Editor: Vy Vy
Beta-er: LalaliAn.
Hôm nay Đại Mễ đến nhà, biểu hiện của mẹ tôi vẫn bình thường.
Tôi đem tất cả những gì mình nghi ngờ nói với Đại Mễ, lúc đầu cô ấy cho rằng tôi nói đùa, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của tôi, cuối cùng cô ấy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin như đang nhìn người điên.
“Ý cậu là, tớ cũng có mùi đó? Tớ sắp chết?”
Cô ấy cảm thấy không thể nào chấp nhận được: “Tại sao chỉ có cậu ngửi thấy mùi đó? Còn tớ lại không cảm nhận được gì cả?”
Tôi nói với cô ấy còn có một lão già đáng khinh cũng biết điều đó.
Cô ấy vẫn không thể tin nổi: “Ngoài cậu ra còn ai khác nhìn thấy lão già đó không?”
Tôi cười nhạt.
Không sai, tôi không có bất kỳ một cơ sở nào để chứng minh cho những suy đoán của mình.
Khi rời đi Đại Mễ đột nhiên nói với tôi bằng giọng điệu rất kỳ lạ, khuyên tôi hãy đi gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi gật đầu, nhưng vẫn dặn dò cô ấy những ngày sắp tới phải hết sức cẩn thận.
Sau bữa cơm, mẹ tôi lại đến phòng tìm tôi nói chuyện.
Bà ấy bảo, đừng đề cập đến những điều kỳ quái đó nữa, nếu không sẽ bị người khác coi là kẻ điên.
Tôi không chắc làm thế nào mà mẹ tôi lại biết được, có lẽ là Đại Mễ đã nói với bà ấy.
truyện tiên hiệp hay
Tuy nhiên, tôi cũng nghĩ thực sự không nên tiếp tục nhắc đến nó nữa.
Ít nhất là cho tới khi tôi có bằng chứng trong tay.
.