Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng - Chương 92: Phiên ngoại 19: Thế thì em đành, thích anh vậy!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng


Chương 92: Phiên ngoại 19: Thế thì em đành, thích anh vậy!


Tần Nguyệt nghe kế hoạch của Tần Tứ xong, tách trà đang cầm trong tay cô ấy không ngừng run lên: “Chuyện này… không ổn lắm đâu?”

Ánh mắt người đàn ông ngồi đối diện lơ đễnh, ngón tay chậm rãi ma sát trên thành tách trà bằng sứ: “Em cứ làm theo lời anh đi.”

Tần Nguyệt khẽ nghiến răng, vì hạnh phúc của anh trai nhà mình, cô ấy đành gật đầu đồng ý: “Được rồi.”

Trên đường chuẩn bị thực hiện kế hoạch, trong đầu cô ấy nhớ lại những lời mà Tần Tứ nói.

Anh nói: “Càng tỏ ra quá thông minh, mạnh mẽ thì cô ấy càng không thể buông lỏng cảnh giác.”

Còn nói: “Ham muốn bảo vệ người khác của cô ấy rất mạnh mẽ, những kẻ yếu trái lại có thể thu hút sự chú ý của cô ấy.”

Khi Tần Tứ phân tích rồi đưa ra kết luận, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh, nội tâm Tần Nguyệt cũng chấn động theo.

Cô ấy vẫn luôn biết rằng anh trai nhà mình rất đa mưu túc trí, không ngờ còn không biết xấu hổ… đến vậy!

Nhưng suy cho cùng, vẫn là anh trai ruột, ngoài việc giúp đỡ anh ấy theo đuổi vợ ra thì cô ấy còn có thể làm gì được nữa chứ.

Không phải chỉ cần… tỏ ra đáng thương trước mặt Quý Nhan thôi sao!

Dù sao thì người mất mặt cũng không phải là cô ấy!

Lúc Tần Nguyệt gặp được Quý Nhan, cô ấy dùng tay dụi dụi mắt, suýt chút nữa đã bật khóc rồi: “Nhan Nhan ơi, cậu giúp anh mình đi mà!”

Tần Nguyệt bỗng nhiên thành ra thế này, Quý Nhan thấy hơi hoảng loạn: “Sao thế?”

“Anh trai mình, anh ấy…” Tần Nguyệt thút thít: “Kể từ lần trước sau khi anh mình thừa nhận chuyện của các cậu trước mặt bà nội, bà vẫn luôn ngóng trông hai cậu có thể thành đôi.”

Nhưng bà nội lại cảm thấy hổ thẹn với cậu nên không dám tuỳ tiện đi tìm cậu nữa. Bà cứ ghét bỏ anh mình không có bản lĩnh, ngay cả dỗ dành một cô gái vui vẻ cũng không biết.

“Bà nội lại muốn lôi gia pháp ra, may mà mình ngăn cản được, nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi. Dạo này anh mình cứ bị la rầy mãi, tâm trạng cũng kém đi, có lần mình đi tìm anh ấy, còn thấy anh ấy uống rượu giải sầu ở nhà nữa.”

“Anh ấy bảo, anh ấy đã từng tính kế rất nhiều người, nhưng lại không tính được cảm giác trong lòng cậu.”

“Anh mình chưa bao giờ bỏ thời gian và công sức vào chuyện tình cảm nam nữ cả, chỉ có cậu thôi.”

Tần Nguyệt nắm chặt lấy tay của Quý Nhan: “Bất kể cậu có thích anh mình hay không, cũng xin cậu hãy giúp anh ấy đi mà.”

Tần Nguyệt thuật lại một hồi, miêu tả Tần Tứ thành một người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thực ra tình cảm bên trong lại rất mong manh, trong sáng.

Quý Nhan nghe đến mức trái tim như nghẹn lại, rầu rĩ nói: “Chẳng phải anh ấy rất ghê gớm sao, không thể nào…”

Không thể nào thê thảm như vậy được?

“Cậu không biết sao, có một số người bên ngoài gọn gàng như vậy đó, vả lại đàn ông thích sĩ diện mà, chắc chắn sẽ không tỏ ra yếu đuối trước mặt người con gái mình yêu mến đâu.”

