Nhưng thân thể Tịch Tuế lúc này hơi trong suốt, giống như mất một lớp màu, càng thêm hư ảo.
Quý Vân Tu chạy tới bên cô nhưng lại xuyên qua cô như cũ.
Hai người không thể ôm lấy nhau.
Đôi đồng tử của Tịch Tuế co lại, chậm rãi nahwms mắt, không dám nhìn biểu cảm thất vọng của anh.
Tâm tình vui vẻ vì mới giải quyết Khương Thuỵ Vân bỗng hoá thành hư vô.
Cô không có cách nào để thay đổi trạng thái của chính mình, thậm chí còn không biết vì sao mình lại trở nên như vậy. Như thể cô chỉ tồn tại trong tâm trí của Quý Vân Tu và chỉ có anh mới có thể giao tiếp với cô.
Cô hơi nắm chặt tay lại, ra vẻ nhẹ nhàng an ủi, “A Tu, đừng sợ, em còn ở đây.”
—
Cô còn nguyện vọng chưa hoàn thành nên cần phải đi ra ngoài, nhưng cô không nỡ rời xa Quý Vân Tu khi anh còn thức, thế nên cô đành phải dỗ anh ngủ rồi mới “bay” ra ngoài.
Cũng may là với trạng thái hiện tại của cô nên không ai phát hiện khi cô nghênh ngang nhìn trộm bí mật của người khác.
Người Tịch Tuế muốn tìm là Khương Thuỵ Vân.
Nếu Khương Thuỵ Vân có liên hệ với Quý Hoài Tây thì sau khi bà ta bị đá ra khỏi nhà họ Quý chắc chắn sẽ tìm Quý Hoài Tây để dựa dẫm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Khương Thuỵ Vân cầm chút tiền cuối cùng mà Quý Lăng Thành cho bà ta để tìm nơi ở, rồi lén lút liên lạc với Quý Hoài Tây.
Khương Thuỵ Vân đã trở thành kẻ thất bại trong mắt Quý Hoài Tây kể từ khi bà ta bị đuổi ra nhà họ Quý, mất đi giá trị lợi dụng, nhưng vì bà ta biết bí mật của hắn nên Quý Hoài Tây vẫn đáp ứng yêu cầu của bà ta, lén tới đây để gặp mặt.
“Khương Thuỵ Vân, uổng công tôi tin tưởng bà, không ngờ bà lại bị bắt thóp nhanh như vậy!” Quý Hoài Tây không quan tâm người khác sống chết ra sao nhưng hắn không vừa lòng vì mình bị liên luỵ.
Cả hai đều không phải người tốt, đối phương bị lật tẩy thì mình cũng không cam lòng mặc kệ nó, phải thẳng tay vạch trần những chuyện xấu mà người kia làm sau lưng, “Lúc trước cậu sợ Quý Vân Tu đưa Tịch Tuế về nhà sẽ xảy ra biến cố nên nói muốn triệt đường sống của cô ta hoàn toàn… Tôi đã giữ chứng cứ của chuyện này rồi, cậu đừng nghĩ qua cầu rút ván!”
Không thể giao tiếp đàng hoàng với Quý Hoài Tây được nên phải cẩn thận từng chút.
Khương Thuỵ Vân lấy cái usb từ trong túi xách ra, “Nói cho cậu biết, lúc trước tôi đã có mắt mà ghi âm lại hết rồi.”
Quý Hoài Tây vươn tay giật lấy.
Khương Thuỵ Vân thoải mái xoè lòng bàn tay ra, mặc cho hắn lấy đi, “Không sao hết, tôi đã sao lưu nó rồi, cậu thích thì cứ lấy.”
Nghe vậy sắc mặt Quý Hoài Tây trầm xuống.
Thấy hắn trầm mặc, Khương Thuỵ Vân đắc chí, “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu chịu làm theo lời tôi thì có chết cũng không ai phát hiện những việc này.”
Lúc trước bọn họ thấy Quý Vân Tu rất để ý Tịch Tuế. Mà Quý Lăng Thành yêu ai yêu cả đường đi nên nghĩ thầm định tìm Tịch Tuế về. Bọn họ thì lo Tịch Tuế sẽ lợi dụng Quý Vân Tu để trả thù, đến lúc đó người thừa kế tài sản sẽ bị thay đổi. Cho nên phải hoàn toàn triệt đường sống của cô, đỡ phải giữ lại mối hoạ!
“Hừ, nếu không phải tên ngốc Quý Vân Tu kia xông vào thì Tịch Tuế đã sớm chết trong đám cháy kia rồi.”
Đến bây giờ mà vẫn không biết hối cải, thế mà cảm thấy tiếc nuối vì cô còn “sống”.
Tịch Tuế hiểu rõ, tâm của hai người kia đã bị ăn mòn từ sớm rồi, nát đến tận xương tuỷ!
