Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng
Chương 32
Sơ Doanh đang đứng cách sau lưng Quý Hoài Tây nửa thước căng thẳng xoắn ngón tay, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Chuyện ban nãy khiến cô ta ý thức được địa vị của mình trong lòng Quý Hoài Tây đang tràn đầy nguy cơ nên cô ta không nhịn được mà động tay động chân vào ly rượu.
Vất vả lắm mới quyết định thực hiện kế hoạch của mình, không ngờ rằng Quý Hoài Tây vậy mà lại đưa ly rượu đó mời Quý Vân Tu?
Nếu ly rượu này bị Quý Vân Tu uống không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô ta lại không dám công khai ngăn cản vì sợ bản thân bị lộ ra sơ hở.
Hiện tại chỉ có thể hy vọng Tịch Tuế kiên quyết với suy nghĩ của mình, tuyệt đối không được để cho Quý Vân Tu uống ly rượu đó!
Bởi vì câu nói đó của Tịch Tuế, cánh tay vừa giơ lên của Quý Vân Tu vẫn đang ở giữa không trung cũng không nhận lấy ly rượu kia.
Quý Hoài Tây cười: “Cô Tịch, anh cả tôi là cậu chủ nhà họ Quý, sẽ không đến cả uống một ly rượu cũng cần phải thông qua sự cho phép của cô đấy chứ?”
“A Tu không thích uống rượu, anh Quý cần gì phải tiếp tục cưỡng cầu?” Tịch Tuế không nhanh không chậm duỗi tay ra choàng qua khuỷu tay của Quý Vân Tu. Cô lôi kéo anh một cách thoải mái tự nhiên, không chút dấu vết làm ra hành động muốn kéo anh về.
Cô mang một chiếc mặt nạ mỉm cười không nhìn ra được chút sơ hở nào, ngẩng đầu một góc 45 độ chăm chú nhìn vào người đàn ông bên cạnh: “Anh là người nói với em rằng, anh không uống rượu, đúng không? A Tu.”
Quý Vân Tu không hề có nguyên tắc nào mà gật đầu, nghe theo tất cả mọi quyết định của cô.
Anh kiên quyết từ chối Quý Hoài Tây: “Tôi không uống rượu.”
Biểu hiện của anh quả thật có thể được đưa vào sách giáo khoa ‘Bạn trai Nhị thập tứ hiếu’(1) và trở thành hình mẫu!
(1) Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông. Bạn trai Nhị thập tứ hiếu đại khái là kiểu bạn trai ‘người yêu là nhất, đội người yêu lên đầu’.
Tịch Tuế cực kỳ hài lòng.
Quý Hoài Tây không còn lời nào để nói, ở trước mặt bọn họ, hắn nhẹ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ trên tay.
Trái tim Sơ Doanh tựa như đang đánh trống, cô ta vội vàng tiến về phía trước một bước đứng bên cạnh Quý Hoài Tây: “Anh Quý, ban nãy tổng giám đốc Lý nói rằng có chuyện cần bàn bạc với anh.”
Ở bên ngoài, cô ta không thể gọi thẳng tên của Quý Hoài Tây.
Sơ Doanh dựng một bậc thang cho hắn, Quý Hoài Tây thuận thế bước xuống.
Đợi hai người chướng mắt kia rời khỏi, Tịch Tuế kéo Quý Vân Tu đến bên cạnh mình, cô căn dặn một cách tỉ mỉ: “Anh không được ăn bừa đồ của người khác đưa, rượu cũng không được uống bậy, biết chưa?”
“Ờ.” Anh ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ nghe lời.
Tịch Tuế cảm thấy vui sướng vô cùng, cô đang định khen anh hai câu lại nghe anh nói: “Tuế Tuế, những lời em nói nghe quen tai lắm.”
“Hử? Còn ai từng nói với anh nữa.” Cô nghi ngờ hỏi.
Quý Vân Tu khẽ gãi đầu, liếc nhìn cô một cái rồi trả lời: “Mẹ anh.”
Tịch Tuế: “ …???”
Em xem anh là bạn trai tương lai, anh vậy mà coi em là mẹ?
Trong lòng cô có một sự tức giận to lớn gần như sắp không khống chế nổi nữa!
