Sơ Doanh không nghe nổi nữa, cơn đau từ bụng cô ta đã khiến cô ta hoảng vô cùng, cuối cùng cô ta không rảnh lo việc cất giấu bí mật gì nữa, vươn tay ra cầu cứu hắn, “Hoài Tây, cứu em, cứu con của chúng ta.”
Hai chữ kia như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng lên đầu Quý Hoài Tây.
“Cô nói gì?” Hắn khó tin nhìn Sơ Doanh nằm trên mặt đất, bước chân không dám lại gần.
“Sao có thể!”
Lần nào cũng có biện pháp an toàn hết mà, sao cô ta có thể mang thai! Cho dù có mang thai thì cũng không liên quan gì đến hắn!
Mà khi hắn nhìn gương mặt trắng bệch của Sơ Doanh, hắn run rấy gọi 120.
Quý Hoài Tây canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, hai tay nắm chặt.
“Anh là người nhà của bệnh nhân à? Quan hệ của hai người là gì vậy?”
“Bạn.”
Đến cuối cùng hắn vẫn không thừa nhận quan hệ của cả hai.
Bác sĩ bảo cần phải liên hệ người nhà, Quý Hoài Tây liền từ chối: “Người nhà cô ấy không rảnh, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
“Bệnh nhân bị động thai, cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời. Sau này phải chú ý…”
Bác sĩ chỉ nói hai ba câu về kiến thức thời gian chăm sóc thai phụ, dặn dò những điều hắn cần chú ý.
Quý Hoài Tây nghe mà nội tâm thấp thỏm bất an.
Sơ Doanh thật sự mang thai, nhưng tại sao? Rõ ràng là lần nào hắn cũng có biện pháp an toàn kia mà.
Quý Hoài Tây không tin là mình có một mối phiền phức khác, chuyện này người tổn thất chính là hắn.
Hắn có thể chơi đùa với bất kì người phụ nữ nào, nhưng chưa bao giờ để cho bất cứ ai có con của hắn. Đối với những chuyện nằm ngoài kế hoạch của hắn, hắn sẽ nhanh chóng đi tìm phương án để giải quyết, nhưng chuyện con cái thì khác.
Điện thoại rung lên không ngừng.
Trước mắt nhìn thấy đó chính là Tần Ngọc Chi mẹ hắn gọi đến.
Hắn hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nhấn nghe để ở bên tai.
Trong điện thoại truyền đến tiếng Tần Ngọc Chi chất vấn và thúc giục, “Hoài Tây, rốt cuộc là con đang làm cái gì vậy? Người ta đến nhà chơi lần thứ hai mà con bỏ nó ở lại? Mau về nhanh!”
Quý Hoài Tây xoa xoa trán.
Bây giờ hắn nào còn tâm trạng để trở về dỗ bạn gái, hắn cần phải làm rõ đứa con trong bụng của Sơ Doanh là của ai!
“Bệnh nhân đã tỉnh rồi.”
Quý Hoài Tây cho cô ta một phòng riêng, lúc Sơ Doanh tỉnh lại, cô ta sờ bụng theo bản năng, ngừng một lát rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sơ Doanh.” Quý Hoài Tây đi đến bên giường bệnh.
“Hoài Tây, anh đã đến rồi, em biết là anh không thể bỏ mặc em mà.” Phụ nữ khi mang thai dễ đa sầu đa cảm, cảm xúc của Sơ Doanh càng tăng cao, đôi mắt chớp chớp, hốc mắt dần ươn ướt, rơi nước mắt.
Quý Hoài Tây đưa tay chặn lại, không cho cô ta với lại đây.
Tiếng khóc của Sơ Doanh đột nhiên im bặt, trên khuôn mặt đầy biểu cảm vẫn còn dính những giọt nước mắt.
“Sơ Doanh.” Hắn lại kêu tên cô ta, giọng điệu trầm thấp nghiêm túc, “Chuyện đứa con, cô thâm độc thật đấy.”
“Em xin lỗi, không phải em cố ý giấu anh, chỉ là em… không biết mở miệng như thế nào.” Cô ta cúi đầu, giọng nói nức nở.
Quý Hoài Tây đã miễn dịch với tiếng khóc của cô ta, đau lòng hay lạnh nhạt gì thì cũng là hắn tự quyết định, “Là của ai?”
“Ý anh là gì? Bây giờ anh đnag nghi ngờ em sao?”
“Hoài Tây, tình cảm của em đối với anh như thế nào anh còn không rõ sao? Em yêu anh mà.”
Quý Hoài Tây giơ tay cắt ngang lời nói tình cảm của cô ta, mắt toát ra sự châm chọc, “Được rồi, tôi không muốn nghe những lời này.”
Mặc dù nghe thấy rồi nhưng nội tâm cũng không hề rung động.