Tần Nguyệt cúi đầu, xoa xoa đôi mắt không hề có giọt nước mắt nào: “Anh mình thích cậu, nếu cậu đến khuyên nhủ anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ vui vẻ hơn một chút đó.”

Trái tim Quý Nhan tê dại.

Kể từ ngày Tần Tứ bày tỏ tấm lòng với cô đến giờ, quả thật cô vẫn luôn từ chối và trốn tránh.

Cô không đồng ý với Tần Tứ, thực sự là vì không thích anh sao?

Điều đó cũng không hẳn.

Cô của hiện tại đã hiểu rõ mà cứ giả vờ hồ đồ, luôn cảm thấy Tần Tứ quá thông minh, rất biết cách tính toán, nếu cô để lộ điểm yếu ra thì sẽ bị người ta bắt bí đến chết mất!

Vì thế cô mới kéo dài cho đến tận bây giờ.

Nhưng tình yêu chỉ có ý nghĩa khi nó đến từ cả hai chiều.

Quý Nhan không quá chắc chắn ngày tháng sau này, khi cô ở bên Tần Tứ sẽ như thế nào. Nhưng nếu chỉ vì bản thân nhất thời sợ hãi mà bỏ lỡ, thế thì nhất định cô sẽ hối hận cho xem!

“Nguyệt, cậu đừng lo lắng quá, bây giờ mình đi tìm anh ấy để nói chuyện.”

Dù thế nào đi chăng nữa, cô phải bày tỏ thái độ một cái mới được!

Quý Nhan nhớ địa chỉ xong, ngay sau đó liền đi tìm anh.

Tần Tứ ở nhà.

Quả nhiên như lời Tần Nguyệt nói, lúc người đàn ông ra mở cửa, trên người còn mang mùi rượu nhàn nhạt.

Không quá nồng nhưng cô có thể ngửi thấy khi đến gần.

Điều này chứng minh Tần Tứ đã uống rượu.

“Sao em lại đến đây?”

“Sao em lại đến… em…” Lúc cô tới đây trong đầu toàn là chuyện phát triển mối quan hệ giữa hai người, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, cũng như không chuẩn bị xong một lý do thoái thác hoàn hảo.

Không muốn nhanh như vậy đã bị yếu thế, Quý Nhan ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, chống hai tay lên lên hông: “Chẳng phai anh nói em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào hay sao? Sao rồi? Không được tới hả?

“Đương nhiên là được.”

Người đàn ông làm một cử chỉ lịch sự và ra hiệu cho cô đi vào trong: “Mời vào.”

Cách bài trí của căn phòng vẫn giống như trước, trong một khoảng thời gian ngắn không thể tìm được vấn đề nào khác, Quý Nhan đành phải nói bóng nói gió: “Anh ở nhà uống rượu sao?”

“Không…” Tiếng phủ nhận của anh vang lên, rất nhẹ.

Quý Nhan nhớ lại những lời mà Tần Nguyệt nói, thầm nghĩ: Mấy người đàn ông này quả nhiên đều rất sĩ diện, không chịu tỏ ra yếu đuối trrước mặt con gái.

Quý Nhan đi một vòng quanh người anh: “Em ngửi thấy một ít mùi rượu.”

Vẻ mặt của người đàn ông thoáng cứng lại, im lặng một lúc lâu mới nói: “Ý anh là, không uống nhiều lắm.”

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Quý Nhan tương đương với: Giấu – đầu – hở – đuôi!

“Dạo này anh gặp chuyện gì đó nên tâm trạng không được tốt lắm đúng không?”

Quý Nhan cẩn thận cân nhắc ngôn từ, sợ chạm đến chỗ đau của anh hoặc lòng tự trọng của đàn ông: “Nếu anh gặp phải chuyện gì không vui có thể nói với em, em sẽ cố gắng hết sức giúp anh trong khả năng của em.”

Cô gợi ý một cách uyển chuyển.

Chỉ cần Tần Tứ nhắc lại chuyện đó lần nữa, cô có thể thuận theo đó mà đồng ý, cũng sẽ không lộ rõ rằng bản thân quá vội vàng.