“Hừ.” Cô nghiêng đầu nhìn một hàng ly rượu sâm panh chất đầy trên bàn, cô siết chặt nắm tay: “Quý Vân Tu, đợi chốc nữa em sẽ để anh nhìn cho rõ, em rốt cuộc là loại người gì!”
Quý Vân Tu: QAQ
Tuế Tuế bỗng nhiên trở nên thật là đáng sợ quá đi!
Uống rượu đến vòng thứ ba thì Quý Hoài Tây cảm bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hôm nay tâm trạng hắn không tốt nên uống nhiều rượu nên chính hắn cũng không nhận ra rằng, ly rượu mà Sơ Doanh đưa cho hắn kia ngay từ đầu đã có vấn đề.
Trong khoảng thời gian này, Sơ Doanh vẫn luôn quan sát kỹ lưỡng mọi cái giơ tay nhấc chân của Quý Hoài Tây. Chỉ đợi hắn lộ ra biểu hiện say ngà ngà là cô ta có thể… hoàn thành chuyện tiếp theo rồi.
Quý Hoài Tây tựa vào ghế dựa, dùng một tay ấn lên trán khẽ nheo mắt lại.
Sơ Doanh cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần: “Hoài Tây, anh đừng uống nữa, hôm nay anh uống quá nhiều rồi.”
“Ừ.”
“Hay là em dìu anh đi nghỉ ngơi trước một lát nhé.”
Trong câu lạc bộ có chuẩn bị sẵn phòng cho khách, họ có thể vào nghỉ bất cứ lúc nào.
Quý Hoài Tây ý thức được có thể bản thân đã say thật rồi nên cũng không cậy mạnh, hắn mượn phân nửa phần sức của Sơ Doanh, hai người bước vào trong phòng dành cho khách.
Quý Hoài Tây nằm trên giường, chiếc giường lớn mêm mại lõm xuống.
Sơ Doanh cởi giày tháo vớ rồi lại bắt đầu cởi quần áo giúp hắn, bắt đầu từ cổ áo đi xuống.
Trai đơn gái chiếc ở trong cùng một phòng, sự vô ý như củi khô bắt lửa, công thêm việc Sơ Doanh cố ý dụ dỗ nên quả thật là đổ dầu vào lửa, tia lửa lập tức bùng cháy càng thêm mạnh mẽ hơn.
“Mẹ nó.”
“Hoài Tây, không sao mà.”
Cô ta hôn lên môi hắn để hắn tạm thời quên đi những chuyện khác.
Nhưng khi ‘ứ ừ’ đã lên não thì toàn bộ vẻ ngoài dịu dàng mà hắn nguỵ trang ngày thường đều bị xé nát. Hắn bổ nhào lên người cô ta, người phụ nữ trước mặt tựa như biến thành một hình bóng.
“Tịch Tuế.”
Sơ Doanh giật nảy mình, cô ta còn chưa kịp đau lòng bởi vì bản thân biến thành thế thân của một người phụ nữ khác thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt cổ.
Hắn bóp cổ cô ta, trong mắt tràn đầy dữ tợn.
“Cô đừng vui mừng quá sớm.”
“Sớm muộn gì, cô cũng sẽ rơi vào tay tôi thôi!”
Sơ Doanh liên tục đẩy đôi tay của hắn ra, kêu tên hắn một cách khó khăn: “Hoài Tây, em… là Sơ Doanh…”
Quý Hoài Tây dần dần khôi phục lại biểu hiện dịu dàng giả dối kia.
*
Quý Nhan nhận ra bản thân không hề phát huy được tác dụng gì vào tối nay.
Lúc trước Tịch Tuế lo lắng không trông nom chu toàn cho Quý Vân Tu, nhưng trên thực tế, một mình cô cũng có thể tự chăm sóc cho Quý Vân Tu rất tốt, gần như không để anh rời khỏi phạm vị tầm mắt mình.
Sau khi từ chối người ta đến lần thứ hai mươi, Quý Nhan tìm một chỗ trong góc để ngồi xuống. Cô ấy dùng tay che mặt lại, cúi đầu lướt xem video trên mạng trong điện thoại.
“Hahaha.”
Cô ấy bị một tình tiết chọc cười nên khắp gương mặt đều là biểu cảm cố nén cười.
“Quý Nhan.”
“Ừ… hử?”
Cô ấy theo bản năng đáp lại một tiếng, vừa ngẩng đầu lên lại trông thấy Tần Tứ?
