Phòng họp vang lên một tràng vỗ tay, người phụ nữ mặc váy đen đạp lên giày cao gót xoay bước rời đi trước máy chiếu.
Người đi ngang qua đều hâm mộ người khí chất, tài giỏi như cô.
Bốn năm trở lại thương trường, bản lĩnh của Tịch Tuế đã được đứng trên đỉnh công ty, thành tích của cô vượt tầm, nếu có ngày mà Tịch Minh giao toàn quyền cho con gái thì cũng không vấn đề gì!
Nhưng mà Tịch Tuế không muốn ngồi vào vị trí chủ tịch sớm như vậy, cô muốn tranh thủ rảnh rỗi để về nhà chơi với ông xã với con trai cơ!
“Lịch trình hôm nay của tôi có gì?”
“10 giờ có cuộc họp video, 2 giờ chiều…”
Bên cạnh Tịch Tuế là thư kí mới mà Trương Húc giới thiệu, tên Trương Húc kia lại “nghỉ đẻ” để dẫn vợ đi sinh đứa thứ hai rồi.
“Ngoại trừ cuộc họp video ra thì hoãn tất cả các việc khác lại, chiều nay tôi có việc.”
“Vâng.”
Trước khi Tịch Tuế tan làm, cô thay đồ ở trong văn phòng riêng.
Áo hoodie giản dị với quần jean và một đôi giày bệt màu trắng. Đứng trước gương vén tóc đuôi ngựa cao lên, mái tóc xoăn gợn sóng xõa ngang vai, khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ biến mất.
Hôm nay là thời gian họp phụ huynh lớp mẫu giáo, cô rất ít đến đó vì bận việc. Tình cờ hôm nay có hẹn con trai chở đi mua sắm nên cô định đi họp phụ huynh trước rồi đưa con đi chơi.
Là một người mẹ tốt thì không thể nuốt lời với con.
Ngày xưa đều là Quý Vân Tu đi đón con, hôm nay cô nói muốn đi nữa nên Quý Vân Tu chạy xe đến công ti trước để đón cô.
Lúc Tịch Tuế thay đồ rồi chạy ra khỏi công ty, người nào không thấy rõ mặt cô còn tưởng là cô gái trẻ nào.
“A Tu, anh đến lúc nào vậy?”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nghiêm túc trả lời: “Ba, bốn mươi giây trước.”
Tịch Tuế đã quá quen với sự nghiêm túc này của anh.
Cô cười cười, ngồi vào vị trí ghế phụ, cài đai an toàn vào, “Chúng ta đi đến nhà trẻ thôi nào.”
“Xuất phát!”
Tốc độ chạy xe cũng Quý Vân Tu rất ổn, ngồi bên trong dễ bị mệt. Từ công ty đến nhà trẻ khoảng mười lăm phút, thế này cũng không đủ để cô ngủ.
“Đúng rồi, dạo gần đây anh có nghe An An nói là con có bạn gái ở nhà trẻ không?”
“Có.”
“?” Có thật à?
“Ai vậy anh?” Tịch Tuế hỏi.
Quý Vân Tu đang tự hỏi, dựa theo kí ức con trai nói cho anh biết, rồi đọc: “Tiết Tịnh, Tưởng Lộ, Lưu Tâm Viện, Giang Hi Ngải…”
“Ngừng ngừng ngừng – anh định đọc hết tên các bạn nữ trong lớp của con hả? Em hỏi “bạn gái” của con cơ mà?”
Ngày đó bạn nhỏ Quý Cảnh An chạy đến trước mặt cô làm nũng bán manh, thật sự là cô không chống cự được đôi mắt kia, nên cho con trai thêm tiền tiêu vặt.
Khi đó con trai trả lời con như nào nhỉ?
Quý Cảnh An: “Nuôi bạn gái ạ!”
Lúc ấy cô có tra hỏi bạn gái là ai nhưng bạn nhỏ Quý Cảnh An kiêu ngạo lắc đầu, “Đây là bí mật không thể nói cho mẹ biết.”
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là con trai nói bậy, không muốn nói cho người lớn thì cô cũng không tra hỏi.
Bây giờ nghĩ Quý Vân Tu ngày nào cũng đón con đi học về, nói không chừng là có biết gì đó, không ngờ Quý Vân Tu còn biết nhiều hơn cả cô!
Đọc hết 10 cái tên, chắc hai ba con này coi bạn nữ là bạn gái luôn.
Hai người hàn huyên vài câu thì cũng đã tới nơi.