Nhưng Tần Tứ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi thở dài: “Không có gì, em đến đây giờ này, có muốn ở lại ăn cơm không?”

“Được á, được á!”

Chẳng phải cô đang thiếu một lý do chính đáng và hợp lý để ở lại đây đấy sao!

Cơ hội ở bên nhau dâng đến tận cửa, Tần Tứ nấu ăn, Quý Nhan ở bên cạnh hỗ trợ.

Nhìn kỹ thuật nấu ăn điêu luyện, tư thế nhanh nhẹn, động tác đẹp mắt của người đàn ông, đôi mắt của Quý Nhan luôn không quên nhìn về phía đó: “Tần Tứ, anh vừa kiếm tiền giỏi, lại biết nấu ăn, có gì mà anh không biết nữa không?”

Người đàn ông tạm dừng động tác thái rau, quay đầu lại nói với cô: “Có.”

“Cái gì vậy?” Cô kích động vì phát hiện ra nhược điểm của Tần Tứ.

“Hình như đến tận bây giờ, anh vẫn nghĩ ra cách gì để theo đuổi được người con gái mà mình thích, quả thật điều đó khiến anh cảm thấy rất thất bại.”

“ …” Đau lòng quá đi!

“Thực ra cũng không phải là em…”

Ngay khi Quý Nhan ấp úng sắp nói đến ý chính, Tần Tứ đột ngột lên tiếng nhắc nhở: “Nước sắp tràn ra ngoài rồi kìa.”

Lúc nãy cô mở nước ra để rửa rau, quên khoá vòi nước lại. Bây giờ nước đầy đến mức sắp trào ra khỏi bồn rửa luôn rồi.

Quý Nhan cuống quýt khoá vòi nước lại, mạch suy nghĩ trước đó đã bị cắt ngang nên cô hoàn toàn quên mất mình đang định bày tỏ suy nghĩ trong lòng.

Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt mỏi.

“Đĩa.”

“Đây, rửa rồi á.”

“Lấy giùm anh cái muỗng.”

“Đến đây, đến đây.”

Hai người phân công hợp tác lại vô cùng ăn ý và hài hoà, giống như cặp tình nhân yêu nhau đã lâu.

Cho tới bây giờ, Quý Nhan chỉ mới ăn đồ do đích thân Tần Tứ nấu đúng một lần, cô quyến luyến không quên đối với những món ngon đó.

Đương nhiên, đó là do cô đơn phương nghĩ vậy.

Vì thế lúc cô khen ngợi trên bàn ăn, khi cô nói rằng lần thứ hai mình được ăn, Tần Tứ liền phản bác lại cô: “Là lần thứ ba.”

Quý Nhan: “Gì cơ?”

Tần Tứ trả lời: “Sáu năm trước, em đến nhà họ Tần với Tiểu Nguyệt ăn ké một bữa.”

Quý Nhan nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó.

Trong ấn tượng của cô, quả thật có chuyện này, cô với Tần Nguyệt ngồi trên bàn thì phát hiện ra một nồi canh thơm ngào ngạt, trong đó còn có thịt nữa! Khi đó vì quá đói, hai người cùng nhau ăn sạch bát canh thịt đó, gần như là chẳng thừa lại gì cả.

Có thể lúc đó quá đói nên ăn rất nhanh, không kịp tận hưởng, nhấm nháp món ăn.

Bát canh thịt đó cũng không để lại ấn tượng ‘vô cùng thơm ngon’ cho cô, chỉ là vì làm chuyện như vậy ở nhà Tần Nguyệt, cô mới lưu lại ký ức cho đến ngày hôm nay.

“Hình như em với Nguyệt Nguyệt chỉ ăn một bát canh thôi mà, có ké miếng cơm nào đâu.”

“Hử?”

Người đàn ông hơi nhướng mày: “Đó là lần đầu tiên anh hầm canh.”

Kết quả, nháy mắt đã bị hai cô nhóc nhỏ này ăn hết sạch!

Quý Nhan biết được chân tướng chỉ muốn cảm thán một câu: Trời đất ơi à!