Cô đang ngồi xổm trong góc nhỏ kín đáo như vậy, không ngờ lại vẫn có thể bị người ta tóm lấy một cách chính xác?
“Anh Tần có chuyện gì không?”
“Quý Hoài Tây bất hoà với Quý Vân Tu à?”
Quý Nhan ôm điện thoại, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta: “Để làm gì? Muốn nghe ngóng chuyện nhà họ Quý chúng tôi à?”
Nhưng Tần Tứ chỉ cười chứ không lên tiếng.
Trước đây, anh ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với Quý Vân Tu, chạm mặt nhau vào lần mưa lớn hôm đó với hôm nay coi như cũng là hiếm có, Quý Vân Tu so với trong tưởng tượng của anh ta có sự khác biệt rất lớn.
Nếu Quý Hoài Tây bất hoà với Quý Vân Tu thì có lẽ Quý Hoài Tây không có duyên với tập đoàn Thiên Thịnh rồi.
“Thu hồi lại cái bàn tính như ý của anh đi, tôi sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức nào cho anh đâu!” Quý Nhan giống như một bé nhím khắp người đầy gai nhọn, một khi đến gần những gai nhọn đó liền đâm vào người!
Rõ ràng chỉ hơn kém nhau hai tuổi nhưng Tần Tứ do dự như một vị phụ huynh, nhìn rõ toàn bộ suy nghĩ ngây thơ của cô.
Anh hỏi: “Hình như thái độ thù địch của cô đối với tôi rất lớn, chỉ vỏn vẹn là vì Tịch Tuế thôi sao?”
Quý Nhan thì thầm: “Đừng cho rằng tôi không biết thời điểm anh học cấp ba đã có ý với cô ấy.”
Tần Tứ rất giỏi trong việc tận dụng cơ hội: “Ồ? Sao cô biết?”
“Thì tôi… biết thế thôi!”
Tôi cũng không thể kể rằng, em gái ruột của anh đã chứng nhận lời tỏ tình hồi trước là do ‘tự tay’ anh viết được, đúng không?
“Hồi đó anh không bày tỏ tấm lòng của mình với Tịch Tuế, sau nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói gì, chứng tỏ rằng không phải là cô ấy thì không được. Vậy thì bây giờ, vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện? Trong lòng anh đang có ý định gì khác phải không?”
Liên tưởng đến việc ban nãy anh ta hỏi về mối quan hệ bất hoà của nhà họ Quý, suy nghĩ của Quý Nhan đã bay cao bay xa lắm rồi: “Tần Tứ, người ta ai cũng khen anh có bản lĩnh, anh vừa đẹp trai lại có tiền thì để ý tới ai mà chẳng được, mắc gì cứ phải nhìn chằm chằm vào đám người nhà chúng tôi vậy hả?”
Tần Tứ khựng lại, khẽ gật đầu còn đồng ý với lời cô nói nữa: “Cô nói rất đúng.”
Quý Nhan:???
Cũng không biết Tần Tứ đồng tình với câu nào trong đó nữa.
Cô ấy lập tức đứng dậy, dứ dứ nắm đấm về phía Tần Tứ: “Đồ cáo già!”
Lúc này, điện thoại trong tay run lên, cô vừa cúi đầu nhìn thì đã thấy Tịch Tuế gửi tới một tin nhắn mới.
Quý Nhan lùi lại vài bước, tránh khỏi Tần Tứ và ấn mở tin nhắn ra:【Quý Nhan, cô đang ở đâu vậy? Tôi với anh cả của cô định đi về nè.】
Quý Nhan trả lời:【Chia sẻ vị trí, tôi đến ngay đây.】
Lúc cô đang trò chuyện điện thoại với người khác vẫn có thể duy trì vẻ mặt dịu dàng, nhưng gương mặt khi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tứ kia, rõ ràng gương mặt ấy rất đẹp trai nhưng trong lòng lại bị cô ấy ngỗ nghịch mà dán lên biểu cảm con cáo già.
Quý Nhan giơ tay lên, cong năm ngón tay và vẫy tay ra phía ngoài: “Phiền anh Tần tránh đường một chút.”
Tần Tứ thoáng nghiêng người.
Rõ ràng nơi này có thể đi thẳng ra ngoài nhưng cô lại khăng khăng bắt anh nhường đường.