Đậu xe vào chỗ đậu, hai người đi vào nhà trẻ, lúc này đã có vài phụ huynh đang đợi.
Sau khi kiểm tra danh tính của phụ huynh xong hai ba mẹ xinh đẹp này đã bị không ít người chú ý.
Đi ngang qua lớp của Quý Cảnh An, Tịch Tuế đi ra ngoài cửa sổ đứng một lát, thấy con trai mình đang chơi với các bạn.
Họp phụ huynh, Quý Cảnh An vừa là bạn nhỏ được khen nhiều nhất, cùng với bị uyển chuyển phê bình nhiều nhất.
Quý Cảnh An rất thông minh, biết làm cho người ta thích nhưng cậu nhỏ nói nhiều, lúc đi học rất thích nói chuyện.
Mối quan hệ của Quý Cảnh An rất rộng, không chỉ quen với các bạn trong lớp mà còn chơi với các bạn khác lớp nữa. Cứ không chú ý là cậu đào tẩu, đưa các bạn nhỏ từ lớp khác qua lớp mình, làm hại các cô giáo đi tìm khắp nơi.
Tịch Tuế liên tục đáp, tỏ vẻ trở về sẽ dạy lại con.
Trước kia Quý Vân Tu thường đi họp sẽ về nói lại cho cô nghe, nhưng cô chưa bao giờ thấy gì sai sai.
Hiện tại ngẫm lại thì cô giáo người ta nói giảm nói tránh mà Quý Vân Tu đều cho là khen hết!
Đúng là con trai ruột mà.
Xong cuộc họp, bởi vì hôm nay là thứ sáu nên có những gia đình được vào thẳng lớp đón con.
Tịch Tuế đi vào lớp, Quý Cảnh An vô cùng vui vẻ chạy lại, mến thương vô bờ, “Mẹ ơi mẹ đến bao giờ vậy ạ?”
“Mẹ mới họp phụ huynh xong, cô con bảo con nghịch lắm.”
“Đâu có đâu! Cô giáo thích con nhất đó!”
Nhìn đi, đứa nhỏ này tự luyến thật.
Tịch Tuế ngồi xổm xuống nói chuyện với con, cô nghe các bạn nữ phía sau hình như kêu tên “Quý Cảnh An”, bỗng cô trêu, “Á à, cục cưng, nói cho mẹ biết con nuôi bạn gái nào?”
Quý Cảnh An hưng phấn giơ cái tay nhỏ lên, xoay người chỉ vào các bạn nữ, trả lời: “Tất cả các bạn ấy!”
Tịch Tuế: “?”
Là mẹ nghe lầm hay mẹ hiểu sai rồi.
“Mẹ không tin hả, con sẽ nói mấy bạn làm chứng.” Bạn nhỏ Quý Cảnh An hùng hổ, vẫy tay với các bạn nữ kia, “Mẹ mình hỏi ai là bạn gái của mình.”
Các bạn nữ xinh xắn liên tục giơ tay, “Mình mình!”
“Mình!”
“Mình cơ!
“Mình mình mình!”
Mấy cái miệng nhỏ ồn ào, giống như danh hiệu “bạn gái của Quý Cảnh An” đã trở thành tiêu chí phân thắng bại.
Cô giáo không chịu nổi nữa nên vội vàng ngăn lại.
Tịch Tuế cũng không ngờ con trai mình con sức hấp dẫn như vậy, cô vô cùng hối hận vì vừa nãy hỏi câu hỏi kia.
Cô không dám nói thêm gì, sợ bị phụ huynh vây đánh.
Trước tiên cô xin cho Quý Cảnh An nghỉ sớm, lúc nắm tay con trai đi vẫn có bạn nữ đi theo, đưa cho cậu nhỏ một tờ giấy, “Quý Cảnh An, thư cho cậu.”
Giấy A4 được gấp chỉnh tề, thậm chí còn có thể thấy bên trong dùng các bút màu nước khác nhau, đây là một bức thư không có phong bì.
Đương nhiên là Quý Cảnh An nhận lấy.
Lúc này bên cạnh có một người phụ nữ đi qua kéo bạn nữ đó đi, cô biết đó là người mẹ.
Chắc là phụ huynh cũng không chịu nổi…
Tịch Tuế nắm tay con trai ra khỏi lớp, ném cái khoai lang nóng cho Quý Vân Tu, “Anh coi con trai anh kìa.”
