“Rầm – Loảng xoảng –”
Căn phòng ngột ngạt đến nghẹt thở, nhịp tim đột ngột tăng tốc khiến anh run lên, giống như tiếng gầm thét của một con sư tử đang sợ hãi và điên cuồng.
Anh không ngừng kéo chốt cửa, gân xanh nổi trên mu bàn tay như muốn nứt ra, dùng hết sức lực của toàn thân, đinh ốc ở ngoài cửa sắt buông lỏng rồi rơi xuống, cửa bị nứt ra một khe hở.
Đột nhiên, chốt cửa bị xé toạc, và cuối cùng anh cũng nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Tiếng động lớn khiến Quý Hoài Tây phải chú ý, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Quý Vân Tu phá cửa đi ra.
Quý Hoài Tây cầm theo gậy gộc, Tia Chớp linh hoạt hiếu động thường ngày giờ đang nằm trong một góc không hề còn sức để phản kháng. Nó làm Quý Vân Tu bị đả kích, anh nắm chặt tay xông lên trước.
Quý Hoài Tây giơ cây gậy lên theo bản năng, nhưng bị Quý Vân Tu vững vãng bóp chặt cánh tay lại, hung hăng áp xuống.
Anh ấn chặt tay khiến Quý Hoài Tây chịu đau, hoảng sợ nhìn anh.
Quý Vân Tu đã mất đi lí trí, vung tay nện xuống Quý Hoài Tây.
Tia Chớp nằm trên mặt đất rên rỉ mở mắt ra, lúc nhìn thấy chủ nhân, nó kéo thân thể đang bị thương nhào lên chân Quý Hoài Tây, cắn bằng hàm răng sắc nhọn.
Quý Hoài Tây lắc đầu gối đá nó ra.
Quý Vân Tu cắn chặt răng, ấn hắn trên mặt đất, cướp cây gậy trên tay hắn, điên cuồng đập xuống chân hắn.
Quý Hoài Tây bị ấn trên mặt đất, năm ngón tay mở ra không ngừng rung động. Các cây đinh trên gậy gỗ đè trên người hắn, đau đến mức ứa mồ hôi ra.
“Anh cả…”
“Anh cả em sai rồi.”
“Tha cho em đi…”
Mắt Quý Vân Tu đỏ au.
Người trước mặt phá huỷ bức tranh của anh, làm tổn thương Tia Chớp, phá huỷ tất cả mọi thứ, không thể tha thứ được!
Có một đứa nhỏ tinh nghịch chạy theo quả bóng đến đây, thấy cảnh này cậu nhóc sợ đến mức kêu toáng lên.
Giọng nói sắc bén vờn quanh bên tai anh như ma chú, Quý Vân Tu mất khống chế nên ném cây gậy xuống.
Trong lúc giãy giụa, bật lửa trong túi bị rơi ra, Quý Hoài Tây bắt lấy nó, bật lửa lên, một ngọn lửa nhỏ bốc lên.
Ngọn lửa nhỏ được phóng đại trong mắt của Quý Vân Tu, anh lại bị công kích lần nữa, Quý Vân Tu thất thủ ném cái bật lửa đó đến giàn khô, giàn khô dần bốc cháy.
Lúc Quý Nhan và Tịch Tuế đưa người đến thì trước mắt mọi người đang là một đám lửa.
Kí ức quen thuộc xâm nhập vào trong trí óc khiến cô hỗn loạn, sắc mặt Tịch Tuế trắng bệch.
“A Tu…”
Quý Nhan túm chặt tay cô lại, “Chị dâu, chúng ta còn chưa biết tình huống bên trong như thế nào, để bọn họ vào trong xem trước đã.”
“Lửa, rất nguy hiểm.” Tịch Tuế không chút do dự đưa người xông vào.
Lửa lớn lan tràn ra khắp nhà, mạch điện cũng bắn ra lửa, Quý Nhan dừng bước trước.
“A Tu.”
“Quý Vân Tu!”
Cô không ngừng tìm kiếm, giọng điệu vội vàng lấn áp tiếng nói.
“Chị dâu, lửa lớn rồi, chị không thể đi về phía trước được nữa.”
“Nhưng mà A Tu đang bên trong!” Vòng tay của cô đang phát ra ánh sáng, cô có thể cảm giác được.
Cô sợ lửa, nhưng không sợ chết, Quý Vân Tu có dũng khí che chắn lửa cho cô thì cô cũng có thể!
Chỉ cần, có thể tìm anh là được!
“Nhan Nhan, em buông tay chị ra.”
“Không được, em không thể để chị đi vào đó được, rất nguy hiểm!” Quý Nhan không chịu buông tay, bất cứ giá nào cũng phải giữ cô lại.
“Nhưng A Tu bây giờ đang ở trong nguy hiểm!” Bỗng nhiên cô đỏ mắt.