Nếu có người lén lút ăn sạch món mà cô làm lần đầu tiên, cô nhất định sẽ tìm người đó tính sổ!

“Tụi em ăn hết canh của anh, vậy mà anh chẳng nói gì cả.”

Thì ra cáo già thực ra là một người biết cách săn sóc vậy sao?

“Có lẽ là vì có Nhan Nhan ở đó nên khi ấy anh cảm thấy, rất xứng đáng.”

Quý Nhan lặng lẽ cúi đầu, dùng đũa chọc vào đáy bát mấy cái.

Lời ngon tiếng ngọt mãnh liệt thế này ai mà chịu cho được?

Dù sao thì cô cũng không chịu được.

“Lúc đó, anh cũng đâu có thích em.”

“Nhưng có rất nhiều duyên phận đã định trước rồi, không phải sao?”

Thực ra lúc đó anh nếm thử một ngụm, cảm thấy bát canh thịt đó không đạt được tiêu chuẩn mà anh đã đặt ra, định để đó một lát nữa sẽ xử lý sau.

Ai ngờ đâu… chớp mắt đã thành cái bát rỗng, ngược lại nó đã tiếp thêm động lực để anh tiếp tục học tập.

Đương nhiên, anh không thể nào nói thẳng với Quý Nhan lời này được.

Tần Tứ lấy một chai rượu đỏ trên giá rượu xuống: “Muốn uống rượu không?”

Nghe thấy hai chữ ‘uống rượu’, Quý Nhan liền đỏ hết cả tai, cuống quýt xua tay: “Không không, em không uống.”

Nhìn thấy phản ứng quá khích của cô, Tần Tứ nhẹ đặt rượu đỏ xuống bàn, ánh mắt đặc biệt nồng cháy rơi lên người cô: “Nhan Nhan nghĩ tới chuyện gì đó?”

“Có phải đang nhớ về chuyện, em đối xử với anh đêm đó …”

Quý Nhan duỗi ra một bàn tay ra, vỗ nhẹ lên đầu mình, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nói nữa có được không!”

Những chuyện đó dều là lịch sử đen tối của cô, cô cảm thấy mình như sói như hổ vậy.

Tần Tứ nghe thấy cô nói vây, lập tức im lặng, giọng điệu mang theo sự cưng chiều: “Được, không nói nữa.”

Bữa ăn này cũng coi như hài hòa.

Càng ‘nghiêm túc’ tiếp xúc với Tần Tứ, Quý Nhan càng cảm thấy người đàn ông này bên ngoài thì mạnh mẽ, bên trong yếu mềm. Anh có một trái tim nhạy cảm, cần phải đươc che chở thật tốt.

Vườn hoa phía sau nhà Tần Tứ rất to, sau khi màn đêm buông xuống có thể đứng trên ban công nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Bố cục hoàn cảnh nơi này được thiết kế theo kiểu Patchwork*, cứ cách một đoạn sẽ có một bóng đèn, dù chủ nhân sống ở đó có trở về hay không thì hàng đèn sẽ luôn chiếu sáng đường về nhà.

*Patchwork (错落有致) trong tiếng Anh có nghĩa là những mảnh chắp vá. Phong cách thời trang patchwork vì thế có đặc trưng là kết nối những mảng màu, họa tiết, thậm chí là chất liệu vải khác nhau lại, tạo nên một tổng thể độc lạ. Mặc dù bố cục của mọi thứ không đồng đều, nhưng nó rất thú vị.

Chỉ có một mình anh, sống ở một rộng lớn thế này… nếu nói hoa văn một tý thì là cô đơn.

Nhưng cái từ ‘cô đơn’ này nghe qua còn mang ý nghĩa khác, cô phải duy trì hình tượng!

“Tần Tứ, anh sống một mình ở đây, sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Cũng khá nhàm chán.”

“Thế mắc gì anh còn sống ở đây?”

“Để thể hiện rằng, anh khá giàu?”

Chuyện này thật là…  buồn cười.

Đối mặt với một trong những ông chủ giàu có nhất ở thành phố Vân Hải, Quý Nhan thầm chửi thề: “Cái gì cơ, chuyện anh có tiền căn bản không cần phải khoe khoang, mọi người đều biết mà.”