Hắn chỉ muốn biết: “Giữa tôi với cô làm gì có con trong vòng ba tháng được? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Sơ Doanh khụt khịt trả lời: “Anh quên rồi sao, lần đó ở khách sạn, là buổi tối hôm đó…”
*
Bên nhà ông hai Quý khá âm u, so sánh với nhà ông cả thì trái ngược hoàn toàn.
Chuyện kết hôn của Tịch Tuế và Quý Vân Tu đã được quyết định, hai nhà gặp mặt trong buổi tiệc, Quý Lăng Thành cười không khép được miệng, “Anh Tịch, tôi biết hai nhà chúng ta có duyên với nhau mà, anh xem, hai đứa nhỏ bây giờ vẫn còn khắng khít với nhau kìa.”
Lúc trước ông đã thấy nghi nghi rồi, hai đứa thanh mai trúc mã này sao có thể không nên cơm cháo gì được!
So với Quý Lăng Thành không giấu được sự vui sướng, Tịch Minh nghẹn trong lòng mà không biết nên xả với ai.
Chắc là người cha già không nỡ xa con gái…
Quý Lăng Thành nâng ly rượu lên, Tịch Minh thản nhiên tiếp nhận, hai ông bạn già cụng ly, uống cạn.
Mẹ Tịch và Khương Thuỵ Vân bàn bạc chọn ngày lành, “29 tháng này, tháng sau, hay là tháng sau nữa…”
Khương Thuỵ Vân cười nói để bọn nhỏ tự chọn, mẹ Tịch cũng định thế nhưng cũng phải chuẩn bị trước, chọn ra mấy ngày sẵn để hai người họ chọn.
Quý Lăng Thành tai thính nghe ngóng được vội vàng vào chủ đề, “Tôi cảm thấy tháng này là tháng tốt đấy!”
Hiện tại ông không chờ nổi ngày được nhìn thấy con trai lập gia đình rồi.
Tịch Minh bên cạnh nắm tay để bên môi ho nhẹ, “Tôi thấy tháng này thì hơi gấp quá, chọn mấy tháng sau để còn có thời gian chuẩn bị.”
“Chuyện này thì mọi người không cần phải lo, nơi tổ chức lễ đính hôn đã được chuẩn bị sớm rồi, thiệp mời cũng đã thiết kế xong, những việc khác thì tôi cũng đã sắp xếp cả rồi.” Vì để cho con trai cưới được người mình thích mà ông cũng lo lắng không ngừng, bây giờ chỉ cần chờ hai người đơm hoa kết trái thôi.
Quý Lăng Thành chuẩn bị hết, lí do từ chối của Tịch Minh lúc nãy đã hoàn toàn vô dụng.
Tịch Tuế âm thầm quan sát lời nói và hành động của người lớn, nhìn thấu cả nhưng cô không nói ra.
Quý Vân Tu thì đơn thuần, nghiêm túc ăn cơm của chính mình, không có ý kiến gì đối với những chuyện này.
Tịch Tuế không tham gia tranh luận với người lớn, vươn đũa thuỷ tinh gắp đồ ăn, nhưng nó trơn quá, cô gắp vài lần mà không được.
Ngay khi cô định từ bỏ thì Quý Vân Tu vững vàng gắp nó bỏ vào chén cho cô, “Tuế Tuế, anh gắp cho em.”
Tịch Tuế hơi mím môi, thành công ăn được cục bột trắng.
Vừa ăn xong trong chén thì được gắp cho thêm miếng khác.
Hai người tự nhiên thân mật, làm bốn người lớn kinh ngạc.
Cuối cùng người lớn vẫn hỏi ý định của cả hai người: “Hai đứa định như thế nào?”
Tịch Tuế là phụ nữ nên vẫn rụt rè, muốn nói “Nghe theo mọi người” cho lựa chọn của chính mình.
Nhưng Quý Vân Tu im lặng nãy giờ trực tiếp nói: “Ngày 29 ạ.”
Quý Lăng Thành là người vui nhất, “Thấy chưa, tôi đã bảo là tình cảm của hai đứa nó tốt lắm mà, đính hôn sớm chút thì chắc chắn tụi nó sẽ đồng ý.”
Cuối cùng, ngày đính hôn là ngày 29.
—
Tịch Tuế gửi thiệp mời cho chị em tốt Diệp Liễu Nhứ, còn có hàng xóm Sở Úc của cô ấy nữa.
Trước khi đi cô không liên hệ với Diệp Liễu Nhứ, bởi vì cô có chìa khoá dự phòng của nhà cô ấy.
Đi ra thang máy, Tịch Tuế đứng trước cửa, cửa nhà bên trái lẫn bên phải đều đóng, cô do dự giữa hai bên.
Rốt cuộc là nên đưa Sở Úc trước hay Diệp Liễu Nhứ?
Không liên quan đến việc tình cảm bên nào thân hơn, chỉ là cô khó chọn.
Nghĩ ngợi, cuối cùng cô vẫn quyết định gõ cửa nhà Sở Úc trước.
