mậu ngây người, hai mắt Đổng Khoa Diệp mê ly, ngây ngô cười nói: “Thầy, em… em thích anh, em muốn… sống mãi với anh.”
Tiếng lòng Kim Mậu đập mãnh liệt, còn đứng cả hình…
Kết quả là giây tiếp theo, Đổng Khoa Diệp ợ một cái, cười há há như đồ ngốc: “Ha ha ha! Câu em mới nói, là… câu thoại trong ‘Kim sắc thầm mến’ khiến thầy thành danh, em… em đọc đúng hông thầy?”
Kết quả là giây tiếp theo, Đổng Khoa Diệp ợ một cái, cười há há như đồ ngốc: “Ha ha ha! Câu em mới nói, là… câu thoại trong ‘Kim sắc thầm mến’ khiến thầy thành danh, em… em đọc đúng hông thầy?”
“Đúng.”
Kim Mậu mặt ngoài thì thở phào một hơi, bên trong thì hơi mất mát.
Đêm nay, Kim Mậu chuẩn bị bánh kem tỉ mỉ, còn tặng cho Đổng Khoa Diệp một chiếc cặp xinh xắn và một đôi giày thể thao, nhưng bây giờ anh càng muốn tặng một món quà khác đặc biệt hơn.
Đổng Khoa Diệp mơ mơ màng màng, chớp chớp hai mắt: “Cái gì ạ?”
Cậu vừa dứt lời, Kim Mậu đã nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Đổng Khoa Diệp.
Đổng Khoa Diệp phản ứng không kịp, càng ngố hơn: “Thầy… mới thơm em ạ?”
“Ghét không?” Kim Mậu hỏi.
Cho dù say, Đổng Khoa Diệp vẫn không đẩy Kim Mậu ra, cậu lắc đầu rất dứt khoát: “Sao lại ghét được chớ! Trước kia thầy dạy em nắm tay, ôm hôn đều đại biểu cho niềm yêu thích và sự quan tâm, em cũng… siêu thích thầy!”
Kim Mậu cười nhẹ gật đầu: “Tiểu Khoa, thật ra “thích” còn có một nghĩa khác, tôi với em…”
Đổng Khoa Diệp lệch đầu sang bên, gục mất tiêu. Trong tầm mắt cuối cùng của cậu, môi Kim Mậu mấp máy rất nhẹ.
Ảnh nói gì nhỉ? Đổng Khoa Diệp không biết.
Có điều khi hai con tim cùng thổn thức rung động, ấy cũng là lúc thương nhau thắm thiết đậm sâu, là tình yêu nảy mầm đơm hoa.**Bạn cảm thấy câu này quá sến súa? Quá chảy nước? Thiệt nà bất ngờ và thiệt nà cảm động, một ngàn trái tym xin dành tặng cho người eo đã góp gió thành bão của mình. (ღ˘⌣˘ღ) – Thị Dệp siêu chu choeeeee
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!