Mà Tần Tứ còn tránh thật nữa chứ.
Cô đã bật tính năng chia sẻ vị trí và xác định chính xác phương hướng của Tịch Tuế.
“Chị Tuế Tuế, đi bây giờ luôn sao?”
“Ừ, trước hết để cho tài xế nhà họ Quý đưa cô về, còn tôi …”
Không đợi cô nói xong, Quý Vân Tu đã xông ra và lớn tiếng nhấn mạnh: “Anh muốn đưa Tuế Tuế về nhà!”
“Được được được, để anh đưa về.” Tịch Tuế ngay lập tức tiếp lời giống như đang dỗ dành anh vậy.
Quý Nhan cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không đúng, cô ấy nghi ngờ nhìn chăm chú vào Quý Vân Tu phát hiện ra gò má anh lúc này đỏ au.
“Ôi, anh cả, anh làm sao đấy?”
Tịch Tuế trả lời: “Uống một ly rượu.”
“Một lý rượu?” Quý Nhan từ trước tới giờ chưa từng thấy Quý Vân Tu uống rượu, phải nói là người nhà họ Quý chưa ai thấy cả.
Chợt nghe thấy vậy thì cô ấy lại nhìn một lần nữa, có hơi khó tin nói: “Anh cả nhà tôi như vậy là say rồi sao?”
Trông sắc mặt đỏ hồng như vậy như uống nhiều rượu lắm ấy.
Tịch Tuế lắc đầu: “Thật sự là chỉ uống một ly.”
Quý Vân Tu chỉ uống một ly vẫn chưa say hẳn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Tuế không chớp mắt.
Quý Nhan khẽ run lên: Thì ra anh cả say rượu là một tên cuồng ngắm vợ!
Anh kéo cánh tay Tịch Tuế, bất thình lình cúi đầu xuống cọ hai cái lên bả vai của cô giống như đang làm nũng.
Ánh mắt Quý Nhan lại thay đổi một lần nữa.
Dù là Tịch Tuế có tâm lý vững vàng cũng sẽ ngượng ngùng, cô nghiêng mặt sang một bên cuống cuồng nói: “Tôi phải đưa anh ấy ra ngoài trước, chúng tôi đi đây.”
Quý Nhan là do cô dẫn tới, không thể tuỳ tiện để cô ấy lại một mình được.
“Ờ, ờ.” Quý Nhan đáp lời, vội vàng đi theo.
Đến ngoài cửa, Quý Nhan ngồi vào xe nhà họ Quý, Tịch Tuế thì dẫn Quý Vân Tu lên chiếc xe bên cạnh của nhà họ Tịch.
Tài xế đang chờ trong xe, thấy bọn họ ra còn đặc biệt xuống xe mở cửa cho họ.
Tịch Tuế vốn muốn để hai người ngồi đằng sau, không ngờ rằng Quý Vân Tu trực tiếp ngồi hẳn vào vị trí ghế lái.
Tịch Tuế vội vàng túm cổ tay anh lại: “A Tu, chúng ta ngồi phía sau nhé.”
Quý Vân Tu bị ngăn cản ngơ ngác nhìn cô, lặng im trong chốc lát, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nhấn mạnh sự tủi thân: “Anh muốn đưa Tuế Tuế về nhà cơ!”
Anh học lái xe chính là vì muốn đưa Tuế Tuế về nhà, tại sao bây giờ lại không cho anh đưa!
Quý Vân Tu có một tư duy logic nhất định khi làm việc của mình, Tịch Tuế suy nghĩ một lát rồi cố ý nói: “Hôm nay em muốn ngồi đằng sau, anh ngồi cùng em nhé, được không nè?”
Anh lắc đầu: “Không được.”
“Sao lại không được? Chẳng lẽ anh không muốn ở cùng em sao?”
Anh chỉ vào vô lăng ở ghế lái, nghiêm túc nói: Phía trước cũng có thể ở cùng nhau.”
Theo anh thấy, vị trí ghế lái và phó lái cũng nối liền cùng nhau, rất gần gũi.
Tịch Tuế nghiến răng một cái, nở một nụ cười càng thêm sáng lạn với anh: “Thế… khi lái xe cần phải hết sức tập trung, em muốn trò chuyện với A Tu nên chúng ta ngồi đằng sau nói chuyện phiếm, được không?”