Hai ba con này ngày nào cũng giấu bí mật với cô, uổng công trước đây cô tin tưởng không nghi ngờ gì! Không chừng là đồng bọn với nhau!
Quý Vân Tu không rõ tại sao Tịch Tuế đi đến lớp học rồi về trừng mắt với anh, anh vô tội mà~
Anh chịu thua nhìn con trai, chỉ thấy đôi tay của bạn nhỏ Quý Cảnh An cầm tờ giấy mỏng, mở ra, bên trên không có chữ, mà chỉ vẽ hai cái trái tim và một số hình sóng nhỏ dễ thương.
Sau khi lên xe, Quý Vân Tu làm tài xế, Tịch Tuế ngồi phía sau với con trai.
Bạn nhỏ Quý Cảnh An đặt cặp sách lên đầu gối, lấy mấy cuốn sách vở nhỏ ra, lật qua… lật lại… rồi lại lật…
Sau đó viết mấy chữ xuống:
Ngày 12 tháng 5.
Nhiều nắng.
Giang Hi Ngải tặng thư.
Nội dung của bức thư là hai trái tim màu đỏ, sáu biểu tượng lượn sóng nhỏ …
Tịch Tuế: Excuse me???
Lúc trước còn cảm thấy từ ngữ của con trai phong phú, năng lực học tập siêu phàm, kết quả là cậu nhóc dùng nó để ghi lại nhật kí nội dung thư tình?
“Cục cưng ơi, cho mẹ xem quyển vở nhỏ này của con được không?”
“Được ạ, nhưng phải trả tiền.”
“Thôi được rồi.” Cô không thèm nhìn nữa, quay đầu nói với tài xế, “A Tu, hôm nay em muốn về nhà sớm, chúng ta đừng đi dạo phố nữa, đồ chơi cũng… khỏi mua luôn.”
“Mẹ!” Cuối cùng bạn nhỏ Quý cũng luống cuống.
“Ba ơi đừng về mà.” Cậu định đổi ý của mẹ nhưng Quý Vân Tu thật sự quay đầu xe lại rồi.
Bạn nhỏ Quý Cảnh An bẹp miệng nhận thua, “Được rồi, cho mẹ xem miễn phí đó.”
Được con trai cho phép, Tịch Tuế lớn mật lật mấy tờ phía trước.
Không xem thì không biết, xem xong hết hồn!
Những tờ giấy trước đều là những ngày khác nhau, tên các bạn nữ khác nhau.
Vốn cậu nhỏ không nhận quà không, mà các bạn nữ tặng gì cho cậu thì cậu lấy tiền tiêu vặt mua quà tặng lại, bảo sao không đủ tiền tiêu vặt.
Cuối cùng Tịch Tuế trả lại vở cho con, “Không ngờ con giấu kĩ quá nhỉ… Nếu mẹ không đến trường họp phụ huynh cho con thì có phải đến khi tốt nghiệp rồi con cũng không nói cho mẹ đúng không?”
“Con có nói cho ba mà.”
“Sao?”
Quý – nằm không cũng trúng đạn – Tu: “An An nói phải giữ bí mật.”
Tịch – ghen tị – Tuế: “Giỏi lắm, hai ba con cùng nhau giấu mẹ, đúng là ba con ruột thịt, bây giờ mẹ muốn về nhà.”
Bạn nhỏ Quý Cảnh An lại luống cuống, “Mẹ không thể nuốt lời!”
Tịch Tuế cười cười nhéo mặt con trai hai cái: “Con có biết địa vị trong nhà mình bây giờ ra sao không?”
Bé Quý gục đầu xuống, đếm số bằng ngón tay: “Mẹ số một, ba số hai, bé tầng chót…”
Bởi vì ba thì nghe mẹ, mà bé phải nghe lời ba mẹ nên bé ở tầng chót chuỗi thực vật là đúng!
Bé Quý đáng thương hung hăng lấy cả đống đồ chơi, còn không quên mua mấy thứ đáng yêu để chuẩn bị mai tặng cho các bạn gái!
Tịch Tuế không muốn con trai có thói quen chân trong chân ngoài, chỉ cho phép cậu bé mua tặng mỗi quà cho mỗi bạn, sau này không được thế nữa.
“Ông xã, anh dạy cho con trai biết thế nào là một lòng một dạ đi.”
Quý Vân Tu sắp xếp một tập văn bản và video, rồi ấn bạn nhỏ Quý Cảnh An vào bàn học, bắt cậu nhóc xem không sót một cái nào.
“Con hiểu chưa?”