Tần Tứ nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng không đập nhanh: “Ờ, giá nhà đất dạo này khá là đắt đỏ, cũng không tìm được chỗ ở thích hợp.”

“Ý anh là, anh muốn tìm nhà, nhưng không tìm được à?”

“Nếu Nhan Nhan hiểu biết về lĩnh vực này, anh có thể làm phiền em giúp đỡ được không?”

“Em biết nè! Toà nhà bên cạnh chỗ ở hiện tại của em hình như sắp rao bán đó.”

Cô tương đối thích nơi ở náo nhiệt và có nhiều người, đặc biệt có cảm giác an toàn.

Gần đây cô vẫn luôn đọc được tin tức liên quan đến nhà đang rao bán, Tần Tứ vừa nhắc tới đến nó, cô tự nhiên liền nghĩ đến.

“Ngày mai em đi xem cách thức liên lạc thử xem sao, à… Nhưng mà những căn nhà đó quá nhỏ so với chỗ ở hiện tại của anh, có thể anh sẽ không quen được.”

“Không sao cả, anh chỉ có một mình, trải nghiệm hoàn cảnh mới một chút cũng không tệ.”

“Thế cũng tốt, em sẽ lưu ý.”

Lại được giúp đỡ người khác, mà người này còn là Tần Tứ nữa, trái tim của Quý Nhan cũng sắp bay lên rồi.

Cô phát hiện ra có rất nhiều chuyện mà Tần Tứ ‘không biết làm’, nhưng cô biết, trong lúc vô tình điều này đã kéo gần khoảng cách giữa cô với Tần Tứ.

Điện thoại di động của Tần Tứ có cuộc gọi đến, anh nghe điện thoại ngay trước mặt cô mà không hề cố kỵ gì.

Không biết đối phương nói những gì, Quý Nhan chỉ đành quan sát biểu cảm của Tần Tứ, dường như chất chưa sự bất đắc dĩ, thậm chí chân mày càng lúc càng cau lại chặt hơn.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tần Tứ nhìn về phía cô, giải thích một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Bà nội gọi.”

Tâm trạng của anh sau khi nói chuyện điện thoại với bà cụ xong liền trở nên kém hẳn, chắc chắn là bị mắng nữa rồi.

Quý Nhan cẩn thận thăm dò: “Có phải bà nội Tần vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước không?”

Tần Tứ đột nhiên đi về phía Quý Nhan rồi dừng lại ngay trước mặt cô. Anh đưa lòng bàn tay dày rộng ra, cuối cùng đặt lên đầu Quý Nhan, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, giọng nói được đè thấp xuống cực kì dịu dàng, bên trong đó còn ẩn chứa cảm giác an toàn: “Dù sao cũng không phải là giận em đâu, đừng lo lắng.”

Quý Nhan mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì để an ủi anh.

Cô thầm nghĩ: Thì ra Tần Tứ ở nhà thật sự thê thảm như vậy, chỉ những người hiếu thảo mới cam lòng chịu đựng sự răn dạy của trưởng bối mà thôi.

“Tần Tứ, thật ra em, em… em…” Quý Nhan ấp a ấp úng, nheo mắt lại rồi hét lên một câu: “Em muốn uống rượu!”

Suýt chút nữa cô đã nói cho anh biết mục đích cô đến đây rồi, nhưng lời đến bên miệng lại thành một câu khác.

“Uống rượu?” Tần Tứ cúi đầu nhìn xuống, anh còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Quý Nhan gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, bây giờ em muốn uống rượu.”

Cô cảm thấy mình cần phải uống rượu để tăng lòng can đảm, bằng không có thể mãi mãi cô sẽ nói không nên lời, hoặc sẽ lâm trận bỏ chạy.

“Mặc dù anh không biết tại sao em lại đột nhiên muốn uống rượu, nhưng ở chỗ anh không thiếu nhất chính là rượu đấy, đi theo anh.”

Tần Tứ đưa cô đến giá để rượu chậm rãi lựa chọn, một số nhãn hiệu cô biết, một số khác cô thậm chí chưa thấy bao giờ, nhưng có thể chắc chắn một điều là chúng rất đắt!