“Không được.” Anh vẫn tiếp tục lắc đầu.
Tịch Tuế khẽ trợn mắt lên: “Từ trước đến nay, anh sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của em!”
“Ừ, anh say rồi.”
“Anh còn biết mình say rồi?”
“Ừ.” Quý Vân Tu gật đầu thật mạnh một cái rồi lại ngẩng đầu lên.
Tịch Tuế:???
Đồ chó, anh thay đổi rồi!
Uống rượu say liền không nhận ra người khác nữa!
Nửa tiếng trước ——
Tịch Tuế vẫn nhớ rõ mục đích chính cô tới đây vào tối nay, đó chính là mở rộng vòng bạn bè và mối quan hệ xã giao.
Trước kia, lúc cô theo đuổi sự tự do đã chạy loạn khắp nơi và cũng từng gặp qua muôn hình muôn vẻ kiểu người, cộng thêm việc luyện tập trong mấy tháng nay, cô chỉ cần tỉ mỉ quan sát và tán gẫu với người ta vài câu là đã có thể hiểu đại khái tính cách của người đó.
Vả lại, cô còn dẫn theo một ông thần trợ giúp đắc lực nữa!
Quý Vân Tu từng học qua môn biểu cảm khuôn mặt(1) của Tâm lý học, anh có thể phán đoán được tâm trạng, trạng thái của một người, thậm chí còn tính ra được những cái khác từ hành vi của người đó.
(1) Biểu cảm khuôn mặt (Facial expression) là một hoặc nhiều chuyển động hoặc vị trí của các cơ bên dưới da của khuôn mặt. Theo một bộ các lý thuyết gây tranh cãi, những chuyển động này truyền đạt trạng thái cảm xúc của một cá nhân cho các nhà quan sát. Biểu cảm khuôn mặt là một hình thức giao tiếp phi ngôn ngữ.
Đây chắc chắn là một kỹ năng tốt, Tịch Tuế có thể tận dụng những thông tin này để sàng lọc ra những người có thể và không thể kết bạn.
Cứ như vậy, tâm trạng của cô liền trở nên vui sướng vô cùng.
Bởi vì hai người đi với nhau như hình với bóng nên thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy lời nghị luận của người khác, họ nói rằng cô với Quý Vân Tu trông hết sức xứng đôi gì đó.
Khi Tịch Tuế nghe thấy những lời đó, ngoài mặt thì ung dung thản nhiên nhưng trong lòng vui sướng như điên.
Nhưng mà, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng với chuyện Quý Vân Tu bảo cô giống mẹ anh!
Tính toán thời gian phải rời đi, cô lấy hai ly rượu từ chỗ bồi bàn và đưa một ly trong số đó cho Quý Vân Tu.
Tửu lượng của Quý Vân Tu thấp, lần trước cô đã được mở mang kiến thức rồi.
Nhưng lần trước chưa nắm vững tốt tửu lượng nên để anh thoát được một kiếp, hôm nay… nhất định phải hỏi cho ra lẽ!
“A Tu, cạn ly.”
“Không phải em nói anh không được uống rượu sao?”
“Em bảo là không được uống rượu người khác đưa, nhưng em đưa thì được uống.”
“Ồ!”
Anh rất nghe lời, không chút nghi ngờ mà uống cạn ly rượu kia.
Sắc mặt của anh dần dần đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy được, Tịch Tuế âm thầm phấn khởi, hôm nay rốt cuộc cũng có thể khiến cho anh rượu vào lời ra rồi.
Ban đầu, Quý Vân Tu rất yên tĩnh, ngoại trừ sắc mặt đỏ lên thì những thứ khác không có thay đổi gì, vẫn ngoan ngoãn như cũ.
Vì thế, cô gửi tin nhắn cho Quý Nhan bảo là muốn về nhà.
Không ngờ rằng, khi Quý Vân Tu say rượu đã thay đổi! Anh chẳng những không nghe lời mà còn học được cách giành thắng thua bằng lời nói với cô nưa.x
Người đàn ông này rốt cuộc đã làm những gì mà tiến hoá lại nhanh chóng như vậy chứ? Chẳng lẽ anh ra ngoài lăn lộn thời gian dài nên đã học được cái xấu từ những con cáo già lòng dạ thâm sâu như Quý Hoài Tây với Tần Tứ rồi sao?