Đến nỗi chứng cứ trong tay Khương Thuỵ Vân, cô phải nghĩ cách lấy được nó!
Thân thể cô không thể chạm vào con người thật cho nên cô không thể tự mình lấy. Tịch Tuế nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian về nhà họ Quý, Quý Vân Tu sẽ không nhận ra điều khác thường.
Mấy ngày sau cô cứ như vậy, quan sát chặt chẽ hành vi của Quý Hoài Tây.
Cho đến khi cơ hội báo thù dâng đến tận cửa!
Bụng Sơ Doanh to ra, hai tháng sau là sinh con. Quý Hoài Tây là một người đàn ông có tính cách mạnh mẽ và thiếu tập trung, dạo gần đây trong công việc hắn liên tục bị Quý Lăng Thành cố tình đả kích, tâm tình không tốt nên cần tìm đường xả stress.
Thế nên hắn đi tìm tình nhân.
Tịch Tuế đi theo, âm thầm ghi nhớ địa chỉ và số phòng.
Quý Hoài Tây không nuôi tình nhân ở toàn nhà nào hết mà là đến khách sạn tìm sự kích thích, bởi vậy nên người đàn bà đó cứ chờ ở khách sạn mỗi tuần.
Tịch Tuế về nhà, định đánh thức Quý Vân Tu dậy.
Cô vừa mới xuyên vào cửa thì đã gặp Tia Chớp đang nằm trên mặt đất, nó đứng lên vẫy đuôi với cô.
Người ta thường nói động vật có linh tính, bây giờ Tịch Tuế đã tin thật, bởi vì Tia Chớp cũng cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Tịch Tuế khom lưng, lòng bàn tay vuốt ve trên đầu Tia Chớp, “Tia Chớp ơi Tia Chớp, nếu mày biết viết chữ thì tốt quá.”
Đến khi cô vừa mới nói xong chữ “quá” thì dường như Tia Chớp hiểu ý cô, nó đứng im giơ móng vuốt lên.
Tịch Tuế vui vẻ, Tia Chớp thế mà hiểu lời cô nói, nhưng nó cũng không có nghĩa rằng Tia Chớp biết viết chữ.
Thấy Tia Chớp cố gắng chống đỡ, móng vuốt cứ giơ giữa không trung, cô thử vươn tay ra, ai dè đụng trúng móng vuốt của nó.
Dường như có một thế lực không rõ ràng đã hút lấy cô, vừa phản ứng lại thì cô đã biến thành Tia Chớp rồi?
Không phải chứ… sao cô cứ gặp mấy chuyện kì lạ này hoài vậy!
Bị tách linh hồn ra khỏi xác thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại cô không thể cho phép mình suy nghĩ thêm điều gì nữa, Tịch Tuế nhảy thẳng lên, móc lấy điện thoại trên tủ đầu giường, dùng “móng vuốt” mà cô chưa thích ứng được để giải khoá, gửi tin nhắn cho Sơ Doanh.
Lúc trước cô đã nhớ số của Sơ Doanh, lo trước tránh xui, bây giờ đã thật sự có tác dụng!
Tin nhắn được gửi đi, cô lại cảm thấy không đủ, đăng nhập vào web, thao tác vụng về rồi mới gửi tin nhắn xong.
Làm xong xuôi cô mới nhận ra chuyện mình biến thành Tia Chớp, có hơi khó chấp nhận…
Nếu Quý Vân Tu tỉnh dậy không thấy cô thì làm sao đây?
Tịch Tuế luống cuống! Còn lo lắng hơn chuyện mình biến thành Tia Chớp nữa.
Ngay khi cô đang sốt ruột thì Quý Vân Tu trên giường chậm rãi xoay người.
Đột nhiên Tịch Tuế quỳ xuống đất, lúc này thân thể trống không lại tách ra khỏi cơ thể Tia Chớp.
Quý Vân Tu mới vừa dậy thì thấy Tịch Tuế nằm trên mặt đất, giống như Tia Chớp.
“…” Anh tò mò ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Tịch Tuế không nháy mắt, dường như đang hỏi: Tuế Tuế đang làm gì vậy?
Tịch Tuế trở mình ngay tại chỗ, ra vẻ đang nằm duyên dáng, “Trên đất mát mẻ nên em nằm.”
*
Sơ Doanh nhận được một tin nhắn lạ, ban đầu cô ta không để ý nhưng khi nhấn mở thì trong lòng sợ hãi vô cùng.
Mặc dù bây giờ cô ta đã vào nhà họ Quý, mang thai, mà vẫn không hoàn toàn tin tưởng Quý Hoài Tây như cũ.
Người như Quý Hoài Tây có thể vì tiền mà lợi dụng, tàn nhẫn hãm hại, li hôn không một chút lưu tình với người vợ ba năm và người nhà của vợ, nếu quan tâm đến người khác thì vị trí hiện tại của cô ta cũng có thể bị thay thế.