“Chai rượu đắt nhất ở chỗ anh là chai nào?”

“Hử?”

Tần Tứ chắp tay ra sau lưng đợi cô chọn lựa, dường như anh không nghĩ rằng cô sẽ hỏi một câu như vậy.

Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng anh vẫn chủ động bước tới và chỉ vào hàng ở giữa, vị trí đầu tiên bên tay trái: “Chai này.”

“Thật hay giả vậy? Anh cứ tuỳ ý để chai rượu đắt nhất vào trong góc thế à?”

“Em chưa nghe câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất bao giờ à?”

“Câu nói này sử dụng trong trường hợp này, hình như không được phù hợp cho lắm thì phải?”

“Được, lần sau anh sẽ đổi cách nói.”

Tần Tứ bây giờ đã thật sự thay đổi rồi, anh cũng không công kích cô nữa, cho dù cô nói cái gì anh cũng sẽ đón nhận tất cả.

Con gái là loại sinh vật rất thần kì, chỉ cần bạn đồng ý, hơn nữa còn tán thành quan điểm của tôi, thế thì chúng ta đã có một mối quan hệ vững chắc không thể tách rời!

Quả nhiên Quý Nhan ôm chầm lấy chai rượu đắt nhất kia, chăm chú nhìn tận mắt Tần Tứ mở chai rượu ra.

Trước khi Quý Nhan chuẩn bị rót rượu, Tần Từ đã trở tay chặn ly lại, thận trọng nhắc nhở: “Sẽ say ngây ngất luôn đấy.”

“Chả sao, say thì cho say luôn!”

Chỉ cần cô nói ra hết suy nghĩ trong lòng trước khi say rượu là được rồi!

“Bây giờ hết sợ rồi à?”

“Ừ!” Nếu người đó là Tần Tứ, thì cô không sợ nữa.

“Thế thì được.” Tần Tứ bỏ tay ra khỏi chiếc ly trước mặt.

Hương vị của loại rượu này thực sự rất ấn tượng, Quý Nhan đã uống liền tù tì ba ly rồi!

Ngay khi cô chuẩn bị rót tiếp ly thứ tư, Tần Tứ liền đoạt lại chai rượu trong tay cô: “Được rồi, đừng uống nữa.”

Quý Nhan khẽ cau mày lại, vươn một ngón tay chọt chọt chai rượu, còn có thể nghe thấy tiếng ‘coong coong’ nữa.

“Nhưng em vẫn chưa thấy say mà.”

“Em định làm gì?”

“Em muốn mình say rượu.”

Anh nín cười, có lòng tốt nhắc nhở: “Quý Nhan, uống say sẽ xảy ra chuyện đó.”

Nghe thấy câu này, Quý Nhan như bị ngây ra mất mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh sáng ngời: “Tần Tứ, anh đừng sợ, em sẽ không làm gì anh đâu.”

Cáo già: “ …”

Đối diện với đôi mắt trong sáng đó, cáo già nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay có hơi dao động.

Cô gái đột nhiên nghiêng người, cánh tay mảnh khảnh khoát lên cánh tay người đàn ông: “Nghe nói dạo này tâm trạng anh không tốt lắm, tất cả chỉ vì mối quan hệ không thể giải thích được giữa chúng ta. Hôm nay em đến đây là vì muốn nói với anh rằng, không phải em cố tình lơ anh đâu.”

“Ừ, anh biết.”

“Em không muốn chơi đùa anh, lẵng phí tình cảm và thời gian của anh, em đã từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện giữa hai chúng ta.”

“Thế, kết quả sau khi suy nghĩ của em của là gì?”

“À…” Cô định nói kết quả, nhưng trước khi nói rõ tấm lòng mình, cô vẫn còn cố chấp một vấn đề: “Tần Tứ, sau này anh thật sự sẽ không tính kế em nữa đâu, đúng không?”

Cổ họng anh ngứa ngáy, lòng bồn chồn: “Nhan Nhan…”

Quý Nhan cúi đầu xuống, vừa khéo tựa ngay trước ngực anh.