Tịch Tuế hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tự kê đá đập vào chân mình rồi.
Kéo suy nghĩ về lại thực tế ——
Cuối cùng, cô vẫn dùng lời lẽ nghiêm túc mà nói lý lẽ với Quý Vân Tu mới khiến cho anh thay đổi ý định.
“Nếu anh biết mình đã say thì em cũng muốn nói cho anh biết một điều. Người đã uống rượu thì không được lái xe, lúc anh thi sát hạch đã từng học rồi, phải không?”
“Ừ!”
“Thế anh cho rằng, người bây giờ đã uống say là anh có thể lái xe sao?” Tịch Tuế dẫn dắt từng bước.
Anh lắc đầu qua trái rồi lại qua phải, mỗi lần đổi bên sẽ đọc ra từng chữ rõ ràng: “Không – thể – được.”
“Vậy thì chúng ta nên ngồi ở đâu nào?”
Quý Vân Tu bước ra khỏi ghế lai, lùi về sau một bước và mở cửa sau xe ra.
Anh không chỉ chú ý đến hành động của mình mà trước khi lên xe còn kéo Tịch Tuế sang rồi chỉ chỉ vào bên trong ý bảo cô lên xe trước đi.
Tịch Tuế bị một loạt hành động này của anh dỗ dành tới mức cực kỳ vui vẻ, khom người ngồi vào trong xe rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Quý Vân Tu nối gót theo sau, hai chân khép lại, đôi tay đặt lên đầu gối, quy quy củ củ ngồi thẳng lưng.
Tịch Tuế khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ, từ phía sau lưng anh chậm rãi đưa một tay ra đặt lên trán anh, xoa nhẹ mái tóc mềm mại thơm ngọt: “Ngoan quá đi à.”
Tài xế quả thật không muốn nhìn nữa!
Thì ra cô chủ nhà anh ta bên ngoài là như thế này sao?
Anh ta mang theo nhiệm vụ đến đây, âm thầm nhớ rõ tất cả những việc vừa mới xảy ra ban nãy lại sau đó báo cáo lại cho ông chủ nhà họ Tịch —— Tịch Minh.
Tịch Minh đang ngồi xem báo trên sôpha chợt nhận được tin tức mới nhất, sau khi xem xong thì dùng nắm tay vỗ vỗ vào ngực.
Mẹ Tịch bnưg một chén canh dưỡng sinh đưa tới: “Anh Tịch, anh đang làm gì đấy?”
Tịch Minh vội vàng tắt điện thoại rồi giấu sang bên cạnh, tiện tay cầm tờ báo lên rồi giơ lên trước mặt, trả lời một cách nghiêm túc: “Đọc báo!”
Mẹ Tịch đặt chén canh dưỡng sinh lên bàn trà trước mặt ông.
Vừa quay đầu lại thì thấy ông chồng nhà mình quả thật đang đọc báo, nhưng mà tờ báo kia…
“Anh Tịch, tờ báo bị ngược rồi kìa.”
“Có ngược đâu?” Lòng dạ Tịch Minh hoàn toàn không nằm trên tờ báo, lúc đầu nghe được câu đó, còn dùng hai tay lắc lắc hai bên tờ báo.
Mẹ Tịch giả vờ ho khan: “Khụ, ý em là tờ báo của anh cầm ngược rồi.”
Tịch Minh: …
Ông bị cô con gái không bớt lơ kia của mình làm cho tức điên rồi!
Thật sự không biết lão già nhà họ Quý kia nuôi con trai kiểu gì mà dễ bị lừa như vậy! Bị con gái ông lừa trái tim lừa luôn cả thân rồi!
Tịch Minh buông tờ báo xuống đặt trên đầu gối, nhìn về phía trước: “Hừ, ngày mai anh đến nhà họ Quý một chuyến.”
“Sao đấy? Anh lại muốn làm gì?”
Lúc mẹ Tịch nói chuyện, thuận tiện bưng chén canh dưỡng sinh trên bàn lên đưa tới trước mặt chồng mình.
Tịch Minh vươn tay lên đang định nhận.
“Không phải anh đã đồng ý cho hai đứa nhỏ ở bên nhau để quan sát xem xét thử rồi sao?” Mẹ Tịch chợt nhớ ra gì đó nên lấy canh dưỡng sinh về rồi chất vất: “Anh sẽ không nuốt lời nhanh như vậy đấy chứ?”