“Hiểu… hiểu ạ…”
Nếu không trả lời “hiểu” thì cậu bé lại phải xem cái video buồn tẻ đó nữa.
—
Sinh nhật 6 tuổi của Quý Cảnh An, ba mẹ tặng cho cậu bé một cái xe điện nhỏ có thể đi trên đường.
Cậu bé ngồi lên xe, học cách đi rất nhanh, thậm chí còn chở người nữa.
Lúc Quý Cảnh An đi học tiểu học, đột nhiên có ngày cậu bé về nhà nói với ba rằng muốn học làm quý ông lịch sự.
Quý Vân Tu tìm cho cậu bé mấy cái video, cậu bé hứng thú xem hết.
Chưa được mấy ngày sau cậu liền gặp lại cô bé ở công viên.
Khi đó Tịch Tuế vừa mới tan làm về nhà, thấy hai đứa nhỏ ngồi trong xe đi dưới chung cư, còn tưởng rằng đây là con gái của nhà khác.
Nhưng cô không thấy người lớn nào ở xung quanh nên thấy kì lạ, “An An, đây là bạn con hả?”
“Vâng, đây là bạn mới của con.”
May là lần này không bảo là bạn gái.
Tịch Tuế lại hỏi cô bé kia, “Bạn nhỏ, nhà của con ở đâu?”
“Ở công viên ạ.”
Ở công viên???
Cho nên con bé bị con trai cô lái xe đưa về đây sao?
Xém chút nữa Tịch Tuế tức chết!
Cô nhanh chóng hỏi cô bé số điện thoại của ba mẹ, may mà cô bé nhớ nhà mình ở đâu, lúc này mới nói chuyện được với ba mẹ bên kia.
Sau khi về nhà, Quý Cảnh An bị dạy dỗ rất lâu.
“Con nói xem, rốt cuộc là con giống ai hả? Ba mẹ quen nhau từ hồi mẫu giáo rồi yêu nhau, kết hôn, con thì trái lại, từ mẫu giáo đã biết tán tỉnh rồi.” Cô thật sự tức giận, “Con biết tán tỉnh nghĩa là gì không?”
Quý Cảnh An trả lời vang dội: “Biết ạ, chính là thả thính mấy chị đẹp với mấy anh đẹp trai.”
Tịch Tuế: “Mẹ không yêu cầu con giải thích!!!”
Sau lần dạy dỗ đó, Quý Cảnh An đã biết tạm ngừng.
Đột nhiên có ngày, cậu bé chạy tới hỏi: “Mẹ ơi, mẹ biết bệnh tự kỷ là gì không ạ?”
Tịch Tuế nhíu mày, “Sao đột nhiên con lại hỏi thế này?”
Quý Cảnh An nhìn xung quanh, xác nhận Quý Vân Tu không có gần đây thì mới tiến đến bên tai Tịch Tuế nói nhỏ, “Con có một người bạn, mẹ bạn ấy có rất nhiều bạn trai. Con liền kể chuyện của mẹ với ba cho bạn ấy nghe, bạn ấy không có ba nên bạn ấy về nhà hỏi mẹ. Nhưng hôm nay bạn ấy nói với con rằng, mẹ bạn ấy nói bởi vì ba con bị bệnh tự kỉ nên chỉ có mỗi mẹ là bạn gái, là thế sao ạ?”
Tuy rằng con trai nói hơi khó hiểu nhưng Tịch Tuế cũng hiểu được… rất nhiều thứ.
Mẹ của bạn học kia có thể nói như vậy có nghĩa là nhân phẩm không tốt.
“Đương nhiên là không phải rồi, có nhớ lúc trước mẹ nói với con về chuyện một lòng một dạ không? Bởi vì ba mẹ một lòng một dạ yêu nhau, cho nên chỉ có đối phương thôi.”
“Dạ! Bởi vì ba mẹ một lòng một dạ yêu nhau cho nên An An mới có ba có mẹ, còn bạn ấy không có ba.”
Quý Cảnh An tự mình đưa ra kết luận.
Hình như là không thể phản bác luôn?
Ngày hôm sau đến trường, cậu bạn kia lại chạy tới với với cậu bé: “Quý Cảnh An, mình biết rồi, bệnh tự kỉ chính là bệnh, ba cậu bị bệnh!”
“Nói bậy, ba mình rất khoẻ mạnh!”
Lời con nít nói không có ý chửi nhau, chỉ là muốn nói ra những điều mình biết mà thôi.