Giọng nói của cô gái tựa như phát ra từ trái tim anh vậy: “Em không thông minh như anh, nếu anh lừa gạt em thì xin anh hãy nguỵ trang cho tốt một chút, đừng để em phát hiện ra.”

Tần Tứ khẽ vuốt ve gò má ấm áp của cô gái: “Nếu Nhan Nhan ở bên cạnh anh, anh sẽ không để em thua thiệt đâu.”

Không biết vì uống rượu hay là vì nghe hiểu câu nói đó, hai má của cô gái đỏ bừng, giống như nhuộm màu ráng chiều vậy.

“Thế, thế thì em đành, thích anh vậy!”

Thông báo của cô giống như con người cô vậy, đơn giản và thẳng thắn.

Trong đôi mắt cô như chứa những vì sao.

Tần Tứ cảm thấy mỹ mãn, bờ môi cong lên một vòng cung rõ ràng: “Được, cảm ơn sự yêu thích của em nhé.”

Anh cúi người hôn lên môi cô, mùi rượu tinh khiết say nồng tràn ra giữa răng môi.

Lúc Tần Nguyệt biết được chuyện Tần Tứ ‘thượng vị’ thành công từ chỗ của Quý Nhan, trên mặt cô ấy nở một nụ cười mỉm chi vô cùng chuẩn mực.

Cáo già mà đã ra tay thì không một con thỏ nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Lúc riêng tư, Tần Nguyệt còn dặn đi dặn lại Tần Tứ: “Anh này, Nhan Nhan là một cô gái trong sáng tốt bụng, anh không thể phụ lòng cậu ấy! Em giúp đỡ anh là vì hy vọng hai người ở bên nhau có thể tìm được hạnh phúc, nếu anh làm chuyện gì có lỗi với Nhan Nhan, em nhất định sẽ trở mặt với anh đấy!”

Lúc đó cô ấy đã biên soạn một bài diễn văn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc và chân thành.

Thế nhưng anh trai ruột của cô ấy lại là người qua cầu rút ván. Sau khi nghe xong lời cảnh cáo của cô ấy, chỉ nhẹ nhàng liếc cô ấy một cái: “Cần em nói chắc?”

Được lắm! Đây mới là anh trai ruột của cô!

Cái gì mà mỏng manh, yếu đuối, tất cả đều là biểu hiện giả dối.

“Được quá ha, theo đuổi được chị dâu rồi liền qua cầu rút ván, vậy lỡ may lúc em đi dạo phố, uống trà với Nhan Nhan không cẩn thận lỡ miệng thì sao ta…”

Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn.

Tần Nguyệt đang khiêu chiến quyền uy của anh trai, cô ấy cảm thấy mình đã nắm được điểm yếu của Tần Tứ rồi.

Tuy nhiên, người đàn ông cầm chắc thắng lợi trong tay kia, thậm chí còn không sứt mẻ chút nào, ngay cả ánh mắt cũng không chuyển động, chỉ cần lên tiếng: “Tần Nguyệt, có lẽ em muốn rời nhà họ Tần tự mình đi trải nghiệm một phen nhỉ.”

Tần Nguyệt lập tức quỳ gối: “Anh à… anh hai à, em sai rồi, em sẽ ngoan ngoãn, yên tâm làm con sâu gạo. Em không biết gì cả, sẽ không nói gì hết mà!”

Có vợ rồi, tình nghĩa anh em gì đó chỉ là giả dối.

Tần Tứ làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích của nó, mà trong vấn đề tình yêu, Quý Nhan chính là mục tiêu cuối cùng của anh.

Quá trình đạt được danh phận ‘bạn trai’ này mặc dù có hơi phức tạp, nhưng chuyện yêu đương thường ngày của hai người cũng xem như là ngọt ngào.

Quý Nhan không cần phải nghĩ tới chuyện từ chức rồi trả tiền vi phạm hợp đồng nữa, thậm chí ngày nào cũng có bạn trai đích thân đưa đón đi làm.

Quả nhiên Tần Tứ nhanh chóng chuyển đến toà nhà bên cạnh nhà cô, hai người có thể hẹn hò, gặp mặt bất cứ lúc nào.