Tịch Minh trừng lớn mắt: “Anh là loại người ấy hay sao?”
Mẹ Tịch: “Đúng vậy.”
Hai vợ chồng trò chuyện riêng tư nên không có gì phải kiêng dè, mẹ Tịch không hề nể mặt ông chút nào.
Tịch Minh trơ mắt nhìn chén canh nóng trước mặt đang rời xa mình, đưa tay về với vẻ mặt chán nản.
Mẹ Tịch mỉm cười, đưa chén canh về phía trước lần nữa.
Con gái vẫn luôn nói tốt cho Quý Vân Tu trước mặt bà, bà mềm lòng nên đã đồng ý sẽ ủng hộ con gái, chính vì vậy hiện giờ bà đang đứng về phía con gái rồi.
Xe chạy đến dưới lầu của căn hộ, kể từ sau khi Tịch Tuế xuống xe cùng với Quý Vân Tu thì toàn bộ đều là lôi kéo tay nhau.
Tài xế thò đầu ra từ trong xe: “Cô chủ, ông chủ bảo tôi nhắc nhở cô phải chú ý chừng mực.”
Tịch Tuế nở một nụ cười (giả tạo) với anh ta.
Sau khi tài xế thông minh hoàn thành nhiệm vụ thì chạy nhanh như bay.
Tịch Tuế thở ra một hơi.
Quý Vân Tu đã rất quen thuộc với con đường này, anh giống hệt như đi về nhà mà mìnhtrực tiếp kéo Tịch Tuế đi về phía trước.
“A Tu, đi chậm một chút!”
Hôm nay cô mang giày cao gót nên đi chậm, hơn nữa tốc độ của Quý Vân Tu nhanh hơn cô, nếu cô đi theo tốc độ đi bộ của anh sẽ khá khó khăn.
Quý Vân Tu đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn chân của mình rồi lại nhìn đôi chân của Tịch Tuế.
Anh chợt nói: “Tốc độ đi bộ của mọi người liên quan đến độ dài sải chân và tần suất sải chân. Nếu độ dài sải chân của em nhỏ, chỉ cần em tăng tần suất sải chân thì em cũng có thể đi song song với anh.”
Tịch Tuế:???
Đờ mờ!
A Tu ngây thơ, trong sáng, ngoan ngoãn, đáng yêu lại nghe lời của cô biến đâu rồi hả?
Chỉ bởi vì mỗi ly rượu kia liền biến thành chó như thế này rồi?!
Tại thời điểm Quý Vân Tu lý luận với cô, trong lòng Tịch Tuế tựa như phải chịu hàng tỉ điểm sát thương chí mạng.
“Quý Vân Tu! Anh! Mai mốt không cho phép anh uống rượu nữa!”
“Là em cho anh uống mà.”
Tịch tuế nghiến răng, tuyên bố một cách nghiêm túc: “Em đưa cũng không được uống!”
Quý Vân Tu: “Ờ.”
“Có nghe không hả?”
“Anh nghe rồi.”
“Nhớ kỹ trong lòng chưa?”
“Nhớ kỹ rồi.”
Tịch Tuế búng tay một cái rồi đẩy anh ra sau lưng mình: “Được rồi, bây giờ theo tốc độ bước đi của em đây nè!”
Anh bình thản trả lời: “Ờ.”
Tịch Tuế vừa nghe thấy, trả lời lấy lệ như vậy thì sao cô chịu được?
Cô kéo tay áo Quý Vân Tu lại nhìn anh và hỏi: “Có phải anh rất khó chịu không?”
Anh lắc đầu.
Tịch Tuế như đấm một cú mạnh vào bông, cô xua xua tay: “Mà thôi, mặc kệ anh có phục hay không phục, không phục cũng phải nhịn cho em.”
Cô xoay người đi về phía trước.
Phía sau vang lên tiếng thì thầm của Quý Vân Tu: “Tuế Tuế dữ quá đi à.”
“ …”
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Anh thức tỉnh lại đi, Quý Vân Tu!
*
Tịch Tuế quyết định thức tỉnh anh, nhưng cô lục tung cả căn nhà cũng không tìm được thuốc giải rượu nên đành từ bỏ.