Lỡ… lỡ như Quý Hoài Tây phát điên lên rồi khoá cửa phòng như lúc trước thì có lẽ anh cũng sẽ giống như cô trước đây, rơi vào cảnh tuyệt vọng như cô, khát vọng được cứu ra.
Khoé môi Quý Nhan run run, ngón tay dần dần buông ra.
Tịch Tuế xoay người chạy vào đám cháy.
Quý Hoài Tây đỡ vách tường, vừa ho khan vừa thoát ra ngoài.
Xém chút nữa là hai người va phải nhau ở chỗ ngoặt, Tịch Tuế nắm chặt cổ áo hắn, nôn nóng chất vấn, “A Tu đâu? Mọi người đâu?”
“Khụ khụ khụ –”
Thấy người phụ nữ này vội vàng như thế, lo lắng không ngừng, Quý Hoài Tây chỉ cảm thấy hoảng hốt trước mắt.
Tịch Tuế nóng lên, “Tôi hỏi anh, Quý Vân Tu đâu!”
“Khụ khụ…” Lần thứ hai hắn ho khan, run rẩy nâng tay lên, chỉ vào chỗ mồi lửa đang cháy.
Tịch Tuế ngẩng đầu lên, người mà cô đang tìm kiếm ôm Tia Chớp, đôi tay nắm chặt bức tranh được cuộn tròn đứng trước mặt cô.
Cô vui đến mức phát khóc.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát truyền vào tai.
Trong cơn hỗn loạn này mà bọn họ có thể thoát ra được.
*
Lúc Tịch Tuế ở bệnh viện thì không khỏi lo lắng, chủ động gọi điện cho Quý Nhan, dò hỏi tình trạng của Quý Vân Tu.
Quý Nhan giơ điện thoại lên, vừa trả lời vừa đi vào phòng vẽ tranh.
Mà khi cô đẩy cửa phòng ra, người trong căn phòng trống không khiến cô bị hù muốn chết.
Điện thoại của Quý Vân Tu gọi không bắt máy, hai người tìm nhau bởi cái vòng tay.
Khu phòng cũ là cơn ác mộng mà Tịch Tuế không dám nhắc đến, nhưng vì Quý Vân Tu, cô vẫn theo Quý Nhan và mọi người đến đây.
Đến nỗi cảnh sát, cũng chính là do Quý Vân Tu gọi…
Bởi vì gọi kịp thời nên đám cháy có thể khống chế.
“Nơi này còn có một đứa trẻ!”
Có một cậu nhóc vì sợ hãi mà té xỉu lại, may mắn là đội cứu viện phát hiện ra, không có việc gì.
Quý Hoài Tây bị cảnh sát bắt giữ, còng tay lại.
Mà giờ phút này, Tia Chớp đang được Quý Vân Tu ôm ấp bỗng run rẩy.
Nó cố gắng mở mắt nhìn chủ nhân, cuối cùng cũng “Gâu gâu” vài tiếng cuối, nức nở suy yếu như một đứa nhỏ đang thút thít.
Lúc Quý Vân Tu ôm nó thì tay anh run run.
Bất lực, kinh hoảng.
Cảm xúc hiếm thấy trên mặt anh.
Quý Vân Tu vội vàng mở miệng, “Cứu, Tia Chớp.”
“Ừm.” Tịch Tuế lau vết đen trên mặt anh, hai mắt mông lung ngập nước.
—
Thuốc diệt chuột mà Quý Hoài Tây đổ vào họng Tia Chớp bắt đầu phát tác, bắt đầu trạng thái nôn mửa, khi đưa đến bệnh viện thú y thì Tia Chớp đã suy yếu.
Theo kiểm tra của bác sĩ thú y, Tia Chớp không chỉ bị nhiễm độc mà còn có nhiều vết thương và gãy xương trên cơ thể.
“A Tu, Tia Chớp ở chỗ này để bác sĩ chữa trị cho nó, chúng ta đi kiểm tra sức khoẻ của anh trước được không?”
Anh lắc đầu.
Tóc và quần áo của anh đều bị rối loạn, trên tay còn bị trầy xước, Tịch Tuế lo lắng vô cùng, nhưng anh cố chấp canh giữ ở bệnh viện thú y, trước khi Tia Chớp ổn trở lại thì thế nào anh cũng không chịu đi.
Anh đứng canh chừng ngoài cửa kính, ngón tay áp vào, tầm mắt mơ hồ chưa từng rời đi.
Tịch Tuế gắt gao che miệng lại, cố gắng không khóc.
Tia Chớp đối với Quý Vân Tu mà nói không chỉ là một thú cưng.
Tình bạn giữa anh và Tia Chớp đã trở nên gắn bó vô cùng, nó làm bạn, mang lại sự yên bình và ấm áp cho anh.
Cô chỉ có thể nhờ Quý Nhan đem cồn và thuốc mỡ đến để sát trùng cho anh, dường như anh không cảm giác được đau đớn, chỉ chăm chú nhìn Tia Chớp ở bên trong.