Nhưng Quý Cảnh An rất thích ba mình, cậu bé không cho phép người khác nói xấu ba, nên hai đứa nhỏ bất hoà ý kiến rồi đánh nhau.
Cuối cùng bị mời phụ huynh trong vinh quang.
Cô chủ nhiệm gọi cho Quý Vân Tu trước tiên, anh nghe thấy con trai đánh nhau ở trên trường nên lập tức dừng sáng tác bức tranh đang dở mà chạy đến trường.
Mà mẹ của cậu bạn kia cũng tới, trang điểm loè loẹt, vẫn ra vẻ khó chịu.
Người phụ nữ kia ra vẻ khó ưa, mà cả quá trình Quý Vân Tu chỉ để ý xem con trai có bị thương ở đâu hay không.
Quý Cảnh An đánh lộn mà cũng có kỹ xảo, đánh đối phương hai cái, còn mình thì không bị gì.
Cái này làm cho người phụ nữ kia kiếm chuyện.
Giờ phút này, Tịch Tuế trong trang phục chuyên nghiệp xuất hiện ở cửa văn phòng, “Xin lỗi, tôi là mẹ của Quý Cảnh An.”
Quý Cảnh An an tâm trong nháy mắt.
Cậu bé không sợ bị mời phụ huynh, nhưng cậu bé sợ người khác nói lời khó nghe với ba mình, nên lúc cô giáo gọi điện, cậu bé cố ý bảo gọi cho mẹ.
Tịch Tuế tới, người phụ nữ kia đang bắt nạt kẻ yếu thì cảm thấy sợ hãi thấp thỏm.
Theo như hai bạn nhỏ nói thì mọi người đã biết được nguyên nhân do đâu.
Tịch Tuế lạnh mặt, cười, “Phụ huynh dạy cho con nói những điều bậy bạ, điều này cho thấy như vậy là vô trách nhiệm, bây giờ còn muốn nói đạo lí công bằng với chúng tôi à?”
Bạn học kia thấy mẹ mình lùi bước nên nhào ra, “Ba cậu bị bệnh!”
Lời này lại khiến bạn nhỏ Quý Cảnh An giận dữ, cậu bé vung tay đẩy cậu ra, “Ba mình không bị bệnh, ba mình rất khoẻ mạnh!”
Cô giáo nhanh chóng rách hai nhà ra giảng hoà.
Cuối cùng Tịch Tuế đồng ý chi tiền thuốc men, nhưng yêu cầu đối phương xin lỗi.
Người phụ nữ kia đương nhiên là không chịu, thậm chí còn muốn la lối om sòm.
Tịch Tuế tới gần bên tai bà ta, nói: “Nghe con trai cô nói nó có rất nhiều ba à…”
Người phụ nữ kia tái mặt ngay lập tức, sợ bị mình lộ rồi bị gièm pha nên nhanh chóng răn dạy con trai xin lỗi Quý Cảnh An.
Bạn nhỏ Quý Cảnh An cũng rất mạnh mẽ, “Chỉ cần sau này cậu không nói bậy nữa thì mình tha cho cậu.”
Cuối cùng cô giáo mới thở phào nhẹ nhõm, Quý Cảnh An lại giơ tay lên bổ sung: “Nếu cậu còn dám nói bậy về ba mẹ mình thì mình đấm cho đấy!”
—
Lúc rời khỏi văn phòng, Quý Cảnh An nắm chặt tay ba mẹ, hai bên hai tay.
Cậu bé biết ba mình không thích nói chuyện nhưng cậu bé cảm thấy ba cũng biết đau lòng.
Bạn nhỏ Quý Cảnh An dừng chân, ngửa đầu nhìn ba mình lớn hơn mình rất nhiều, “Ba ơi, sau này con sẽ chứng minh cho mọi người thấy ba với mẹ yêu nhau vì là lòng chung thành.”
Quý Vân Tu không rõ tại sao con trai lại nói vậy?
Nhưng lời vì chính xác nên anh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Tịch Tuế xoa đầu con trai, bởi vì cô biết đây là bí mật giữa hai mẹ con.
Quý Cảnh An đặt tay của ba mẹ vào nhau, giọng nói nhỏ bé nhưng mạnh mẽ vô cùng, “Ba mẹ con là ba mẹ tốt nhất trên thế giới này!”
Sau này Quý Cảnh An không tiếp xúc gần với các bạn nữ nữa, cho đến khi cậu bé gặp được… cô gái khiến cậu muốn đối xử chân thành suốt đời.
—