Cô nghĩ tới việc gọi điện thoại cho quản gia Quý cử người tới đón nhưng với trạng thái này của Quý Vân Tu, ở trước mặt cô thì cũng thôi nhưng nếu để người khác thấy được, có khi nào sẽ không tốt lắm không?
Tịch Tuế vừa suy nghĩ vừa lắc đầu, cảm thấy thế này cũng không được, thế kia cũng không xong.
Đột nhiên, đầu côc bị một đôi tay giữ lại.
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua, Quý Vân Tu đang dùng hai tay giữ đầu cô lại làm cô không thể tiếp tục lắc đầu được nữa.
“Anh làm gì đấy?”
“Lắc đầu hoài sẽ bị chóng mặt.”
“Thì?”
“Anh giữ lại giùm em nè.”
Tịch Tuế: Hú hú hú, muốn khóc quá đi.
Quý Vân Tu say rượu hoàn toàn trở thành một cậu nhóc vừa ngây thơ lai vừa tinh quái sao!
Quý Vân Tu vẫn luôn quậy cô, bất kể cô đi đâu anh cũng sẽ đi theo cùng.
Cô cũng chẳng thể làm gì nữa.
Điều quan trọng là, cô không dỗ được Quý Vân Tu say rượu, cô hoàn toàn hết cách với Quý Vân Tu bây giờ!
Thậm chí, cô còn bắt đầu tự hỏi, có nên cho Quý Vân Tu uống thêm một ly rượu nữa để anh trực tiếp đi ngủ luôn hay không?
Tịch Tuế lấy ra một chai rượu mình cất kỹ, giơ lên rồi lắc qua lắc lại trước mặt Quý Vân Tu: “A Tu, anh có muốn uống thêm ly nữa không nè?”
“Không – muốn.” Anh kiên quyết lắc đầu, nói mỗi bên một chữ.
Tịch Tuế khẽ mỉm cười tiếp tục khuyên bảo và dụ dỗ: “Uống ly rượu này xong là có thể yên tâm đi ngủ rồi nè.”
“Không – muốn.”
“Uống một ly nha.”
“Rượu em đưa cũng không được uống.”
Tịch Tuế: Quả thật là muốn tát mình một bạt tay cho ngấy luôn đi.
Cô từ bỏ rồi, dứt khoát nằm lên sôpha.
“Anh tự chơi đi nhé, em muốn xem TV.”
Cô giả vờ không quan tâm đến anh nữa mà cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên.
Bộ phim thần tượng mà cô xem lần trước đến giờ này vậy mà vẫn còn đang chiếu.
Vừa mở lên, bộ phim truyền hình đang chiếu đến cảnh cảnh nam chính tạo bất ngờ lãng mạn cho nữ chính và tỏ tình với cô ấy.
Loại phim ngôn tình máu chó này xem nhiều rồi thành ra cô cũng chẳng có cảm giác gì mấy. Nếu có Diệp Liễu Nhứ ở đây thì hai người họ còn có thể trào phúng một chút về những hạt sạn bị trong tình tiết bộ phim do đoàn làm phim lộ ra khi quay cốt truyện.
Quý Vân Tu ở bên cạnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, bắt đầu động tay cởi cà vạt ra.
Tịch Tuế dùng tầm mắt thoáng liếc nhìn động tác của anh, đôi mắt trợn tròn.
Bởi vì bữa tiệc tối nay nên Tịch Tuế đã nhắc quản gia Quý chuẩn bị cho anh một bộ tây trang, lúc này anh mặc áo sơ mi trắng ngón tay đan trước cà vạt, trông rất có hương vị cấm dục.
Nhưng mà…
“A Tu, anh làm gì đấy?”
“Nóng.”
Quậy lâu như vậy rồi nên có hơi đổ mồ hôi.
Vì anh nóng nên đã tự tay cởi hai cúc áo đầu tiên của chiếc sơ mi trắng.
Tịch Tuế mạnh mẽ ngồi dậy, vừa khéo trông thấy xương quai xanh gợi cảm đang lộ ra của anh.
Trong phim truyền hình, nữ chính chấp nhận lời tỏ tình của nam chính, hai người ôm chặt lấy nhau, nhạc lên đến đoạn cao trào. Hai người nồng nàn nhìn nhau rồi hôn môi.
Quý Vân Tu nhìn thoáng qua TV rồi lại quay sang nhìn cô.
Anh mở to đôi mắt to mà trong veo kia nhìn sang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!