Anh còn nhớ rõ, ngày đưa Tia Chớp về nhà lần thứ 2.
—
Khi đó Quý Lăng Thành yêu cầu buộc phải đưa anh ra ngoài vài ngày mỗi tuần.
Lúc đó là quản gia Quý đưa anh đi.
Anh không thích đi dạo phố, đường phố náo nhiệt với anh mà nói càng như vẽ tranh, ngoại trừ những toà nhà đẹp đẽ ra thì còn có những dòng xe chảy như nước, đủ thể loại màu, muôn kiểu người đi đường.
Khi anh muốn lấy giấy ra vẽ thì cũng sẽ trở nên giỏi quan sát, trong lúc lơ đãng anh nhìn vào cửa kính.
Bên trong cửa sổ sát đất của quán cà phê có những con thú cưng, chủ nhân của nó thì ngồi cong lưng, dịu dàng vuốt ve thú cưng của mình.
Ngoài cửa thì là những con chó lạc dơ dáy, thò đầu lông xù của mình lại gần, áp vào cửa kính, khát khao được vuốt ve.
Anh là người không hề để ý bất cứ thứ gì, giờ lại đang chăm chú nhìn con chó kia hồi lâu.
Quý Vân Tu thấy những người bên trong quán cà phê cho những con thú cưng ăn đồ ăn thì cũng đi qua chỗ con chó lạc, đặt bánh kem bên cạnh.
Từ đầu đến cuối anh không hề nói một chữ gì.
Quản gia Quý hiếm khi thấy anh dừng chân lại bởi vì “thứ gì đó”, nên tự đưa con chó về theo, kiểm tra rồi tắm rửa sạch sẽ, bọn họ mới biết đó là một con chó lông vàng.
Mà con chó lông vàng được tắm rửa sạch sẽ rồi cũng như có ý thức, những lúc được thả ra, nó cẩn thận chạy đến bên chân Quý Vân Tu.
Nó rất thông minh, biết lấy lòng người có tiếng nói nhất ở nơi này, nhưng Quý Vân Tu không hề đáp lại nó.
Nhưng nó nhận ra được người cho nó đồ ăn chính là chủ nhân của nó, nên nó yên lặng vờn quanh bên người anh.
Từ đây, bên người Quý Vân Tu có thêm một con chó cưng.
Quản gia Quý cười cười bảo Quý Vân Tu đặt tên cho nó đi, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ là để cổ vũ anh nói chuyện nhiều hơn, nhưng Quý Vân Tu không nghe, ngoại trừ việc để Tia Chớp ở lại thì anh không hề chăm sóc nó.
Cho đến khi vào một đêm giông tố, mây đen giăng đầy, sấm sét xẹt qua cửa sổ, một mình Quý Vân Tu ngồi trong phòng, cũng không biết mình có sợ hay không.
Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng động, anh chậm chạp đi đến cạnh cửa, mở chốt, con chó vàng nhân cơ hội đó lẻn vào.
Nó kêu hai tiếng “gâu gâu”, chạy quanh chân chủ nhân.
Quý Vân Tu ngồi trên ghế, nó canh giữ ở bên dưới cạnh ghế.
Quý Vân Tu vào phòng tắm, nó canh giữ ở bên ngoài.
Dường như là không rời khỏi một tấc.
Âm thanh vang lên, sấm sét xé trời, đó là lần thứ 2 Quý Vân Tu khom lưng, vuốt ve bộ lông vàng mềm mại của Tia Chớp, giống như những chủ nhân ngồi trong quán cà phê mà anh từng thấy.
Từ đây, con chó vàng có tên của chính mình – Tia Chớp.
Nó không phải là thứ bị vứt bỏ, nó chỉ là đang đợi chủ nhân đón nó về nhà.
Vạn vật có linh, cho nên trong lúc nguy cấp nó không màng nguy hiểm mà bảo vệ chủ nhân an toàn.
Bởi vì, dù thế nào đi chăng nữa, chủ nhân của nó cũng sẽ mang nó về nhà.
—
Tịch Tuế xử lý vết thương trên cổ tay anh xong rồi, chuẩn bị lau vết máu trên gương mặt anh thì trên mu bàn tay ươn ướt.
Anh cụp mắt, khoé mắt chảy xuống một giọt lệ.
Dấu vết của nước mắt in rõ trên mu bàn tay, trái tim cô đau nhói, “A Tu, đừng khóc.”
“Tuế Tuế.” Đột nhiên anh lẩm bẩm kêu tên cô.
“Em đây.” Giọng Tịch Tuế hơi khàn.
Ai ngờ anh bỗng vươn tay, ôm Tịch Tuế vào lòng, lòng bàn tay xoa nhẹ sau lưng cô, trấn an: “Đừng sợ.”
– —–oOo——