Dù sao thì cô với Sở Úc chỉ cần nói vài câu thôi, mà đến nhà Diệp Liễu Nhứ thì không biết nói bao lâu nữa.
Thế nên cô không hề do dự, đưa tay nhấn chuông cửa nhà Sở Úc.
Có tiếng nhưng không có đáp lại.
Hai tiếng, dường như cô nghe thấy có tiếng bước chân.
Tịch Tuế lùi về sau đợi mở cửa, quả nhiên nghe được một tiếng “cạch”.
Cửa nhà nâu đỏ được người bên trong mở ra, Tịch Tuế đứng trước “thành khẩn gặp mặt”.
Thời khắc đó, đồng tử cô đột nhiên phóng to, mà người bên trong thì đóng cửa cái phạch.
Tịch Tuế bị nhốt ở ngoài hoài nghi quay đầu, nhìn cánh cửa đối diện, lo rằng mình gõ nhầm cửa.
Không thể nào… đây là nhà của Sở Úc, đối diện mới là nhà của Diệp Liễu Nhứ mà, tại sao người mới mở cửa vừa rồi là Diệp Liễu Nhứ?
Trong đầu loé lên, hình như cô gặp chuyện gì đó sai sai rồi!
Tịch Tuế lại nhấn chuông cửa, “Nhứ Nhứ, mình biết cậu ở bên trong đó.”
Giọng nói vừa dứt, cửa lại được mở ra, một cái đầu dò ra, tóc dài rối loạn.
“Diệp! Liễu! Nhứ!” Tịch Tuế không khách khí mà đè đầu cô ấy lại.
Diệp Liễu Nhứ nâng tay lên, tiếp đón cô vào nhà, “Được rồi được rồi, cậu vào đi.”
Tịch Tuế bước vào, sau đó liến thấy Sở Úc đi ra từ phòng ngủ.
Tầm mắt thâm sâu nhìn hai người họ, nếu không có Sở Úc ở đây thì chắc chắn cô sẽ “thẩm vấn” Diệp Liễu Nhứ ngay lập tức.
Để phá đi sự xấu hổ, Tịch Tuế không hỏi nhiều, ra vẻ bình tĩnh lấy hai thiệp mời trong túi xách ra.
Đang định đưa riêng cho hai người thì lại dừng.
Cô nhìn cả hai, cố ý hỏi: “Này, một thiệp mời cho cả hai người cũng được mà phải không?”
“Không đâu người chị em, mấy ngày nay không gặp mà cậu keo kiệt thế hả.” Diệp Liễu Nhứ ra vẻ không có gì xảy ra.
“Ồ, đúng rồi, củi gạo mắm muối đắt tiền lắm nên mình cũng phải tiết kiệm chút.” Tịch Tuế nói bóng nói gió.
“Thế cũng không được, nào.” Diệp Liễu Như run run đưa tay ra, ý bảo cô lấy hai cái.
Tịch Tuế gật đầu, đồng thời lấy hai cái ra.
Khi thiệp mời được đặt lên tay Diệp Liễu Nhứ thì Sở Úc lấy nó ngay.
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Sở Úc bình tĩnh đẩy gọng kính, “Anh giữ.”
Tịch Tuế buông tay, “Dù sao thì mình cũng đã đưa thiệp mời rồi đó, nhớ đến đúng giờ.”
Cô không muốn làm bóng đèn nữa nên chạy đi ngay.
*
Còn một tuần nữa là đến ngày đính hôn.
Mọi thứ đã được sắp xếp sẵn sàng, Quý Vân Tu vô cùng để tâm, dường như là ngày nào anh cũng đến để tận mắt nhìn.
Vất vả lắm mới đến thời gian nghỉ của Tịch Tuế, hai người hẹn gặp nhau.
Tuy rằng là tiệc đính hôn nhưng hai nhà được dịp tiêu tiền, trang trí vô cùng hoành tráng.
Tịch Tuế gõ lên vòng tay, bông hoa trên vòng tay phát sáng lên, cô định nói vào nhưng người cô muốn gặp đã xuất hiện ngay trước mắt.
Vòng tay Quý Vân Tu đang mang cũng đang hiện sáng màu xanh lá.
Với dáng vẻ cô nghiêm túc trên thương trường, bây giờ lại đang thân mật kéo tay chồng sắp cưới của mình, “Chúng ta tâm linh tương thông thật đấy, em muốn gặp anh thì anh đã xuất hiện ngay rồi.”
Quý Vân Tu muốn mở miệng đáp lại nhưng bên tai anh nghe thấy có tiếng động nhỏ, nhưng không rõ ràng lắm.
Thấy anh thất thần, Tịch Tuế tò mò nhìn anh chăm chú.
Quý Vân Tu đột nhiên ngẩng đầu, cùng lúc đó, quả cầu trang trí trên đầu hai người bỗng nhiên rơi xuống.
– —–oOo——