Cũng may Quý Hoài Tây còn chú ý đến đứa con trong bụng cô ta.
Ỷ vào điều này, Sơ Doanh ưỡn bụng ra cửa, cho tài xế lái xe đến khách sạn.
Mặc kệ tin nhắn kia là thật hay giả thì cô ta phải đi tìm sự thật! Không thể cho người đàn bà khác xen vào trong khi cô ta đang mang thai!
Quý Hoài Tây vừa đến khách sạn thì người phụ nữ đã nhào vào, “Tổng giám đốc Quý, anh đến rồi à, người ta nhớ anh muốn chết~”
Người phụ nữ lôi kéo hắn với cử chỉ quyến rũ, thủ thỉ bên tai, nũng nịu nói lời âu yếm.
Quý Hoài Tây là một tên chủ kì lạ, có vài người đàn ông thích làm việc vào buổi tối nhưng hắn không bình thường như vậy, hầu hết là tới đây vào ban ngày.
Để rồi người phụ nữ đó không biết rằng Quý Hoài Tây bắt được tâm lí của công chúng nên mới thành công trốn thoát khỏi tin đồn tình ái.
Mọi người cảm thấy đàn ông ban ngày say mê làm việc, nhưng thật ra lúc nghỉ trưa hắn sẽ buông thả chính mình. Đến buổi tối thì về nhà với Sơ Doanh, để cho cô ta không nhạy cảm trong khi mang thai, đó là kế hoạch của hắn.
Nhưng hắn không biết có người theo dõi mình.
Sơ Doanh có số phòng rồi nên lên lầu thẳng.
Quý Hoài Tây vừa mới ôm người phụ nữ quyến rũ lăn trên giường, hai người đang dây dưa thì đột nhiên di động rung lên.
Lúc làm việc hắn để tĩnh âm, chỉ có một số người mới đặt tiếng, người nào thì không, nếu có tiếng thì có nghĩa là có việc gấp.
Quý Hoài Tây mới hứng thú thì bị cắt ngang, hắn bực bội cầm lấy điện thoại, người phụ nữ cướp đi rồi lại bị Quý Hoài Tây đè lại.
Người phụ nữ nằm bên người hắn, thấy tên trên điện thoại, là một cái tên nữ rất êm tai. Cô ta hiểu rõ, nhân lúc Quý Hoài Tây nghe máy thì quấn lấy hắn.
Quý Hoài Tây lạnh lùng kéo cô ta ra, hắn nghe thấy tiếng yếu ớt của Sơ Doanh từ trong điện thoại, “Hoài Tây, anh đang ở đâu? Bụng em đau, anh về sớm được không.”
Sơ Doanh đánh cược.
Nếu Quý Hoài Tây bước ra từ nơi này thì cô ta sẽ bắt gặp được, đến lúc đó sẽ khóc lóc kể lại chuyện đứa con ở tỏng bụng với hắn, đương nhiên Quý Hoài Tây sẽ sinh ra cảm giác áy náy với cô ta. Chỉ cần hai tháng nữa thôi, đến khi cô ta sinh con là được.
Nếu Quý Hoài Tây không có bên trong thì có thể nói rằng cô ta đã đi đến bệnh viện.
Nhưng mà, Sơ Doanh đã thua.
Cô ta đứng ngoài cửa, cầu nguyện cánh cửa này đừng mở ra. Nhưng vài phút sau, cửa vang lên động tĩnh.
Lúc Quý Hoài Tây vừa mới ra khỏi cửa thì người phụ nữ bên trong trùm khăn tắm đi ra theo hắn, đòi hắn hôn.
Người đàn ông mặc vest, mang giày da bước ra, mặt Sơ Doanh tái đi.
Thế là… thật.
Sơ Doanh đứng im, khoé mắt đỏ hoe ngấn lệ. Phải nói là cô ta rất đáng thương, cho dù có khóc cũng không làm cản sự xinh đẹp của cô ta.
Nhìn thấy Sơ Doanh với cái bụng bầu, trong lòng Quý Hoài Tây cũng tấy áy náy.
Người mang thai con mình gặp tình nhân mình nuôi, đúng là không tốt lắm. Nhưng chỉ có vậy thôi, hắn không cảm thấy những gì mình đã làm là không thể tha thứ.
Sơ Doanh rơi vài giọt nước mắt trước mặt hắn rồi xoay người rời đi.
Quý Hoài Tây đuổi theo, “Sơ Doanh…”
Sơ Doanh thấy mình được lợi nên cố ý đi nhanh hơn, nhưng không để ý đến vũng nước mới lau trên sàn nhà, cô ta trượt, người ngưỡng ra sau, té trên mặt đất.
Bên dưới có máu cháy.
Hai người đều cả kinh!
“Con… cứu con em…”
—