Quý Nhan chưa trải nghiệm buổi hẹn hò yêu đương chính thức bao giờ, nhưng cô nghe nói Quý Vân Tu thường xuyện ra ngoài hẹn hò với Tịch Tuế, cô học tập bắt chước theo, phải lừa Tần Tứ ra ngoài dạo phố tản bộ cùng cô mới được.

Bởi vì cô từng nghe Tần Nguyệt nói, từ trước đến giờ Tần Tứ sẽ không lãng phí thời gian vào loại chuyện như dạo phố tản bộ, thế nên cô càng muốn thử.

Vì thế, cô đưa ra một yêu cầu nho nhỏ mà đơn giản với người bạn trai mới nhậm chức này: “Tần Tứ, ngày mai được nghỉ phép, anh có thể đi dạo phố cùng em không?”

“Dạo… phố?”

Nghe thấy hai chữ này, anh chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.

Dạo phố trong miệng của con gái, chính là sự tra tấn đối với người đàn ông, từ trước tới giờ anh tránh còn không kịp.

“Không được sao?”

Quý Nhan nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng chớp mắt một cái.

Đương nhiên Tần Tứ giấu nhẹm cảm xúc bài xích này đi, dáng vẻ cam tâm tình nguyện: “Đi dạo phố cùng cục cưng nhà anh chẳng phải là việc đương nhiên hay sao?”

Mặc dù anh rất ghét đi dạo phố, nhưng anh thích đi cùng với bạn gái của mình.

Cả hai dần dần mở đầu cho một chế độ tình yêu vừa yêu chiều lại vừa hố lẫn nhau, yêu chiều thì có yêu chiều thật, nhưng loại chuyện hố nhau này cũng chưa bao giờ dừng lại.

Quý Nhan làm nhân viên dưới quyền của Tần Tứ bị thiệt thòi mấy lần, lâu dần cũng nhớ dai hơn. Cô biết con cáo già này rất giỏi nguỵ trang, thương hại ai chứ tuyệt đối sẽ không thương hại anh!

Bởi vì chuyện này, Tần Tứ đích thân nấu cơm cho cô một tuần, nuôi dưỡng và chiều chuộng dạ dày của bạn gái.

Bởi vì thân phận của Tần Tứ, Quý Nhan vẫn chưa nói với gia đình rằng mình đang hẹn hò với ông chủ tập đoàn Tần thị, thế cho nên mẹ cô vẫn đang tìm kiếm những người trẻ tuổi tài giỏi phù hợp cho cô.

Lúc mẹ Quý gọi điện thoại tới, đúng lúc bị Tần Tứ nghe được.

“Anh không thể để người khác trông thấy đến vậy sao?”

“Cũng không phải là thế.”

Quý Nhan cũng thẳng thắn thừa nhận: “Anh không biết thân phận của anh ở thành phố Vân Hải có sức ảnh hưởng lớn như thế nào sao?”

“Theo như lời em nói, năng lực xuất chúng thì không thể được công nhận à?”

“Nhưng lỡ may chúng ta…”

Cãi nhau rồi chia tay…

Nửa câu sau cô không thể nói ra miệng thì đã bị Tần Tứ chặn lại: “Cô Quý à, danh phận là do chính miệng cô thừa nhận, cô sẽ không lại lấy lý do say rượu làm cái cớ để từ chối trách nhiệm nữa đấy chứ?”

“Anh đừng có nói như thể em là ‘tra’ nữ …” Trêu ghẹo con gái nhà lành nữa đi, chuyện mà chính cô đồng ý thì chắc chắn sẽ không hối hận.

Tần Tứ nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Cô quả thật không phải là ‘tra’ nữ, mà chỉ là không tự tin lắm với chuyện tình cảm thôi.

Anh không ngại chủ động hơn một chút nữa, không ngừng thúc đẩy mối quan hệ của hai người: “Nhan Nhan, đến lúc gặp phụ huynh rồi.”

Quý Nhan khẽ sờ cằm: “Anh thực sự muốn gặp ba mẹ em sao?”

Tần Tứ gật đầu khẳng định không chút nghi ngờ: “Dẫn một người bạn trai xuất sắc như anh về nhà, không mất mặt đâu nhỉ?”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN