Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 103
Edit +Beta : Cá Voi Xanh
Ngày : 4/8/2021
Số từ : 4595 từ
——————————————————————————————–
Khổng Ngọc Tình vội vàng đi tới đỡ Văn Liệt dậy, khóc lóc kêu than: “Ôi giời ơi, tiểu Liệt còn nhỏ vậy mà cô nỡ lòng nào đá thằng bé té thế này? Đã không còn ở cái nhà nữa mà còn phải chịu cục tức này, khinh người quá đi mà!”
Lâm Hồng: “???”
Nhìn Lâm Hồng đang còn ngơ ngác Văn Liệt nương theo sức đỡ Khổng Ngọc Tình đứng dậy, sau đó trốn trong vòng tay của Khổng Ngọc Tình khóc ‘cực kì đau buồn’
Lâm Hồng: “!!!”
Những vị khách ở các bàn khác cũng nhìn sang, nhìn thấy người già trẻ nhỏ ngồi trên mặt đất, nhất thời nhìn Lâm Hồng bằng đủ loại ánh mắt.
Lâm Hồng nhìn Văn Liệt ngồi trên sàn với vẻ mặt không thể tin được những gì đang thấy, cô ta run rẩy chỉ vào Văn Liệt: “Mày hãm hại tao?”
Văn Liệt bỗng dưng nhanh trí, làm biểu cảm không khác gì tiểu Quang, hỏi với giọng đẫm nước mắt: “Hãm hại là gì vậy ạ mẹ kế?”
Lâm Hồng: “…….” Mẹ kiếp, đến Quý gia ở dăm ba hôm mà năng lực diễn kịch lên vậy luôn đó hả?
Y Lam Nhã đứng bên kia nhìn sang, cảm thấy thống khoái vô cùng. Cô ta bước tới nhìn Văn Liệt nói: “Tiểu Liệt, con không sao chứ? Mau đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm.”
Hai má Lâm Hồng đỏ bừng lên, đương nhiên không phải vì xấu hổ. Cô ta bị va vào một bên lúc trên lầu, giờ lại ngã một bên nữa, coi như cân xứng.
Tuy nhiên, thái độ của Y Lam Nhã khiến mọi người thấy rõ thái độ của Lâm Hồng hơn, một lúc sau, mọi người lén lút xì xào bàn tán.
Văn Thiên Lãng là kẻ sĩ diện, thấy khách sắp chỉ chỏ chuyện nhà mình, vội gào lên với Y Lam Nhã: “Mau đưa chị cô lên lầu đi, mất hết mặt mũi rồi!”
Dù sao, Y Lam Nhã không phải nhân vật chính, được kéo nhân vật chính đi, sao không làm chứ. Bởi vậy cô ta rất vui vẻ bước tới kéo Lâm Hồng đi. Đứa bé đương nhiên được hai bảo mẫu bế, đưa cho khách xem rồi theo hai vị phu nhân lên lầu.
Đợi Y Lam Nhã đưa Lâm Hồng rời đi, khi này Khổng Ngọc Tình mới đưa Văn Liệt đi ăn uống. Dù gì Văn gia cũng được coi là gia tộc lớn, món ăn xem như rất cao cấp. Mọi người ăn uống no say một lúc, để lại quà tặng, sau đó nói những lời chúc tụng khác nhau rồi ra về.
Khổng Ngọc Tình đưa Văn Liệt vào đại sảnh để chào tạm biệt cụ Văn.
Cụ Văn cười nói: “Lại đây ngồi cái đã, lâu rồi ông cháu không gặp nhau, tôi muốn nói với tiểu Liệt vài câu.”
Lòng Khổng Ngọc Tình thót vài cái, Văn Liệt nhìn thím ấy rồi ngoan ngoãn buông tay của bàn tay thím ra, ngồi bên cạnh cụ Văn.
Cụ Văn đưa tay xoa đầu Văn Liệt hỏi: “Sống bên Quý gia có tốt không?”
Văn Liệt gật đầu, ông cụ lại nói: “Cháu từng nghe chuyện này chưa? Trước đây có mấy anh em cứ ưa cãi nhau, bởi thế người cha rất buồn phiền. Một hôm, ông gọi các con đến rồi đưa cho họ một chiếc đũa và bảo “Ai bẻ được chiếc đũa này?”. Một chiếc đũa nhanh chóng bị bẻ gãy. Sau đó, ông lại lấy hai chiếc đũa để mấy anh em bẻ, hai chiếc đũa cũng nhanh chóng bị bẻ. Khi người cha lấy ra một bó đũa, ai cũng cố hết sức mà không sao bẻ gãy được. Cháu biết câu chuyện này muốn nói với chúng ta điều gì không?”
Văn Liệt vốn không phải đứa ngốc, nghe ông cố hỏi xong, cậu liền đáp: “Đoàn kết là sức mạnh ạ?”
Ông cụ Văn liền nói: “Đúng vậy, người cha đã nói với các con rằng ‘Một chiếc đũa sẽ bị bẻ gãy dễ dàng, nhưng một bó thì bẻ mãi không được. Vậy, sau này đừng cãi nhau nữa, chỉ có đoàn kết thì mới có sức mạnh.’ Cháu thấy có lý không?”
Văn Liệt gật đầu, ông cụ hỏi cậu: “Cháu là một đứa bé thông minh, biết tại sao cố lại nói với cháu những điều này chứ?”
Văn Liệt lắc đầu, ánh mắt ông cụ trở nên lạnh lẽo, ông ta nói: “Đứa nhỏ mẹ kế sinh ra cũng là em trai cháu, còn bé vậy mà đã so đo với em, mai mốt ai sẽ giúp cháu đây? Anh em là đỡ đần lẫn nhau, chỉ có vậy, gia tộc mới thịnh vượng.”
Văn Liệt gật đầu nói: “Cháu biết rồi, cháu về trước.”
Ông cụ Văn nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, nói: “Nhớ kỹ, nhà của cháu ở đâu. Rốt cuộc cháu là người nhà họ Văn ta, sau này cũng phải về lại Văn gia.”
Văn Liệt cười với ông ta: “Cháu biết, cháu sẽ trở lại.” Vào một ngày.
Lúc Khổng Ngọc Tình đưa Văn Liệt trở về, thím ấy nói với cậu: “Đừng để tâm đến cố cháu nói gì.” Trong mắt Khổng Ngọc Tình, rất tào lao khi cụ Văn có thể nói vậy nữa.
Văn Liệt gật đầu nói: “Cháu không quan tâm, nếu chị Tiếu nói thì cháu nghe thấy có lý. Ông cố cũng nói như vậy, nhưng cháu cảm thấy như đang nghe một trò đùa.”
Khổng Ngọc Tình gật đầu, hai nhà ngay cạnh nhau, đi ra ngoài, rẽ phát là đến nhà rồi.
Quý Huyền đến đón Tiêu Vũ trở về, hai đứa trẻ cũng tan học rồi, vì hôm nay Văn Liệt không có ở đây nên Quý Du với Tiêu Nhược Quang cảm thấy thiếu điều gì đó, không còn tinh thần xem TV hay chơi trò chơi.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hai chị em nhanh chân chạy đến, Tiêu Nhược Quang từ xa đã gào lên: “Anh, anh về rồi.”
Văn Liệt đang cởi giày ở huyền quan, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, cậu thấy tiểu Quang như một viên đạn đại bác nhỏ phi tới. Văn Liệt nhanh chóng đứng dậy bắt lấy nhóc, Quý Du đi tới hỏi cậu: “Bọn họ có bắt nạt anh không?”
Văn Liệt lắc đầu, Quý Du cười nói: “Hứ, bọn họ không dám, bọn họ dám bắt nạt anh thì em sẽ bảo cha đánh họ.”
Văn Liệt cười nói: “Bọn họ không bắt nạt anh, đúng rồi anh mang đồ ăn về cho mấy em này.” Văn Liệt lấy đồ từ tay Khổng Ngọc Tình.
Vừa lúc Quý Huyền đi ra nghe thấy vậy, anh không nói gì mà chỉ hỏi: “Mang gì về thế?”
Đương nhiên, không ai ra tay trong bữa tiệc như vậy cả, chỉ là sau lần đi này, Văn Liệt bỗng dưng cảm thấy mình cũng chẳng sợ gì, nói qua nói lại cũng chỉ là cái một mạng thôi. Nhưng giờ cậu đã có chỗ tốt hơn, đương nhiên càng không sợ hãi. Những món Văn Liệt đem về đều là những món cậu đã ăn bên đó và thấy nó rất ngon, cậu muốn cho tiểu Du với tiểu Quang ăn nên đã vào bếp tự mình đóng gói.
Dù sao Văn Liệt cũng là cậu chủ nhà họ Văn, cho dù những người làn có thấy cũng không dám nói gì, tất nhiên cũng không ai ngăn cản.
Văn Liệt mang về bánh Lưu Sa sữa dừa*, một chiếc bánh trung thu ngàn tầng* và sushi lươn, đều là món ăn vặt trẻ con thích ăn.
*Gốc 椰汁球 (cv: nước dừa cầu) = Coconut Lava Ball, gg bảo đó là Bánh Lưu Sa sữa dừa (hoặc bánh sữa dừa)
*Gốc 酥皮饼 (cv: tô da bánh) = Puff pastry, gg bảo là bánh trung thu ngàn tầng (hoặc là bánh nướng hai tầng).
Tiêu Nhược Quang “Woa” một tiếng: “Nhất định ngon số zách luôn.”
Văn Liệt xoa đầu nhóc: “Anh ăn rồi, rất ngon. Anh nghĩ tiểu Quang sẽ thích nên cầm về.”
Tiểu Quang gật đầu nói: “Em thích lắm, cái nào ngon hơn thế anh tiểu Liệt?”
Văn Liệt không biết trả lời sao, món cậu mang về đương nhiên là thứ cậu thích ăn, về việc cái nào ngon hơn thì…, Tiểu Liệt đáp: “Ha ha, tiểu Quang ăn thử bánh trung thu ngàn tầng xem có ngon không đi!!” Sau đó đưa bánh lưu sa sữa dừa cho Quý Du: “Cho em ăn nè.”
Quý Du cũng vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng, cô bé khen : “Bánh ngon lắm.”
Ba đứa nhỏ ngồi ở huyền quan cùng nhau cười nói, chốc lát Tiểu Liệt lau miệng cho tiểu Quang, chốt lát Quý Du lại đưa cho Tiểu Liệt ăn gì đó.
Tiêu Vũ đứng trong phòng khách nhìn lũ trẻ ngồi ở huyền quan, trên mặt cô chợt nở một nụ cười nhẹ nhõm, cô nghĩ, quan hệ giữa chị em phản diện với nam chủ hẳn hòa bình nhỉ. Cô không tin Văn Liệt sẽ làm những chuyện tổn thương hai đứa trẻ này.
Cuối tháng 6, mùa tốt nghiệp của Tiêu Vũ đã đến.
Quý Huyền chừa thời gian hôm đó, Tiêu Vũ nhận được lễ phục cử nhân trước đó vài ngày. Cô đứng trước chiếc gương soi toàn thân, đội mũ, mũ cử nhân có hình vuông màu đen với tua rua ở giữa. Chiếc mũ cử nhân trang trọng trầm ổn, bởi vì có tua này mà mang lại cảm giác sống động nhẹ nhàng.
Mặc áo thụng, khoác cái hood* vào, cài cúc lại, túi tam giác đương nhiên rũ ở phía sau lưng cô. Cái hood của Tiêu Vũ có màu hồng nhạt, các ngành học khác nhau có màu sắc khác nhau. Nhạc viện mà Tiêu Vũ theo học được xếp vào nhóm trường âm nhạc, mà trường âm nhạc thống nhất xài màu hồng nhạt.
*Cái hood (túi càn khôn): Choàng Lễ phục tốt nghiệp
Mọi thứ đã sẵn sàng, Tiêu Vũ vội vã đi ra ngoài. Quý Huyền đã đứng đợi cô trong gara, lúc anh thấy cô liền nói: “Em mặc sớm thế? Đến trường rồi mặc cũng được mà?”
Tiêu Vũ cười đáp: “Trường nói nên mặc trước khi đến.”
Quý Huyền không nói gì. Khi đến trường, Quý Huyền đi tới đại sảnh trước, còn Tiêu Vũ thì chạy về lớp xếp hàng.
Tiêu Vũ đã nhận được thông báo của trường học từ lâu, vừa vào đến lớp liền phát hiện bên trong ồn ào. Trong lớp có rất nhiều người, có nhiều phụ huynh đích thân đến dự lễ tốt nghiệp của con. Bởi vậy lớp học rất đông, có phụ huynh còn đang giúp sinh viên mặc đồng phục cử nhân ở đằng kia.
Thôi Thiến Nhu thấy cô liền vẫy tay gọi, Tiêu Vũ mỉm cười đi qua, Thôi Thiến Nhu đã mặc xong áo cử nhân, nhưng vẫn chưa đội mũ.
“Nhanh lên, chúng ta phải đến đại sảnh để ngồi vào chỗ đã chỉ định.”
Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu, đây là lễ tốt nghiệp đầu tiên của cô. Lễ tốt nghiệp của Nhạc viện được tổ chức long trọng và trang nghiêm hơn nhiều so với ngôi trường trước đây cô từng học. Cô nhớ hồi học cấp 1, tốt nghiệp cũng không có lễ đặc biệt gì.
Chẳng khác gì mấy học kỳ cuối mấy năm trước, vẫn sẽ thông báo thời gian trước kỳ nghỉ. Vì đây là lần cuối cùng ở trường tiểu học nên Tiêu Vũ rất coi trọng lễ này, nhưng cuối cùng mẹ cô không đến được vì quá bận, bởi thế cô đã khóc rất lâu.
Về sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tiêu Vũ không có cảm giác to tác, chất lượng dạy học của trường cấp hai của huyện xem như ở mức trung bình, Tiêu Vũ cũng không phải người thông minh. Cô đậu vớt vào trường cấp 3 của huyện, ngôi trường sát bên cạnh trường cấp 2 của cô.
Chắc bởi thế nên cô không có cảm xúc biệt ly gì cả. Về sau tốt nghiệp cấp ba, Tiêu Vũ vì cuộc sống bôn ba, chưa kể trường cấp 3 của cô không có cái gọi là lễ tốt nghiệp.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, mọi người la hét hoan hô, vứt sách giáo khoa trong lớp, sau đó họ tốt nghiệp.
Gia đình Tiêu Vũ khó khăn, việc học của cô là do chị gái đi làm bên ngoài chi trả, bởi vậy chị cô chỉ có thể học hết cấp 2. Lúc Tiêu Vũ học cấp 3, chị gả vào một gia đình xấu tính có tiếng trong thôn.
Đương nhiên, không thể lại lấy tiền trợ cấp của chị nữa, thế là cô ra ngoài làm công để lo cho em trai đi học. Cô không có oán hận hay phàn nàn gì nhiều, nếu cô không đi làm thì chắc em trai không thể học hết cấp 2 luôn.
Bọn họ là anh chị em, một thế hệ đỡ đần một thế hệ khác. Nhưng xã hội ngày nay, tiến sĩ nhiều như chó*, sinh viên đại học ở khắp mọi nơi. Vươn tay bắt một cái, tối thiểu tốt nghiệp đại học chuyên ngành.
*Nguyên văn tác giả nha 😂
Tất nhiên, công việc cũng yêu cầu sinh viên hạng nhất. Mà vì hạng nhất này, bao nhiêu bằng cấp thấp bị gạt đi chứ?
Tiêu Vũ không biết, cô không thể làm công việc lương cao, may mà cô trông xinh đẹp, rất nhanh tìm được con đường diễn viên quần chúng.
Thôi Thiến Nhu kéo Tiêu Vũ tìm lớp học họ, Đoạn Bân đã đợi sẵn ở đó, chỉ rõ vị trí ngồi cho sinh viên, nói mấy điều cần chú ý, đồng thời mắng mấy bạn mặc đồ cử nhân xộc xệch.
Tiêu Vũ nhìn phát thấy ngay Quý Huyền đang ngồi ở khu ghế khách, chỉ là Quý Huyền quá khí thế (oai), nên quanh chỗ anh ngồi chừa ra rất nhiều ghế trống.
Thôi Thiến Nhu nhìn Quý Huyền, kéo tay Tiêu Vũ hỏi: “Là người đưa chị đến trường hôm nhập học đúng không ạ?”
Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền ngồi trên ghế không xa, cô cười đáp: “Đúng rồi.”
Thôi Thiến Nhu hỏi: “Trước đây em đã muốn hỏi rồi, xin lỗi, hehe, anh ấy là bạn trai chị à?”
Tiêu Vũ cười nhìn em ấy, sau đó nói nhẹ tênh: “Chồng chị.”
“Ah” Thôi Thiến Nhu giật mình kêu lên, nói: “Chị kết hôn rồi ạ?”
Tiêu Vũ tiện tay lấy một tấm thiệp mời từ áo thụng:”Hoan nghênh em đến tiệc này, tiệc đính hôn.”
Thôi Thiến Nhu duy trì vẻ mặt sợ hãi, em ấy nhận lấy thiệp mời, nhìn địa điểm trên thiệp nói: “Em nhớ nhà hàng này đắt lắm đó.”
Tiêu Vũ mỉm cười nhìn Quý Huyền ở phía xa nói: “Ai biết được?”
9 giờ 30 phút, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu. Đầu tiên học sinh khóa sau lên nói lời chúc phúc với các anh chị, kế tiếp hiệu trưởng phát biểu, tiếp theo lên nhận bằng với vắt dải mũ. Sau đó chính thức tốt nghiệp, các đại diện lên nói đôi điều, có lẽ nói cảm ơn ngôi trường chỉ dạy nhiều năm qua, có lẽ nói về triển vọng tương lai.
Tiêu Vũ không học ở trường lâu nên cô không có cảm giác gì nhiều. Ngay cả khi nghe lời chúc phúc từ các em khóa dưới, đến lúc xem những bức ảnh từ lúc nhập học đến lúc tốt nghiệp từ thông tấn xã, cũng không khiến Tiêu Vũ cảm động lắm.
Cô không đến từ ngôi trường này, thậm chí cô còn không đến từ thế giới này.
Sau buổi lễ, các sinh viên tập trung ở sân thể thao tầng 1, nơi đó có bãi cỏ rộng, hồ nước nhân tạo, cầu đá uốn lượn, rất thích hợp để chụp ảnh.
Tiêu Vũ đứng ở hành lang tầng hai nhìn mọi người ở tầng dưới đang tạo dáng các kiểu, trên mặt nở nụ cười thật tươi để chụp ảnh, nhưng cô cũng chỉ cảm thấy đó là một khung cảnh.
Quý Huyền đứng bên cạnh hỏi cô: “Em không xuống à?”
Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Không, với em, em chỉ muốn đến dự lễ tốt nghiệp thôi. Em không định tận hưởng không khí này với các em ấy, rốt cuộc…lớp em tốt nghiệp từ lâu rồi. ”
Quý Huyền ôm cô, nói:” Vậy chúng ta tự chụp cho mình một phô đi. ”
Quý Huyền lấy điện thoại ra chụp ảnh, Tiêu Vũ trợn mắt nói: “Có gì mà chụp chứ?”
Quý Huyền thì thầm vào tai cô: “Tiêu Vũ, chúc mừng em đã tốt nghiệp.”
Tiêu Vũ quay lại nhìn anh hỏi: “Có quà gì không nào?”
Quý Huyền cười đáp: “Có, em muốn cái gì nào?”
Tiêu Vũ đột nhiên cười, nhảy lên ôm Quý Huyền và nói: “Em muốn hạnh phúc. ”
Quý Huyền tự nhiên đưa tay ôm cô để cô không bị ngã, anh cười đáp lại: “Được.”
Một từ giản đơn nhẹ nhàng của Quý Huyền cũng là một lời cam kết. Tiêu Vũ ngẩng đầu cười phá lên, Quý Huyền chỉ nhìn cô cười, nhưng thế đủ rồi.
“Chị Tiêu Vũ!!” Thôi Thiến Nhu ở dưới tầng vẫy tay, trong tay em là một tấm ảnh, Thôi Thiến Nhu không ngừng lắc lư nó dưới ánh mặt trời.
“Sao thế?”
“Ảnh chụp! Cho chị đó.” Thôi Thiến Nhu hét lên.
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, chị xuống liền đây.”
Tiêu Vũ buông Quý Huyền ra, Quý Huyền đưa tay nắm chặt lấy cô nói: “Cùng nhau đi xuống nhé.”
Tiêu Vũ gật đầu, kéo Quý Huyền xuống cầu thang, vừa nói vừa cười. Cô lấy bức ảnh từ Thôi Thiến Nhu, chỉ thấy người trong bức ảnh là cô với Quý Huyền, là hình cô nhảy lên ôm lấy hạnh phúc và niềm hạnh phúc ngập tràn nụ cười trên gương mặt Quý Huyền.
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Vũ xán lạn như có ánh sáng, nét dung túng trên khuôn mặt Quý Huyền cũng rất ngọt ngào. Bối cảnh là ô cửa lớp học, bức tường quét vôi trắng và hành lang không có gì đặc sắc. Nhưng hình ảnh Tiêu Vũ vòng tay ôm cổ Quý Huyền, ngẩng đầu cười rạng rỡ đã thu hút sự chú ý bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh này. Quý Huyền vòng tay qua eo cô, nhìn nụ cười trên môi cô, nụ cười khiến cho khuôn mặt trở nên ngọt ngào, dường như đã sở hữu được hạnh phúc.
“Em chộp được ấy, trời ạ, làm tụi em ngọt đến rụng răng rồi.” Thôi Thiến Nhu than rồi vẫy tay với Tiêu Vũ: “Em đi trước đây, đúng rồi, em nhất định sẽ đến tiệc đính hôn của chị, dù gì có không ít ngon để xơi! Ha ha ha ha ha…… ”
Tiêu Vũ nhìn theo bóng lưng của em ấy, rồi nhìn tấm ảnh trong tay, cười nói:” Quý Huyền. ”
“Ừ”
Tiêu Vũ nói: “Mai mốt chúng mình cũng tốt như này nhé.” Cô lắc bức ảnh trong tay, nhìn Quý Huyền, như thế này, mãi mãi.
Quý Huyền đưa tay cầm lấy tấm ảnh, ôm cô ra khỏi trường, vừa đi vừa nói: “Em nói gì thì là thế đấy, mẹ nó à.”
Mặt Tiêu Vũ nhất thời tối sầm lại: “Đừng gọi như vậy, làm em thấy mình già.”
“Không đâu! Xưng hô này thân mật mà.”
“Vậy em sẽ gọi anh là ông già. ”
“…….Em đã dạy tiểu Du không được gọi anh như vậy đấy.”
“Không sao cả, dù sao có mỗi em gọi thế.”
“Vậy……Anh gọi em……”
“Anh dám gọi em là bà già thì anh chết chắc.”
“………”
Hai người vừa cười vừa nói đi đến bãi đậu xe, mơ hồ nghe được Quý Huyền cuối cùng cũng khuất phục: “Vậy bà xã (lão bà) đi.”
Đám cưới đầu tiên của Quý Huyền và Tiêu Vũ không có tiệc đính hôn, cha mẹ Tiêu Vũ đột ngột qua đời, khi nhà họ Quý nhận được hung tin, họ hàng hai bên đã chạy đến căn biệt thự nhỏ của nhà Tiêu.
Trong hoàn cảnh bị hổ sói bao vây, ông nội Quý đã lấy thân phận thông gia để đưa Tiêu Vũ đi.
Dưới sự đồng ý của Quý Huyền, họ chỉ tổ chức một đám cưới đơn giản và mời Tiêu gia với Quý gia đến dùng bữa. Nó rất đơn giản, thậm chí còn không đi đăng kí kết hôn. Nhưng điều này cuối cùng đã ngăn cản nhóm người Tiêu gia quấy phá, sau đó cả hai đi đăng kí kết hôn ngày hôm đó.
Hai người không có nhiều tình cảm, sau khi lấy được giấy chứng nhận, cả hai ăn chúc mừng tại quán cơm tiện lợi.
Nhưng lần này, nếu muốn đính hôn thì việc mời Tiêu gia cũng trở thành một phần trong đó. Sau khi Tiêu Vũ đến đây, cô chưa từng gặp mặt nhà họ Tiêu, đương nhiên thông qua chuyện đoạt gia sản, Tiêu Vũ không cảm thấy người nhà Tiêu dễ đối phó.
Nhưng ý ông nội Quý vẫn muốn gọi điện, cũng đâu cần sợ cái gì. Nói tiếp thì chỉ sợ mọi người bàn tán quá nhiều thôi, nếu không có nhà gái trong tiệc đính hôn, ngay cả gia tộc lớn như ông nội Quý cũng sợ Tiêu Vũ sẽ bị đàm tiếu.
Tất nhiên, bị đàm tiếu không thể giết chết nhau, nhưng né được thì đừng ráng chống đối.
Người cao tuổi của Tiêu gia có bà nội Tiêu, ông nội Tiêu đã mất lúc Tiêu Chanh học thành tài trở về.
Nhắc mới nhớ, ngoài ông nội Tiêu, Tiêu Chanh là đứa con không được yêu thích nhất trong Tiêu gia. Vì Tiêu Chanh là con thứ ba, ở trên có anh trai Tiêu Chí Thành, một chị gái Tiêu Bích Trân, ở dưới còn có một em trai Tiêu Thụy Tường.
Tiêu Chanh không phải là lớn nhất cũng không phải là nhỏ nhất, tự nhiên bị nhà Tiêu bỏ qua. May mà Tiêu Chanh là người biết tranh đấu, từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu piano tuyệt vời, vì điều này, ông nội Tiêu bỏ qua phần đông ý kiến, chi trả cho Tiêu Chanh đi học piano.
Trong lòng ông nội Tiêu, đương nhiên yêu con trai cả và con gái duy nhất của mình hơn, ông ta đối xử với hai đứa con út như nhau. Nhưng những năm đó, mọi người đều sống như thế. Không phải mỗi nhà họ thiên vị, nhà ai cũng vậy, thậm chí bây giờ năm ngón tay cũng dài ngắn khác nhau mà.
Đứa con đầu tiên của ông nội Tiêu là Tiêu Chí Thành, ông ta đã kỳ vọng rất nhiều kể từ khi con trai cả sinh ra. Sau này sinh thêm một đứa con gái, trai gái một chữ tốt, không có gì không tốt cả.
Sau này sinh thêm hai đứa con trai, đương nhiên bà nội Tiêu rất tự hào về bản thân, ai có khả năng sinh được ba đứa con trai như bà ta chứ.
Có nhiều con, tất nhiên sẽ có thương ít thương nhiều. Bảo bối lớn nhất của bà nội Tiêu vẫn là con trai lớn, cưng chiều nhất là con gái, thương nhất là con trai út. Tiêu Chanh không cao cũng không thấp, ngay cả khi đăng ký tên, xóa đi chữ “Chí” trong Tiêu Chí Thành cho thành Tiêu Thành.
Ông nội thấy kì cục nên đã đổi tên thành Chanh, vì vậy cha Tiêu tên là Tiêu Chanh.
Sau này, khi mấy đứa trẻ lớn lên, con trai lớn thì mồm mép láu lỉnh*, cô con gái chỉ biết sắm quần áo váy vóc, cậu con trai út thì đục nước béo cò* không chịu học. Ngược lại, người gần như vô hình trong nhà – Tiêu Chanh bất ngờ bộc lộ mũi nhọn, giành giải quán quân cuộc thi piano cấp tỉnh.
*Gốc là 插科打诨 = nói chêm chọc cười. Đây một thành ngữ Trung Quốc và là một thuật ngữ chuyên môn trong văn hóa kinh kịch và nghệ thuật dân gian, dùng để chỉ những hành động hoặc ngôn ngữ gây cười mà các diễn viên. Đây là nghĩa của từ đồng nghĩa với cụn này nhé (油嘴滑舌 = mồm mép láu lỉnh = diễn tả lời nói phù phiếm, tâng bốc, không chân thành, không nghiêm túc.)
*Gốc 偷奸耍滑: câu thành ngữ Trung Quốc, chỉ hành hành vi cố tình trốn tránh hoặc giở trò để không chịu trách nhiệm. Ở trên là câu thành ngữ đồng nghĩa
Thời đó muốn giành giải quán quân cấp tỉnh đâu dễ, cô giáo vốn đến dạy miễn phí thôi, Tiêu Chanh càng lúc biết càng nhiều, cô ấy không còn gì để dạy nữa. Cho nên cô ấy đến Tiêu gia nói chuyện, thế là ông nội Tiêu bất chấp mọi phản đối, cung cấp tiền cho Tiêu Chanh đi học đàn. Tiêu gia là dòng họ âm nhạc có tiếng, nhưng ông nội Tiêu không có năng lực gì, chỉ có thể sống cụôc đời bình thường. Lúc sinh thời, ông ta không từng nghĩ rằng sẽ có đứa con như bậc thế hệ trước, ấy vậy mà Tiêu Chanh lại bộc lộ tài năng đàn piano như vậy, ông nội Tiêu đương nhiên rất vui. Dù sao đối với bốn con, một đứa có tương lai triển vọng thì mấy đứa khác cũng có chỗ dựa cả đời.
Sau tất cả, ông nội Tiêu vẫn có con mắt nhìn xa trông rộng, nhưng đáng tiếc ông ta chỉ sống đến ngày Tiêu Chanh đi học về. Trước khi chết, ông nội Tiêu nói với Tiêu Chanh rằng mấy năm học của ông đều do mấy anh chị em chu cấp cả, vì vậy về sau ông phải đỡ đần, kéo anh chị em lên. Tiêu Chanh đồng ý, ông nội Tiêu không an tâm, bắt con trai phải thề độc. Tiêu Chanh đã nói lời thề độc với trời, khi đó ông nội Tiêu mới trút hơi thở cuối cùng.
Kể từ đó, ba đứa con còn lại của Tiêu gia đều sống ăn bám dựa vào Tiêu Chanh, nhưng mà Tiêu Chanh là người khéo đưa đẩy. Ông nói sẽ đỡ đần, thực sự đỡ đần thật. Đầu tiên ông tìm việc làm cho mấy anh chị em này, nhưng mấy người họ tham ăn lười làm, không chịu làm.
Tiêu Chanh liền cười, bảo rằng có thể giới thiệu được đều giới thiệu rồi. Sau đó, mỗi tháng đưa cho bọn họ một ít tiền coi như mua yên tĩnh, đương nhiên, việc chăm sóc tuổi già cho bà nội Tiêu cũng do ông lo liệu hết. Đối với Tiêu Chanh, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề. Tuy nhiên, ông không mù quáng để họ coi ông như máy ATM.
Về sau, Tiêu Chanh chỉ sinh được một cô con gái nên bà nội Tiêu mấy lần yêu cầu Tiêu Chanh để lại tài sản cho con trai con cả bà ta. Đối với bà Tiêu, con gái á? Chẳng phải tuyệt hậu sao?
Nếu Tiêu Chanh không có con trai thì tất nhiên tài sản phải để lại cho con cháu nhà Tiêu, mày không có con trai, anh em mày có kìa.
Tiêu Chanh không ngu ngốc, tại sao lại phải đưa tài sản do mình làm ra cho người khác rồi để con gái mình phải ngửa tay xin tiền người ta? Tuy ông mất ngoài ý muốn nhưng vẫn để lại giấy phân chia tài sản.
Cũng chính vì tài công văn này mà nhà họ Quý đã giúp Tiêu Vũ giữ được toàn bộ tài sản của Tiêu gia.
🎹Chú thích thêm🎹
#1 Bánh Lưu Sa sữa dừa (椰汁球)
#2 Bánh hai lớp (酥皮饼)
#3 Cái hood
Hood là bộ phận nhiều kiểu thiết kế cách điệu nhất, màu của nó tượng trưng cho ngành sinh viên theo học.
Ngành nông nghiệp: Màu vàng.
Ngành kỹ thuật: Màu violet
Kinh doanh: Màu nâu xám
Nghệ thuật, khoa học nhân văn: Màu trắng
Mỹ thuật: Màu nâu
Ngành báo chí: Màu đỏ thẫm
Giáo dục: Màu xanh dương
Luật: Màu tím
Âm nhạc: Màu hồng
Ngành công tác xã hội: Màu vàng chanh
Ngành dược: Xanh olive
Giáo dục thể chất: Màu lục xám.
Sức khỏe cộng đồng: Màu hồng ca,
Ngành điều dưỡng: Màu mơ
Ngành thuốc: Màu xanh lá
🎹🎹Đôi lời của editor🎹🎹
#1 Còn 19 chương nữa là xong rồi. Cố lên tôi ơi!!!!!
#2 Hãy chào đón các nhân vật cực phẩm mà màn đối đáp của chị Tiêu ở những chương sau nhé.
Cảm ơn vì đã đọc truyện. Nếu thích thì hãy comment và vote cho tui nhé ! (‘▽’ʃ♡ƪ)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!